Nỗi đau của Trịnh thị
← Ch.121 | Ch.123 → |
Một ngày qua rồi. Ngày hôm sau lại là trời trong gió mát, mặt trời vàng sáng mọc lên từ phương đông, chiếu qua cây xanh hoa trắng, tầng tầng lớp lớp phòng xá cửa hàng, chiếu xuống trên đường phố.
Lúc này trời đã gần đến buổi trưa, một chiếc xe ngựa vui sướng, không kịp chờ đợi chạy về phía phủ Lan Lăng vương, phía sau xe ngựa, còn có ba chiếc xe trâu bình thường, cùng với mười mấy tôi tớ đi theo.
Mà ở trong xe ngựa đi tuốt đàng trước, Thu công chúa đang bất mãn nói: "A Du, muội cũng quá quan tâm hắn. Muội phải nghĩ, Cao Hiếu Quán biết muội quan tâm hắn ta, mới cứng rắn trước mặt mẫu thân muội thế. Ta đảm bảo, hiện tại hắn đã là con kiến trong chảo nóng, đang vội lắm."
Trịnh Du ăn mặc đổi mới hoàn toàn, hiển thị rõ vẻ cao quý khí phái, muốn nhờ vào vẻ ngoài, để khiến cơ thiếp dùng sắc quyến rũ như Trương thị lui về phía sau ba bước, thắt cái khăn trong tay, hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói ra: "Nhưng ta vẫn lo lắng."
Thật may là, huynh ấy vẫn biết tính khí mẫu thân mình không tốt, nếu không, nàng thật sợ huynh ấy sẽ khinh người không bao giờ để ý tới mình.
Thấy bộ dáng Trịnh Du như vậy, Thu công chúa tức giận tới mức mắt trợn trắng. Nàng không nhịn được lớn tiếng nói: "A Du, ngươi sợ cái gì? Nói cho ngươi biết, Cao Hiếu Quán hắn ta trừ ngươi ra, không tìm được quý nữ thứ hai có gia thế tốt, xinh đẹp, còn một lòng một dạ đối với hắn nữa. Hắn ta vì một cơ thiếp đê tiện mà không để ý thể diện của ngươi, ngươi thì ở chỗ này lo lắng tới lo lắng đi. Ta dám bảo đảm với ngươi, hiện tại hắn rất mong ngươi đi tìm hắn đấy."
Nàng ta hạ thấp âm thanh, hả hê nói: "Ta nghe mẫu thân nói, nam nhân nếu từng có quyền thế, thì sẽ muốn có hoài. Dù là nữ nhân đẹp nhất cũng không bằng quyền lực.... . Một ngàn Tư Quân của Cao Hiếu Quán mới tới tay bốn tháng, đã bị lấy đi. Muội cho rằng hắn ta chịu được à? Hiện tại hắn đang loạn lắm đấy."
Trịnh Du nghe đến đó, ánh mắt sáng lên, cẩn thận hỏi "Thật chứ?" Mẫu thân Thu công chúa là ai? Nàng ta nói lời này, rấtg đáng suy nghĩ.
"Tất nhiên là thật"
Trịnh Du cười một tiếng, nhưng nụ cười kia mới vừa nở rộ lại điêu tàn, nàng thở dài một tiếng, khổ sở nói: "Chúng ta cùng nhau lớn lên, sau đó huynh ấy luôn che chở ta, trong mắt cũng chỉ có ta.... Nhưng chỉ đi Chu một chuyến, thì muốn huynh ấy nhìn ta thêm một cái, còn phải dựa vào thế lực gia tộc.... A Thu, trong lòng ta thật khó chịu."
Thu công chúa tùy tùy tiện tiện nói: "Sợ cái gì? Chờ muội lặng yên không một tiếng động trừ đi Trương thị, chưa tới hai năm, hắn ta sẽ quên ả sạch sẽ, sau đó tập trung tinh thần chỉ nhớ thương muội."
Khi nàng ta đang tự thuật, Trịnh Du ngẩng đầu lên, cặp mắt sáng ngời của nàng nhìn phía trước, bộ dáng kia, làm như đang ảo tưởng tình cảnh ân ái mỹ mãn không có nữ nhân thứ ba giữa nàng và hắn vào mấy năm sau.
