Truyện:Cấm Tình - Chương 24

Cấm Tình
Trọn bộ 88 chương
Chương 24
0.00
(0 votes)


Chương (1-88)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Đường Diệc Diễm không chút để ý tới khẩu vị của tôi như thế nào, cứ một mực đút cháo cho tôi. Hắn từ từ múc, đặt ở bên môi nhẹ nhàng thổi, rồi mới đưa đến miệng của tôi. Tôi hé miệng, nuốt xuống, nhíu mi.

Hắn lại từ từ đút, cứ lặp lại như vậy, đến khi tôi ăn hết chén cháo hắn mới chịu dừng lại.

Ngồi bên người tôi, Đường Diệc Diễm nắm cổ tay của tôi, mềm nhẹ mơn trớn miệng vết thương đã đóng vảy, trên da thịt lưu lại một vết sẹo dữ tợn. Bác sĩ nói vết dao này quá sâu, không thể khôi phục, chắc chắn sẽ để lại sẹo.

Một vết sẹo vĩnh viễn nhắc nhở tôi Việt Phong đã mất.

"Không được khóc, không được vì hắn rơi một giọt nước mắt!" Đường Diệc Diễm lau nước mắt cho tôi, giọng trầm thấp, chua xót nói.

Tôi cắn môi: "Sao anh có thể tàn nhẫn như vậy?"

"Vậy còn em?" Đường Diệc Diễm phẫn hận nhìn tôi."Em một dao hung hăng tự sát như vậy, em không tàn nhẫn sao?" Sự đau đớn trong mắt hắn làm tôi không đành lòng nói tiếp, đành nhịn xuống, nghiêng đầu.

"Anh có biết... Việt Phong là người thân của anh không?" Tôi cúi đầu, thì thào.

"Người thân?" Đường Diệc Diễm nhướng mày, giọng điệu lãnh đạm: "Nếu định em nói hắn cũng là con của ba anh, thì gần đây anh mới biết."

Tôi ngẩng đầu, sao hắn có thể lạnh lùng như vậy, dù sao họ cũng cùng huyết thống. Có lẽ, Viêt Phong đã hãm hại hắn, nhưng người đã đi rồi, tất cả ân oán thù hận cũng nên xóa bỏ.

Đường Diệc Diễm khẽ nhếch miệng, nhẹ nhàng vuốt tóc tôi."Duyệt Duyệt, nếu em cũng ở trong nhà anh, em sẽ hiểu. Trong mắt người Đường gia chỉ có đồng minh và kẻ thù, không có người thân..."

"Còn tôi?" Tôi nâng mẳt."Còn tôi? Tôi là đồng minh hay là kẻ thù?"

Đường Diệc Diễm chua xót cười nhẹ, bất đắc dĩ lắc đầu: "Em biết rõ trong lòng anh, em là ngoại lệ, cần gì phải hỏi anh!"

Trái tim tôi khẽ run lên.

Hắn dường như đã thay đổi, có lẽ, tôi chưa từng để ý tới hắn, cho nên mới không phát hiện hắn cũng có một vài ưu điểm.

Ưu điểm?

Tôi vì suy nghĩ này của mình mà cảm thấy kinh ngạc trong lòng, tôi lại dùng từ như vậy để hình dung hắn, hình dung về kẻ đã từng là ác ma trong mắt tôi?

"Sao vậy, không thoải mái sao? Hay là đứa nhỏ?" Đường Diệc Diễm thấy tôi nhíu mi không nói bèn chuyên chú nhìn tôi, sự trìu mến trong mắt làm cho người ta đau lòng.

Tôi bình thản lắc đầu: "Chỉ là mệt mỏi thôi..."

Đường Diệc Diễm nhíu chặt mày, khẽ buông tôi ra, đỡ tôi nằm xuống thật cẩn thận.

"Mang thai không nên suy nghĩ linh tinh, chịu khó chăm sóc cơ thể!" Đường Diệc Diễm dặn dò tôi.

"Anh cảm thấy đứa nhỏ này nên được sinh ra sao?" Tôi vẫn là miệng nhịn không được mà mở miệng hỏi, tôi biết sẽ chọc giận hắn, nhưng bất luận đứa nhỏ này được sinh ra trong tình huống nào, gia tộc Đường Diệc Diễm cũng sẽ không chịu thừa nhận, ông hắn sẽ vì danh dự của gia tộc. Nếu vậy, thay vì để nó sinh ra trong đau khổ, có lẽ tàn nhẫn phủ quyết quyền lợi sinh tồn của nó cũng là một loại giải thoát.

