Vu khống ngược
← Ch.033 | Ch.035 → |
Trở lại Trương phủ thì trời đã khuya. Trương Khởi vừa vào phòng liền ngả mình xuống sập.
A Lục đã chờ nàng từ lâu, bây giờ nàng ta đang dùng hai tay chống cằm, không chớp mắt mở to mắt nhìn Trương Khởi. Xem Trương Khởi có thể chịu đựng đến lúc nào mà chủ động kể chuyện cho nàng nghe.
Trương Khởi bị một đôi mắt to sáng rực nhìn chằm chằm thì làm sao còn ngủ được nữa. Nàng liếc nhìn A Lục, trở mình thầm nói: "Ngủ đi, khuya lắm rồi."
A Lục lắc đầu nguầy nguậy, không quan tâm Trương Khởi có nhìn thấy hay không.
Trương Khởi thở dài thật dài, nói: "Thật ra thì cũng không có gì cả, có rất nhiều cô tử, lang quân, vì cách quá xa ta cũng không thấy rõ. Quảng Lăng vương mặc dù có tới...." nghe được ba chữ Quảng Lăng vương, hơi thở của A Lục rõ ràng gấp hơn, siết chặt hai nắm tay.
Trương Khởi lười biếng nói tiếp: "Nhưng vẫn che mặt, không thấy được gì hết. Mấy sứ giả nước Tề kia thì lại đứng quá xa. Bệ hạ cũng có tới nhưng ngài quá uy nghiêm ta không dám nhìn thẳng."
Nói tới đây, Trương Khởi nhún vai nói: "Hết rồi."
"Hết rồi?"
"Ừ, hết rồi!"
"Nhưng, nhưng......"
"Đừng nhưng nữa, ngủ đi. Ngươi muốn nghe cái gì, ngày mai sẽ có những cô tử khác kể cho nghe."
A Lục suy nghĩ một lúc, cũng nằm lên giường, "Phải ha, chuyện của bọn họ kể nhất định sẽ hay hơn của A Khởi."
***
Sáng sớm ngày hôm sau, là một ngày rực rỡ ánh nắng chói chang.
Lớp đầu tiên của ngày hôm nay là thư pháp. Giữa sự yên tĩnh thỉnh thoảng vài tiếng bàn luận xôn xao len lỏi tiến vào tai Trương Khởi, "Nghe nói tối hôm vừa trở về, A Cẩm bị đại phu nhân nhốt lại rồi."
"Nghe nói nàng ta còn vừa khóc còn vừa gào thét nữa đó."
"Đại phu nhân còn phái người đi cảnh cáo Tiêu Lang nữa."
........
Tiếng bàn luận xôn xao, kèm theo tiếng cười hả hê của đám cô tử. Trương Khởi chuyên chú nhìn giáo tập làm mẫu, trong lòng lại nghĩ: Vừa trở lại đã phải chịu phạt rồi sao? Xem ra thái độ của đại phu nhân hết sức kiên quyết.
Đối với nàng mà nói, thái độ đại phu nhân càng kiên quyết thì càng có lợi.
Hôm nay, hứng thú của đám cô tử đối với Quảng Lăng vương đã giảm đi nhiều. Nói cho cùng, một người đi dự yến tiệc mà cũng không lộ diện như thế, các nàng không thể trông mong được nhìn thấy chân dung của hắn rồi.
Bài giảng đã xong, Trương Khởi theo thói quen đi vào trong rừng. Nàng dùng ngón tay vạch vạch luyện chữ trên vỏ cây thô ráp. Thấy động tác của nàng, mấy cô tử con thứ xuất xúm lại cười hi hi ha ha, "Một đứa con gái ngoài giá thú, chữ luyện có đẹp hơn nữa thì thế nào đây? Chẳng lẽ nàng ta còn muốn tương lai tụ tập yến hội, sống như phu nhân?"
