Truyện:Cầm Thú Nuôi Nhốt Cô Gái Nhỏ - Chương 112

Cầm Thú Nuôi Nhốt Cô Gái Nhỏ
Hiện có 150 chương (chưa hoàn)
Chương 112
0.00
(0 votes)


Chương (1-150 )

" Chú..." Uý Lam ngượng ngùng, từng bước lùi về phía sau, gò má ửng hồng "... Uý Lam đang tắm đó..."

Tằng Trạm gãi đầu, cười híp mắt " Tôi với em cùng tắm "

Uý Lam dậm chân, thấp giọng hờn dỗi " Phòng tắm nhỏ như vậy, hai người rất bất tiện, chú ra ngoài đi "

Uý Lam nhớ lời dặn của bác sĩ, ba tháng đầu nhất định phải bảo vệ tốt đứa nhỏ, không thể làm mấy động tác mạnh, bác sĩ đã xác nhận cô mang thai mới tháng thứ hai. Uý Lam 𝐫_ⓤ_ⓝ 𝓇_ẩ_ⓨ, liên tục lắc đầu " Tôi muốn tắm một mình "

Tằng Trạm nhìn bộ dạng có phần hoảng sợ của Uý Lam, nhịn không được đưa tay nhéo khuôn mặt đáng thương của cô, vỗ về " Em đừng sợ, tôi hứa sẽ thật nhẹ nhàng " Dứt lời anh xoay người cô lại, cởi thắt lưng kéo quần xuống, ngay cả áo cũng thoát ra. Tròng mắt Uý Lam trợn tròn, nhìn chằm chằm vào tấm gương phản chiếu hai cơ thể trần trụi.

Bàn tay Tằng Trạm dịu dàng ✌️ц_ố_✞ ✌️_𝐞 làn da láng mịn, vật nam tính cứng ngắt chỉa thẳng vào nơi ɱề_ɱ 𝐦ạ_i giữa hai đùi cô 𝐜.ọ 𝐱.á.✝️ vài cái. Nhớ tới cô bé đang mang thai, anh liền điều chỉnh lực đạo nhẹ nhất có thể, bàn tay thô ráp dời về phía bụng Uý Lam, т-𝐡-â-ⓝ ⓣ𝐡-ể cô nhỏ như vậy... lại mang thai con của anh.

Đôi môi khiêu gợi ⓗ●é 𝐦●ở, ngậm lấy lỗ tai cô, đầu lưỡi đưa ra, ⅼⓘ*ế*ɱ từng vòng lên viền tai tinh xảo, từ từ trượt vào ống tai bé xíu chọc nguấy.

Lúc đầu Uý Lam cảm thấy chú không định bỏ qua cho đứa trẻ... chẳng phải cô đang mang thai sao? Nhưng qua mặt gương phản chiếu, cô nhìn rất rõ trong mắt chú tràn ngập yêu thương khi đặt tay lên bụng cô. Đáy lòng Uý Lam cực kỳ xúc động, từ lúc cầm trên tay tờ giấy xác nhận mình mang thai, chú luôn chán nản mất hứng, đến tận bây giờ cô mới cảm giác được cái gọi là tình thân m·á·υ mủ...

Tay Tằng Trạm di chuyển từ bụng cô lên phía trên, bắt lấy bầu 𝐧ℊự_𝒸 mượt mà, nắm trong lòng bàn tay xoa nắn đủ hình dạng, ngẫu nhiên ngón cái cùng ngón trỏ 🎋.ẹ.𝓅 🌜.♓ặ.𝖙 đầu nhũ non nớt vừa miết vừa se.

Hai đầu mày Uý Lam nhíu lại, cơ thể mẫn cảm bắt đầu phát sinh phản ứng, cặp ɱô𝓃_𝐠 theo bản năng dâng cao, hướng về vật nam tính ռ●óռ●ɢ 𝐛ỏ𝐧●ɢ chà sát, khe huyệt trở nên ư·ớ·ⓣ á·𝖙, lối vào thông thuận đón chờ cự vật ❌-â-𝐦 ռ𝒽-ậ-p.


Tằng Trạm đẩy nhẹ một cái, quy đầu trơn bóng thuận lợi tiến vào tiểu huyệt, phần bụng săn chắc dính sát vào lưng cô, bàn tay cũng ra sức nhào nặn đôi nhũ tròn trịa. Mặt kính phủ một tầng sương mờ ảo, có điều vẫn hiện rõ ràng hai cỗ 🌴-♓-â-𝖓 ⓣ-𝐡-ể trần truồng chồng lên nhau, hai đỉnh ⓝ🌀-ự-↪️ co ro hồng hào kiều diễm, Tằng Trạm cong môi cười khẽ, nhỏ giọng 𝖙-𝒽-ì ⓣ-𝐡ầ-〽️ 𝐛-ê-ռ 🌴🔼-𝐢 cô.

" Em có đau không?"

Quy đầu to lớn cứ vậy chặn ngay cửa huyệt, Uý Lam cố gắng thả lỏng cơ thể, muốn nhiều thêm nữa, â-𝖒 đ-ạ-🅾️ bao vây xiết lấy chỗ ×â·𝖒 𝖓·♓·ậ·𝖕, lực hút ngày càng mạnh, khiến Tằng Trạm tê dại đi lên, từ đầu lan tới gốc rễ, rồi chạy về phía bụng dưới.

Uý Lam т𝖍●ở 𝖉●ố●🌜, cắn răng nói " Lấy ra... hoặc tiến vào!"

Tằng Trạm hài lòng tươi cười, vốn định thúc vào, nhưng lại thấy có vẻ không ổn, phải hầu hạ cô bé của anh thật tốt mới được. Anh dứt khoát rút quy đầu rời khỏi tiểu huyệt hút hồn, ngồi xổm xuống sàn, hai tay nắm lấy cặp ɱ●ô●ռ●𝖌 đầy đặn tách mở, ngắm nhìn nơi tư mật mê người, chỗ đó của Uý Lam luôn luôn sạch sẽ, tươi non.

Hai ngón tay thành thục đẩy ra đôi cánh hoa e ấp, cửa động kỳ bí bị ánh đèn soi rọi, nơi đây đã thuộc về anh, về sau còn phải sinh đứa nhỏ... Tằng Trạm có chút không đành lòng.

Tuy là không nỡ, nhưng tⓗ●â●𝖓 𝖙𝖍●ể q*u*ⓨế*𝐧 𝖗*ũ bày ngay trước mắt, mặc dù có thương tiếc, cũng chống không lại 𝖉ụ.🌜 ѵ.ọ𝐧.🌀 đói khát đang kêu gào, ngón giữa chai sần hướng lỗ nhỏ trung tâm đ_ú_t vào, Uý Lam vội vàng giữ lấy tay anh, bối rối

" Chú..." Không vào thì thôi, tại sao còn chơi trò này!

Ấm áp, ướt nhẹp, căng mịn... Trong đầu Tằng Trạm lần lượt lướt qua từng đợt cảm xúc 〽️ô*п*ⓖ lung, ngón tay bị tiểu huyệt chèn ép, tầng tầng lớp lớp tường thịt tham lam hút...

Uý Lam nửa thích thú nửa tức giận, hai mắt toé lửa nhìn anh, dù rằng cảm giác rất không sai, bất quá vì sao cứ phải làm trong nhà tắm mới được chứ!

Chương (1-150 )