← Ch.85 | Ch.87 → |
Tần Tiểu Mặc thật vất vả chờ đến tan tầm, Trần An Khánh còn chưa đến tạm biệt mọi người, nàng đã khẩn cấp cầm túi xách đi ra ngoài, mới vừa tới cửa, liền nhìn thấy Diệp Tử đang ngồi trong xe đợi mình, tay vịn tay lái, quả thực đẹp đến không chịu được.
"Chị Diệp!" Tần Tiểu Mặc mở cửa xe, an vị ngồi vào vị trí phó lái.
"Tan sớm vậy, chị còn tưởng phải đợi em thêm hồi lâu nữa." Diệp Tử có chút kinh ngạc.
"Chị cho là phải chờ em? Vậy chị còn đến sớm."
"Sợ em chờ." Diệp Tử luôn ôn nhu làm Tiểu Mặc vô lực chống đỡ.
"Đi thôi, chỗ nào đâu, em chỉ đường nhe." Diệp Tử khởi động xe, đi theo phương hướng Tần Tiểu Mặc chỉ.
Tới nơi, đậu xe xong, Diệp Tử lôi kéo Tiểu Mặc đi vào quán, lại không nghĩ rằng trước cửa đụng phải "người quen".
"Em gái!"
Tần Tiểu Mặc nhíu mày nhìn người trước mắt đang nhiệt tình chào hỏi với mình, hình như hơi quen quen. Nhưng sao hắn lại kêu nàng là em gái chứ.
"Anh cùng cha khác mẹ của em." Diệp Tử thấy Tần Tiểu Mặc tỏ vẻ nghi hoặc, nhẹ nhàng nhắc nhở một câu bên tai nàng.
"A." Tần Tiểu Mặc ứng Diệp Tử một tiếng, lôi kéo nàng đi vào quán, không hề có ý định phản ứng lại "người quen" kia.
"Aizz, em gái sao em tới nơi này." Người nọ giống như không để tâm tới chuyện Tiểu Mặc không thèm nhìn hắn, cứ tiến lại gần.
"Tới nơi này không ăn còn có thể làm gì nữa?" Tần Tiểu Mặc dừng lại, cười lạnh đáp hắn một câu.
"Cũng phải, vậy hai người từ từ ăn, ngon miệng nha." Người kia cười nói xong, liền xoay người đi.
Diệp Tử thề là tại thời điểm hắn xoay người, cô thấy khoé miệng hắn mang theo nụ cười không rõ là ý tứ gì, còn thoáng nhìn cô một cái.
"Chị Diệp, chị ngẩn ra làm gì, vào thôi." Tần Tiểu Mặc nhìn chị Diệp sững sờ trước mặt mình, không biết chị Diệp bị làm sao, muốn nổi giận cũng phải là mình giận mới đúng chứ, ăn một bữa còn gặp người đó, xui gì đâu.
"A, đi thôi."
Tuy rằng trước lúc ăn có hơi không thoải mái, nhưng Tiểu Mặc rất nhanh quăng chuyện này ra sau đầu, nhất là khi nhìn đến thực đơn.
"Cái này... Tất nhiên là dê xiên nè."
"Thịt dê nem rán! Thịt dê bánh mì! Thịt dê..." Tần Tiểu Mặc vốn đang muốn gọi, nhưng lập tức đã bị Diệp Tử ngăn trở.
"Được rồi, nhiêu đó thôi." Diệp Tử trả thực đơn lại cho người phục vụ, phục vụ gật gật đầu rồi đi khỏi.
"Sao mà đủ, không phải chị thích ăn thịt dê sao?!" Tần Tiểu Mặc ngây thơ nhìn chị Diệp hỏi.
Diệp Tử bất đắc dĩ hít một hơi "Không phải bữa trước em mới ăn lẩu dê sao, hai dĩa thịt dê béo còn có rau xanh thịt viên cái gì linh tinh."
"Hắc hắc, khó được lâu lâu mới ăn lẩu một lần mà." Tần Tiểu Mặc gãi gãi đầu.