"Hì hì, nàng ta cũng không còn cách nào khác, mọi người đều không để ý nàng, không kiếm chuyện làm nàng ta không biết tiêu thời gian vào đâu."
"Còn không bằng trốn ở trong phòng luyện thêu, lớn tuổi bị đuổi đi, còn có thể kiếm chén cơm ăn."
Trương Khởi không thèm để tâm tới những tiếng cười đó. Nàng biết, bữa tiệc thú vị quan trọng như tối qua mà nàng lại được tham gia dẫn đến sự đố kỵ của những người đó.
Sau khi lớp thứ hai kết thúc, Trương Khởi ôm quyển cầm phổ giáo tập gửi đi về phòng.
Ở nơi đám cô tử tụ tập, nàng thành thói quen cúi đầu cụp mắt, đi đứng bẽn lẽn. Hiện tại cũng vậy, mắt nàng nhìn mũi chân, đi sát vào bụi cỏ. Lúc đi, thân người thẳng tắp, nhón bước về phía trước, dáng vẻ vô cùng an tĩnh ngoan ngoãn yếu ớt.
Trương Sầm xa xa trông thấy Trương Khởi thì ngây ngô nhìn nàng, ánh mắt của nàng lóe lên ánh sáng phức tạp.
Một người phụ nữ gần ba mươi tuổi đi tới phía sau nàng, khẽ nói: "A Sầm, đến giờ học đàn rồi."
Trương Sầm gật đầu, ánh mắt vẫn không rời khỏi Trương Khởi.
Phụ nhân kia liếc mắt nhìn theo ánh mắt của nàng, vừa liếc mắt bà ngoài cười nhưng trong không cười nói: "A Sầm đang nhìn các cô tử sao? Họ là cô tử tiêu chuẩn trong Trương phủ, tương lai sẽ kết thân với các đại thế gia, gả đi làm vợ cả.... Sầm cô tử đừng nhìn thì hơn."
Trương Sầm nghe vậy sắc mặt càng trắng bệch. Nàng cắn môi, quật cường không để cho nước mắt chảy xuống.
Thấy nàng như vậy, phụ nhân gần ba mươi tuổi này thở dài, giọng nói chuyển thành dịu dàng, "Sầm cô tử cần gì phải buồn phiền? Lần này mặc dù cô gả đi làm thiếp, nhưng phu quân của cô chính là trụ cột vững vàng của Tiêu phủ Tiêu Lang quân - Tiêu Sách. Nếu tương lai có cốt nhục của Tiêu Lang quân, cô cũng sẽ hết khổ cực, cần gì phải buồn?"
Không nghe lời này thì thôi, nghe xong nước mắt Trương Sầm cũng không kiềm chế được nữa, nàng lấy tay áo che mặt, khẽ nức nở nói: "Lời như thế, bà cần gì lấy ra dỗ ta?"
Ai chẳng biết, trong phủ Tiêu Sách này có cả trăm kỹ thiếp? Ai không biết, hắn mặc dù thích những cô gái nhỏ tuổi chưa hiểu chuyện, nhưng cũng chỉ mang về hoan lạc, ấu nữ có thể sống sót sau khi bị hắn làm nhục chỉ có một nữa.
Nàng tuy họ Trương, mặc dù Tiêu Sách này sẽ nể mặt dòng họ nàng vài phần, cũng có phần tôn trọng. Mặc dù nàng là do Tiêu Sách đích thân tuyển chọn cầu hôn, mặc dù nàng khác những kỹ thiếp kia, danh phận là thiếp thất có địa vị cao hơn kỹ thiếp. Nhưng gả cho cái loại heo mập hoang dâm đó, cả đời này nàng còn trông cậy vào cái gì được nữa?
Nghẹn ngào không vơi, Trương Sầm đã khổ sở hận không thể lập tức chết đi cho rồi. Nàng dùng tay che mặt, khóc hu hu quay đầu chạy đi.
