Gặp nhau
← Ch.164 | Ch.166 → |
Trịnh Du ngẩn ra, đang chuẩn bị hỏi thăm thì Lan Lăng Vương đã vung tay áo một cái, bước theo sau lưng hán tử mặt trắng, đi đến phía trước.
Trịnh Du ngẩn người, vẫn cất bước đuổi theo. Nàng nhìn tư thế đi đứng của người hán tử kia, âm thầm ngạc nhiên nói: không đúng, người này là thái giám! Hắn là công công trong cung!
Có thể được một công công gọi là chủ tử, không phải Hoàng đế thì chính là hoàng phi. Trịnh Du trợn to mắt, đột nhiên đối với người sắp phải gặp, vô cùng tò mò.
Thái giám này mang theo hai người tới bên dưới một tửu lâu, xoay người hướng Lan Lăng Vương nói: "Lan Lăng Quận Vương, chủ nhân nhà ta ở phía trên, xin mời."
Lan Lăng Vương trừng hắn một cái, cất bước tiến lên, thấy Lan Lăng vương chuyển động, Trịnh Du cũng cất bước theo.
Thái giám này đang muốn ngăn trở, Trịnh Du đã ưu nhã nói: "Thiếp là Lan Lăng vương phi.".
Thái giám này ngẩn ra, hắn nghi ngờ nhìn chằm chằm Trịnh Du, trong khoảng thời gian ngắn, có chút không biết phải làm như thế nào cho phải. Trịnh Du cũng không để ý tới, cất bước lướt qua hắn, đi đến phía trước.
Không bao lâu, Trịnh Du đã đi đến chân cầu thang.
Nàng liền thấy được Lan Lăng Vương, hắn đang cứng ngắc, không nhúc nhích đứng ở nơi đó.
Trịnh Du nhíu nhíu mày, bước nhanh, đi tới bên cạnh hắn.
Nàng ngẩng đầu lên.
Vừa ngẩng đầu, bước chân của Trịnh Du cũng cứng đờ, nàng trợn to cặp mắt, bởi vì khiếp sợ quá độ, nuốt nước bọt cũng phát ra âm thanh!
Trước mắt của nàng là một bóng dáng quen thuộc!
Bóng dáng quen thuộc như vậy, quen thuộc đến mức đã từng khắc cốt, vào tâm khảm, thấm vào trong suy nghĩ của nàng cả ngày lẫn đêm!
Dọc theo con đường này, nàng đều nghĩ đến nàng ta, đều nghĩ đến khi họ gặp mặt, phải mỉm cười như thế nào, mở miệng như thế nào, làm thế nào để cho nàng ta không thể lui được nữa, làm thế nào để cho nàng ta từng bước từng bước đi tiếp theo như kế hoạch của mình!
Nàng ta coi là tốt số thì thôi đi, thứ duy nhất không tốt chính là, nàng ta đã không giống như trước đây nữa!
Đúng, nàng ta đã không phải là nàng ta của trước đây nữa!
Mỹ nhân tuyệt sắc, ăn mặc trang phục cung phi trước mắt, tư thái cao quý đẹp đẽ, như vầng trăng sáng trên bầu trời kia. Nhẹ nhàng nhìn ra xung quanh, giống như chúng sinh cũng chỉ là con kiến hôi, sau lưng nàng có mấy chục hộ vệ cùng thái giám cung nữ đang đứng. Mỹ nhân khí phái phi phàm, khiến bất kỳ quý nữ nào nhìn thấy cũng không dám không hành lễ. Nàng chính là Trương thị A Khởi!
Nàng lại là Trương Khởi!
Thì ra là, sủng phi mới của Chu đế, "Lý Thục phi" sau khi Chu đế kế vị rất có thể sẽ được phong làm hoàng hậu lại chính là Trương thị A Khởi!
Có lẽ là không dám tin, có lẽ là kinh hãi quá mức, Trịnh Du ngây người như phỗng liền thẳng tắp đi đến gần Trương Khởi.
Nhưng ngay cả khi vô ý thức, Trịnh Du cũng vẫn thẳng lừn, cố gắng như thường ngày, làm ra vẻ của một quý nữ cao cao tại thượng quý nữ.
Trên đường đi, nàng liền đưa tay ra. Muốn sờ vào người ở trước mắt này, muốn đứng cùng vị trí với nàng ta, giống như quá khứ mà cao cao tại thượng nhìn nàng ta cho rõ ràng.