Quả nhiên, mặt Đường Diệc Diễm biến sắc, hắn nói: "Sao rồi, lúc này vẫn còn muốn bảo vệ "em trai" đáng thương của tôi sao? Không muốn con của tôi? Tôi nói cho em biết, em từ đầu tới cuối đều là của tôi, là của Đường Diệc Diễm này, anh muốn như thế nào sẽ như thế đó!"

Tôi nhắm mắt lại, không muốn giải thích, kinh nghiệm nói cho tôi biết như vậy sẽ chỉ làm cho Đường Diệc Diễm càng thêm xuyên tạc ý tứ của tôi.

Nhưng sự trầm mặc của tôi lại làm hắn càng thêm táo bạo, dáng vẻ dịu dàng vừa rồi của hắn đã nhanh chóng biến mất, hắn túm láy khuỷu tay bị thương của tôi, ác ý chạm vào miệng vết thương vừa mới phục hồi.

Tôi cắn răng chịu đau, nhìn miệng vết thương bị hắn đè xuống đang bắt đầu tràn ra máu, đau lòng!

"Diệp Sương Phi, em vì hắn tự sát tôi đã không tính sổ với em, em lại được một tấc muốn thêm một bước, em tưởng em là ai, tôi căn bản chỉ lo lắng cho đứa nhỏ, em muốn chết cũng phải sống, sau khi sinh đứa nhỏ xong, tùy em!" Dứt lời, hắn tuyệt tình hất tay tôi ra, lạnh lùng nhìn vết máu trên miệng vết thương.

Hóa ra là vậy, hắn đối với tôi tốt như vậy là vì đứa nhỏ, vì trong bụng tôi có đứa nhỏ của hắn, tôi cay đắng lắc đầu, nếu không sẽ như thế nào, thật đúng là tưởng mình là ai rồi? Liên tục phản bội mà còn muốn có được sự thương xót sao? Buồn cười...

"Tôi hiểu rồi, tôi sẽ bảo vệ tốt cho con của anh..."

Đường Diệc Diễm yên lặng nhìn tôi rồi xoay người rời khỏi phòng bệnh, cửa phòng bị sập mạnh lại.

Hắn đi rồi, tôi mới để cho nước mắt của mình rơi xuống. Đường Diệc Diễm trước kia luôn coi tôi như món đồ chơi để phát tiết, còn bây giờ lại biến thành công cụ sinh sản sao? Mấy ngày sau đó, Đường Diệc Diễm đều không đến, nhưng phòng bệnh của tôi không thiếu người ra kẻ vào. Lúc là hộ lí, khi lại bác sĩ, sau đó là chuyên viên dinh dưỡng, chuyên viên mát xa, thầy châm cứu, còn cả hộ sinh... mỗi một người đều đảo qua đảo lại trước mắt tôi, khiến tôi mệt đến nỗi ngay cả mí mắt cũng chống đỡ không nổi.

Xem ra, Đường Diệc Diễm quả thực rất quan tâm đứa con bảo bối của hắn!

Tôi tự giễu nghĩ, trong ngực lại dâng lên một trận hốt hoảng. Tôi ôm ngực, bàn tay khẽ chạm tới cần cổ lạnh lẽo.

Việt Phong... tôi vuốt sợi dây chuyền, tâm tình trong nháy mắt ngã xuống đáy cốc. Việt Phong, anh ở thế giới bên kia có khỏe không? Nhìn cây lá bên ngoài cửa sổ, bất tri bất giác, mùa xuân đã đi xa, mùa hè nóng bức cũng sắp trôi qua, tiếp theo chính là mùa thu tiêu điều! Cái gì cũng sẽ có mùa thu của nó.

"Thủ đoạn của cô càng ngày càng cao đấy!" Một giọng nói lạnh lùng chợt vang lên trong phòng bệnh. Tôi giật mình, không cần ngẩng đầu cũng biết người tới là thần thánh phương nào, kẻ tự tay bồi dưỡng ra ác ma, tôi nên xưng hô với ông ta thế nào đây nhỉ? Ma vương? Diêm La?

"Cám ơn khích lệ của ông! Tiếc là tình trạng tôi bây giờ không thể đứng dậy nghênh đón rồi!"

Đường Triết Lý vì sự đùa cợt trên mặt tôi mà xa xẩm mặt mày, dùng sức chống mạnh chiếc gậy.

