← Ch.17 | Ch.19 → |
Bà Trần tức giận đến nhảy dựng lên, mặt biến sắc vài lượt, cuối cùng dừng lại ở màu xanh tím. Tay chỉ vào Thư Tâm run run nhưng không dám nói gì. Nhìn đến Boss chắp tay sau lưng đứng sau Thư Tâm, mắt kính loáng lên thì lại càng không tự chủ mà lui về phía sau vài bước.
Thấy vậy Boss vươn tay vẫy vẫy hai anh bảo vệ đang hốt hoảng.
Hai người bảo vệ hiểu ý, lập tức kéo tay bà Trần đưa ra ngoài. Bà Trần lại nhảy dựng lên:
- Các người định làm gì? Các người định làm gì? Thả tôi ra! Các người... các người phạm pháp! Tôi phải kiện các người.
Boss lẳng lặng nhìn, không nói cũng không có biểu lộ gì, hai anh bảo vệ lại càng thấy áp lực, nhìn nhau rồi lại càng ra sức kéo bà Trần béo tròn ra ngoài.
Đôi chân ngắn tũn của bà Trần đạp loạn, miệng gào khóc, người giãy dụa nhưng hai anh bảo vệ kia chẳng quan tâm, chỉ lo kéo bà tay ra ngoài, chỉ vài giây sau tiềng mắng của bà Trần dần biến mất.
Mọi người xung quanh cảm thấy thỏa thuê, vừa định cười thì lại nhìn thấy vẻ mặt khó coi của Boss, ai nấy vội rụt cổ.
Boss à một tiếng, khoanh tay trước ngực, mắt đào một vòng qua từng người, ai bị Boss nhìn đều vội cúi đầu. Cuối cùng Boss mới đại từ đại bi nói:
- Không có việc gì để làm à?
Mọi người đều vội lắc đầu, nhanh chân quay về vị trí của mình:
- Có! Có! Có
Ai nấy đều hoảng sợ, Boss chính là người cuồng công việc một cách khủng bố mà
Lúc này Boss mới gật đầu thoải mái, mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm, lúc này lại thấy Boss đột nhiên quay đầu nhìn Thư Tâm:
- Trợ lý Thư, theo tôi vào đây
Sau đó nhấc chân bước đi, khí thế trầm ổn
Thư Tâm a lên rồi vội cúi đầu đuổi theo, một người đồng nghiệp lén vỗ vỗ tay cô, ý là: tự cầu phúc đi vậy!
Thư Tâm đột nhiên thấy lo lắng.
Bên ngoài chính là hành lang, Boss và Thư Tâm đứng đối diện nhau
Boss cao 1m86, Thư Tâm đáng thương chỉ cao 1m6, đã vậy còn vì bất an mà đầu cúi gằm, hai người đứng đó, từ xa nhìn lại chẳng khác gì cha dạy dỗ con hết.
Thư Tâm cảm nhận được tiếng tim đập của mình
Thình thịch
Thình thịch
Thình thịch, thình thịch
Càng đập càng loạn, vì thế cô vội lấy tay đè ngực lại.
Đúng lúc này, điện thoại trong túi quần đổ chuông, Thư Tâm thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn Boss đã thấy Boss khẽ gật đầu:
- Em nhận điện thoại trước đi
Nói rồi hơi bước ra xa một chút
Thư Tâm vội nghe điện thoại, là mẹ cô gọi
Mẹ cô là giảng viên môn lịch sử trong một trường đại học, có lẽ vì nghề nghiệp mà cả người có một khí chất nhãn nhặn, dịu dàng của phụ nữ truyền thống, lúc nói chuyện cũng bình tĩnh, không nóng không vội
- Thư Thư, tuần này về nhà ăn cơm không? Gọi Gia Lạc về cùng đi, cha con bảo đã lâu không uống rượu với nó!
Thư Tâm che điện thoại, khẽ đáp:
- Cha còn uống rượu? Lần trước không phải bác sĩ bảo gan cha không tốt sao?
Bà Thư nói:
- Ông ấy uống mấy chục năm rồi, giờ đột nhiên ngăn không cho uống thì cũng không chịu được. Không sao đâu, có mẹ trông chừng rồi
Bà Thư dừng một chút rồi lại cười phàn nàn:
- Cấm không bằng quản! Nếu không mẹ sợ ông ấy không chịu được, lén ra ngoài uống rượu thì mới là nguy. Không bằng cứ để mẹ trông chừng.
Thư Tâm cũng cười, làm nũng mà đáp:
- Mẹ thật thông minh
Bà Thư cũng cười:
- Đương nhiên rồi! Mẹ không thông minh thì hai cha con nhà con đều ngốc, phải làm thế nào?
