Đoạt về
← Ch.46 | Ch.48 → |
edit: socfsk
Sau khi Hàn Lăng Sa về thành phố G, cũng không về nhà mà đi thẳng đến trường. Hiện tại cô không muốn nói gì, không muốn làm gì, càng không muốn nhìn thấy bất cứ ai. Những người trong phòng đều là người thành phố G, ba ngày nghỉ đều về nhà. Trong phòng lúc này chỉ có mỗi một mình cô, tự mình chữa lành vết thương, không thể nghi ngờ là Hàn Lăng Sa có thể nghĩ tới phương pháp tốt nhất.
Mới vừa rồi ở dưới lầu của kí túc xá, cô gặp cô gái hôm trước muốn gặp Tề Thạch. Đối phương nhìn cô cũng rất ngạc nhiên, sau đó nhanh chóng khôi phục trạng thái, nhiệt tình khoác tay cô.
Hàn Lăng Sa tức giận nhìn người trước mặt, ồn ào to nhỏ, đơn giản là muốn cô giúp một tay.... Hàn Lăng Sa lúc này mệt mỏi, đâu còn sức để ý đến những thứ này. Hơn nữa bởi vì là ngày nghỉ, cho nên cũng không có nhiều người xung quanh. Cô căn bản không quan tâm đến sắc mặt của đối phương, lạnh lùng hất cánh tay cô gái đó ra khỏi người mình, giọng lạnh nhạt: "Bà chị à, tôi nói nhiều lần rồi. Tôi lâu rồi không gặp hắn. Nếu bà chị muốn tìm thì cứ đến trụ sở quân đội mà tìm, bất cứ lúc nào có ngày nghỉ hắn đều ở nhà."
Mặt của đối phương cực kỳ khó coi, sau khi cô rời đi, nghiến răng nói: "Đắc ý cái gì, quân khu thì giỏi lắm sao?"
Hàn Lăng Sa quay về phòng ngủ, ném túi lên giường rồi nằm xuống. Chung quanh yên tĩnh, nước mắt bắt đầu rơi... Giữa cô và Cố Trạch Vũ đúng là không có kết quả. Ban đầu, Hàn Hành Viễn phản đối hai người như vậy, chỉ vì mình cố chấp khăng khăng đâm đầu vào hắn. cũng là vì mình cam tâm tình nguyện nhảy vào vực sâu...
Lúc điện thoại vang lên, Hàn Lăng Sa đã ngủ được bốn tiếng. Nước mắt khô dính trên mặt, cảm giác dinh dính, không thoải mái. Cô tùy tiện lấy một chiếc khăn ướt lau đi, sau đó tiếp điện thoại.
"Tiểu công chúa, con bây giờ đang ở đâu?" giọng nói Hàn Hành Viễn gấp gáp.
"Trường học..." Hàn Lăng Sa yên lặng hai giây, chờ cô tỉnh táo rồi mới nói tiếp, "Con lập tực về..."
"Vậy được, để ba bảo tiểu Lý tới đón con." Hàn Hành Viễn thở phào nhẹ nhõm, tảng đá trong lòng như được đặt xuống.
"Không cần, cũng gần tám giờ rồi, để con tự mình bắt xe về."
"Vậy con nhớ chú ý an toàn."
Sau khi Hàn Lăng Sa cúp điện thoại, trở mình bò dậy khỏi giường, vội vã rửa mặt, thay quần áo, dọn dẹp một tí rồi xách túi đi.
Buổi trưa Cố Trạch Vũ nằm trên giường, không ai chăm sóc hắn ngoài buổi sáng một đám kia đến thăm hắn. Lúc này y tá thay bình dịch rồi dặn dò đôi chút sau đó rời đi, hắn lấy điện thoại di động cô giúp hắn đặt trên đầu tủ ra nhìn một chút. Biết rõ cô tuyệt đối sẽ không nhận điện thoại, hắn liên tục chuyển danh bạ lên xuống, cho đến khi điện thoại của Phương bí thư gọi tới.