Có lẽ việc tôi chọc giận ông ta hết lần này đến lần khác đã khiến cho phần người còn sót lại của ông ta cũng biến mất, nhìn vẻ mặt kia, tôi sẽ không hoài nghi ông ta muốn ăn luôn cả xương cốt của tôi, uống máu tôi.

Ông ta đối với tôi căm thù đến tận xương tuỷ, tôi cũng đối với ông ta không có chút hảo cảm.

Cũng như nhau cả thôi!

"Lập tức bỏ đứa nhỏ đi, xoá sạch thứ đồ nghiệt chủng này!" Không cần hoài nghi ông ta thần thông quảng đại thế nào mà biết được tin tôi mang thai, ông ta luôn có cách riêng. Hơn nữa lần nào cũng đi thẳng vào vấn đề.

Nhưng khi ông ta mắng đứa nhỏ trong bụng tôi là nghiệt chủng, tôi nghĩ là tôi đã nhìn ông ta với ánh mắt căm hờn. Nghiệt chủng? Ông ta có tư cách gì mà nhục nhã đứa nhỏ như vậy, dám nhục nhã con tôi!

"Đường tổng, nếu hôm nay ông tới là để nhục nhã tôi, vậy thì mong ông thông cảm, tôi không có kiểu ham mê mắng mỏ người khác!" Nghiệt chủng, ông ta chớ quên, đứa nhỏ này chảy một nửa huyết thống của Đường gia. Tuy rằng tôi cũng chẳng ham hố gì, nhưng đây là chuyện không thể không bị cuốn vào.

"Được lắm... Diệp tiểu thư quả nhiên rất có bản lĩnh. Ta muốn nhìn xem, ai còn có thể giúp cô!" Đường Triết Lý nói xong, nặng nề đập cây gậy trên mặt đất. Cửa phòng bệnh lập tức có mấy tên đàn ông cao lớn vào, vây quanh tôi.

"Các người muốn làm gì?" Chẳng lẽ thật sự không có luật pháp sao? Nơi này là bệnh viện, ông ta sao có thể muốn làm gì thì làm!

Có lẽ tôi đã quá coi thường năng lực của ông ta, Đường Lriết lý nháy mấy người đàn ông kia, họ lập tức không chút kiêng nể nào mà dựng tôi từ trên giường dậy.

"Bỏ ra... buông ra..." Ông ta muốn làm gì? Tôi sợ hãi gào to, mọi người quanh phòng bệnh đều nhô đầu ra nhưng sau đó lại sợ hãi rụt trở về.

Cứu tôi, cứu tôi, ai đó tới cứu tôi...

"Đường tổng..." Bác sĩ khó xử nhìn Đường Triết Lý.

"Bác sĩ Lý..." Tôi hướng ánh mắt cầu xin về phía ông ấy. Hãy cứu tôi!

"Lập tức đi chuẩn bị, lấy đứa nhỏ trong bụng ra!" Sắc mặt Đường Triết Lý không chút thay đổi, cũng không thèm liếc tôi một cái, chán ghét mở miệng.

"Nhưng còn... Đường thiếu gia..."

"Nhớ rõ cho ta, ai mới là chủ nhân thực sự!"

"Vâng... Vâng... Đường tổng!" Sự thoả hiệp của bác sĩ khiến tôi tuyệt vọng nhắm mắt lại, ông ta thật sự nói được thì làm được, quá độc ác!

Không, tôi không muốn!

Tôi cắn chặt môi, tim run lên, nhân lúc họ không để ý, nặng nề đạp lên chân một tên, rồi lại đá thêm một cước. Gã lập tức đau đến mức phải buông ra.

Chính là lúc này! Tôi liều lĩnh chạy về phía cửa phòng.

Không, không được, tôi muốn đứa nhỏ này, giờ khắc đó, tôi rốt cuộc cũng hiểu ra rằng tôi muốn đứa bé, tôi muốn nó!

Tôi muốn bảo vệ đứa nhỏ, mẹ nhất định sẽ bảo vệ con!

*****

"A..." Tôi còn chưa kịp chạy đến cửa bệnh viện thì khuỷu tay đã bị hai tên vệ sĩ cao lớn tóm chặt lấy, cảm giác đau đớn truyền đến."Cứu mạng! Cứu mạng...!" Tôi nhìn những người đang vây xung quanh bàn tán ở đại sảnh của bệnh viện, liên tục cầu cứu, nhưng khi họ nhìn thấy những tên vệ sĩ lạnh lùng như sát thủ này, không một ai dám bước ra cứu tôi.