"Không phải em thường xuyên ăn ha?"
"Em nói chị, khó có lúc em biết chị thích ăn cái gì... Hơn nữa đây là lần đầu tụi mình ăn lẩu chung đó nha. Quán này rất nổi tiếng về các món dê, nổi danh ngàn dặm đó chị biết không?" Tần Tiểu Mặc nói xong nước miếng đều không sai biệt lắm muốn rơi xuống hết, vốn là nàng không đến mức này đâu, nhưng giữa trưa nghĩ đến chuyện ăn thịt dê với chị Diệp mà ăn trưa hết vô, nên bây giờ đói bụng muốn chết, trong đầu hiện lên một đống đồ ăn.
Diệp Tử cưng chiều nhìn nàng cười cười, cơn nghiện ăn của nha đầu kia lại nổi lên, bất quá thịt dê quán này thiệt không kém, ngay cả mình còn thích ăn đến vậy.
Bởi vì phục vụ nhiều, đồ ăn mau chóng được đưa lên, Tần Tiểu Mặc cùng Diệp Tử mới vừa ăn xong xiên dê, mấy món khác cũng bắt đầu lục tục đem lên, phục vụ giúp các nàng bắt lửa cho nồi lẩu, sau đó lui đi.
"Oh... Bỏ củ sen vào trước đi, hoài sơn, rồi tới cái này..." Tần Tiểu Mặc bỏ tùm lum thứ vào nồi lẩu, Diệp Tử vội vàng ra tay ngăn cản. < Hoài sơn là một vị thuốc được ghi đầu tiên trong sách Bản kinh với tên Thư dự (củ khoai ăn được), Hoài sơn còn có tên khác là: Sơn dược, Khoai mài, Củ mài. Mọc khắp nơi tại các vùng rừng núi nước ta nhiều nhất ở các tỉnh Hà bắc, Hoàng liên sơn, Thanh hóa, Nghệ tĩnh và Quảng ninh. Hiện nay nước ta cũng đã trồng củ mài để chế thuốc. >
"Lẩu thập cẩm a, mình đâu có thiếu thời gian, từ từ ăn."
"Bỏ vào hết mới nhanh chín." Tiểu Mặc giống mấy đứa nhỏ làm sai chuyện, bĩu môi để chén dĩa xuống, theo lời Diệp Tử bỏ từng thứ từng thứ vào nồi.
Sau khi chín ăn được rồi, Tần Tiểu Mặc theo thói quen gắp vào chén Diệp Tử, hơn nữa còn thúc giục cô mau ăn lúc còn nóng.
Nhìn Tần Tiểu Mặc thuần thục động tác, Diệp Tử bội cảm vui mừng, chính mình còn chưa đối nàng thật tốt, vậy mà trong lúc bụng đói thế này nàng còn nghĩ đến mình trước hết, nhiêu đây cũng đủ thấy mình trong lòng nàng có bao nhiêu quan trọng.
Tần Tiểu Mặc cùng Diệp Tử đều ăn muốn no căng, bụng Tần Tiểu Mặc càng khoa trương hình thành một cái núi nhỏ.
"Ba tháng." Diệp Tử sờ sờ cái bụng nhỏ của Tiểu Mặc, trêu chọc.
"Đều tại chị, nếu không có chị, em đâu có biến thành dạng này."
"A?"
"Nhất định là tối hôm qua chị làm gì mờ ám với em!" Tần Tiểu Mặc ăn uống no đủ bắt đầu đùa giỡn. Hai người dọc theo đường đi có thể nói là cười nói vui vẻ.
Buổi tối tắm rửa xong, hai người đang chuẩn bị ân ái thì di động Diệp Tử vang lên, Tần Tiểu Mặc mân mê miệng, hiển nhiên có chút không vui, vốn là Diệp Tử không định nghe máy, nhưng nhìn thấy người gọi là Alma, Diệp Tử vẫn là dỗ dành Tần Tiểu Mặc, bắt điện thoại.