"Cố đoàn trưởng, sao cậu có thể, thủ trưởng vừa mới vỗ bàn, đá ghế không ngừng mắng cậu. Cậu lại làm chuyện gì chọc giận ông ấy sao?"
Cố Trạch Vũ cười khổ, nhưng cũng không thể làm gì: "Lần này thực là lỗi của tôi..."
"Đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, vừa rồi thủ trưởng nói với Tề Tham mưu trưởng giới thiệu một người trẻ tuổi, chuyện của cậu và tiểu công chúa không xong rồi."
"Tôi biết rồi, " Cố Trạch Vũ phiền não vung tay, quét gì đó trên tủ xuống đất, "Tôi còn có thể làm gì? Hiện tại mọi chuyện thành ra như vậy là do tôi tạo nên, tôi còn có thể làm gì?"
Phương bí thư nghe được sự đau khổ của Cố Trạch Vũ, cũng không thể làm gì hơn, đành cúp điện thoại. Phương Cẩn nhà ông cũng không phải thanh niên tốt đẹp gì, cảm giác này ông cũng hiểu, ngoài việc than vãn con trai mình khốn kiếp, ngoài việc giúp hắn dọn dẹp mọi chuyện còn có thể làm gì.
Sau khi Cố phu nhân đi vào cửa, thấy trên đất toàn trái cây và mảnh vỡ thủy tinh cũng chỉ có thể im lặng cau mày.
"Chính con gây họa, con còn có thể tìm ai phát giận đây?"
Cố Trạch Vũ cúi đầu nhìn tay mình, không trả lời, trong lòng nóng như nước sôi, làm đau trái tim hắn, bỏng rát. Khi còn bé hắn nghe người khác nói trong ngục có chảo dầu, chuyên trừng trị những người làm việc ác độc, bây giờ nhìn lại giống như hắn bị nguời ta ném vào chảo dầu, lục phủ ngũ tạng đều đau đớn khiến hắn không thể thở được.
"Trước đây mẹ đã từng khuyên con... con không nghe, hiện tại thì tốt rồi?" Cố phu nhân dọn dẹp những thứ bừa bãi trên đất, một bên khiển trách.
"Mẹ...." Cố Trạch Vũ vẫn luôn trầm mặc bỗng lên tiếng, "Mẹ nói xem cô ấy sẽ vui vẻ đứng lên sao? Cô ấy có thể quên con người con, sau đó bắt đầu đoạn tình cảm mới không? Người kia sẽ đối tốt với cô ấy, không hút thuốc lá, không uống rượu, không bao giờ làm những chuyện vô liêm sỉ như vậy, người kia cũng sẽ chân thành xin lỗi cô, sau đó bọn họ sẽ kết hôn, có con, sẽ ân ân ái ái cả đời..."
"Mẹ nghĩ là con bé nhất định sẽ làm vậy!" Cố phu nhân tức giận trả lời, nhưng bà cũng phải nói thật, ai nguyện ý cả đời sống cuộc sống đau đớn như vậy?
"Như vậy có lẽ sẽ tốt hơn..." Cố Trạch Vũ đột nhiên bật cười, sau đó khổ sở lấy tay ôm đầu, "Nhưng con sợ cô ấy không thể quên được. Cô ấy lần đầu yêu lại gặp phải một tên liêm sỉ như con, cô ấy làm sao quên được đây? Cô ấy sẽ trốn trong chăn khóc, cô ấy thấy những cặp đôi khác sẽ nhớ đến những ngày trước đây, cô ấy sẽ sống vô cùng khổ sở! Con làm sao mà chịu được đây?"
Bởi vì anh yêu em, cho nên anh hi vọng những tổn thương mà anh gây ra cho em, em sẽ dần quên đi... Chỉ cần em hạnh phúc, cho dù bên cạnh em không phải anh, cũng được. Em thương tâm khóc, anh không nỡ....
