Võ uy
← Ch.172 | Ch.174 → |
Ba tháng đã qua.
Bảy thành ở vùng biên cương, đồng thời bị mười vạn quân Đột Quyết công kích, mặc dù trong triều có điều binh cứu viện, tuy nhiên những thành trì này cũng có mấy lần suýt nữa bị công phá.
Theo như điều tra cặn kẽ, nếu nói mười vạn quân Đột Quyết, thật ra thì chỉ có khoảng bảy vạn, còn ba vạn quân khác, một phần là tôi tớ của người Đột Quyết cùng với bộ lạc Phụ Chúc, so về chiến lực cùng với binh lực của người Đột Quyết mà nói, có sự chênh lệch khá xa, cùng với hai quân Tề, Chu cũng không khác nhau là mấy.
Nhưng đây cũng không được coi là một tin tức tốt.
Vũ Văn Hộ tin Phật, lại thích xa xỉ, các nơi ở nước Chu đều ra sức chấn hưng Phật Viện, mười vạn tăng đồ, chiếm đoạt một vùng đất đai rộng lớn lại không sản xuất trồng trọt, không nộp thuế, kiêm mà chính ông ta lại hết sức ủng hộ những điều này vì thế cũng làm hao tổn nghiêm trọng tài lực cùng vật lực của nước Chu.
Hơn nữa ông ta cũng không được coi là một người có tài thống trị, quân lính có thể dùng được, chọn mười chưa lấy được một, Vũ Văn Ung tra xét một vòng, phát hiện rất nhiều binh khí trong tay quân lính, chỉ là một cây gậy trúc, về phần áo giáp hộ thân thì càng không cần phải nói rồi, chẳng hề có cái gì cả.
Thực lực của binh lính như thế, sao có thể cùng với người Đột Quyết lớn lên trên lưng ngựa phân tranh cao thấp được đây?
Nhưng hiện đã đến nước này, không liều mạng cũng phải liều mạng, không qua được cửa ải này, chỉ sợ sẽ mất nước đến nơi.
Trong điện, Vũ Văn Ung mặc áo giáp long đong mệt mỏi mà thẳng bước đi đi vào.
Thấy Trương Khởi tiến lên, một bên hắn nhận lấy khăn của nàng đưa lên nghiêm mặt lau đi bụi bặm cùng với mồ hôi, lại vừa hắng giọng nói: "Năm ngày sau, buổi trưa ngày Giáp Bính, sẽ tuyên thệ xuất chinh."
Trương Khởi ừ một tiếng, ngẩng đầu nhìn ánh mắt ửng hồng của hắn.
Vũ Văn Ung bỏ khăn lông xuống, ngẩng đầu đối mặt với sự quan tâm trong mắt của nàng, không tự chủ được, hắn tiến lên một bước, đột nhiên mở rộng hai cánh tay, ôm Trương Khởi vào trong ngực thật chặt.
Đây cũng là lần đầu tiên hắn có hành động thân mật vượt quá khuôn phép với nàng.
Vả lại trên người hắn đang mặc áo giáp, sắt thép ma sát vào làn da mềm mại đau đớn không thôi.
Trương Khởi không dám động, nàng để mặc cho hắn ôm, khẽ khuyên nhủ: "Bệ hạ thừa Thiên oai, nhất định có thể bình yên vô sự."
Vũ Văn Ung chỉ yên lặng ôm nàng, một lát sau hắn mới khàn giọng nói: "Lần này, không dễ dàng đâu.". Hắn cúi đầu nhìn Trương Khởi, mệt mỏi nói: "A Khởi, ta. Rất muốn giết lão thất phu kia."
Lời này hắn vừa nói ra, Trương Khởi đã nhanh chóng đưa tay che cái miệng của hắn lại.
Thấy mặt nàng lo lắng, Vũ Văn Ung cười một tiếng, rồi khàn giọng nói: "Không sao, người ngoài không thể nghe được."
Rồi từ từ buông Trương Khởi ra, hắn xoay người lại, nói tiếp: "Lần này nước Tề phái tướng lĩnh tới tương trợ. Người đó chính là Cao Trường Cung cùng với năm vạn binh mã."
Nói tới đây, Vũ Văn Ung chậm rãi quay đầu, hắn nhìn Trương Khởi, chậm rãi nói: "Người ngựa của hắn cũng đã lên đường."