"Lôi nó về đây cho ta!" Giọng nói đầy phẫn nộ của Đường Triết Lý vang lên giữa đại sảnh bệnh viện.

"Không..."

"Ông..."

Tôi kích động quay đầu."Diệc Diễm..." Tựa như đã tìm thấy cứu tinh, tôi rơi nước mắt: "Cứu em..." Tôi không muốn bỏ đứa bé...

Đường Diệc Diễm vội chạy về phía tôi, mấy người đàn ông kia sợ tới mức cuống quýt buông tôi ra.

"Ông..." Đường Diệc Diễm gắt gao ôm chặt tôi vào lòng. Tôi run run dựa vào hắn.

"Đường Diệc Diễm, cháu có biết mình đang làm cái gì không? Cháu hãy suy nghĩ kĩ cho ta, cháu thật sự nên vì con đàn bà này mà đối nghịch với ta sao?" Ông ấy nhìn cảnh chúng tôi gắt gao ôm nhau, mặt tức giận đến đỏ bừng, lại một lần nữa siết chặt cây gậy trong tay.

"Ông..." Đường Diệc Diễm ôm tôi, tăng thêm lực, miệng hắn bất giác run rẩy, nhìn Đường Triết Lý, ánh mắt tràn ngập sự kính sợ. Tôi nghĩ Đường Diệc Diễm thực sự sợ ông ta. Ít nhất, loại sợ hãi này của hắn tôi chưa từng thấy bao giờ.

"Đường Diệc Diễm, bây giờ cháu lập tức buông cô ta ra, sự hồ nháo của cháu ta có thể cho qua! Mau tách hai đứa nó ra cho ta!" Đường lão gia vừa ra lệnh một tiếng, đám vệ sĩ lúc trước còn có chút e dè đối với Đường Diệc Diễm, thì bây giờ lá gan cũng nổi lên, bọn họ đi tới, muốn tách chúng tôi ra.

"Không, đừng, tôi không muốn bỏ đứa nhỏ..." Tôi sống chết ôm chặt Đường Diệc Diễm, quyết không buông tay: "Diệc Diễm, Diệc Diễm, cứu em, cứu con của chúng ta..." Tôi thương tâm khẩn cầu hắn, thân mình Đường Diệc Diễm cứng đờ.

"Cút ngay cho tôi..." Đường Diệc Diễm quát mấy người đàn ông kia, hung ác trừng mắt nhìn bọn họ, gắt gao nắm chặt tay tôi.

"Đường Diệc Diễm, ta có thể một tay bồi dưỡng cháu, cũng có thể tự tay hủy diệt cháu..." Ông ta tức giận đến xanh mặt, hung tợn trừng mắt với chúng tôi."Cháu nhìn cho rõ, con đàn bà này, con đàn bà này chính là người mới buổi sáng cháu đặt lời thề son sắt, nói cho ta biết cháu muốn kết hôn với cô ta, buổi chiều lại bị thủ hạ của ta chụp được ảnh đang cùng người đàn ông khác hẹn hò, cháu nhìn rõ ràng cho ta..."

Thân thể của tôi run lên, kết hôn với tôi? Ảnh chụp? Thì ra là ông ta, là ông ta phái người theo dõi tôi!

Ti bỉ...

"Không nhìn được, cháu không nhìn thấy... Ông! Trong mắt cháu chỉ có cô ấy, những thứ khác...cháu cái gì cũng không nhìn được, thực sự không thể nhìn được..." Đường Diệc Diễm bắt đầu lung lay thân mình, nhẹ nhàng buông tôi ra, hắn bi thiết nhìn chăm chú vào Đường Triết Lý.

"Đông..." Hắn quỳ gối trước mặt Đường Triết Lý, thân mình cao lớn cũng gập xuống, ở đại sảnh, trước mắt bao nhiêu người.

Hắn quỳ xuống trước mặt Đường Triết Lý...vì tôi!

"Ông, cháu cầu xin ông, cháu van ông..."

"Đường Diệc Diễm, cháu điên rồi! Cháu càng như vậy, ta càng muốn cô ta phải chết, cô ta sẽ chỉ biết huỷ hoại cháu!" Đường Triết Lý bất khả tư nghị nhìn hắn, tay đang nắm cây gậy cũng bắt đầu run run.

"Ông!" Đường Diệc Diễm ngẩng đầu, hai mắt đỏ bừng."Nếu... nếu như cô ấy chết, cháu mới thật sự bị hủy hoại..."

