Truyện:Cầm Thú Nuôi Nhốt Cô Gái Nhỏ - Chương 071

Cầm Thú Nuôi Nhốt Cô Gái Nhỏ
Hiện có 150 chương (chưa hoàn)
Chương 071
0.00
(0 votes)


Chương (1-150 )

Úy Lam liếc nhìn cự vật to lớn, lập tức nhắm chặt hai mắt, Tằng Trạm có chút buồn cười, không biết thân qua bao nhiêu lần, còn dám ghét bỏ.. anh đem hai chân cô mở lớn hết mức, một tay tiếp tục niết viên trân châu đỏ hồng, cặp 〽️ô-𝐧-ⓖ thoáng dùng lực đẩy cự vật ✖️*â*ɱ 𝐧ⓗậ*𝐩 vào trong, lối đi trơn trượt ẩm ướt, phút chốc khe huyệt đã nuốt được một phần ba côn thịt.

Cảm giác thật kỳ quái, không còn đau nhức, chỉ hơi trướng kèm theo một cỗ tê dại... Úy Lam sỉ vả bản thân, đôi môi mấy máy, giọng điệu nũng nịu

" Không cần..."

Tằng Trạm bật cười, không cần? Đây là điểm chung của hầu hết phụ nữ thì phải, rõ ràng thích thú đến vậy, mà ngoài miệng luôn lặp đi lặp lại một câu trái lòng. Tằng Trạm không thèm để ý, nhẹ nhàng đẩy cự vật tiến thêm mấy phần.

Cả người Úy Lam г_ц_𝖓 𝓇ẩ_y lợi hại, cặp 𝖒.ô𝓃.ɢ hơi nâng lên, Tằng Trạm thừa dịp cô cong người đem tất cả đều nhét vào trong.

" Ừm..."

Nhịn không được Úy Lam kêu rên, cúi đầu nhìn chỗ gồ lên giữa bụng, không khỏi tức giận, của chú thế nào lại lớn như vậy, cô giơ tay đè xuống, Tằng Trạm ✝️h·ở ◗ố·𝐜 nói " Tiểu yêu tinh, muốn ép 🌜*𝒽ế*𝐭 tôi sao?"

Úy Lam cũng ngứa ngáy khó chịu, cửa huyệt vốn khít khao, theo phản ứng cơ thể đột nhiên co rút, Tằng Trạm cắn răng, kém chút nữa anh liền bắn ra, hừ, để xem anh làm cách nào thu thập cô bé này. Cự long thô dài г·ú·t 𝖗·@, bóng loáng ướt sũng, Úy Lam cúi đầu nhìn, khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng hồng, xấu hổ quay mặt đi.

" Đừng sợ!"

Tằng Trạm xoay mặt cô bé lại, mỉm cười " Rồi em sẽ thích nó "

Lời nói chưa dứt, anh đã cắm cự vật đi vào, thịt non bao trùm lửa nóng, giống như mấy trăm cái miệng nhỏ gắt gao hút chặt, trên trán anh lấm tấm mồ hôi, nhưng để Úy Lam quen dần với cảm giác này anh không thể không nhịn xuống. Hai tay Tằng Trạm xoa bóp bộ п_𝐠_ự_ⓒ no đủ của Úy Lam, hai luồng vú trắng nõn trong bàn tay anh không ngừng biến ảo đủ mọi hình dáng, đỉnh nhọn e thẹn co rúm dựng thẳng, có chút đau nhưng cũng thật thoải mái, một chân thẳng tắp gát lên vai anh, chân còn lại gấp khúc bị tay cô nắm lấy, Úy Lam cắ·𝖓 𝖒·ô·i, tuy đã cố hết sức nhưng cổ họng vẫn tràn ra âm thanh ư a mỏng manh.

" Ưm..."

Bàn tay nắm lấy chân trái bắt đầu tê rần. Tằng Trạm nhìn tay chân cô run run, nhẹ giọng cười, chậm rãi đem chúng đỡ xuống gác lên hông mình, hạ thân hai người đột nhiên không còn khoảng rống, dính sát vào nhau, vùng nam tính rậm rạp xanh đen của anh đ*â*ⓜ ⓥ*à*🅾️ dãi đất sạch sẽ trắng mịn của cô.

" A.. ừm.."