Thấy nàng từng bước tiến tới gần, mười mấy thái giám cung nữ đồng thời quát lên: "Lớn mật ——".
Thân là nội thị trong cung, một tiếng quát này, có thể nói là chuyện mà bọn họ am hiểu nhất. Chỉnh tề, lạnh lùng, cao cao tại thượng, uy nghiêm, giống như sấm vang chớp giật! Làm chấn động màng nhĩ của Trịnh Du, không tự chủ được liền bị uy nghiêm hoàng gia ép lảo đảo thối lui, tiếp đó mấy tiếng quát lại đồng thời truyền đến: "Tiện phụ phương nào? Nhìn thấy Thục phi nương nương dám to gan không quỳ?".
Tiếng quát này càng thêm đề cao vài lần, trong lúc Trịnh Du mới vừa bị chấn động hoảng hốt chân nhũn ra thì thực là một kích mãnh liệt!
Trong khoảng thời gian ngắn, Trịnh Du như đang đến Tề cung, ra mắt hoàng hậu, Thái hậu. Nàng nghiêm mặt, không tự chủ được hai đầu gối mềm nhũn, té quỵ xuống đất run giọng nói: "Thiếp, thiếp không dám, nương nương xá tội......."
Sau khi bật thốt lên một câu xin tội kia, Trịnh Du kinh hãi, Trương Khởi cũngtrong hiếu kỳ, đưa mắt nhìn ra, lúc đó vô tri vô giác Cao Trường Cung cũng liếc sang nhìn nàng.
Đột nhiên, mặt Trịnh Du tím bầm lại, hai tay nàng khẽ chống lên đất, nghĩ muốn đứng lên. Vậy mà vừa mới động, hai thanh trường thương đồng thời đè ở trên lưng của nàng, hai tên hộ vệ cùng lên một lượt, trầm giọng quát lên: "Ngươi dám vô lễ?"
Hai cây trường thương bực nào nặng nề đè ở trên lưng của Trịnh Du, nặng tựa ngàn cân. Sắc mặt nàng đỏ hồng lên, giãy không dậy nổi. Nhưng cảm thấy lửa giận của chúng hộ vệ, cùng uy phong Hoàng thất, liền không dám động.
Trương Khởi rốt cuộc cúi đầu, lẳng lặng quan sát Trịnh Du.
...... Nói thật ra, biểu hiện này của Trịnh Du, có chút kém cỏi ngoài dự đoán của nàng. Cái quý nữ này trong quá khứ ở trước mặt mình, luôn là bày ra vẻ ung dung tự đắc như thể là Lan Lăng vương phi, hôm nay tới thật, nhưng cũng không hơn gì cái này.
Nhìn Trịnh Du một cái, Trương Khởi lành lạnh nói: "Thả nàng ấy ra đi."
"Dạ——" trong tiếng thu hồi binh khí thanh thúy, chúng hộ vệ lui về phía sau một bước, mũi thương lành lạnh từ trên lưng của Trịnh Du dịch chuyển xuống đất, trước đó còn âm trầm ở trước mắt nàng lung lay mấy cái.
Trịnh Du từ từ, từ từ đứng lên.
Thân thể của nàng đang run rẩy.
Khuôn mặt nàng giận đến tím bầm, một giọt nước mắt trong suốt âm thầm rơi xuống.
Liếc mắt chán ghét nhìn gương mặt quen thuộc, ánh mắt quen thuộc, một Trương Khởi đã từng ti tiện giống như bùn đất, nàng cắn răng một cái, rồi xoay người rời đi!
Vậy mà, khó khăn lắm mới xoay người đi được, lại nghe thấy hai thái giám quát lên: "Phụ nhân kia, nương nương nhà ta đã cho ngươi đi sao?"
Kèm theo tiếng quát của hai người thái giám này, còn có tiếng trường thương di động.
Thân thể Trịnh Du chợt cứng đờ, nàng khuất nhục xoay người, qua loa cúi chào Trương Khởi, mờ mịt nói: "Thiếp không dám!". Giọng của nàng có chút run run: "Thiếp, chỉ lui về phía sau một chút."
Cho đến khi mọi người ngầm cho phép, nàng mới cất bước, đàng hoàng lui về phía sau hai bước, nàng một mực thối lui ra sau lưng của Lan Lăng Vương.
