← Ch.44 | Ch.46 → |
Vậy Tiểu Mặc sẽ không phiền các anh chiếu cố nữa, các anh có việc bận cứ đi đi, có chúng tôi ở đây rồi. Tiêu Nhuận nhìn dáng vẻ có chút chật vật của Hoàng Hạo và Trần Hiểu Hiểu, quan tâm nói.
Nói cũng đúng, chúng tôi phải về sở cảnh sát, còn có một số việc. Chút nữa Tiểu Mặc tỉnh, nhờ anh nói với cô ấy cứ an tâm ở bệnh viện dưỡng vài ngày, không cần gấp gáp trở về sở, chúng tôi có thời gian cũng sẽ tới thăm cô ấy. Hoàng Hạo sợ Tần Tiểu Mặc vừa tỉnh liền vội vã trở về theo đuổi vụ án nên dặn trước với Tiêu Nhuận.
Ừ, được.
Thực xin lỗi, tôi không có bảo vệ tốt Tiểu Mặc. Trần Hiểu Hiểu có lỗi nói với Tiêu Nhuận.
Cô không có nghĩa vụ bảo hộ em ấy, em ấy cũng là một người cảnh sát. Tiêu Nhuận cười với Trần Hiểu Hiểu.
Trần Hiểu Hiểu giật mình, chàng trai này, rất lịch sự.
Tiêu Nhuận lại cùng bà Tần chờ đợi trước cửa phòng bệnh, đến khi bác sĩ nói đã truyền máu xong, hai người mới dám tiến vào phòng.
Truyền máu xong chưa đến một tiếng, Tần Tiểu Mặc rốt cuộc cũng tỉnh lại.
Mẹ? Tần Tiểu Mặc hơi hơi nheo mắt, nhìn thấy mẹ đang ngồi bên cạnh.
Ôi, con tỉnh rồi? Thấy thế nào? Bà Tần thấy Tần Tiểu Mặc tỉnh, vội vàng đứng lên nhìn cô.
Con trai mau kêu bác sĩ đến đây. Bà Tần quay qua nói với Tiêu Nhuận.
Tiêu Nhuận ấn chuông ở đầu giường, bác sĩ rất nhanh đã tới.
Không có gì trở ngại, ở bệnh viện thêm hai ngày để quan sát là có thể xuất viện. Bác sĩ kiểm tra một chút, cảm thấy cơ thể của Tần Tiểu Mặc đều rất bình thường, liền rời đi. Trong phòng chỉ còn lại ba mẹ con cô.
Mẹ, con không sao, cũng không thấy đau chỗ nào. Tần Tiểu Mặc quả thật chính là trợn tròn mắt nói dối, rõ ràng bị dao rạch một đường đau đến không chịu được, bởi vì gần xương quai xanh cho nên cô cũng không dám dùng sức cử động. Cả người vô lực nằm trên giường bệnh.
Làm sao lại không đau, con đó nha, lúc nào cũng vậy... Lần sau phải cẩn thận chứ, con nói coi, có bắt được cũng không ai tăng lương cho con, vậy con còn liều mạng làm gì? Bà Tần oán giận nói.
Mẹ, lời này... Tiêu Nhuận chạm vào bà Tần, không cho bà nói tiếp.
Mẹ, con là cảnh sát mà. Tần Tiểu Mặc biết mình làm cho mẹ lo lắng, trong lòng cũng rất áy náy.
Anh, anh giúp em lo liệu xuất viện đi, em muốn quay về xem tình hình trong sở cảnh sát. Tần Tiểu Mặc ngẩng đầu lên nói với Tiêu Nhuận.
Không được, em phải nằm dưỡng ở đây vài ngày, đội trưởng em có nói, cho em nghỉ ngơi. Trong sở không phải chỉ có mình em, bớt lo đi. Tiêu Nhuận nghiêm mặt, yêu cầu này cũng thật quá phận đi.