Cảm thấy chỗ giao nhau ngày càng ướt đẫm, Tằng Trạm động thân, thúc mạnh mấy cái, chọc tới hoa tâm của cô, từng cơn 🎋𝐡_0á_ℹ️ ⓒ_ả_𝐦 mãnh liệt đánh tới, Úy Lam há miệng kêu lên, vừa thống khổ lại vừa sung ş*ư*ớп*ⓖ, thắt lưng mảnh mai liền chuyển động hùa theo. Tằng Trạm thích thú ngắm nhìn, cuối cùng cô bé không còn kháng cự, vẻ mặt cực kỳ hưởng thụ! Anh gia tăng tốc độ, gần như mỗi cú nhấp đều đâ●m ⓥà●0 chỗ sâu nhất, đôi khi cố tình chếch về một hướng, gắt gao chà sát lên miệng huyệt, vùng thịt non mềm bị va chạm quá mức càng đỏ tươi chói mắt, Tằng Trạm bị 🅓-ụ-𝒸 ✅ọ-𝐧-🌀 khống chế, nắm lấy thắt lưng Úy Lam dùng sức mà đâ·ɱ.

Úy Lam cảm giác mình sắp 𝐜h-ế-✞, chú nhanh như vậy, sức lực vô cùng mạnh, hơn nữa còn rất điên cuồng... Đầu cô liên tục đập xuống ghế sô pha, tuy chất liệu ɱ*ề*Ⓜ️ 𝖒ạ*ⓘ, cũng khiến cô có chút choáng váng, thật muốn ngất đi, có điều cô bị chú làm tới vui vẻ thư thái, như bay trên chín tầng mây... vì sao động tác đáng hổ thẹn này lại mang tới thoải mái? Úy Lam không cách nào lý giải.

Tằng Trạm cúi đầu, cuốn lấy lưỡi Úy Lam, hai môi khép chặt 𝒷*ú ⓜ*ú*✝️ đầu lưỡi ngọt ngào hấp thụ nước bọt thơm mát trong miệng cô bé.

" Bé ngoan.." Tằng Trạm đắc ý nói, muốn để cho cô bé nếm thêm chút ngon ngọt, anh rút cự vật ra ngoài, ôm Úy Lam ngồi dậy, đặt cô quỳ xuống hai tay chống lên tay vịn ghế sô pha đưa 〽️.ô.𝓃.g về phía anh, tư thế này có thể đâ●〽️ ✅●à●o sâu hơn, cô bé sẽ càng sung 𝖘·ư·ớ𝓃·𝐠.

Tằng Trạm quỳ ở sau lưng Úy Lam, tách hai mảnh Ⓜ️.ôⓝ.🌀 tròn trịa, cầm lấy cây gậy to lớn chọc vào, miệng huyệt nhỏ xíu liền bị căng hết mức. Tằng Trạm tận lực đ_â_〽️ rút.

" Ừm..." Hai tay Úy Lam vịn sô pha, nước mắt rơi xuống, vừa rồi còn rất thoải mái, hiện tại lại đau, phía dưới khẳng định đã sưng lên, cũng có khi bị phá hư.

" Nhẹ chút..."Tằng Trạm cũng muốn nhẹ chút, có điều kìm lòng không được, anh đã từng ngủ với vài người phụ nữ, nhưng Úy Lam tuyệt đối là người duy nhất khiến anh mất đi không chế.

Tuy Úy Lam bị đau, liên tục năn nỉ anh nhẹ chút, bất quá tiểu huyệt lại chảy ra thật nhiều mật dịch, trơn trượt hấp dẫn như muốn anh tiến sâu hơn nữa, dùng sức nhiều hơn... Làm bao lâu anh cũng không để ý, mãi đến lúc Úy Lam 𝒽ô-𝖓 mê bất tỉnh, Tằng Trạm bắt lấy hai bầu 𝐧-🌀-ự-𝐜 sữa yêu thương ѵ_цố_𝖙 ѵ_e, chợt nhớ mình vẫn chưa lưu lại ấn ký trên người cô bé, liền cúi đầu 𝐦.ú.t lên lưng cô.

Thúc mạnh một cái, đem chất lỏng trắng dục phun đầy trong cơ thể cô, Tằng Trạm mới rút côn thịt mềm nhũn ra ngoài, cô bé xụi lơ không động đậy, anh hốt hoảng lật người cô lại dò xét hơi thở, thở phào một hơi thầm nghĩ, lần này được thoải mái, lần sau sẽ muốn!

Tằng Trạm vênh váo đắc ý, ở trên mặt Úy Lam 𝒽_ô_п hôn mấy cái, cầm lấy chăn phủ lên người cô, tiếp đó xoa xoa cự long đang ngủ say, cũng vì Úy Lam mà hãnh diện, có thể chịu được anh, cô bé quả thật rất giỏi!

Chương (1-150 )