"Alo."
"Tổng tài, không tốt. Thị trường chứng khoán đột nhiên rung chuyển, công ty của chúng ta..."
"Vẫn là xảy ra..." Diệp Tử thì thầm tự nói.
"Đúng vậy, tổng tài cô nhanh lên trở về đi, tôi..." Alma còn chưa nói xong Diệp Tử liền cúp điện thoại, chuyện mà cô lo lắng rốt cuộc vẫn xảy ra.
"Làm sao vậy?" Nhìn thấy biểu hiện của Diệp Tử, Tần Tiểu Mặc biết nhất định là đã xảy ra chuyện gì xấu rồi, còn không phải là chuyện nhỏ.
"Công ty xảy ra chuyện, chị phải quay về một chuyến thôi." Diệp Tử vội vàng mặc quần áo.
"A, được. Em không đi được nếu không cũng bay qua đó cùng chị." Tần Tiểu Mặc vội vàng tiến lên giúp chị Diệp mặc quần áo.
"Không có gì đâu, em ở đây ngoan ngoãn, xử lý xong chị trở lại với em."
"Uhm."
"Em giúp chị đặt mua vé máy bay nha." Tần Tiểu Mặc giúp Diệp Tử mặc quần áo tử tế xong liền xuống giường.
"Không cần, Alma giúp chị đặt rồi."
"A, vậy em đưa chị đi." Tần Tiểu Mặc cũng thay xong quần áo, giúp Diệp Tử thu dọn đồ đạc.
"Em sao đưa được chứ, tốt hơn chị tự bắt xe đi thôi."
"Em sẽ lái xe cho." Tần Tiểu Mặc chớp chớp mắt, nàng chưa nói qua với chị Diệp sao?!
Quả nhiên, Diệp Tử lộ ra biểu tình kinh ngạc, cô không biết Tần Tiểu Mặc cư nhiên còn có thể lái xe.
"Em tốt nghiệp cảnh giáo làm sao có thể không đi học lái xe chứ. Bất quá lâu rồi không lái..."
"Ôi trời, tin tưởng em đi. Đi thôi đi thôi." Tần Tiểu Mặc thu thập hết đồ xong bỏ vào vali lôi kéo Diệp Tử ra cửa.
Đối với chuyện chị Diệp phải về Anh, Tần Tiểu Mặc không thoải mái, ngoài miệng nói tiếng an ủi chị Diệp chứ trên thực tế hốc mắt đều ngân ngấn nước.
"Em ngốc, chị rất mau trở về thôi." Diệp Tử thấy nước mắt của nàng, biết nàng so với mình còn muốn khó chịu hơn.
"Uhm."
"Ngoan, chờ chị trở lại."
"Được."
"Chờ chị trở lại em cũng bận rộn xong rồi ha."
"Uhm."
"Đừng để mình gặp chuyện gì, nếu không chị không tha cho em đâu." Diệp Tử nghiêm túc nói.
"Đã biết, lão cữu an bài người bảo vệ cho em, em cũng không cự tuyệt." Tuy rằng có trả giá.
"Thực ngoan, tốt lắm, chị đi đây, trở về ngủ một giấc thật ngon đi." Diệp Tử hôn lên trán Tiểu Mặc một cái, sau đó lau nước mắt giúp nàng.
Tần Tiểu Mặc tựa hồ còn chưa thoả mãn, kéo Diệp Tử đến gần hôn thêm một cái thiệt dị thường triền miên và nồng nhiệt, rồi mới đồng ý thả Diệp Tử đi.
"Chị đi nhe."
"Uhm."
Diệp Tử mới vừa xuống xe, Tần Tiểu Mặc liền đóng cửa lại, lái xe đi. Diệp Tử ở phía sau lắc lắc đầu, đứa nhỏ này ngoài miệng an ủi mình, trong lòng lại không được thoải mái lắm. Như vậy làm người ta đau lòng đến chết.