Lần đầu tiên tôi nhìn thấy nước mắt của hắn. Trước kia, tôi từng cảm giác được nước mắt hắn rơi trên người tôi nhưng chưa từng thấy tận mắt. Bây giờ, chính vào thời khắc này, tôi tinh tường nhìn thấy nước mắt chậm rãi rớt xuống từ khóe mắt của hắn, tựa như lửa, tựa như ngọn lửa đang thiêu cháy trái tim tôi, đau đớn, rối rắm... nước mắt của tôi cũng từ từ rơi xuống.

Đường Diệc Diễm, không đáng, tôi không đáng!

Đường Triết Lý xanh mét mặt, thân mình kịch liệt run rẩy, chật vật, không dám tin, bi thống... không ngừng trình diễn trên mặt ông ta.

Một lúc lâu sau, ông ta mới nặng nề cất tiếng nói:

"Cút đi, mang theo con đàn bà này vĩnh viễn cút khỏi tầm mắt của ta, Đường Diệc Diễm, ngươi không còn là người của Đường gia nữa...!"

Đường Triết Lý tức giận bỏ đi, Đường Diệc Diễm vẫn còn quỳ gối ở đó, đầu buông xuống, thân mình càng ngày càng gập lại, bàn tay hắn siết chặt đến mức khớp xương trở nên trắng bệch, miệng tràn ra tiếng nức nở giống như dã thú bị thương. Thật lâu sau...

Tôi cắn chặt môi, ngơ ngác đứng đó nhìn hắn, trong lòng đau đớn không sao diễn tả nổi. Cuối cùng, tôi chậm rãi đi về phía hắn, ngồi xổm xuống, gắt gao ôm lấy thân mình đang cuộn lại của hắn, đầu tựa vào tấm lưng rộng lớn của hắn, nước mắt cũng thấm ướt vai hắn.

Đường Diệc Diễm, anh là đồ ngốc, ngốc quá...!

*****

"A..." Tôi còn chưa kịp chạy đến cửa bệnh viện thì khuỷu tay đã bị hai tên vệ sĩ cao lớn tóm chặt lấy, cảm giác đau đớn truyền đến."Cứu mạng! Cứu mạng...!" Tôi nhìn những người đang vây xung quanh bàn tán ở đại sảnh của bệnh viện, liên tục cầu cứu, nhưng khi họ nhìn thấy những tên vệ sĩ lạnh lùng như sát thủ này, không một ai dám bước ra cứu tôi.

"Lôi nó về đây cho ta!" Giọng nói đầy phẫn nộ của Đường Triết Lý vang lên giữa đại sảnh bệnh viện.

"Không..."

"Ông..."

Tôi kích động quay đầu."Diệc Diễm..." Tựa như đã tìm thấy cứu tinh, tôi rơi nước mắt: "Cứu em..." Tôi không muốn bỏ đứa bé...

Đường Diệc Diễm vội chạy về phía tôi, mấy người đàn ông kia sợ tới mức cuống quýt buông tôi ra.

"Ông..." Đường Diệc Diễm gắt gao ôm chặt tôi vào lòng. Tôi run run dựa vào hắn.

"Đường Diệc Diễm, cháu có biết mình đang làm cái gì không? Cháu hãy suy nghĩ kĩ cho ta, cháu thật sự nên vì con đàn bà này mà đối nghịch với ta sao?" Ông ấy nhìn cảnh chúng tôi gắt gao ôm nhau, mặt tức giận đến đỏ bừng, lại một lần nữa siết chặt cây gậy trong tay.

"Ông..." Đường Diệc Diễm ôm tôi, tăng thêm lực, miệng hắn bất giác run rẩy, nhìn Đường Triết Lý, ánh mắt tràn ngập sự kính sợ. Tôi nghĩ Đường Diệc Diễm thực sự sợ ông ta. Ít nhất, loại sợ hãi này của hắn tôi chưa từng thấy bao giờ.

"Đường Diệc Diễm, bây giờ cháu lập tức buông cô ta ra, sự hồ nháo của cháu ta có thể cho qua! Mau tách hai đứa nó ra cho ta!" Đường lão gia vừa ra lệnh một tiếng, đám vệ sĩ lúc trước còn có chút e dè đối với Đường Diệc Diễm, thì bây giờ lá gan cũng nổi lên, bọn họ đi tới, muốn tách chúng tôi ra.

