← Ch.089 | Ch.091 → |
Editor: TrangQA830810
Uý Lam đi thẳng vào nhà, Tằng Trạm theo sau, đóng cửa 'rầm' một cái, âm thanh trong đêm khuya đặc biệt chói tai, Uý Lam giật bắn mình, ✝️𝐡.â.𝐧 𝐭.𝖍.ể run lên, ngồi bệt xuống sàn, Tằng Trạm giơ tay mở đèn, liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thấm đẫm nước mắt của cô.
Uý Lam đá anh... là có nguyên do, trách không được cô liên tục phản kháng, nhất định không cho anh chạm vào, hai người chẳng phải chưa từng 𝐪·ⓤ·🅰️·𝐧 ♓·ệ, cô đột nhiên cương quyết như vậy, thì ra... bên ngoài có người đàn ông khác!
Tằng Trạm lửa giận công tâm, ngồi xổm xuống đất, nắm lấy cằm Uý Lam, lên giọng " Em mới bây lớn đã biết đi q●𝐮γế●𝐧 𝓇●ũ đàn ông? Rất có bản lĩnh nha " Lời nói châm chọc, lực đạo trên tay cũng không nhẹ chút nào.
Chưa bao giờ Uý Lam chán ghét chú như hiện tại, chú dựa cái gì mà nhận xét cô như thế? Uý Lam 𝒸ắ_ռ Ⓜ️_ô_𝖎 " Tôi không có"
Tằng Trạm nhíu mày, lắc lắc đầu " Tôi không tin em "
Uý Lam mím môi, không muốn giải thích thêm câu nào, cằm thật đau, nước mắt cũng ngừng rơi, đáy lòng một mảnh hoang tàn. Tằng Trạm đưa tay cởi bỏ quần áo, trào phúng mở lời.
" Em cũng 🍳*ⓤⓨ*ế*n ⓡ*ũ tôi đi, để tôi xem thử bản lĩnh 𝐝*ụ 𝐝*ỗ đàn ông của em cao cỡ nào?" Hừ, ngày thường chỉ cần anh đụng nhẹ là kêu gào đau đớn, anh không dám tưởng tượng cô ở dưới thân thằng khác khoái hoạt, sung 💲*ư*ớⓝ*ℊ như thế nào...
Uý Lam hoảng sợ, vừa rồi mới bị Tô Như doạ xong, giờ tới phiên chú! Cô không đồng ý, xoay người, chống gối định bật dậy bỏ chạy. Tằng Trạm chẳng chút khách khí, lửa dục cùng lửa giận bùng phát, khiến vật nam tính cứng ngắc trướng đau, vốn định tìm thời cơ thử với cô, hiện tại thuận tiện làm luôn. Một bên giận dữ, một bên mong chờ, Tằng Trạm bắt lấy eo nhỏ của Uý Lam, п*ⓖ*ự*↪️ anh đè lên lưng cô, một tay vén váy, đem quần lót an toàn tụt xuống, tách hai bối thịt đỏ hồng, tay còn lại cầm lấy côn thịt cắm đi vào.
Uý Lam khẩn trương, cả người rụt lại, cô không thích chuyện này chút xíu nào, hoa huyệt khô ráo, bài xích dị vật, căn bản không thể 𝖝.â.Ⓜ️ 𝓃.𝖍ậ.𝖕.
Muốn làm, lại làm không được! Tằng Trạm mắng chửi trong lòng, há miệng ngậm lấy tai cô 𝖑i*ế*𝐦 láp, đầu lưỡi chui vào lỗ tai chọc ngoáy mấy vòng, rồi lại dời ra phía vành tai tinh tế ⅼℹ️ế-〽️ 𝐦.ú.𝖙. 𝒯.h.â.ռ t.ⓗ.ể Uý Lam run run, tay Tằng Trạm lần vào trong áo cô, ma sát làn da nhẵn nhụi láng mịn, bắt lấy bầu ռ𝖌·ự·𝒸 căng tròn cách lớp nội y xoa nhẹ hai cái, chợt nhớ tới chỗ này từng bị người khác sờ qua, cảm giác thương hoa tiếc ngọc cũng tan biến, cô là của anh, mặc kệ là thể xác hay trái tim!
Hai mắt đỏ rực, lực đạo trên tay cũng tăng thêm, nắm lấy luồng thịt non mềm, anh muốn đem nó bóp nát.
Uý Lam kêu lên, chú quả thật điên rồi, giống tên biến thái cuồng bạo, nhiều lần cô định vụt chạy, nhưng đều bị anh chộp được, sự chống trả yếu ớt của cô chẳng ăn thua gì so với khí lực của anh. Bàn tay vói vào trong áo 𝐧𝖌ự.𝒸 giữ lấy đỉnh nhọn mê người, vân vê, nhếch miệng cười lạnh, bị anh đối đãi như vậy, còn có thể dựng đứng được... nho nhỏ, co ro thành một đoàn, miết trong tay thật thích, nghe tiếng Uý Lam гê·ⓝ ⓡ·ỉ đáp lại, Trạm liền đưa ngón tay tiến đến khe hở bé xíu, chậm rãi nhét vào, đột nhiên bị đanh úp, hoa huyệt căng lên, cô uốn éo Ⓜ️·ô𝐧·g né tránh.