Ngày hôm sau, Tần Tiểu Mặc mang đôi mắt gấu mèo đi làm, một câu cũng không nói, mặt âm trầm, tất cả mọi người không dám tiến lên trêu chọc nàng, ngay cả Trần An Khánh cũng tránh rất xa.
***
Viễn Duy
"Mau, mau, hội nghị khẩn cấp, tất cả mọi người nhanh lên." Alma nhận được thông tri từ Diệp Tử, vội mời giám đốc các bộ phận họp khẩn cấp.
Diệp Tử mới vừa xuống máy bay liền đi thẳng đến công ty, ngay cả thời gian về nhà cũng không có, vô cùng mệt mỏi, ngay cả Alma đều chưa thấy qua bộ dáng chật vật này.
"Chào mọi người, hôm nay tôi mời dự họp, mục đích là gì tin tưởng mọi người cũng biết, vì cái gì lại có cục diện này, trong lòng mọi người đều rõ, nếu không phải trong công ty có người tiết lộ tư liệu ra ngoài, đối phương cho dù có lợi hại thế nào cũng không có khả năng đẩy công ty chúng ta vào khốn cảnh thế này."
Diệp Tử vừa dứt lời, tiếng nghị luận đã vang đầy bên dưới.
"Mọi người yên lặng một chút, tôi biết các vị đang ngồi đây đều vô tội."
"Tổng tài, là ai a?!" Giám đốc tài vụ cau mày lớn tiếng hỏi. Chuyện này cũng không phải là chuyện nhỏ, cho dù hắn không phải là người phản bội, nhưng nếu người phản bội là thuộc hạ dưới tay hắn, hắn cũng khó trốn khỏi trách nhiệm, với lại bộ tài vụ là quản lý tiền bạc, tương đối mẫn cảm.
"Bây giờ còn chưa thể xác định, nhưng là... bên bộ phận thiết kế." Diệp Tử trầm giọng, ánh mắt cũng tối sầm lại.
"Cái gì!?" Đầu lĩnh bên nhóm thiết kế bật đứng lên, hắn suy nghĩ trăm ngàn lần cũng không nghĩ đến cư nhiên là người của mình.
"Tổng tài, có phải cô nghĩ sai rồi hay không, cấp dưới của tôi là những nhà thiết kế nổi danh lừng lẫy trong giới, không thiếu tiền cũng không lo sự nghiệp phát triển không được, làm sao có thể tiết lộ cơ mật công ty." Giám đốc thiết kế không thể tin được.
"Vừa mới bắt đầu tôi cũng không tin, nhưng quả thật... là người của các anh, đầu tiên là đem toàn bộ sơ đồ phác thảo thiết kế của nguyên serie bán cho một công ty mới mở, sau đó cơ mật của công ty cũng tuồn ra..."
"Bản phác thảo thiết kế?! Không có khả năng, bản thảo ở trong tay tôi, chưa từng rời khỏi ngăn tủ của tôi."
"Willian, bản phác thảo không thể nào chỉ có một bản."
"Này... cái này là do Corrine và Baron cộng tác thiết kế..." Tổng giám thiết kế nói.
"Không thể nào!" Nhóm giám đốc quản lý phía dưới đều nổ tung, hai người này giữ vai trò thiết kế chính, nghĩ thế nào cũng thật không ngờ lại là bọn họ.
"Alma, kêu bọn họ đến đây." Diệp Tử nói với Alma.
"Vâng." Alma lấy điện thoại ra gọi cho nhân viên phía dưới, kêu người lên đây.
"Tổng tài, Kimy nói Baron không ở công ty, từ ngày hôm qua nàng đã không thấy hắn." Alma cau mày, sự tình thoạt nhìn không đơn giản chút nào.
"Willian." Diệp Tử chuyển hướng qua giám đốc thiết kế.
"Ngày hôm qua Baron xin phép tôi nghỉ việc, tôi cho rằng hắn có chuyện gì gấp, nên đã duyệt." Willian trả lời.
← Ch. 85 | Ch. 87 → |