Thấy vẻ mặt Trương Khởi im lìm bất động, Vũ Văn Ung cười cười, nhíu mày, xoay người nói: "Chuẩn bị xong chưa?"
"Vâng."
Vào ngày Giáp Bính.
Sau khi tiến hành lễ tuyên thệ xong. Hai mươi vạn quân mã, cùng với xe ngựa hoa lệ của Vũ Văn Ung nhanh chóng xuất phát.
Ngồi trong xe ngựa xa hoa. Trương Khởi ngẩng đầu nhìn lại, đập vào mắt nàng, trừ dân chúng đưa tiễn khắp phố, phía trước là trời đất, người ngựa nhìn không thấy bờ.
Nàng quay đầu lại.
Lần này, nàng lại nhìn sang bên cạnh Vũ Văn Hộ, liền thấy một bóng dáng quen thuộc.
Đó là Tô Uy! Đúng rồi, lần trước nhìn thấy Tô Uy thì hắn từng nói vừa từ Đột Quyết trở về, hiển nhiên là người quen thuộc đối với sự vụ của Đột Quyết. Xuất chinh lần này, Vũ Văn Hộ mang theo hắn, cũng là hợp tình hợp lý.
Lúc Trương Khởi đưa mắt nhìn về phía Tô Uy thì hắn cũng đang nhìn về phía của nàng.
Bốn mắt nhìn nhau, Trương Khởi vội vã dời mắt sang chỗ khác.
Thu một màn này vào trong mắt, Vũ Văn Nguyệt đứng ở bên cạnh tân công chúa vừa cười khanh khách vừa nói: "A Hưng, A Uy của ngươi đang nhìn Lý phi nương nương đấy.". Nhìn vào gương mặt trắng bệch của tân công chúa, Vũ Văn Nguyệt liền hừ một tiếng, lại nói: "Ta nghe đại ca bọn họ nói, Lý phi nương nương này nếu không phải được Lan Lăng Vương nước Tề coi trọng, thì cũng chỉ là một tiểu cơ thiếp ai ai cũng có thể đùa bỡn được. Bọn họ còn nói, nữ nhân này không biết có bao nhiêu người tranh giành nhau để chiếm lấy, đặc biệt còn là Lan Lăng Vương Cao Trường Cung, vì thế nữ nhân kia mới có thể trở nên đáng giá như vậy. À không, còn có A Uy của ngươi, còn có cả bệ hạ, đều xem nàng ta như bảo vật nữa. Hừ, nếu rơi vào trước kia, người nào còn nhớ nàng ta chứ?"
Nghe đến đây, tân công chúa mới lịch sự nói: "Nguyệt tỷ, nhỏ giọng một chút.". Rồi nàng liếc mắt nhìn ra xung quanh, lại nói tiếp: "Có người nghe đấy."
Lời vừa nói ra, khiến Vũ Văn Nguyệt cuống quít im lặng. Nàng ta liếc mắt nhìn mọi nơi, mặc dù không có thấy có người nhìn về phía này, nhưng cuối cùng không dám tiếp tục nói nữa. Phải biết, lần trước bởi vì chuyện của Lan Lăng Vương phi Trịnh Du, ước chừng nàng ta đã bị Vũ Văn Hộ giam hãm một tháng, hiện tại trong nội tâm vẫn còn có ám ảnh đấy.
Hai mươi vạn đại quân, đi mất một tháng ròng rã, mới chạy tới biên cương.
Mà lúc này, người Đột Quyết đánh mãi không xong, cũng không biết do thủ lĩnh của bộ lạc nào dẫn đầu, vốn mấy chục bộ lạc đang áp sát bảy thành, thì đột nhiên đại đa số lại tập trung vào thành Võ Uy.
"Lúc hoàng hôn là có thể đạt được Quận Vũ Uy rồi."
Vũ Văn Ung ngồi cùng xe với Trương Khởi cau mày, cất giọng trầm trầm nói: "50 vạn đại quân đấu với mười vạn người, đối phương thương vong chỉ mất một vạn, mà 50 vạn đại quân lại tống táng hơn mười vạn người, đấy là còn có tường thành ngăn cản cơ đấy.". Vũ Văn Ung cầm quân tình trong tay nặng nề vung một cái, thực là hận không thể nặng nề đạp cho nó một cước.