Thư Tâm đang cười đột nhiên cảm thấy không cười nổi, lén nhìn qua Boss, lại thấy anh bình tĩnh nhìn ra ngoài, cảm thấy hẳn là Boss không nghe thấy lời mẹ nói xấu mình nên thở phào nhẹ nhõm.
Đầu bên kia, bà Thư dặn dò vài câu rồi cúp máy.
Lúc này Thư Tâm mới lê bước đến trước mặt Boss, chuẩn bị tinh thần nghe Boss dạy bảo/
Boss đẩy gọng kính, vẻ mặt nghiêm túc:
- Mẹ em?
Mặt Thư Tâm (({(>_)))}: anh nghe lén điện thoại của tôi!
Boss không cảm thấy có gì bất ổn:
- Chuyện này không nên giấu cha mẹ thì hơn
Anh cúi đầu nhìn xoáy tóc đỉnh đầu của Thư Tâm rồi khẽ nói:
- Em phải nhớ, bà ấy là mẹ em.
Thư Tâm thoáng run người, ngẩng đầu lên, vừa khéo nhìn thẳng vào mắt Boss.
Tuy mọi người đều nói, những người đeo kính phần lớn đều là "lưu manh giả danh trí thức", là vì dù mắt người đó có cảm xúc gì thì đều không muốn người ngoài nhìn ra nên mới dùng hai mảnh kính mà che đi. Nhưng Thư Tâm cảm thấy, dù cách qua lớp kính thì cô vẫn thấy được rất nhiều điều trong mắt Boss, sự ấm áp hiếm có, như muốn bộc lộ hết qua ánh mắt
Hai người nhìn nhau hồi lâu, dần dần, Boss đỏ mặt, dần dần, mặt Thư Tâm chẳng còn hạt máu.
Boss chuyển mắt qua một bên, chậm rãi nói:
- Hình như gần đây trợ lý Thư đang tìm phòng ở, nếu chỉ trong thời gian ngắn thì công ty tạm thời có thể giải quyết cho trợ lý Thư. Trợ lý Thư thấy sao?
Sắc mặt Thư Tâm càng tái mét, trán cũng toát mồ hôi lạnh, run run nói:
- Được... được ạ, cảm ơn... Boss...
Sau đó không thể chống đỡ nổi, người lảo đảo, mềm nhũn
Tim Boss run lên, chờ anh lấy lại tinh thần thì phát hiện ra mình đã kịp đỡ Thư Tâm lại.
Lần đầu tiên, vẻ mặt Boss có sự sợ hãi, anh nhẹ nhàng lay lay Thư Tâm, liên thanh gọi:
- Thư Thư, Thư Thư? Em làm sao vậy?
Chỉ trong chớp mắt mà môi Thư Tâm đã trắng bệch, thậm chí còn tím lại. Lông mi côn run run, cuối cùng nhìn Boss đầy mơ hồ, tay nắm chặt khủy tay Boss khiến áo Boss nhăn lại.
- Đau... bụng đau...
- Thư Thư, em cố chịu một chút!
Boss bế Thư Tâm lên rồi xoay người chạy ra thang máy, đến cửa thang máy thì đụng phải một nhân viên nữ.
Nhân viên nữ kia kinh ngạc khi thấy vẻ mặt hoảng hốt của Boss, ấp úng không nói được gì.
Boss thoáng quay đầu lại, ánh mắt và vẻ mặt đáng sợ đến độ khiến nhân viên nữ kia oa một tiếng rồi lùi về phía sau một bước dài, đụng thẳng vào bồn cây cảnh bên thang máy
Boss rống lên một tiếng:
- Còn nhìn cái gì thế! Mau gọi 120!
Cô nhân viên kia tủi thân à lên một tiếng rồi vội đi gọi điện thoại.
Boss ngẩng đầu nhìn những con số trên thang máy nhích dần, khẽ chửi bậy rồi ôm Thư Tâm đang run rẩy xông ra cầu thang bộ, tiếng bước chân dồn dập.
Cô nhân viên kia bị dọa đến độ tay cầm điện thoại run run nhưng vẫn cố gắng gọi xong, sau đó chạy ra ngoài, vừa chạy vừa khóc vào điện thoại:
- Anh yêu! Làm sao bây giờ, em vừa bị Đại Boss quát, anh nói... anh nói xem liệu em có bị sa thải không? Em... không muốn bi thảm thế đâu! Em mới được thăng chức có nửa thảng thôi! Oa... oa...
← Ch. 17 | Ch. 19 → |