Dương danh vì khanh
← Ch.192 | Ch.194 → |
Thiếu nữ kia sau khi dập đầu mấy cái xong, liền ngẩng đầu lên, ngước gương mặt xinh đẹp, điềm đạm đáng yêu nhìn Trương Khởi, rồi nhìn Lan Lăng Vương, không mở lời chỉ không ngừng rơi lệ, nước mắt tuôn rơi xuống gò má, dán chặt vào khuôn mặt nhỏ nhắn sau đó lại rầm rầm dập đầu.
Mặc dù tuyết rơi đầy đất, nhưng nàng ta cứ dập đầu như vậy, trán rất nhanh liền sưng lên.
Trương Khởi quay đầu nhìn về phía Lan Lăng vương.
Trên mặt của hắn không tỏ vẻ gì, rất dễ nhận thấy, những hành động của thiếu nữ trước mắt này không hề đả động đến hắn.
Thấy Trương Khởi nhìn mình, Lan Lăng Vương nhíu nhíu mày, nói: "Đi thôi.". Dứt lời, hắn dắt tay Trương Khởi đi sang bên kia
Thấy hắn không thèm quan tâm đến mình, người kia buồn bã kêu một tiếng, rồi giật giọng kêu: "Phu nhân, phu nhân, tiện thiếp sai lầm rồi, cầu xin phu nhân tha mạng, cầu xin phu nhân tha mạng!".
Một tiếng lại một một tiếng, vừa nhìn Trương Khởi, vừa không ngừng dập đầu. Xem ra, nàng ta biết tâm của Lan Lăng Vương cứng rắn, nên muốn dựa vào Trương Khởi để mở một con đường sống.
Từ khi thiếu nữ này lao ra giữa ngã tư đường thì người đang tấp nập đi trên đường luôn hướng mắt về phía này. Hiện tại, những người kia túm năm tụm ba vây lại, chỉ chỉ chỏ chỏ. Giờ phút này thấy thiếu nữ kia khốn khổ cầu khẩn Trương Khởi, có mấy người liền cất giọng the thé nói: "Thật đáng thương.", "Phu nhân kia có tâm hay không? Người ta đã cầu xin như vậy, sao vẫn không nhúc nhích?", "Nhìn tư thái kia xem ra cũng là một đại mỹ nhân, thế nào mà tâm lại ác như vậy?", "Thật quá mức, người ta cầu xin như vậy, cũng không thèm quan tâm đến".
Một tiếng lại một tiếng nghị luận càng ngày càng tăng lên, càng ngày càng vang vọng, về sau, cơ hồ làm cho những người khác đến vây xem cũng đứng ra chỉ trích Trương Khởi.
Lẫn trong những tiếng trách mắng đó, tựa hồ khiến cho Trương Khởi không thể không lên tiếng tha thứ cho thiếu nữ kia, nếu không thì nàng liền trở thành một người vô cùng độc ác, không hiểu lý lẽ.
Tiếng trách mắng không ngừng vang lên, thiếu nữ kia lại càng không ngừng rơi lệ, càng không ngừng dập đầu. Tuyết rơi ngày càng nhiều, bất tri bất giác, lại càng có nhiều người đi tới bên này tham gia náo nhiệt.
Trương Khởi mặc cho Lan Lăng Vương dắt tay của mình đi về phía trước. Vừa đi nàng vừa nhìn Lan Lăng Vương, chờ hắn mở miệng. Người thiếu nữ này mặc dù không có tự giới thiệu, cũng không nói nàng ta đã làm sai điều gì, lại muốn Trương Khởi tha mạng cho mình. Nhưng với sự thông tuệ của mình, lập tức liền đoán được, người thiếu nữ này, chính là người trong phủ Thứ Sử Kinh Châu. Chắc hẳn là nghĩa nữ mà Thứ Sử Lương Hiển đã từng muốn dâng cho Lan Lăng Vương.
...... Chuyện này, hiện tại đây đã không phải là chuyện tranh giành nam nữ bình thường, mà còn liên quan đến ích lợi của các nước. Một phụ nhân như Trương Khởi, tất nhiên sẽ không vọng động mở lòng thương hại, can thiệp vào quyết sách của Lan Lăng Vương.
Vì vậy, trong tiếng khóc sầu khổ, cùng với tiếng dập đầu rầm rầm của của người thiếu nữ kia, công thêm tiếng chỉ trích thóa mạ đến từ bốn phía hai người họ cũng dần dần đi xa.
