← Ch.078 | Ch.080 → |
Tằng Trạm nhìn Úy Lam, bỗng nhiên cúi đầu, đưa mũi áp vào nơi đó, ngửi ngửi, rõ ràng không có mùi nước tiểu... Tằng Trạm cười cười, có chút ác ý, đem ngón trỏ hướng khe hở hẹp đâ·ɱ 𝐯à·🔴, mạnh mẽ chọc rút, Úy Lam 🌜·ắ·ⓝ m·ô·𝖎, âm thanh run run.
" Sao chú... chú có thể hư hỏng như vậy?"
" Chuyện hư hỏng hơn còn chưa làm đó" Tằng Trạm ngẩng đầu, giọng điệu mập mờ.
Úy Lam vốn không thích mấy chuyện này, trước khi đến phòng luyện đàn cô đã tắm rửa qua, càng không có đi toilet, cô chỉ chán ghét chú mới nói như vậy, ai biểu chú ngay cả chỗ đi tiểu cũng đòi ⅼ●ⓘế●m!
Hai chân Úy Lam cuộn lại, cả người bị chọc tới ngứa ngáy khó chịu, khẽ ấp úng " Chú.. nếu không nhịn được... liền nhanh một chút đi..."
Nghĩ tới cảnh chú vừa 𝐡ô-п vừa 👢ⓘế.Ⓜ️ nơi đó có bao nhiêu... ghê tớm, phải thừa dịp miệng chú còn sạch sẽ tranh thủ ⓗ.ô.п cho đủ mới được. Hai tay Úy Lam ôm lấy mặt Tằng Trạm đem môi mình dâng lên. Tằng Trạm không ngờ Úy Lam lại nhiệt tình như vậy, liền ngửa mặt đón nhận nụ h_ô_𝓃 của cô, cái miệng nhỏ nhắn mề*m ⓜ*ạ*1 thơm mát, đầu lưỡi trơn tuột cạy mở hàm răng anh, ra sức khuấy động, lùng sục mọi ngóc ngách, thô bạo hút lấy đầu lưỡi anh, ngậm vào trong miệng mình, giữ chặt không buông.
Lần đầu tiên Tằng Trạm biết được cảm giác bị người khác 𝐡_ô_𝓃 m_ô_𝖎... kỳ thực không tốt chút nào! Khí lực thì lớn, cứ nhằm một điểm mà 𝐦*ú*ⓣ, nước bọt tuôn ra không cách nào nuốt xuống, hô hấp có phần khó khăn, lưỡi Tằng Trạm tê rần, chịu không nổi, nhỏ giọng nói
" Ngoan, để tôi dạy em " Nói xong anh lật đật rút đầu lưỡi trở lại miệng mình, tiếp đó, nhẹ nhàng lôi kéo lưỡi cô, chậm rãi nhấm nháp, dạy Úy Lam làm sao để hô hấp, một tay anh bao lấy 𝐦ô𝓃.𝖌 cô xoa nắn, căng tròn, đàn hồi, bóp vào quả thật rất thích!
" Ừm..."
Cổ họng Úy Lam tràn ra tiếng ⓡê_𝓃 𝖗_ỉ khe khẽ, ý thức bắt đầu trở nên mơ hồ. Tay của Tằng Trạm vô cùng lợi hại, ở giữa hai chân cô không ngừng khiêu khích, phút chốc lối vào khô ráo liền trở nên ẩm ướt, kìm lòng không được, Úy Lam đem hai chân mở hết mức có thể, ưỡn người đón nhận, ngón tay anh đ·â·𝖒 𝐯à·ⓞ, Tằng Trạm rất vui mừng, vội vã buông môi cô ra, một đường ♓ô·𝓃 xuống dưới.
Cổ áo này sao rộng như vậy? Tằng Tràm nhìn vào trong, đáy lòng không khỏi cao hứng, không chỉ 〽️_ô𝖓_🌀 to hơn, mà ռ●🌀●ự●↪️ cũng lớn không ít nha! Tằng Trạm khẩn cấp đem chiếc váy vén lên tận cổ Úy Lam, ngắm nhìn hai luồng thịt trắng nõn nà, bị áo ⓝ*ɢ*ự*🌜 màu đen bao lại, anh hài lòng gật gù, suy nghĩ vài giây mới đem móc khóa cởi bỏ, đưa mặt dán lên, để hai bầu 𝐧_ℊ_ự_𝒸 sữa đầy đặn vỗ vào mặt anh.
Úy Lam liếc nhìn Tằng Trạm, bĩu môi khinh bỉ, chú lúc nào cũng mặt dày như vậy. Tằng Trạm đắm chìm trong cảm giác êm ái, không quên cười nói " Không có tôi ở cạnh, em tự mát xa cho mình à?"
Úy Lam ngẩn người, khuôn mặt nhanh chóng ửng hồng vì ngượng ngùng, Tằng Trạm há mồm, ngậm lấy một đầu nhũ tiêm, nguyên bản đỉnh nhọn m_ề_m 𝖒_ạ_ℹ️, ở trong khoang miệng ấm áp của anh lập tức co lại thành một khối. Cảm nhận khe huyệt ngày càng ướt sũng, Tằng Trạm liền không khách khí, nhét thêm ngón thứ hai đi vào.
" A..." Úy Lam chịu không nổi hét lên.
Tằng Trạm mỉm cười hỏi " Em muốn người khác biết chúng ta đang làm cái gì trong này sao?"
Úy Lam cắn răng, hai mắt mờ mịt, cả người lâng lâng mơ màng. Sao cô bé của anh đáng yêu đến vậy? Hai tay Tằng Trạm càng ra sức lấy lòng Úy Lam.
" Ừm.. ừm... đừng mà " Úy Lam κ·ẹ·𝖕 𝒸·𝖍·ặ·† hai chân, khe huyện đem hai ngón tay nuốt lấy.
Tằng Trạm trêu ghẹo " Không muốn tôi 𝖗ú●✞ 𝓇●𝐚?"
Úy Lam quẫn bách, hai chân liền thả lỏng, nhưng 𝖙_𝒽_â_ⓝ †ⓗ_ể lại trở nên khẩn trương, khe huyệt bao lấy tay anh càng co rút hút chặt.... Tằng Trạm hít một hơi thầm nghĩ thật may mắn anh chưa nhét vào trong, nếu không bị cô xiết như vậy còn không buông súng... Cửa huyệt một mảnh lầy lội, cuối cùng anh kéo khóa quần, phóng xuất côn thịt cứng rắn đang kêu gào. Úy Lam kinh ngạc nhìn xuống, n-gự-ⓒ của cô dạo này to ra, chẳng lẽ phía dưới của chú cũng dài ra? Hay là do ban ngày nên nhìn rõ hơn?
← Ch. 078 | Ch. 080 → |