← Ch.64 | Ch.66 → |
Đối diện, Tạ Hồng Anh mặc chiếc áo lụa đỏ kiểu thời Đường, trên thêu vài chữ Phúc rất nổi bật, trông rất có vui vẻ. Nhẫn vàng trên tay cũng tháo đi nhiều, chỉ đeo một chiếc nhẫn và một chiếc vòng phỉ thúy. Vòng phỉ thúy xanh biếc, quần áo rộng rãi khiến cho Tạ Hồng Anh vốn đã béo nay lại càng thêm "phúc hậu". Mới nhìn qua thì quả thực không thể nhận ra chính là người phụ nữ tục tằng đã từng đại náo AC trong trí nhớ của Boss, cơ hồ đã không thể nhận ra.
Đối diện bà, Vương Hiểu Hân cũng thay đổi rất nhiều khiến Thư Tâm càng thêm sợ hãi.
Trong trí nhớ của Thư Tâm, bất luận là cô gái nửa đêm hẹn cô ra ngoài nói chuyện hay là cô gái cố gắng mỉm cười trong AC đều rất ngọt ngào, động lòng người. Nhưng cô gái trước mặt đầu đội mũ lưỡi trai, mắt ủ rũ, giữa ngón tay... còn kẹp một điếu thuốc lá.
Dường như tất cả sự ngọt ngào của tuổi thanh xuân đã biến mất, cả người Vương Hiểu Hân toát ra sự mệt mỏi và ... quật cường?
Thư Tâm nhìn qua bên kia, chợt cảm thấy cũng chẳng hề thoải mãi như cô đã nghĩ.
Thực ra, tuy chưa tổ chức tiệc cưới nhưng Vương Hiểu Hân và Trần Gia Lạc đã đăng kí kết hôn.
Nhưng trong mắt Tạ Hồng Anh, đã đăng kí kết hôn thì chính là người nhà bà, đương nhiên là phải chạy quanh con bà. Lại thấy kết hôn phải tiêu tốn nhiều tiền như vậy, làm nhiều việc như vậy thì không vui, suốt ngày lầm bầm, lầu bầu. Mấy hôm nay cũng có nói đôi câu khiến con trai không vui, mâu thuẫn với Vương Hiểu Hân thì càng ngày càng lớn.
Nhưng Tạ Hồng Anh không ngờ, lần này đến cả con cũng không đứng về phía mình, như hờn dỗi mà đòi mở tiệc cưới thật lớn. Tạ Hồng Anh càng nghĩ càng giận.
Nhưng lần trước ép con ly hôn với Thư Tâm, lại gián tiếp hại chết đứa cháu trong bụng Thư Tâm, tự cho là có được đứa cháu trai khác, kết quả là...
Bản thân Tạ Hồng Anh ăn không ngon ngủ không yên còn không nói nhưng con trai gây rối với mình một hồi. Thực ra bà không dám chống đối con, sợ con sẽ hận mình thì kết cục của mình sẽ giống như quả phụ trong thôn, cưới vợ thì không biết mẹ nữa, đuổi mẹ ruột ra khỏi cửa, sống chết mặc bay.
Nếu là trước kia, Tạ Hồng Anh sẽ không nghĩ đến chuyện này. Con của bà, một tay bà nuôi lớn, tính tình thế nào bà còn không hiểu? Cho nó gan nó cũng không dám quát mắng bà! Nhưng lần này tự mình làm sai, vài phần chột dạ. Hơn nữa, Tạ Hồng Anh ở trong thành phố, không có ai tán gẫu với mình, chỉ suốt ngày xem TV, vì vậy xem được không ít chương trình xã hội, hoảng hốt phát hiện, thậm chí có người còn không cần cha mẹ!
Lúc này Tạ Hồng Anh mới hoảng sợ. Thực ra bà không hiểu rõ cho nên mới vậy, TV truyền bá đương nhiên là các trường hợp điển hình, dù là thiểu số nhưng lại mang tính tranh luận cao thì người xem mới có đề tài để thảo luận. Mặc dù mỗi ngày bà đều xem, cảm thấy cách vài ngày lại xảy ra một chuyện như vậy nhưng trên thực tế, cả nước có hơn tỷ người, thực sự làm ra những chuyện như vậy thì có được mấy người?
Tạ Hồng Anh như một năm bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, bị đứa con luôn ngoan ngoãn mắng cho một hồi thì hoảng hốt.
Vì vậy, so ra, bà càng ngày càng mềm yếu đi thì Vương Hiểu Hân lại càng ngày càng bướng bỉnh.
Đã sắp tổ chức tiệc cưới nhưng dường như Vương Hiểu Hân lại chẳng còn hào hứng nữa, để mặc Tạ Hồng Anh không cam lòng nhưng vẫn phải lo lắng, mình thì chỉ vểnh chân ngồi trên ghế, thỉnh thoảng mỉm cười khiến Tạ Hồng Anh khó chịu. Tạ Hồng Anh từng bị nhiều người mắng chửi nên vô cùng mẫn cảm với những kiểu châm chọc, mỉa mai như thế.