Mắt thấy bọn họ cứ thế rời đi, người thiếu nữ kia sau khi tuyệt vọng gào khóc một tiếng, đột nhiên cất giọng nói: "Trương phu nhân. Nếu như ngươi không muốn tha thứ cho A Tuyết, thì ta lập tức chết cho ngươi xem!"
Tiếng nói vừa dứt, nàng ta liền rút ra một thanh đoản kiếm kề lên gần cổ họng của mình!
Theo động tác này của thếu nữ, đám người chung quanh liền im lặng hít sâu một hơi, đồng thời, còn có mười mấy người không hẹn mà cùng hướng về phía Trương Khởi mà kêu lên: "Cái người độc phụ này.", "Đúng là phụ nhân độc ác!", "Phụ nhân này thế nào mà trơ mắt.......", Tiếng thóa mạ càng ngày càng khó nghe, càng ngày càng hỗn loạn. Lan Lăng Vương cũng dừng bước lại, chậm rãi quay đầu.
Ánh mắt của hắn như điện, lạnh như băng quét qua đám người kia.
Dưới ánh mắt của hắn những người qua đường kia không tự chủ được mà rùng mình một cái, từ từ im lặng lại.
Lan Lăng Vương quay đầu nhìn về phía người thiếu nữ A Tuyết kia.
Hắn buông tay Trương Khởi ra, chậm rãi đi về phía A Tuyết. Thấy hắn rốt cuộc cũng nhìn thẳng vào mình, rốt cuộc cũng đi về phía này, gương mặt xám trắng của A Tuyết lập tức trở nên hồng thấu, nàng ta mở to mắt nhìn hắn. Vừa hưng phấn vừa tràn đầy hi vọng cùng khát vọng nhìn Lan Lăng Vương, trong con mắt của thiếu nữ, mơ hồ còn có một sự mong đợi kín đáo.
Trong sự chờ mong của A Tuyết, Lan Lăng Vương đi tới trước mặt nàng.
Hắn rút bội kiếm bên hông ra. Kiếm vừa tới tay, liền tỏa ra ánh sáng chói lóa, biến ảo khôn cùng.
Lúc này, tay của Lan Lăng Vương đã giương lên, trong tiếng thét chói tai ddoognf loạt, hắn "xoẹt" một tiếng, lưỡi kiếm lạnh lẽo, gọn gàng linh hoạt, lại ác độc vô tình cắt đứt cổ họng A Tuyết!
Máu tươi vọt lên cao, rất nhanh liền nhuộm đỏ đám tuyết bên dưới. Cặp mắt của người kia vẫn còn đang trừng lớn, lại mang theo vui sướng kín đáo không kịp biến mất, thi thể ngã vật ra đất, mà lúc này Lan Lăng Vương đang lấy khăn tay ra, từ từ lau đi vết máu đọng trên kiếm của mình.
Giờ phút này, tiếng nôn mửa, tiếng la hét sợ hãi đã vang vọng bốn phía. Trong âm thanh hoảng sợ đầy hỗn loạn đó Lan Lăng Vương liền ngẩng đầu lên.
Ánh mắt của hắn sắc bén đến mức, mọi người không ngừng lui về phía sau, lui về phía sau....... Từ từ thu hồi ánh mắt, "Vèo" một tiếng kiếm được tra vào vỏ, Lan Lăng Vương trầm thấp nói: "Ngày đó Cao mỗ đã nói rồi, cuộc đời này hận nhất chính là tính kế! Chuyển cáo cho Lương Hiển cùng với Vũ Văn Liên, lỗi lớn nhất của bọn họ, chính là đem chủ ý đánh lên người của phu nhân ta, lại còn xuất ngôn ô nhục nàng......."
Hắn vẫn chưa nói hết, lẫn trong đám người, mấy người đi đường mới vừa rồi chỉ trích mắng Trương Khởi lợi hại nhất, đã không để ý thân phận của mình bị bại lộ, từng người một bùm bụp quỳ trên đất, vừa không ngừng dập đầu, vừa cầu xin: "Không dám, không dám nữa! Quận Vương bớt giận! Bớt giận!".
"Chuyện này lỗi tại chúng ta, cầu xin Quận Vương hạ tay lưu tình!".
"Quận Vương bớt giận! Bọn ta cũng không dám nữa."
