Vay nóng Tima

Truyện:Cảnh Sát Có Người Yêu - Chương 42

Cảnh Sát Có Người Yêu
Trọn bộ 97 chương
Chương 42
0.00
(0 votes)


Chương (1-97)

Siêu sale Shopee


Cái gì? Đội tuần cảnh nhiều người như vậy mà không điều người cho chúng ta dùng được sao? Hoàng Hạo ngồi ở bàn làm việc, gọi điện thoại, giọng hơi kích động, Trần Hiểu Hiểu và Tần Tiểu Mặc nhìn nhau, dừng lại công việc đang làm.

Tuần cảnh sẽ không thể hiệp trợ phá án sao? Chúng ta trên người ăn mặc cảnh phục cũng như nhau thôi! 
Ừh! Đội hình cảnh chúng ta đi trợ giúp bên càn quét tệ nạn, một tổ, bên chúng ta cũng điều vài người đi. 
Được, tôi tự mình đi tìm cục trưởng. 
Ừh, cứ như vậy đi.  Hoàng Hạo cúp điện thoại, đứng lên liền đi ra bên ngoài.

Hoàng Hạo vừa đi, mọi người trong phòng liền tụ lại.

Đội trưởng bị làm sao vậy? Tần Tiểu Mặc hỏi.
Nhất định là vì chuyện chiều nay xuất quân, bên đội tuần cảnh thiếu người. Mấy vụ nguy hiểm thế này, bên đó làm sao có thể cho người của họ đi, bình thường bọn họ cũng chỉ bắt một ít trộm cắp.  Tiểu Lâm nói.
Thiếu người? 
Ừm, đội chúng ta không đủ, muốn điều thêm người bên dưới đến làm việc. Chủ yếu hành động lần này phái các người đi, đội trưởng sợ các người gặp chuyện không may. Bình thường đều do tôi và mấy lão khác đi thì không sợ xảy ra chuyện gì. 
Hiện tại phỏng chừng phải đi tìm cục trưởng, cục trưởng lên tiếng thì nhất định có thể điều thêm người. 

Tán gẫu xong mọi người lại ngồi trở về chỗ của mình làm tiếp công việc, hoặc là thì thầm nho nhỏ với người bên cạnh, bình thường lúc không có nhiệm vụ đội hình cảnh vẫn tương đối thoải mái, có thể làm chút chuyện riêng. Tất nhiên là Tần Tiểu Mặc lấy điện thoại di động ra nhắn tin với Diệp Tử.

[Đang làm gì?]

[Ở công ty xử lý chút việc. ]

[Em lại nhớ chị. ]

[Ừ, chị cũng nhớ em. ]

[Buổi chiều chị phải đi... ]

[Chút nữa về chị tìm em. ]

[Hắc hắc, được. ]

Diệp Tử bỏ điện thoại vào túi xách, bưng lên cafe uống một hơi.

Chú Tiêu. 
Ừ. 
Con biết chú nghĩ muốn cùng Tiểu Mặc bình tĩnh mà nói chuyện, nhưng em ấy tựa hồ đối với chú rất chống đối.  Diệp Tử nói.
Ừ, anh em nó vẫn luôn chống đối ta. Là ta có lỗi với chúng...  Tiêu Tuấn Dật áy náy.

Biết có lỗi mà chú còn làm vậy? Diệp Tử ở trong lòng oán thầm, nhưng ngoài mặt cũng không có biểu hiện ra chút gì.

Con có thương lượng một chút với em ấ, hôm qua cũng chỉ là nhất thời kích động, em ấy vẫn nguyện ý cùng chú ngồi xuống nói chuyện. 
Thật sự sao! Vậy thì tốt quá! Để ta hỏi nó khi nào thì gặp được...  Tiêu Tuấn Dật hưng phấn lấy điện thoại di động ra muốn gọi Tần Tiểu Mặc.
Chú Tiêu, trước chờ một chút đi. Em ấy nguyện ý nói chuyện với chú nhưng em ấy hy vọng chú tôn trọng ý tứ của hai anh em em ấy, không cần xuất hiện trước mắt dì Tần. Con nghĩ chuyện này Tiêu Nhuận cũng nói qua với chú...  Diệp Tử thực lễ phép cười cười với Tiêu Tuấn Dật.
Ừ, nó có đề cập qua... Chỉ là nhiều năm như vậy không thấy, ta... 
Chú Tiêu, bây giờ chú cũng có gia đình, vô cùng hạnh phúc không phải sao? Hy vọng của dì Tần cũng chỉ có Tiêu Nhuận và Tiểu Mặc, chú đến quấy rầy dì làm gì nữa.  Diệp Tử khuyên nhủ.
Haizzz.... Ta chỉ là lo lắng bà ấy. 
Chú Tiêu, con vốn hoàn toàn không có lập trường nói những lời này, nhưng con cùng Tiểu Mặc quan hệ rất tốt, con không hy vọng em ấy bị chút tổn thương nào nữa, đối với em ấy mà nói dì Tần rất là quan trọng. 
Ta biết. 
Ta rất có lỗi với mẹ con bà ấy, điểm ấy ta không phủ nhận, nhưng ta và Liên Lan thật yêu thương nhau, hơn nữa khi đó ta trắng tay bỏ nhà đi, ta... 
Chú Tiêu, tình cảm không phải tiền tài có thể cân nhắc, dì Tần căn bản không cần không phải sao. Nếu không dì cũng không tất yếu vì chứng minh điều đó mà mang theo Tiểu Mặc về nước. Tiêu Nhuận ở lại Anh là bởi vì Tiêu gia gia không muốn để hắn rời đi, ông muốn người nối nghiệp Lạc Mạn là cháu của mình chứ không phải tiểu miêu tiểu cẩu không biết đến từ nơi nào. Dì Tần đương nhiên không muốn tách biệt con trai, nhưng dì cảm thấy con trai ở với Tiêu gia gia thì có tương lai hơn, cho nên dì mới nhịn đau chỉ mang Tiểu Mặc đi. Thứ cho con vô lễ, nhưng chú thực có chút ích kỉ.  Diệp Tử nói chuyện thản nhiên, lại có lực, gằn từng tiếng đều đánh vào trong lòng Tiêu Tuấn Dật.