Cố phu nhân thấy con trai mình như vậy, trong lòng cũng không dễ chịu.
"Trạch Vũ, con nghe mẹ nói." Cố phu nhân ngồi xuống ghế bên cạnh giường bệnh, "Có lúc, không phải tất cả mọi chuyện có thể nói đôi ba lời là có thể giải quyết. Từ nhỏ đến lớn, những người bên cạnh dường như đều dùng tư thái nhìn lên tới thăm con. Cho nên chỉ một câu "Không muốn tha thứ" chính là tử hình đối với con. Nhưng con có nghĩ tới, hành động thực tế con cũng không có, người ta làm sao biết được lỗi của con, người ta làm sao biết được con đã thành tâm hối lỗi muốn bù đắp?"
"Con không muốn con bé đau khổ. Mẹ cũng không hi vọng con bé đau khổ. Vậy con có nghĩ tới việc làm cách nào để con bé không đau khổ hay không? Bây giờ con ngồi đây đau buồn khổ sở, chỉ biết nói những lời kia, không bằng con đuổi theo đến thành phố G giải thích. Con bé là phụ nữ, người phụ nữ nào gặp phải chuyện như vậy cũng sẽ đau khổ tức giận. Hiện tại con không giải quyết tốt mọi chuyện, tương lai chuyện này sẽ trở thành bế tắc trong lòng hai đứa. Mặc kệ sau này con bé có phải là vợ con hay không... không nên để đến cùng, các con ngay cả giao tiếp bình thường cũng không làm được..."
Cố Trạch Vũ yên lặng suy nghĩ, sau đó ngẩng đầu, khôi phục bình tĩnh, "Mẹ... Bây giờ con sẽ quay lại thành phố G...."
Cố phu nhân vốn muốn khuyên hắn mai hẵng quay lại, dù sao vẫn còn đang nằm trong bệnh viện. Thấy hắn kiên quyết, bà cũng hiểu, giữ lại cũng vô dụng, khẽ lắc đầu làm thủ tục xuất viện cho hắn.
Lúc Hàn Lăng Sa bắt taxi ở cửa thì gặp Tề Thạch, lúc này đã uống say mèm, bên cạnh còn có một cô gái xinh đẹp. Không phải là cô gái mấy ngày nay vội vã tìm hắn, cũng không phải cô gái gặp trong trường. Cô suy nghĩ một chút, sau đó vẫn tiến lên chào.
Tề Thạch thấy Hàn Lăng Sa đang xách túi, theo thói quen nhận lấy, "Phải về nhà à? Tiếu Lý đâu?"
"Ừ, tôi tự mình bắt xe về, không cho Tiểu Lý đón. Sao cậu không trở về? Còn uống đến mức này là sao?"
"Hôm nay uống với Phương Cẩn và đám tiểu tử kia mấy chén, tôi thấy gần trường nên cũng lười về. Hơn nữa, đợi lát nữa đi về còn bị phê bình, có ngốc mới về!"
"Bạn gái cậu sao?"
"Không phải... là thư ký của anh Phương Cẩn." Tề Thạch lúc này mới nghĩ đến cô gái bên cạnh, khách sáo nói ít câu rồi đuổi đi, "Đi thôi, tôi đưa cậu về...."
Hàn Lăng Sa đang chuẩn bị từ chối, ngay sau đó có một giọng nói tức giận ở đâu nhảy ra đẩy cô sang một bên: "Tề Thạch, sao mấy ngày nay anh đều trốn tôi vậy?"
Tề Thạch vốn cũng không ngờ, thấy Hàn Lăng Sa bị cô đẩy lui về sau mấy bước, thiếu chút nữa ngã xuống, càng thêm tức giận: "Cô làm gì đấy? Tôi nói rõ rồi, chia tay. Hai chữ này cô nghe không hiểu sao?"