—— di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn nàng đã từng chịu khổ, cả đời này, không thiếu nhất chính là tính nhẫn nại, rất nhanh, xe ngựa mang ký hiệu của Trịnh thị đã đến phủ Lan Lăng vương.
Nhìn cửa phủ đóng lại, Thu công chúa vén rèm xe lên, ra lệnh: "Đi gõ cửa"
"Vâng"
"Rầm rầm rầm" tiếng gõ vang lên một hồi lâu, cánh cửa sắt mới cọt kẹt chậm rãi mở ra. Nhìn người sai vặt ngoài năm bước, Thu công chúa cau mày kêu lên: "Chuyện gì xảy ra? Ban ngày đóng cửa chi? Quận Vương nhà các ngươi đâu?"
Kẻ canh cửa ô ô a a nửa ngày chưa nói ra lời, Phương quản sự đã bước nhanh tới. Ông nhìn thấy Trịnh Du và Thu công chúa với tư thái ưu nhã, trang phục lộng lẫy, thì vái chào, cất cao giọng nói: "Hai vị cô nương, hôm nay Quận Vương nhà ta không tiếp khách."
"Không tiếp khách?" Trịnh Du biết phân lượng của Phương quản sự trong lòng Lan Lăng vương, vì vậy mới cười dịu dàng lại khách khí, "Bây giờ, sao Hiếu Quán có thể không tiếp khách đây?"
Thu công chúa càng kêu to lên: "Đi nói với Hiếu Quán, nói A Du đã thuyết phục đại lang Đoàn gia, hẹn chiều hôm nay cùng đi gặp Đoàn lão tướng quân."
Nói tới chỗ này, Thu công chúa lộ vẻ mặt hài lòng, mắt của Trịnh Du bên cạnh cũng sáng lên. Các nàng nhìn Phương lão quản sự, chờ ông hớn hở ra mặt.
Phương lão quản sự không có hớn hở ra mặt, mà ông lại khó xử nhìn hai nàng, rốt cuộc thở dài một cái, nói: "Nhưng Quận Vương của ta nói rồi, thời gian này ngài ấy không muốn gặp bất luận kẻ nào."
Trịnh Du từ từ thu hồi nụ cười, tiến lên một bước hỏi "Hiếu Quán đâu? Huynh ấy rốt cuộc đang làm gì? d。đ◕l‿q◕đ。 Trong lúc mấu chốt này, huynh ấy chẳng những đóng cửa phủ, còn không muốn gặp ai?" Giọng nói của nàng có chút gấp, chỉ kém không có hỏi, huynh ấy rốt cuộc đang nghĩ gì?
Phương lão quản sự cúi đầu, hồi lâu mới lên tiếng: "Tối hôm qua Quận Vương nhà ta ngủ muộn, bây giờ còn chưa có có dậy.... Ngài ấy đã phân phó, thời gian tới không muốn ra phủ, cũng không muốn gặp bất luận kẻ nào."
Nói tới chỗ này, hắn xin lỗi nói: "Hai vị cô nương, thực là xin lỗi."
Vừa nói, ông vừa ra hiệu người gác cửa đóng cửa phủ
Trịnh Du vẫn còn sững sờ, cho đến khi Thu công chúa lôi nàng mấy cái, nàng mới tỉnh táo lại. Nàng đột nhiên tiến lên một bước, ngăn người sai vặt đang muốn đóng cửa, gấp rút hỏi "Ngươi nói cái gì? Tại sao tối hôm qua huynh ấy ngủ muộn, bây giờ còn chưa có có dậy?"
"Việc này?" Phương quản sự hơi ngại miệng, bị Trịnh Du thẳng tắp nhìn chăm chú, mới chậm rãi lên tiếng: "Quận Vương nhà ta nói, mỹ nhân trong ngực một ly rượu, sao thiên quân vạn mã đẫm máu chém giết có thể so sánh? Hiện tại, ngài ấy cảm thấy làm tôn thất nhàn tản tốt vô cùng"
"Cái gì?" Trịnh Du luôn luôn đẹp đẽ động lòng người kêu một tiếng sợ hãi bén nhọn. Nàng không dám tin nhìn chằm chằm Phương lão quản sự, vẫn trừng vẫn nhìn chằm chằm đến khi cửa phủ chậm rãi đóng lại, trừng đến người ngựa chung quanh từ an tĩnh trở nên ồn ào.