Haizz... Tần Tiểu Mặc thấy nói gì cũng không động đậy được Tiêu Nhuận, đành phải hít một hơi. Dù sao vụ án này cũng không nhanh kết thúc, trước để đội trưởng điều tra vậy.
Thôi xong rồi, bây giờ là mấy giờ, chị Diệp trở về Anh rồi, có phải hay không sẽ gọi cho mình hoặc gửi tin nhắn! Tần Tiểu Mặc chợt nhớ tới chuyện này, trong lòng bắt đầu âm thầm sốt ruột. Chuyện cô bị thương ngàn vạn lần không thể để cho chị Diệp biết, nếu không thế nào chị ấy cũng gấp đến mức lại từ Anh bay trở về đây cho coi.
Anh, anh Nhuận, di động của em đâu! Di động! Tần Tiểu Mặc thình lình cuống quýt doạ bà Tần và Tiêu Nhuận giật cả mình.
Em gấp cái gì, có chuyện gì? Tiêu Nhuận cau mày lấy điện thoại từ trong ngăn kéo, nhưng chưa đưa cho cô, bây giờ Tần Tiểu Mặc còn không có sức để mà ấn điện thoại.
Chị Diệp không biết đã trở về nước an toàn chưa, anh nhìn điện thoại em có tin nhắn nào không. Hoặc là... cuộc gọi nhỡ? Tần Tiểu Mặc nói với Tiêu Nhuận.
Uh. Tiêu Nhuận quái dị liếc nhìn Tần Tiểu Mặc một cái, mở ra điện thoại di động của cô.
Thật là có. Tiêu Nhuận nói.
Mở ra cho em nhìn... Anh đừng nhìn nha. Tần Tiểu Mặc sợ trong tin nhắn Diệp Tử gửi có nói cái gì ái muội để Tiêu Nhuận nhìn thấy thì không tốt. Trên thực tế, loại chuyện này tỉ lệ phát sinh là rất nhỏ, Diệp Tử gửi tin cũng rất uyển chuyển.
[Chị đến sân bay, em phải biết chăm sóc bản thân đó. ] Tin nhắn rất đơn giản, cũng đủ làm cho Tần Tiểu Mặc yên lòng, lúc này mới nghĩ đến Diệp Tử hẳn là còn đang trên máy bay.
Cô ấy bay lúc 5 giờ chiều, bây giờ còn chưa qua tới Anh đâu, em gấp cái gì không biết. Tiêu Nhuận nói.
Uh. Tần Tiểu Mặc lúc này mới yên lòng lại.
Để di động lên tủ đầu giường đi.
Uh.
Anh, nếu chị Diệp hỏi đến, anh đừng nói chị ấy biết là em bị thương nha. Tần Tiểu Mặc dặn Tiêu Nhuận.
Ừh. Tiêu Nhuận nhanh đồng ý, vừa vặn hắn cũng không muốn Diệp Tử lo lắng Tiểu Mặc.
Con đói không? Bà Tần mặc kệ mấy chuyện trên trời dưới đất này, bà chỉ lo lắng cho thân thể của Tần Tiểu Mặc.
Dạ đói lắm.
Ta trở về nấu chút đồ ăn cho con. Bà Tần đứng lên nói.
Dạ, mẹ... Giúp con lấy thêm quần áo mới nha.
Ừh.
Anh, anh chở mẹ về đi.
Ừ, em ở một mình có ổn không? Tiêu Nhuận vẫn có chút lo lắng.
Đi đi, em đã lớn rồi, không có việc gì đâu.
Thật vất vả làm cho bà Tần và Tiêu Nhuận an tâm rời đi, bây giờ Tần Tiểu Mặc mới thở ra một hơi.
Ai ôi... Miệng vết thương thật đúng là đau, khẳng định sẽ để lại sẹo, Tần Tiểu Mặc thở dài, nửa người trên vừa động chút liền đau.
===_===_===_===_===_===
Tần Tiểu Mặc xảy ra chuyện, Diệp Tử đương nhiên không biết, lúc cô xuống máy bay đã là ngày hôm sau. Alma lái xe đến chờ cô ở bên ngoài sân bay.