Khi lướt qua Lan Lăng Vương, nàng nghiêng mắt nhìn trượng phu của mình, vẫn còn cứng ngắc, ngây ngô nhìn về phía trước, chống lại ánh mắt tuyệt vọng như tro tàn của nàng chỉ có đôi mắt lạnh như băng.
Hắn căn bản chưa từng để ý đến chuyện nàng bị người ta làm nhục.
Rõ ràng khi còn bé, nàng bị người ta khi dễ, hắn luôn luôn đứng ra bảo vệ.
Cả đến lúc trưởng thành, có người khi dễ nàng, hắn cũng sẽ quát lớn mấy câu!
Hiện tại, nàng đã là thê tử của hắn, đường đường là Lan Lăng vương phi! Có người ở ngay trước mặt Quận Vương hắn nhục nhã Vương phi, thế nhưng hắn lại không thèm nhúc nhích, hoàn toàn ngoảnh mặt làm ngơ!
Bất tri bất giác, nước mắt Trịnh Du rơi xuống như mưa. Khi nàng thối lui vào trong góc, cúi đầu đứng thẳng thì mới cẩn thận giấu đi những giọt lệ kia vào trong bóng tối.
Trịnh Du lúc này đã hồn nhiên quên mất, Trương Khởi căn bản không hề cố ý nhằm vào nàng. Là nàng đã mạo phạm Trương Khởi trước. Là nàng ngây ngô dại dột đi tới, liều mạng muốn đến gần Trương Khởi, mới bị những thái giám thị vệ luôn duy trì uy nghiêm của Hoàng thất cảnh cáo. Từ đầu đến cuối, Trương Khởi cũng chỉ liếc nàng mấy lần, ngay cả miệng cũng không mở. Thực không thể nói là cố ý nhục nhã được.
Âm thầm khóc sụt sùi một trận. Trịnh Du cẩn thận lau đi nước mắt, ngẩng đầu nhìn về phía người nọ đang trầm mặc giống Trương Khởi.
Cho tới bây giờ, Lan Lăng Vương cũng không mở miệng, Trương Khởi cũng không mở miệng.
Lan Lăng Vương vẫn đang thẳng tắp nhìn Trương Khởi. Mà Trương Khởi thì ung dung đứng đó, chưa từng lộ ra nửa điểm khiếp đảm, thậm chí từ đầu tới cuối nụ cười trên mặt vẫn không giảm, phong thái lỗi lạc, cao quý vô cùng. Loại này cao quý nhẹ như gió đến ngay cả tân hoàng hậu Hồ Thị nước Tề nhiều lúc cũng không bằng!
Trong quá khứ, cơ thiếp này cũng rất cao quý, nhưng cái loại cao quý này Trịnh Du chưa bao giờ ngoảnh mặt lại nhìn: vì nàng nghĩ đó cũng chỉ là giả vờ cao quý mà thôi.
Nhưng bây giờ, nhìn nàng như một mẫu nghi thiên hạ nhất mực cao quý, cây trâm ngọc vô giá cắm ở trên búi tóc. Chỉ có phẩm cấp Quý Phi mới có thể được ban trâm phượng huyết ngọc, nhìn đội ngũ cung nữ chỉnh tề đứng ở sau lưng nàng, khom lưng cẩn thận hầu hạ nàng, thấy nàng đứng đã lâu, vội vàng mang sập vàng cao quý đến, cẩn thận từng li từng tí đỡ Trương Khởi ngồi lên trên sập đột nhiên Trịnh Du cảm thấy trong cổ hơi ngai ngái!
Đây là địa vị mà người trên thế gian vẫn luôn hướng tới, trước kia Trương Khởi vẫn ung dung tự tại, nhưng chẳng qua chỉ giống như những danh sĩ kia mà thôi, phong cách ưu nhã. Mà ở Bắc Tề, do người Tiên Ti làm chủ, với những người có cốt cách, ngươi nguyện ý thưởng thức liền thưởng thức, không muốn thưởng thức cũng có thể đạp một cước.
Có rất nhiều Quý tộc, bọn họ sẽ không để những người này ở trong mắt, có thể làm cho bọn họ khuất phục, vĩnh viễn chỉ có quyền thế thật sự, hoặc là có địa vị cao!