Trong lúc bất chợt, nàng chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.
Nàng từ từ, từ từ ngồi chồm hổm xuống, hoàn toàn không để ý gương mặt tỉ mỉ trang điểm, không để ý trang phục mới cao quý khí phái, trong nháy mắt, hai hàng nước mắt từ trong kẽ ngón tay của nàng chảy ra.
Thu công chúa vừa cúi đầu, liền thấy bộ dáng đau lòng bụm mặt nghẹn ngào đến không thở nổi của Trịnh Du.
Muội ấy có bao nhiêu năm chưa từng khóc? Cao Hiếu Quán thật là đáng chết. Thu công chúa cuống quít ngồi xổm xuống, ôm chặt lấy Trịnh Du.
Nàng ta vừa ôm, Trịnh Du liền rên nhỏ một tiếng, quay người lao vào trong ngực của nàng ta. d✧đ✫l✫q✧đ Nàng chôn ở trong ngực Thu công chúa, thút thít nói: "A Thu, tại sao huynh ấy có thể như vậy, tại sao huynh ấy có thể như vậy?"
Trịnh Du hiển nhiên tức tới cực điểm, trong âmh thanh của nàng đã mất đi sự ôn hòa dịu dàng, tất cả chỉ còn hận khổ, "Mất Hắc Giáp Vệ, huynh ấy không thèm để ý, bị rút Tư Quân, huynh ấy cũng bỏ mặc, ý của bệ hạ và thái hậu, huynh ấy cũng làm như không thấy. Trong lòng của huynh ấy, chỉ còn yêu phụ đó, chỉ còn chuyện tìm vui tìm hoan với ả ta sao? A Thu, trước kia huynh ấy không phải như vậy, tại sao huynh ấy trở nên như vậy, sao huynh ấy biến thành như vậy?"
So sánh với sự quan tâm mà Lan Lăng Vương dành cho Trương cơ, nàng và gia tộc của nàng, sự uy hiếp của mẫu thân nàng, còn có quyền thế được ban cho hắn rồi lại cướp đi, khiến bất kỳ kẻ nào cũng không cách nào dứt bỏ, chỉ chờ hắn lấy về, đều trở thành trò cười. Thì ra hắn căn bản không để ý, cái gì hắn cũng không để ý, chỉ còn biết yêu phụ đẹp đẽ đáng sợ đó. Trịnh Du vừa nói vừa khóc, bởi vì đau lòng quá mức, nên thở cũng không kịp thở, Thu công chúa mới vừa rồi còn tràn đầy lòng tin cũng ngơ ngác.
Một hồi lâu, nàng mới ngây ngốc nói: "Vậy phải làm sao bây giờ?"
Trịnh Du hỏi" "A Thu, huynh ấy quá mê luyến Trương thị, làm sao mới tốt? Sự nghiệp của huynh ấy, quyền thế ngập trời, đều thua nụ cười của phụ nhân kia. A Thu, ta sợ, ta rất là sợ......"
Thu công chúa tất nhiên biết nàng ấy đang sợ cái gì, nàng ấy sợ mình vĩnh viễn cũng không cách nào thay thế được Trương cơ, nàng ấy sợ nàng ấy lưu luyến si mê Lan Lăng Vương, nhưng vĩnh viễn cũng không được hồi báo. Nàng ấy sợ cả đời hắn ta cũng không bỏ được phụ nhân kia, mặc kệ ả ta còn sống hay chết. Nàng ấy sợ thua, sợ cuộc tranh đấu còn chưa bắt đầu, nàng ấy đã thua không còn cơ hội
Phương lão đứng sau cửal ớn, nghe phía bên ngoài truyền tới tiếng khóc, lắc đầu một cái: lúc nãy còn ra lệnh cho mình một cách phách lối, có lúc lấy lui làm tiến, so với liên tục đi tới càng hiệu quả hơn. Ông cất bước đi đến viện chính.