"Hừ, chia tay? Nguyên nhân gì anh cũng không nói, chỉ chạy tới nói chia tay. Anh cho rằng tôi dễ dàng bỏ qua như vậy sao?? Tùy tiện để anh vui đùa, sau đó đá đít sao?"
Tề Thạch không để ý đến cô ta, đi tới bên cạnh Hàn Lăng Sa, dịu dàng hỏi: "Có bị trẹo chân hay không?" thấy Hàn Lăng Sa lắc đầu mới nói: "Đi thôi, tôi đưa cậu về."
Ai ngờ nữ sinh kia thấy thế, chạy vọt lên, kéo lấy áo Hàn Lăng Sa: "Không phải cô nói cô không biết hắn ở đâu sao? Vậy bây giờ còn để cho hắn đưa tiễn cô về nhà là sao hả?"
Kiên nhẫn của Hàn Lăng Sa hoàn toàn bị đánh mất, tính khí từ nhỏ được nuông chiều cũng bộc lộ: "Tôi cũng đã nói cho cô là tôi không biết, cô nghe không hiểu tiếng người sao? Tôi kiên nhẫn giải thích cho cô nhiều lần, chính cô mặt dày mày dạn đi theo đuôi tôi, không phải là cô phiền tôi sao! Tôi vừa mới gặp hắn ở trường, từ nhỏ lớn lên cùng nhau, hắn đưa tôi về nhà thì sao? Đừng nói bây giờ cô không phải là bạn gái của hắn, coi như cô là bạn gái hắn, hiện tại tôi cũng phải để hắn đưa về nhà, cô có thể làm gì tôi?"
Nữ sinh kia bị cô nói như vậy, mặt lúc đỏ lúc trắng, trên mặt cũng không nén giận được nữa. Tề Thạch lườm cô ta một cái, sau đó kéo tay Hàn Lăng Sa muốn đi.
"Đừng, Tề Thạch, hiện tại tôi cũng đủ phiền rồi, cậu không cần phiền tôi nữa! Tôi lập tức đi! Cậu trước hết nên đi an ủi bạn gái đi, hôm sau gặp!"
Tề Thạch có chút ảo não đứng đó, nhưng hắn không hiểu, Hàn Lăng Sa tức giận chắc chắn sẽ cần người tới dỗ dành. Chỉ là bây giờ cô là người của Cố Trạch Vũ, cho dù muốn dỗ dành cũng không tới phiên hắn.
"Chuyện gì vậy?" giọng nói dịu dàng truyền đến, Hàn Lăng Sa lúc này mới chú ý tới một chiếc xe đang dừng trước mặt ba người, bên trong chui ra đầu Tần Mặc.
"Không có chuyện gì, " Hàn Lăng Sa đứng ở cửa trường học nhìn quanh, lại lấy điện thoại ra xem đồng hồ, có chút nóng nảy đi về phía trước.
Tần Mặc không biến sắc đuổi theo, "Hàn Lăng Sa, giờ này không dễ thuê xe đâu. Muốn đi đâu anh đưa em đi."
Hàn Lăng Sa thấy thời gian cũng đã muộn, đồng ý...
Vừa mới đầu, hai người cũng rất ăn ý không mở miệng. Tần Mặc thấy mắt Hàn Lăng Sa có chút đỏ, còn hơi sưng, có lẽ cũng đoán được, trong lòng ngược lại cảm thấy khá vui vẻ.
"Sao khóc vậy? Mắt em như thỏ."
"Không sao, hôm qua không nghỉ ngơi tốt thôi."
Tần Mặc cũng không chọc thêm, tiếp tục lái xe, dáng vẻ như đang suy nghĩ gì đó.
Xe Tần Mặc không được vào đại viện nên dừng lại trước cửa. Hàn Lăng Sa vừa xuống xe đã thấy Cố Trạch Vũ đang đứng cạnh cảnh vệ, vẫn là một thân quân trang thẳng tắp...
← Ch. 46 | Ch. 48 → |