Nhưng có một số việc dù Vương Hiểu Hân không quan tâm nhưng cũng không tránh khỏi, tỷ như việc chọn áo cưới. Trần Gia Lạc đương nhiên là chủ trương đi thuê, lại thêm rất nhiều việc cần chuẩn bị nên để Vương Hiểu Hân tự đi chọn. Thật không ngờ, Vương Hiểu Hân cố ý chọn cửa hàng rất sa hoa, cho dù là thuê... lúc hỏi giá tiền, Tạ Hồng Anh sợ tới suýt thì tắt thở, mắng Vương Hiểu Hân là đồ ăn cướp.
Để Tạ Hồng Anh không khách khí mắng như vậy, người ta sao có thể thoải mái. Dĩ nhiên là "khách khí" mời hai người ra cửa. Vì vậy, hai người đi chưa được bao xa đã lại cãi cọ. Vương Hiểu Hân nghe bà ta cằn nhằn thấy phiền nên đẩy Tạ Hồng Anh về, lại không ngờ Tạ Hồng Anh đuổi theo, gây rối giữa đường.
Tạ Hồng Anh không hề phát hiện bên này có hai "người quen", chỉ vào Vương Hiểu Hân mắng rất sảng khoái. Mất cháu nội lại thêm mấy ngày uất ức vừa qua khiến Tạ Hồng Anh chẳng hề nể nang chút nào.
- Cô là đồ đê tiện, chỉ biết tiêu tiền! Con tôi cưới cô đúng là họa tám đời! Cô còn dám đẩy tôi? Không sợ thiên lôi đánh chết! Cô nhìn cô có khác gì quỷ không? Có phải là cô nghĩ rằng con tôi nghe lời cô? Tôi nói cho cô biết, đó là con tôi! Tôi muốn đuổi cô đi chẳng qua chỉ là một câu nói mà thôi. Đừng nghĩ giờ con tôi nghe lời cô thì cô có thể gây sự! Vào cửa nhà tôi, tôi chính là mẹ cô, tôi muốn trị cô thì thiếu gì cách! Tốt nhất là an phận cho tôi.
Vương Hiểu Hân nghe xong lời này thì lại cười cười, búng điếu thuốc rồi ngẩng đầu, tiến đến trước mặt Tạ Hồng Anh, chỉ thiếu điều dán mặt vào nhau, vẻ mặt trào phúng:
- Lời này của bà hay lắm, con bà giờ còn phải nhìn mặt tôi mà sống đấy! Trừ phi anh ta không muốn mất đi thể diện, địa vị hiện có. Anh ta chẳng làm gì được tôi đâu!
Tạ Hồng Anh biến sắc, môi run run, chỉ vào Vương Hiểu Hân, tay cũng run:
- Cô... đồ đê tiện! Cô nói cái gì?
Vương Hiểu Hân gạt tay Tạ Hồng Anh đi, cười lạnh nhìn bà:
- Đúng thế! Tôi đê tiện đấy! Tôi đê tiện thì tôi sợ gì? Đúng, con bà đúng là tốt với bà cho nên cái gì cũng giấu bà. Bà có dám hỏi xem vì sao con bà phải lấy tôi không? Cả hai mẹ con bà đều thật quá ngu xuẩn, tự cho là đúng, nghĩ là tôi không biết gì sao? Tôi nói cho bà, hai mẹ con bà không làm gì được tôi đâu, tốt nhất các người nên cẩn thận một chút, bằng không tôi có thể làm cho các người chịu đủ đấy!
Cô vứt mẩu thuốc lá đi, lấy chân day day, không hề để ý đến sự hoảng hốt, nghi ngờ, sợ hãi của Tạ Hồng Anh, mỉm cười quay đi, sau đó lại thấy Thư Tâm và Boss đứng ở bên này đường.
Vương Hiểu Hân thoáng sững người, sau đó cười vẫy vẫy tay:
- Khéo thật? Đi chọn áo cưới?
Thư Tâm nhìn nhưng không thể nhận ra. Boss mặt lạnh tanh, ôm vai Thư Tâm, mở cửa ô tô rồi đẩy Thư Tâm vào trong.
Vương Hiểu Hân cũng bước vội qua nhưng lại khiến một chiếc taxi phải phanh gấp lại khiến tài xế chửi mắng một trận. Nhưng Boss đang định đóng cửa xe lại vẫn bị cô ta kéo ra.
Boss bất ngờ ngẩng đầu, Vương Hiểu Hân lại cúi đầu cười với Thư Tâm:
- Có muốn đi nói chuyện một lát không.
Cuối cùng ba người cùng đến một nhà hàng. Vương Hiểu Hân nói muốn ăn kem ở nhà hàng này, còn nhiệt tình để cử cho Thư Tâm một loại kem mới. Nhưng lúc giới thiệu cho Boss lại bị Boss lạnh lùng từ chối. Boss chỉ cần một ly nước đá.
Vương Hiểu Hân cũng chẳng nói gì, chỉ nhún nhún vai.