"Không dám là tốt rồi!", Lan Lăng Vương lạnh lùng bỏ lại một câu, xoay người đi tới trước mặt Trương Khởi, dắt tay của nàng, tiếp tục đi về phía trước.
Nhìn theo bóng lưng hai người kia càng xa càng xa, ở bên trong một chiếc xe ngựa, tên mập Vũ Văn Liên vẫn còn run rẩy không ngừng. Đây cũng là chủ ý của hắn, không cần suy nghĩ hắn cũng biết, sau khi trở về, cho dù Lương Hiển còn có chút kiêng kỵ với thân phận của mình, nhưng lần này cũng sẽ chỉ vào mặt hắn mà mắng to chửi rủa rồi.
Vũ Văn Liên nghiêm mặt, ánh mắt phức tạp nhìn bóng dáng Lan Lăng Vương đã đi xa, lúc này, bên ngoài truyền đến giọng nói run rẩy của một tên tâm phúc: "Người xem phải làm sao bây giờ?"
Vũ Văn Liên cắn chặt răng, một lát sau mới chán nản ngã ra, trong sự kinh hoảng của đám người hầu, hắn khổ sở nói: "Cái tên Cao Trường Cung này, quả thật chính là người điên, kẻ điên!". Từ đời xưa đã có câu: giết một người là tội, giết vạn người là Hùng, giết được vạn vạn người, mới là Hùng trong Hùng. Mà Lan Lăng Vương này đã giết được vạn vạn người, chính là dạng Hùng trong Hùng kia. Ở trong đầu của hắn, đã sớm không tồn tại bốn chữ "nhân từ nương tay". Cho nên, mục đích của hành động lần này chính là đặt lên trên người của phụ nhân Trương Thị kia.
Nhưng hắn ta không ngờ rằng, hành động này của mình ngược lại càng thêm chọc giận Lan Lăng Vương.
Từ lời nói mới vừa rồi của Lan Lăng Vương cũng có thể nghe ra. Hắn vô cùng tức giận, vì thế mới không chút do dự giết chết A Tuyết ngay trước mặt nhiều người đi đường như vậy, cũng bởi vì bọn họ đặt chủ ý lên trên người Trương Khởi, chính vì bọn họ muốn thông qua nước mắt Lương Tuyết kèm thêm hành động dập đầu quỳ lạy, rồi tiếng mắng chửi của người khác bức cho Trương Thị kia phải mềm lòng. Tâm kế này của hắn tự nhận là rất là không tệ, cuối cùng, bởi vì Cao Trường Cung cực đoan bao che mà biến khéo thành vụng!
Đối với một cơ thiếp xuất thân hèn mọn lại xem nàng như trân bảo, không thể để cho nàng chịu nửa điểm uất ức, nam nhân như vậy không phải kẻ điên thì là cái gì?
Cắn răng, Vũ Văn Liên tuyệt vọng, xem ra phải dùng đến chiêu cuối cùng rồi, "Đi phủ Thứ Sử!"
Không quá nửa canh giờ, Trương Khởi cùng với Lan Lăng Vương đi về phủ liền được tiếp đãi hai vị khách cực kỳ đặc biệt.
Dưới thời tiết lạnh giá như thế này, Thử Sử Kinh Châu cùng với Quốc công Vũ Văn Liên lại ở trần, xung quanh người bị trói bằng dây mận gai. Dĩ nhiên, với thân phận như bọn họ, đoạn đường này vẫn luôn ngồi trong xe ngựa. Cho đến khi vào cửa phủ, mới xuống xe, cởi xiêm áo ra, lộ rõ thân hình béo mập bị trói bằng cành mận gai.
Thấy hai quyền thần đức cao vọng trọng cúi đầu nhận lỗi, mọi người ở trong phủ há mồm trợn mắt mà nhìn, dưới sự dẫn dắt của Dương Thụ Thành đi tới hậu viện, rồi đồng thời quỳ xuống.
—— Cái quỳ này, chỉ hy vọng Cao Trường Cung có thể tha thứ cho sai lầm lúc trước của bọn họ, không đi kích động vua Tề khởi binh chinh phạt nước Chu.
—— Cái quỳ này, chỉ hy vọng có thể để cho nước Chu mới vừa trải qua binh đao khói lửa, tránh khỏi cảnh sinh linh đồ thán! Dù sao, người Trần từ trước đến giờ đều mềm yếu, chỉ cần người nước Tề không tiên phong tiến công Nước Chu, nghĩ đến việc thông qua bồi tội này là có thể thoát khỏi một cuộc chiến loạn.