Lúc này, hai bàn tay nhỏ bé liền vỗ lên lưng của hắn, giọng nói mềm mại của Trương Khởi truyền đến: "Nghe nói trong đại quân của Đột Quyết lần này, còn có bộ Nhu Nhiên. Bộ Nhu Nhiên này của Đột Quyết không biết có thể hòa giải hay không?"
Nàng mới nói tới đây, bỗng dưng, ngoài xe ngựa truyền đến tiếng cười sang sảng của Vũ Văn Hộ: "Một nữ nhân như Lý phi nương nương mà còn biết Đột Quyết có hai bộ Nhu Nhiên? Thật hiếm có, hiếm có."
Tiếng cười vừa dứt, Vũ Văn Hộ liền kêu lên: "Bệ hạ, Cao Trường Cung tới."
Cao Trường Cung tới?
Vũ Văn Ung vội vàng kéo màn xe ra, cười cười ha ha mà nói: " Lan Lăng Vương nước Tề cố ý chạy tới tương trợ, trẫm phải ra tiếp đón mới đúng."
Vũ Văn Hộ hừ lạnh nói: "Năm vạn binh mã, coi ta là trẻ con sao mà chỉ mang chút binh còm tới?" Trong giọng nói hàm chứa giận dữ.
Mặc dù không vui, nhưng dù sao cũng là đại biểu của Tề quốc, Vũ Văn Hộ vung tay lên, ý bảo đại quân phía sau dừng lại, dẫn Vũ Văn Ung đi đến phía trước: "Nói là một khắc nữa sẽ tới."
Vũ Văn Ung ừ một tiếng, một tay đội mang mũ sa lên cho Trương Khởi, vừa nói: "Chuẩn bị nghênh đón thôi."
Trong lúc Vũ Văn Ung mang theo Văn Võ Bá Quan nghênh đón người nước Tề thì hai mươi vạn đại quân phía sau hắn vội vã ngừng bước chân, tiếng ngựa hí, tiếng quát, tiếng mắng chửi vang lên không dứt. Tất cả mọi âm thanh ồn ào náo nhiệt này đồng thời cũng che giấu đi tiếng bàn luận của đám chúng thần.
Bất chợt một tiếng nổ lớn ầm ầm vang lên làm cho mặt đất chấn động theo.
Tiếng nổ này, cùng với tiếng vang của hai mươi vạn quân Chu hoàn toàn bất đồng. Nó có quy luật, đều nhịp, giống như một con cự thú, trời đất rung chuyển bức tới. Càng về sau, càng chấn động mạnh hơn, càng làm lòng người hãi hùng khiếp vía.
Bất tri bất giác, mọi người đều an tĩnh lại. Bất tri bất giác, tất cả nóng nảy náo loạn của hai mươi vạn đại quân, cũng đồng thời dừng lại, quay mặt đưa mắt nhìn về phía chân trời.
Phía chân trời, từng đám bụi màu vàng phóng lên cao, tầng tầng lớp lớp, như cuồng phong vần vũ, thực là muốn che đậy cả đất trời.
Dưới ánh mặt trời lấp loáng. Vào giờ khắc này cả bầu trời như tối hẳn xuống.
Trong sự yên tĩnh hiếm có, giọng nói có chút chần chừ của Vũ Văn Hộ truyền đến: "Người nước Tề thật nói là năm vạn?"
Một tướng quân liền lên tiếng: "Thưa đại trủng tể. Chính là năm vạn!"
"Chỉ năm vạn người thôi sao?". Khí thế như vậy, nhìn bão cát nơi đó, có chỗ nào giống với năm vạn quân chứ?
Lúc này, Trương Khởi cũng nghe được Tô Uy nhỏ giọng nói bên cạnh: "Thần xem khí thế kia, thật chẳng khác người Đột Quyết là mấy. Nghe tiếng Cao Trường Cung am hiểu luyện binh đã lâu, từ khi lãnh binh xuất chinh cho tới hôm nay, không hề bại một lần."
Vũ Văn Hộ hừ một tiếng, nói: "Bất quá cũng chỉ là một thiếu niên trẻ người non dạ mà thôi". Bất đồng với Vũ Văn Hộ, Trương Khởi lại nghe được Vũ Văn Ung bên cạnh khẽ nói: "Hận không thể có được người này làm việc cho ta!"
Trong lúc bọn họ nói chuyện, tiếng chấn động rầm rập kia càng ngày càng vang. Càng ngày càng gần.