Vương Hiểu Hân như vậy khiến Thư Tâm cảm thấy lạ lẫm, nhưng cũng có chút quen thuộc. Thiếu nữ tuổi cô, đa số đều là thế, hoạt bát, tùy tiện.
Boss ngồi cùng Thư Tâm, Vương Hiểu Hân ngồi đối diện hai người, híp mắt ăn kem, cầm muỗng trong tay rồi lại chọn một món đồ uống màu mè.
- Cô có gì thì nói đi? Cô rảnh nhưng chúng tôi không rảnh.
Boss lạnh lùng nhìn cô ta, nắm tay Thư Tâm đặt dưới bàn:
- Mặt khác, nếu có thời gian thì cô có thể về AC để nhận quyết định sa thải. Tôi nghĩ hẳn cô cũng không muốn đi làm nữa.
Vương Hiểu Hân buông tay cầm kem:
- Chuyện đó à... cũng chẳng sao cả.
Cô thấy vẻ mặt Boss lộ rõ sự chán chường thì chu miệng:
- Vốn là không có cách nào nên mới định thử một lần.
Lúc này Boss mới nhìn thẳng vào Vương Hiểu Hân:
- Cô muốn thế nào?
Vương Hiểu Hân cười cười, chớp mắt nói:
- A, quả nhiên là bị anh nhìn thấu, đúng là lợi hại!
Boss mất kiên nhẫn:
- Muốn gì thì cứ nói, tôi không thích mấy người cứ tự cho là đúng.
Lúc này Vương Hiểu Hân mới trầm mặt, quấy quấy ly nước lạnh:
- Không có gì, tôi muốn làm cho Trần Gia Lạc phải trắng tay thôi.
Cô ngẩng đầu nhìn Thư Tâm đang kinh ngạc, dựa vào ghế, bất đắc dĩ buông tay:
- Tôi vốn cho rằng không phải là mình tôi đa tình, không ngờ tôi lại nhầm.
Vương Hiểu Hân nghiến răng nói tiếp:
- Tôi thừa nhận, tôi hận Trần Gia Lạc! Nếu anh ta không cho tôi hi vọng thì tôi đã chẳng như vậy? Chỉ là, cuối cùng anh ta cho tôi được cái gì? Anh ta khiến tôi cảm nhận được sự tuyệt vọng của hai bàn tay trắng. Anh ta có thể đối xử với tôi như vậy thì dựa vào cái gì mà tôi không thể đối xử với anh ta như vậy.
Vương Hiểu Hân vênh mặt, như con rắn đang thở.
Boss nhìn cô ta cười cười, Thư Tâm ở bên cũng lắc lắc đầu, từ tốn nói:
- Với Trần Gia Lạc, bảo tôi không hề để ý là không thể.
Vừa nói xong đã cảm thấy tay bị người véo, quay đầu lại thì thấy Boss đang lo lắng. Thư Tâm buồn cười.
- Nhưng tôi sẽ không trả thù anh ta. Bởi vì anh ta hại cô trắng tay nhưng bây giờ tôi cũng đã có cuộc sống mới. Tôi không muốn vì anh mà ảnh hưởng đến mọi thứ. Cho nên cô không cần nói những lời này với tôi. Giống như lần đầu tiên gặp nhau tôi đã nói, Vương Hiểu Hân, cô vẫn còn quá non nớt.
Lòng bàn tay lập tức bị Boss khẽ gãi gãi, Thư Tâm suýt thì phì cười nhưng vẫn cố nhịn. Người đàn ông bên cạnh tâm tình cũng tốt hơn, lại cười như có như không.
Đại khái vì để che dấu, chỉ trong chớp mắt, người đàn ông này lại tỏ vẻ lạnh lùng, còn xoay người gọi bồi bàn đến tính tiền. Vương Hiểu Hân không cam lòng vỗ bàn đứng dậy.
Vương Hiểu Hân khóc, cúi đầu khẽ mắng:
- Chị nói thì nhẹ nhàng, dễ dàng lắm. Chẳng qua vì cuộc sống mới của chị tốt hơn trước nên mới thoải mái như vậy. Chị chỉ ước bỏ được anh ta để leo cành cao đúng không? Nhưng còn tôi? Tôi vì anh ta mà sửa đổi, cắt đứt với bạn bè cũ, thậm chí... ngay cả anh Ngưu Nhị cũng mất. Nhưng anh ta lại đối xử với tôi như vậy! Sao tôi có thể không hận?
Cuối cùng mặt Thư Tâm sầm xuống, động tác tính tiền của Boss cũng khựng lại, xua tay bảo Boss tạm lui xuống.
Thư Tâm cầm ly nước lạnh còn chưa động đến của Boss, té thẳng vào mặt Vương Hiểu Hân, nhìn thẳng vào đôi mắt đang hoảng sợ của cô. Thư Tâm lạnh lùng nói:
- Tỉnh táo chưa? Tôi nhớ lần đầu gặp nhau tôi đã hắt cho cô một ly café? Nhưng lần đó tôi không cố ý, còn lần này, tôi thực sự muốn hắt vào mặt cô!
← Ch. 64 | Ch. 66 → |