Diệp tổng, hoan nghênh trở về. Alma mở cửa xe chào đón Diệp Tử, chính mình cũng ngồi xuống.
Gần đây công ty không có chuyện gì chứ? Diệp Tử hỏi.
Không có chuyện gì lớn. Đúng rồi, sản phẩm hợp tác với Lạc Mạn, đã muốn thiết kế xong rồi. Toàn bộ serie đều có rồi, sắp tới là có thể làm hàng mẫu.
Tốt, cái này tôi biết.
Vâng... Ngày hôm qua họ gọi điện thoại lại đây, nói cô có rảnh thì ghé qua xem đi.
Ừh.
Còn nữa, bên Thái Hà sẽ có buổi ra mắt sản phẩm mới.
Không đi được không?
Tốt nhất vẫn là nên đi, vì công ty này có quan hệ hợp tác với Viễn Duy.
Ừh.
Về đến công ty, Alma đem chuyện xảy ra mấy ngày nay ở công ty và những kế hoạch cần làm báo cáo hoàn tất hết cho Diệp Tử.
Vài ngày không ở đây, sự tình cũng chồng chất lên. Diệp Tử ngồi xuống bắt đầu không ngừng kí tên, xử lý công việc. Vẫn luôn vội bận rộn, nhất thời cũng không nghĩ đến chuyện gọi điện cho Tần Tiểu Mặc. Chỉ đơn giản nhắn một cái tin: [Chị tới rồi, đừng lo lắng. ] Càng không có để ý Tần Tiểu Mặc có trả lời lại tin nhắn này hay không.
Chờ tới khi cô nhớ đến, đêm đã muốn khuya.
Lúc này chắc Tiểu Mặc đang làm việc, đại khái nhiệm vụ có lẽ cũng muốn hoàn thành rồi, giờ ở bên kia phải là 9 giờ sáng, không biết em ấy dậy chưa. Diệp Tử chớp chớp đôi mắt mỏi mệt, uống ngay một hơi cà phê, nhìn bánh pudding caramen trên bàn, đột nhiên cũng rất muốn nghe được thanh âm Tần Tiểu Mặc. Vì thế Diệp Tử lấy điện thoại di động ra...
Lúc này cô mới phát hiện, Tần Tiểu Mặc cư nhiên chưa có trả lời lại.
Bận rộn như vậy sao? Diệp Tử lẩm bẩm.
Đồng thời thuận tay gọi đến số Tần Tiểu Mặc. Lúc này, tại Trung Quốc xa xôi, Tần Tiểu Mặc đã sớm tỉnh, đang vô cùng hưởng thụ món canh gà mà bà Tần làm cho cô.
Mới sáng mà uống canh gà thực ngán. Tiêu Nhuận nói. Vốn là hắn muốn bà Tần nấu cháo ăn nhẹ cho buổi sáng là được, còn bà Tần thì lo lắng Tần Tiểu Mặc không đủ dinh dưỡng, thế nào cũng phải nấu canh gà mang lại đây. Tần Tiểu Mặc thấy đồ ăn ngon cũng không từ chối, húp từng ngụm uống xong một chén lớn.
Có dinh dưỡng.
Ngon quá. Tần Tiểu Mặc thỏa mãn liếm liếm môi. Hai ngày này, vết thương của cô cũng đã khá nhiều, có lẽ buổi chiều là có thể xuất viện.
Điện thoại reo kìa, a, Tiểu Tử. Bà Tần cầm lấy di động của Tiểu Mặc, nhìn thấy trên màn hình là ảnh chụp của Diệp Tử, liền đưa cho Tần Tiểu Mặc.
Thật sự! Chị Diệp gọi cho con? Tần Tiểu Mặc tiếp nhận di động, vẻ mặt vui sướng.