Mà tất cả tất cả mấu chốt, đều ở trong tay của người thiếu niên tuấn mỹ kia, có thể tha thứ cho bọn họ hay không.
Cũng không biết đã quỳ bao lâu, Lan Lăng Vương mới đi ra.
Nhìn hai trọng thần nước Chu, rốt cuộc, hắn thở dài một hơi. Tiến lên đỡ hai người kia dậy, nói: "Hai vị tội gì phải làm thế? Ngày đông lạnh giá, cẩn thận bị lạnh mà sinh bệnh".
Không đợi hai người kia mở miệng, Cao Trường Cung lại ôn hòa nói: "Phu nhân ta thấy hai vị trưởng giả làm như vậy liền mềm lòng. Vì vậy Trường Cung nghĩ đi nghĩ lại chuyện trước kia, coi như xóa bỏ."
Hai người kia mừng rỡ, trong khi Lương Hiển cao giọng cười ha ha, cung với Vũ Văn Liên liên tục bồi tội, Lan Lăng Vương đón hai người họ vào thư phòng, để cho bọn họ mặc xiêm áo của mình xong xuôi đâu đấy mới mở một bữa tiệc nhỏ, một ly rượu ngon vừa xuống bụng, liền coi như đã hóa thù thành bạn rồi.
Nửa canh giờ sau, lại đổi hoa phục, yên tâm tiễn hai vị trọng thần nước Chu lên xe ngựa, rồi đưa bọn hắn ra khỏi cửa phủ.
Đến khi hắn trở lại, liền thấy Trương Khởi đang đứng ở cửa, ánh mắt sáng trong nhìn mình. Thấy hắn đi tới, nàng bước lạo xạo tiến lên, không nhịn hỏi: "Trường Cung, tại sao lại thay đổi chủ ý?"
Lan Lăng Vương đưa tay cầm lấy tay của nàng, sau khi đi vào thư phòng, mới chậm rãi nói: "Ta biết rõ bệ hạ là người thế nào, đừng nói hiện tại nước Chu đang suy yếu, kể cả nước Chu có nội loạn, còn quân Tề hoàn toàn có thể tiến quân thần tốc, hắn cũng sẽ không khởi binh đâu". Hắn cười lạnh nói tiếp: "Cao Trạm này, chỉ có âm mưu nhỏ mà không có chí lớn, lại chỉ thích rượu ngon cùng với mỹ nhân, càng ngày càng điên khùng."
Nói tới đây, hắn liền mím chặt môi.
Thì ra hắn đã dự liệu được từ trước rằng nước Tề sẽ không khởi binh? Vậy hắn còn nói những lời như vậy, trực tiếp bức hai trọng thần nước Chu không để ý đến thể diện mà chịu đòn nhận tội?
Lan Lăng Vương đưa tay vỗ vỗ lên mu bàn tay Trương Khởi, nhẹ giọng nói: "A Khởi không cần thương hại hai lão hồ ly kia đâu. Ngươi cho rằng mới vừa rồi thiếu nữ quỳ trên tuyết kia sẽ có đường sống sao? Hừ, chỉ sợ bọn họ đã sớm tính toán kỹ càng, chỉ cần ta mở miệng, liền lập tức xuống tay tiêu diệt với tất cả những người biết chuyện nhếch nhác mất hết mặt mũi này của bọn họ! Thật ra cũng không đề phòng Vũ Văn Hộ biết được chuyện này, có muốn phòng cũng không phòng được, chỉ muốn duy trì tôn nghiêm của bậc bề trên mà thôi."
Trương Khởi hiểu, kể cả Lan Lăng Vương có tha thứ cho bọn họ, thì sứ giả nước Trần kia giết cũng đã giết, vì thế chuyện này không thể lừa gạt được. Hiện tại nước Tề sẽ không vì chuyện như vậy mà khởi binh, do đó sự trừng phạt của Vũ Văn Hộ đối với bọn họ sẽ giảm đi rất nhiều. Nếu như lại thông qua thủ đoạn ngoại giao làm cho nước Trần nổi giận, thì vị trí của Vũ Văn Liên và Lương Hiển, liền bị hạ thấp, đồng thời mũ cánh chuồn trên đầu sẽ không giữ được nữa.