Như Trương Khởi bây giờ, một thân áo mũ bề thế danh vọng, chỉ riêng phái đoàn đi theo nàng, từ những thái giám tỳ nữ hay hộ vệ đang đứng hầu ở hai bên ai cũng không dám thở mạnh, đã khiến cho Trịnh Du chân chính cảm thấy, Trương Khởi, thật sự cao quý rồi!
Trong khoảng thời gian ngắn, những nghị luận vừa nghe được từ những thiếu niên kia, rối rít xông lên đầu của Trịnh Du.
"Nghe nói bệ hạ hết sức yêu thương cưng chiều nàng, ngay đến đại trủng tể cũng tôn kính nàng mấy phần. Không biết sau khi bệ hạ cập quán, có phong nàng làm hậu hay không?"
"Hậu cung của Bệ hạ trống không, nói không chừng thực sẽ phong Lý phi làm hậu."
Nữ nhân trước mắt này, không còn ti tiện để cho nàng vừa vươn tay là có thể bóp chết nữa, mà trở nên cao cao tại thượng, bởi vì, nàng là nữ nhân mà Hoàng đế nước Chu thích nhất, có lẽ còn có thể trở thành hoàng hậu của nước Chu! Từ đó, mình nhìn thấy nàng, đều phải hành lễ.
Phụ nhân trước mắt này, đã hại nàng một đời, hôm nay lại khiến nàng nhục nhã như vậy, chẳng lẽ, bản thân nàng vĩnh viễn vĩnh viễn, cũng không có cơ hội báo thù? Còn gặp nàng ta lần nào liền phải hành lễ lần đó?
Đây không phải là thứ Trịnh Du muốn nhìn thấy.
Lúc này nàng, hồn nhiên quên mất, phụ nhân trước mắt này một khi thành hoàng phi, thì sẽ không bao giờ tranh đoạt phu quân cùng với nàng nữa.
Nàng chỉ đang nghĩ, tại sao có thể như vậy? Bùn đất chính là bùn đất, kẻ ti tiện, thì vĩnh viễn ti tiện, nàng ta tại sao có thể như thế chứ?
Thế này thật không công bằng!
Chỉ điểm này thôi cũng đã không công bằng!
Sau khi khó chịu trầm mặc một lát, Trương Khởi rốt cuộc cũng cử động, ánh mắt như thu thuỷ nhìn Lan Lăng Vương, phất phất tay, ung dung, lạnh nhạt nói: "Đem Lan Lăng vương phi xuống."
Hời hợt như thế, cao cao tại thượng như thế, giống như nàng ta chỉ là một con kiến hôi!
Trương Khởi vừa cất lời, mấy thái giám thân hình cao lớn liền đi vào, bọn họ sải bước đi đến chỗ Trịnh Du.
Đúng rồi, nơi này là Chu, nếu hoàng phi nước Chu có giết chết một Quận Vương phi nước Tề, thậm chí còn không thể tạo nên mâu thuẫn giữa hai nước. Chuyện như vậy có thể tùy tiện tìm lý do, cho chút bồi thường liền có thể xong chuyện.
Mặt của Trịnh Du lại càng trắng hơn.
Lửa giận bỗng dưng ngăn ở ngực của nàng, làm cho nàng không thể hô hấp.
Thế này quá không công bằng!
Người ti tiện nên vĩnh viễn là ti tiện, người thấp kém nên vĩnh viễn cúi đầu, tại sao nàng ta lại cao cao tại thượng nhìn mình như nhìn một con giun con dế bình thường như thế?
Vô vàn ức hận, lập tức xông lên trên ngực của Trịnh Du. Nàng không phát hiện, loại ức hận, thậm chí còn vượt qua tất cả những lần trong quá khứ.
Có lẽ là mới vừa rồi Trương Khởi bất ngờ không đề phòng bị chấn động, chẳng những vì mình quỳ mà tha cho, nhưng bây giờ Trịnh Du biết rất rõ ràng Trương Khởi muốn giết mình chỉ cần phất tay một cái mà thôi, nhưng nàng ta lại không muốn khuất phục nữa.
Thấy Trịnh Du nghiêm mặt, không nhúc nhích, bốn thái giám hừ lạnh một tiếng, hai người trong số đó bước nhanh đến phía trước, một người giữ chặt một cánh tay của Trịnh Du, mạnh mẽ kéo xuống dưới lầu.