Âm đạo sạch sẽ, nói rõ trước đó chưa từng làm qua, Tằng Trạm ⓗô.n lên cổ cô, ngón tay mạnh mẽ đâ_ɱ 𝐯_à_𝑜, tường thịt gắt gao bao lấy dị vật, cắn nuốt, hút chặt, tư vị mất hồn nói không nên lời.
Một tay nhào nặn phía trên, một tay đâ.〽️ rút phía dưới, Uý Lam lập tức chịu không nổi, 𝐭·𝒽·â·𝓃 t·h·ể nhũn nằm sấp trên sàn, Tằng Trạm phấn chấn, hai tay càng ra sức phục vụ cô bé của mình, cự vật đau nhức khó nhịn, mắt thấy tư thế này chẳng thể làm nên việc, anh vội xốc Uý Lam dậy, để chân cô quỳ lên, hai tay đỡ lấy cửa tủ gần tường, không đợi kịp tới khi tiểu huyệt ẩm ướt, anh đã tách hai mảnh ⓜ●ô●п●ℊ tuyết trắng, đặt quy đầu căng phồng chống lên cửa huyệt bé xíu.
Đỉnh tròn thật lớn, do Uý Lam chưa đ-ộ-ռ-🌀 тì-𝖓-ⓗ, â·𝖒 đạ·🅾️ chẳng xuất ra chút chất lỏng gì, cộng thêm hành động gấp gáp của anh, chỉ mới đi vào một phần ba, Uý Lam đã đau muốn ngất đi... Vừa căng vừa ấm, đúng là cực kỳ thoải mái, dụ hoặc khôn cùng, bỏ ngoài tai tiếng xuýt xoa không ngừng của cô, anh thúc mạnh, đem toàn bộ cự vật tặng hết vào trong.
Uý Lam hít một hơi khí lạnh, phía dưới bị 𝒸●ư●ỡп●🌀 c●𝒽●ế nong ra, đang co rút lợi hại, cố đẩy dị vật ra ngoài, Tằng Trạm thầm than, cả người không dám nhúc nhích, chỉ sợ động một cái, liền buông súng đầu hàng
" Đau..." Uý Lam kêu thành tiếng. Hai tay Tằng Trạm thò vào bắt lấy hai bầu 𝖓gự·𝖈 sữa rủ xuống, phân vân không biết nên nhéo, hay âu yếm để cô thả lỏng, thoải mái hơn
Động tác đ●â●m rút vô cùng mãnh liệt, nhưng lực đạo hai tay lại dịu dàng xoa nắn, đầu óc Uý Lam bắt đầu mơ hồ, đầu gối 𝐫.u.п 𝓇.ẩ.ÿ, vì để bản thân không bị đau, cô đem hai chân mở lớn nhất có thể, giúp Tằng Trạm dễ dàng thúc vào.
Hình ảnh này có bao nhiêu kỳ quái, cô gái nhỏ bé bỏng đáng thương bị người đàn ông cao ngất đè ép, nhìn thế nào cũng không thấy thích hợp... Kích cỡ của Tằng Trạm lớn như vậy, lại còn rất dài, bắt một cô bé liên tục thừa nhận, đúng là tội nghiệp cho Uý Lam. Hoa huyệt phối hợp với côn thịt, khi nhét vào khe thịt căng ra tới cực hạn, khi 𝓇.ú.t ⓡ.a co rúm khép lại, một vòng tuần hoàn đâ·𝐦 rút cứ vậy tiếp diễn... Đại khái một lúc sau, Uý Lam gần như muốn ngất đi, t𝖍â*ⓝ 𝖙♓*ể mới dần sinh ra chút k·𝒽𝑜·á·ⓘ ⓒ·ả·Ⓜ️, mật dịch ướt đẫm, lối vào trở nên trơn trượt thông thuận, Tằng Trạm vốn bị xiết hơi đau, đột nhiên được dòng nước tưới vào, hưng phấn không tả nổi.
" Uý Lam, em là bảo bối của tôi..."
Tằng Trạm nhịn không được thốt lên, giờ anh mới biết thì ra 𝖙●♓â●𝐧 ⓣ●𝖍●ể phụ nữ có thể chinh phục anh, khiến anh ɱ.ê đắ.ⓜ, sảng khoái tột cùng, nếu hiện tại Uý Lam bảo anh 𝐜♓·ế·† đi, anh cũng cam lòng.
" Tôi muốn làm em cả đời..." Hạ thân điên cuồng luật động, Uý Lam nửa đau nửa chán ghét, chú luôn mặt dày không biết xấu hổ. Dùng lực thúc mạnh mấy cái, Tằng Trạm thoải mái phóng thích тï𝐧·𝖍 ◗ị𝒸·𝒽 trong cơ thể Uý Lam.
" Em là của tôi, không được để cho bất cứ ai đụng vào, nghe chưa! " Cự vật chôn trong â.m đạ.𝑜 ấm áp không chịu đi ra, Tằng Trạm quyến luyến xoa bóp đôi nhũ m.ề.ɱ 𝐦ạ.ı, để cự vật khuấy động mấy vòng trong u cốc mê người mới bằng lòng lấy ra.
Uý Lam cắn răng, tự nói với mình, sau này kiên quyết không để ý tới chú, không cho chú chạm, lại càng không coi chú là người thân nữa!
← Ch. 089 | Ch. 091 → |