Rốt cuộc, trước mặt mọi người đều tối sầm lại, chỉ thấy tầm mắt cuối cùng cũng xuất hiện một cái đội ngũ đông nghịt. Đội ngũ kia giống như những áng mây đen trên trời bay đến, tầng tầng lớp lớp lại gần, trong nháy mắt liền che khuất toàn bộ tầm mắt của mọi người.
Tới lúc này, không có một ai lên tiếng nói chuyện nữa.
Tất cả mọi người bị chấn trụ rồi.
Năm vạn đại quân không coi là cái gì.
Nhưng bọn họ chưa từng nhìn thấy qua, năm vạn đại quân lại có cái khí thế như thế này, chỉ với tiếng vó ngựa vù vù lướt đến, cũng có thể làm cho trống ngực của mọi người đập thình thình liên hồi, bất lực không thể làm gì!
Phải mất một lúc lâu, Vũ Văn Ung mới đột nhiên quát lên: "Tốt!".
Trong bầu không khí yên lặng, hắn lớn tiếng nói: "Đại trủng tể, chúng ta có hùng binh tương trợ như vậy, lo gì quốc gia không yên?", rồi hắn vung tay lên, quát lớn: "Nghênh đón!"
Mệnh lệnh này vừa mới dứt, đối diện với đám mây đen che cả trời đất, đột ngột ngưng lại.
Cơ hồ là chỉ một cái chớp mắt, năm vạn quân phi nước đại mà đến, khí thế như rồng, năm vạn hùng binh tạo thành bão cát đồng loạt dừng lại.
Kỷ luật nghiêm minh, cho tới bây giờ luôn đạt được hiệu quả. Nhưng chân chính làm được, lại có mấy người? Tay Vũ Văn Ung còn giơ giữa không trung, lại bị đám phù vân màu đen kia chế trụ, đồng loạt dừng lại, trong khoảng thời gian ngắn, người vốn dĩ nên lĩnh mệnh cũng đã quên mất trả lời, mà sắc mặt của Vũ Văn Ung, lúc này rốt cuộc lại thay đổi lần nữa.
Bức tường thành đen kịt sau khi dừng lại, liền xuất một bóng dáng màu đen vượt qua lên trên đám người đi ra, hắn cười ngựa, dẫn mười mấy tỷ tướng, trong nháy mắt liền chạy băng băng đến trước mặt người Chu.
Trên người khoác một bộ giáp đen, trên mặt đeo mặt nạ, đi tới trước mặt Vũ Văn Ung, liền tung người xuống ngựa, ôm quyền nói: "Cao Trường Cung nước Tề ra mắt Vua Chu."
Nếu là lúc trước, ở trong ấn tượng người Chu, Lan Lăng Vương cũng chỉ là người có tướng mạo tuyệt mĩ, nghe nói có thiên phú thống soái hoàng tộc Cao thị, như vậy hiện tại, ba chữ Cao Trường Cung này, đại biểu cho một loại quyền uy, có thể phá vỡ vạn vật, đưa mắt nhìn xuống tất cả quân lực cường đại.
Sau khi Cao Trường Cung hành lễ, quần thần nước Chu hình như mới tỉnh táo lại, Vũ Văn Ung mỉm cười nói: "Quận Vương có thể đến đây, trẫm cảm kích khôn cùng." Mà lúc này, Vũ Văn Hộ cũng cười rộ lên, ông ta đi đến bên cạnh Cao Trường Cung, vỗ vai hắn hai cái rồi liên tiếp thở dài nói: "Hảo tiểu tử, hảo tiểu tử."
Đảo mắt, ông ta lại nhìn mặt nạ trên mặt Cao Trường Cung, ngạc nhiên nói: "Đeo thứ đồ bỏ này làm gì?"
Trên chiếc mặt nạ dữ tợn kia, Cao Trường Cung cười nhạt, đáp: "Chấn uy thôi."
Lời vừa nói ra, Vũ Văn Hộ liền cười ha hả.
Cho đến lúc này, trong tiếng cười không sang sảng của Vũ Văn Hộ, đám chúng thần bị năm vạn kỵ binh làm cho siêu hồn lạc phách, rốt cuộc cũng tỉnh táo lại. Bọn họ vây xung quanh Cao Trường Cung, cười nói hỏi han.
Từ đầu đến cuối, Cao Trường Cung cũng không hề nhìn về phía của Trương Khởi, cho dù là chỉ là một cái liếc mắt!
← Ch. 172 | Ch. 174 → |