"Không, đừng, tôi không muốn bỏ đứa nhỏ..." Tôi sống chết ôm chặt Đường Diệc Diễm, quyết không buông tay: "Diệc Diễm, Diệc Diễm, cứu em, cứu con của chúng ta..." Tôi thương tâm khẩn cầu hắn, thân mình Đường Diệc Diễm cứng đờ.

"Cút ngay cho tôi..." Đường Diệc Diễm quát mấy người đàn ông kia, hung ác trừng mắt nhìn bọn họ, gắt gao nắm chặt tay tôi.

"Đường Diệc Diễm, ta có thể một tay bồi dưỡng cháu, cũng có thể tự tay hủy diệt cháu..." Ông ta tức giận đến xanh mặt, hung tợn trừng mắt với chúng tôi."Cháu nhìn cho rõ, con đàn bà này, con đàn bà này chính là người mới buổi sáng cháu đặt lời thề son sắt, nói cho ta biết cháu muốn kết hôn với cô ta, buổi chiều lại bị thủ hạ của ta chụp được ảnh đang cùng người đàn ông khác hẹn hò, cháu nhìn rõ ràng cho ta..."

Thân thể của tôi run lên, kết hôn với tôi? Ảnh chụp? Thì ra là ông ta, là ông ta phái người theo dõi tôi!

Ti bỉ...

"Không nhìn được, cháu không nhìn thấy... Ông! Trong mắt cháu chỉ có cô ấy, những thứ khác...cháu cái gì cũng không nhìn được, thực sự không thể nhìn được..." Đường Diệc Diễm bắt đầu lung lay thân mình, nhẹ nhàng buông tôi ra, hắn bi thiết nhìn chăm chú vào Đường Triết Lý.

"Đông..." Hắn quỳ gối trước mặt Đường Triết Lý, thân mình cao lớn cũng gập xuống, ở đại sảnh, trước mắt bao nhiêu người.

Hắn quỳ xuống trước mặt Đường Triết Lý...vì tôi!

"Ông, cháu cầu xin ông, cháu van ông..."

"Đường Diệc Diễm, cháu điên rồi! Cháu càng như vậy, ta càng muốn cô ta phải chết, cô ta sẽ chỉ biết huỷ hoại cháu!" Đường Triết Lý bất khả tư nghị nhìn hắn, tay đang nắm cây gậy cũng bắt đầu run run.

"Ông!" Đường Diệc Diễm ngẩng đầu, hai mắt đỏ bừng."Nếu... nếu như cô ấy chết, cháu mới thật sự bị hủy hoại..."

Lần đầu tiên tôi nhìn thấy nước mắt của hắn. Trước kia, tôi từng cảm giác được nước mắt hắn rơi trên người tôi nhưng chưa từng thấy tận mắt. Bây giờ, chính vào thời khắc này, tôi tinh tường nhìn thấy nước mắt chậm rãi rớt xuống từ khóe mắt của hắn, tựa như lửa, tựa như ngọn lửa đang thiêu cháy trái tim tôi, đau đớn, rối rắm... nước mắt của tôi cũng từ từ rơi xuống.

Đường Diệc Diễm, không đáng, tôi không đáng!

Đường Triết Lý xanh mét mặt, thân mình kịch liệt run rẩy, chật vật, không dám tin, bi thống... không ngừng trình diễn trên mặt ông ta.

Một lúc lâu sau, ông ta mới nặng nề cất tiếng nói:

"Cút đi, mang theo con đàn bà này vĩnh viễn cút khỏi tầm mắt của ta, Đường Diệc Diễm, ngươi không còn là người của Đường gia nữa...!"

Đường Triết Lý tức giận bỏ đi, Đường Diệc Diễm vẫn còn quỳ gối ở đó, đầu buông xuống, thân mình càng ngày càng gập lại, bàn tay hắn siết chặt đến mức khớp xương trở nên trắng bệch, miệng tràn ra tiếng nức nở giống như dã thú bị thương. Thật lâu sau...

Tôi cắn chặt môi, ngơ ngác đứng đó nhìn hắn, trong lòng đau đớn không sao diễn tả nổi. Cuối cùng, tôi chậm rãi đi về phía hắn, ngồi xổm xuống, gắt gao ôm lấy thân mình đang cuộn lại của hắn, đầu tựa vào tấm lưng rộng lớn của hắn, nước mắt cũng thấm ướt vai hắn.

Đường Diệc Diễm, anh là đồ ngốc, ngốc quá...!

Crypto.com Exchange

Chương (1-88)