Chị Diệp! Tần Tiểu Mặc tiếp điện thoại kêu lên. Bà Tần chịu không nổi, lắc lắc đầu, ngược lại Tiêu Nhuận thì rất có hứng thú với cuộc nói chuyện của các cô.
Hai ngày nay không xảy ra chuyện gì chứ? Sao còn chưa gọi cho chị? Giọng Diệp Tử thực ôn nhu, làm lòng Tần Tiểu Mặc cũng tan thành nước.
Không có việc gì không có việc gì, có hơi bận rộn, rồi nhất thời quên... À, chị Diệp, chị ăn sáng chưa? Tần Tiểu Mặc khờ dại hỏi.
Diệp Tử bật cười lên tiếng, cô bé này vẫn không thể nào nhớ tới chuyện giờ giấc sai lệch.
Cười cái gì? Tần Tiểu Mặc không hiểu chuyện gì.
Sai giờ. Diệp Tử nói.
A, ôi thật là, sai giờ... Hiện tại bên London là... Tần Tiểu Mặc nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Tiêu Nhuận, vẻ mặt nịnh nọt.
Hơn nửa đêm. Tiêu Nhuận nói.
A! Hơn nửa đêm! Sao chị còn chưa ngủ nữa chị Diệp! Tần Tiểu Mặc thiếu chút nữa kêu lên, rồi lại nghĩ dù sao đây cũng là bệnh viện nên mới giảm âm xuống.
Mới vừa tan làm. Lập tức về nhà. Diệp Tử cười cười, nói ra.
Như thế nào lại làm muộn đến vậy chứ... Tần Tiểu Mặc nhíu mày.
Mấy ngày hôm trước dồn nhiều công việc nên hiện giờ tương đối bận rộn...
Nhưng ngày mai cũng không thể vậy được, 11 giờ phải lên giường ngủ, nếu không hôm sau không có tinh thần đâu. Tần Tiểu Mặc lại bắt đầu thuyết giáo.
Uh, được rồi. Diệp Tử đáp ứng rất kiên quyết.
Tần Tiểu Mặc nhìn thoáng qua Tiêu Nhuận và mẹ của mình, đột nhiên chui vào trong chăn, lúc chui vào không cẩn thận đụng phải miệng vết thương, Ôi một tiếng.
Diệp Tử nheo mắt, hỏi Làm sao vậy?
Không có gì. Tần Tiểu Mặc vội vàng đáp.
Nhớ em không? Tần Tiểu Mặc nhỏ giọng hỏi.
Nhớ. Diệp Tử cũng không có che giấu, trực tiếp trả lời.
Rất ngoan.
Uh.
Em cũng nhớ chị.
Uh. Bên kia điện thoại, khoé miệng Diệp Tử cũng mang theo mỉm cười.
Tốt lắm chị mau đi ngủ đi, để em lo chết. Tần Tiểu Mặc đem chăn xốc lên.
Được, ngủ ngon.
Ngủ ngon.
Tần Tiểu Mặc cúp điện thoại, mới phát hiện bà Tần cùng Tiêu Nhuận đều dùng một loại ánh mắt rất kỳ quái nhìn cô.
Mọi người nhìn gì a... Tần Tiểu Mặc chột dạ hỏi.
Con trốn trong chăn làm gì vậy? Bà Tần hỏi.
Không có gì đâu, bí mật, không thể để cho hai người nghe được. Tần Tiểu Mặc vung tay lên, nói cho có lệ.
Bà Tần cũng không thấy có cái gì khó hiểu, dù sao từ nhỏ Tần Tiểu Mặc có đôi khi rất kì lạ, nhất là khi tâm tình tốt, làm chuyện gì cũng thấy kì quái.
Ngược lại hiện tại Tần Tiểu Mặc có chút cảm giác mình làm chuyện bất hợp pháp lừa gạt người nhà.
Oaoa, vừa beta vừa ngủ gật nên có sai xót gì rộng lòng lượng thứ và báo lại. Oáp đi ngủ đây, m. n good night, quàn an , nhủ ngon...
← Ch. 44 | Ch. 46 → |