Lan Lăng Vương đi vào trong phòng, mới đi vài bước, thấy Trương Khởi vẫn đứng nguyên ở đó. Hắn liền quay đầu lại nhìn nàng.
Lần này, đối mặt với ánh nhìn kinh ngạc của Trương Khởi, vừa có chút phức tạp, cũng có chút xa lạ. Nhìn nàng, Lan Lăng Vương mỉm cười nói: "A Khởi đang suy nghĩ gì vậy?".
Trương Khởi mở to mắt, nàng không tiếng động hành lễ với hắn, cũng không có trả lời câu hỏi vừa rồi, chỉ khẽ cười nói: "Chúc mừng Quận Vương, từ nay về sau, chỉ sợ quan viên nước Chu vừa nghe đến tên tuổi Quận Vương, sẽ hoàn toàn nhượng bộ lui binh rồi!".
Lời này vừa nói ra, Lan Lăng Vương liền bật cười ha hả. Đồng thời, hắn cũng biết, Trương Khởi nhất định đã hiểu được, ở trên đường phố hắn vì giết cô nương A Tuyết kia để lập uy, mới vừa rồi lại cố ý nói rằng: "Phu nhân nhà ta mềm lòng, hắn không nhìn nổi hai vị trưởng giả như vậy", đủ loại phương chung quy lại chỉ muốn thông báo cho khắp thiên hạ rằng hắn quý trọng nàng ra sao.
Phụ nhân này, hắn đã từng làm nàng tổn thương, từng làm cho nàng từ bỏ tình cảm đối với mình. Từ khi cứu nàng ở thành Vũ Uy ngày ấy, hắn đột nhiên phát hiện cả đời này không thể không có nàng, nhưng hắn muốn phải từ từ, từng bước từng bước, làm cho nàng yêu hắn lần nữa, để cho nàng yêu hắn như hắn đã yêu nàng! Cho đến một ngày, nàng cũng trải qua những ngày như hắn, vừa nghĩ tới việc từ bỏ, lòng liền đau như đao cắt, vừa nghĩ tới muốn rời khỏi hắn, liền thà chết còn tốt hơn.......
Con người kiêu ngạo kia, có thể nào cho phép hắn yêu nàng, lại thủy chung có điều gì giấu diếm? Lại nghĩ đến dạo gần đây, có người nào đó muốn rút lui, sao có thể dễ dàng được chứ?
Hắn không cho phép!
Thời gian thấm thoát thoi đưa.
Đã đến tháng Giêng rồi.
Nhìn bên ngoài tuyết bắt đầu rơi xuống, Trịnh Du vẫn đứng im không nhúc nhích.
Thấy dáng vẻ này của nàng, đám người hầu đi qua đi lại, đều cẩn thận, tận lực không gây ra bất cứ tiếng động nào.
Rốt cuộc, bên ngoài dần dần trở nên náo nhiệt ồn ào, khi mặt trời lên cao thì một hối tiếng xe ngựa vang lên, sau đó đám người hầu nghe được tiếng cười vui vẻ của đám người Thu công chúa: "A Du đâu? Nói cho nàng biết chúng ta tới rồi. Hi hi, Cao Trường Cung lần này cũng thật uy phong, nghe nói hiện tại người Đột Quyết vừa nghe thấy hắn đã sợ mất mật. A, không đúng, là cùng hắn có huyết hải thâm cừu mới đúng".
"Đúng vậy, hiện tại khắp đường lớn hẻm nhỏ, đều đang nói về tên tuổi của Cao Trường Cung. Lần này A Du nhất định sẽ thật vui mừng".
"Không chỉ như vậy, các ngươi đã nghe qua chưa? Hôm nay phố lớn ngõ nhỏ, đều ở lưu truyền một câu nói: "Thiên hạ tam quốc, Lan Lăng vô song", tiểu tử Cao Trường Cung kia, bây giờ chính là nhân vật lớn độc nhất vô nhị đấy".
"Hì hì, Đúng vậy. Đúng vậy, A Du là thê tử của nhân vật lớn này, tất nhiên sẽ rất vui mừng, nhanh, chúng ta đi mau mau". Nói những lời này, quý nữ kia hẳn còn chưa biết được quan hệ của Trường Cung và Trịnh Du đang ác liệt tới trình độ nào. Vì vậy, khi những lời kia vừa thốt ra, tiếng cười của đám chúng nữ, từng người một, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cũng từ từ ngậm miệng.
← Ch. 192 | Ch. 194 → |