Mới vừa lôi ra ba bước, Trịnh Du liền tỉnh táo lại, thấy mình bị nàng ta khuất nhục như vậy, không khỏi thét to: "Trường Cung!"
Nàng muốn gọi Lan Lăng Vương giúp một tay, nàng phải gọi để cho Lan Lăng Vương mở miệng. Mặc kệ như thế nào, dù sao mình cũng là thê tử của hắn, bọn họ đường đường làm nhục Lan Lăng vương phi, cái người kiêu ngạo kia phải đứng lên ra mặt chứ!
Nhưng Lan Lăng Vương nào có nghe được?
Trịnh Du không cam lòng, gọi thêm ba tiếng nữa. Nghe được tiếng kêu của nàng, thái giám bên trái bén nhọn nói: "Phụ nhân này còn dám gọi? Ngươi là người nào, nương nương nhà ta lại là người nào? Thức thời một chút, liền ngoan ngoãn mà đi xuống kia đi."
Một thái giám khác cũng nói: "Nương nương là người thiện tâm, nếu xét theo lẽ thường, với phụ nhân ngu xuẩn bất phân cao thấp bực này, nên giết từ lâu!"
Cái gì gọi là phụ nhân ngu xuẩn bất phân cao thấp? Cái gì gọi là ngươi là người nào, nương nương nhà ta lại là người nào?
Cái tiện phụ đó, nàng ta cũng chỉ là bùn nhão trên đất, nàng ta căn bản không có tư cách đối với nàng như vậy, không có tư cách!
Không biết có phải do lửa giận cùng oán hận ở bên trong tích tụ lan tràn hay không mà mặt Trịnh Du bỗng nhiên tím tái, sau đó lăn ra hôn mê bất tỉnh.
Hai thái giám vừa kéo nàng đến bên dưới thì vừa đúng lúc sứ thần đi ở phía sau nhìn thấy được, thấy hắn vội vàng chạy tới, hai thái giám đem Trịnh Du té bất tỉnh ném xuống đất, nghênh ngang rời đi.
Lan Lăng Vương vẫn không nhúc nhích đứng ở nơi đó.
Hắn ngẩng đầu, không hề chớp mắt đón nhận ánh mắt của Trương Khởi.
Lúc này, tất cả âm thanh đều biến mất.
Lúc này, giữa trời đất, đã không còn người thứ ba.
Trương Khởi nhìn về phía hắn, ánh mắt minh triệt như nước mùa thu, lành lạnh không có sóng nhìn thẳng vào hắn, thấy hắn vẫn chưa mở miệng, Trương Khởi mấp máy môi, rốt cuộc cũng cất giọng mềm mại nói: "Lan Lăng Quận Vương, đã lâu không gặp?"
Giọng nói bình tĩnh mà không có sóng, vô cùng điềm tĩnh mà không có sóng!
"Lan Lăng Quận Vương, đã lâu không gặp?"
Chào hỏi bình tĩnh như vậy, lành lạnh như thế, giống hệt như người dưng!
Không đúng, đã là người dưng rồi, nàng đã là Lý phi mà Chu Hoàng vừa có được, là cả nước Chu, ai cũng đều đang nghị luận về vị Lý Thục phi này!
......
Lan Lăng Vương cũng vẫn không nhúc nhích, mãnh liệt thối lui về sau một bước!
Sau đó, chỉ thấy hắn ôm lấy lồng ngực của mình, chậm rãi, chậm rãi quỳ xuống. Theo một chân hắn quỳ trên đất, một vài giọt máu bắn ra, chặn khuôn mặt hắn lại.
Có hai giọt đỏ tươi, tung tóe rơi xuống chân cầu thang!
Trương Khởi nhìn thấy hai giọt đỏ tươi này, nàng bằng tốc độ nhanh nhất quay đầu đi chỗ khác.
Nàng không tiếp tục nhìn về phía nam nhân kia, hơn nữa còn vội vàng phất phất tay, mang theo chúng thái giám cung nữ, lảo đảo từ bên cạnh hắn lao xuống cầu thang.......
Cho đến khi nàng lảo đảo chạy đi thật xa, người nam nhân sau lưng nàng, vẫn còn không nhúc nhích quỳ gối ở đó, trong không gian an tĩnh, chỉ có tiếng máu tươi thánh thót nhỏ trên sàn nhà truyền đến.
← Ch. 164 | Ch. 166 → |