Người còn chưa đến gần, trong sân đã truyền đến một hồi tiếng cười vui. Tiếng cười trầm thấp êm tai hùng hậu của nam tử, xen lẫn với tiếng vui vẻ của cô gái, khiến người ta vừa nghe liền cảm thấy vui vẻ từ đáy lòng. Diⓔn♧đànⓛê⊹quý♧đⓞn Phương lão đứng ở cửa viện, nhìn Lan Lăng Vương đang nâng Trương Khởi lên không trung, xoay tròn thật nhanh.
Hai người này, lại thành trẻ con rồi, Quận Vương từ khi tám tuổi đã chưa từng ngây thơ thế. Phương lão quản sự lắc đầu một cái, cất bước vào bên trong.
Tiếng bước chân của ông, rốt cuộc thức tỉnh hai người. Lan Lăng Vương cười đến gương mặt tuấn tú tỏa sáng, thả Trương Khởi xuống, quay đầu nhìn về phía Phương lão quản sự.
"Như thế nào?"
Phương lão quản sự tất nhiên biết hắn muốn hỏi cái gì, ông tiến lên một bước, tỉ mỉ kể lại tình cảnh vừa nãy.
Vừa dứt tiếng, Lan Lăng Vương đã giận tái mặt, hắn nhàn nhạt nói ra: "Không trách được tiên hiền luôn nói, vô dục mới bền" hắn ôm Trương Khởi, vừa vuốt ve mái tóc như mực của nàng, vừa nhìn chân trời, âm thanh hơi nghẽn, "Ta chỉ thích sảng khoái khi dong ruỗi sa trường mà thôi. Hai từ quyền thế, cũng chỉ là thêm gấm thêm hoa." Hắn đảo mắt lại cười lạnh nói: "Phương lão, trả lời như vậy tốt lắm, có người hỏi, ông cứ nói như vậy. Bọn họ đều dùng hai từ quyền thế uy hiếp ta... ta càng muốn cho bọn họ biết, những thứ đó, đối với ta chỉ là thứ yếu thôi"
"Vâng."
Chờ Phương lão đi, Lan Lăng Vương trầm ngâm sau một lúc, cúi đầu liền đối diện cặp mắt sáng trong của Trương Khởi.
Thấy nàng đang dịu dàng nhìn mình, hắn cũng dịu dàng cười một tiếng. Đưa hai cánh tay ra, hắn ôm nàng vào ngực, vừa chôn mặt ở cổ của nàng, ngửi hương thơm trên người nàn, vừa nhỏ giọng nói ra: "A Khởi."
"Vâng."
"Sinh con cho ta đi. Chúng ta cứ ở trong sân hưởng thụ niềm vui đùa với con trẻ."
Còn đùa với con trẻ nữa, hắn cho là hắn thật sự có thể buông xuống quyền thế, tập trung tinh thần ở trong sân với nàng, không để ý tới việc đời sao?
Trương Khởi ngửa đầu nhìn hắn.
Nàng muốn chế nhạo hắn đang nói bậy, muốn thức tỉnh hắn việc này không thể nào. Nhưng không biết tại sao, lời đến khóe miệng, nàng lại cười ngọt ngào nói: "Được."
Hai mắt của nàng cong thành trăng khuyết, gương mặt tuyệt mỹ hoàn toàn lộ rõ hạnh phúc, giống như lời của hắn nói, chính là giấc mộng của nàng.
Trong tiếng cười vui, Trương Khởi ôm chặt hắn, nàng dán môi lên môi hắn, nhỏ giọng vui vẻ nói: "Được, đừng quên là chàng nói đó."
Lan Lăng Vương cười ha hả, nói: "Được, đây là tự ta nói."
Hắn lại nâng Trương Khởi lên, xoay tròn lần nữa. Theo động tác của hắn, một hồi tiếng cười như chuông bạc bay lượn trong không khí.
← Ch. 121 | Ch. 123 → |