Phụ nhân kia cũng không đuổi theo, bà chỉ lạnh lùng nhìn Trương Sầm đang rời đi, hừ nhẹ một tiếng cười lạnh nói: "Thân phận hèn mọn thì phải chấp nhận thôi!"
Cùng thời điểm đó, cũng có người đang nói, "Thân phận hèn mọn thì phải chấp nhận thôi!"
Thất tẩu tử được đại phu nhân tín nhiệm nhất tựa trên giường, lạnh lùng nhìn A Lam mặt như tro tàn, lạnh nhạt nói: "Để cho ngươi trông coi A Cẩm, ngươi lại làm ra chuyện gì? Ngay trước mặt cô tử lang quân hai phủ Trương - Tiêu, A Cẩm dám trái lệnh đại phu nhân thân thiết cùng Tiêu Mạc trước mặt mọi người.... Ngươi nói không liên quan đến ngươi? Hừ!" Bà khịt mũi hừ lạnh, chẳng thèm nói tiếp nữa.
Nhưng bà đã nói tới mức này dù không nói tiếp A Lam cũng hoàn toàn hiểu được. Lúc này đại phu nhân tức giận, A Cẩm là cô tử con vợ cả, bà không thể nào trừng phạt quá nặng, muốn đánh muốn giết hay muốn thị uy, chỉ có thể xuống tay với tỳ nữ cận thân như nàng.
Thất tẩu tử nói tới đây, phất phất tay, ý bảo ma ma lôi A Lam xuống.
Không! Không thể như vậy! Đánh xong hai mươi gậy, mình không chết cũng chỉ còn dư lại nửa cái mạng!
A Lam đột nhiên tỉnh táo lại, nàng giãy khỏi hai ma ma, ra sức ngã bổ về phía trước, cúi rạp người đập mạnh đầu xuống đất. Trong tiếng rầm rầm rầm giòn vang, A Lam cất giọng lí nhí: "Không, không phải do nô tì, không liên quan tới nô tì. Ấy là A Khởi, là nàng ta, là nàng ta giật giây cô tử. Nàng ta cũng thích Tiêu Lang."
"A Khởi?"
Nghe được Thất tẩu tử hỏi, A Lam giống như chộp được một sợi dây thừng cứu mạng, nàng gật đầu liên tục, "Là nàng ta, nàng ta là con gái ngoài giá thú của Thập Nhị lang, hơn ba tháng trước được đón về từ nông thôn. Cũng không biết vì sao lại để ý Tiêu Lang, luôn giật giây A Cẩm, " Ngừng một chút, A Lam vội vàng nói thêm: "Thất tẩu tử, người phải tin nô tỳ, nếu không phải là nàng ta giật giây, tối hôm qua A Cẩm cũng sẽ không mang nàng ta cùng đi dự tiệc."
"Con gái ngoài giá thú của Thập Nhị lang?"
"Đúng vậy, đúng vậy."
Thất tẩu tử cười một tiếng, vào lúc này, tiếng cười này vô cùng chói tai. A Lam trợn đôi mắt ngập nước, không hiểu nhìn bà ta.
Thất tẩu tử cười lạnh, "A Lam, ngươi tưởng tẩu tử là kẻ ngu sao. Nàng ta chỉ là một đứa con gái ngoài giá thú, địa vị không có, lại vừa tới phủ không lâu. Nàng ta sao có thể giật giây cô tử nhà ngươi?" Cô tử trong phủ này, không, phải nói là cô tử con vợ cả trong thành Kiến Khang này đều xem thường muội muội thứ xuất, huống chi là một đứa con gái ngoài giá thú? Trương Cẩm từ trước đến giờ cao ngạo, với tính tình của nó sẽ chấp nhận muội muội ti tiện cùng cha như thế đều thích một người đàn ông với mình mà không đố kỵ căm ghét chút nào sao?
Phất phất tay, Thất tẩu tử quát lớn: "Còn dám đặt điều trước mặt ta, mang xuống đánh đòn!"
"Dạ!"
← Ch. 033 | Ch. 035 → |