Những năm gần đây hắn vẫn luôn lừa mình dối người, cho là mình cung cấp vật chất cho bọn họ coi như bồi thường vậy cũng đủ rồi, nhưng hắn quên bọn họ là người, cũng có tình cảm cảm xúc, không phải như con cún nhỏ cho ăn no rồi thì có thể mặc kệ. Hắn chính là đầu sỏ làm cho hai mẹ con Tần Tiểu Mặc và Tiêu Nhuận thống khổ nhiều năm như vậy. Nếu hắn không quá dung túng bản thân và có thêm chút ý thức trách nhiệm, vậy thì sẽ không có chuyện gì phát sinh.

Tiêu Nhuận sẽ mang theo Tiểu Mặc tới, chú liên hệ Tiêu Nhuận là được. Nói chuyện thì có thể, nhưng đừng mang theo vợ con chú... chú hiểu không? Diệp Tử cảm thấy chính mình có chút nhiều chuyện, nhưng cô không muốn nhìn thấy Tần Tiểu Mặc khó chịu, có tâm sự thì nhất định phải trò chuyện, nếu như có thể mở ra khúc mắc thì tốt rồi. Nhưng vô luận như thế nào, phải tránh bớt những chuyện không hay, Diệp Tử coi như giúp Tần Tiểu Mặc loại trừ đi sự khó chịu này.
Cái này ta biết, ta đương nhiên sẽ không làm như vậy.  Tiêu Tuấn Dật cảm thấy hy vọng của mình bây giờ đều dồn hết lên cô gái xinh đẹp trước mặt, hai đứa con của mình giống như đều rất nghe theo cô ấy.
Hôm nay thật đã làm phiền chú. Đến lúc đó Tiêu Nhuận xếp xong thời gian sẽ báo cho chú biết.  Diệp Tử lấy tiền ra, đặt lên bàn.
Để ta trả.  Tiêu Tuấn Dật vội đi đến quầy, Diệp Tử cũng không tranh giành, chỉ ngồi trên ghế nhìn theo.

Người đàn ông này cũng đã già, thời trẻ làm ra những chuyện đáng trách, nhưng hiện tại hắn tìm về Tần Tiểu Mặc và Tiêu Nhuận đại khái cũng là hy vọng bọn họ có thể tha thứ cho mình, cởi bỏ khúc mắc nhiều năm trong lòng.

★★★

Tần gia

Dì Tần! 
A, Tiểu Tử đến rồi sao! Bà Tần vừa mở cửa trong ra, nhìn thấy Diệp Tử, vội vàng vui vẻ mở cửa ngoài cho Diệp Tử vào.
Hôm nay như thế nào có thời gian rảnh mà lại đây? Bà Tần cười tủm tỉm lôi kéo Diệp Tử ngồi xuống.
Buổi chiều con về nước, nên đến thăm dì một chút.  Diệp Tử mỉm cười.
A... thật là một đứa nhỏ tốt. 
A Nhuận, mau ra đây, Tiểu Tử đến chơi, hai con tâm sự đi.  Bà Tần kêu Tiêu Nhuận ra, còn mình cười trộm đi vào phòng.

Diệp Tử không nói gì, xem ra dì Tần thật sự tính tác hợp cho mình và Tiêu Nhuận. Phải tìm thời gian thích hợp, hẹn Tiểu Mặc và Tiêu Nhuận đi ra nói rõ ràng mới được, nếu không sự tình sẽ trở nên khó giải quyết, Diệp Tử yên lặng suy nghĩ.

Diệp tổng.  Tiêu Nhuận nhìn thấy người mình thích, trong lòng vui vẻ, nhưng lại không thể biểu lộ quá mức, liền cười chào Diệp Tử một tiếng.
Gọi tôi Diệp Tử là được rồi, Tiểu Mặc cũng gọi tôi là chị, không cần khách sáo như vậy.  Diệp Tử nhẹ cười, nói.
A, được.  Tiêu Nhuận đương nhiên là thích nghe lời này.
Ừm, kỳ thật tôi có việc riêng đến tìm anh.  Diệp Tử đi thẳng vào vấn đề mà nói.
Tìm tôi? Tiêu Nhuận một trận mừng thầm.
Ngày hôm qua Tiểu Mặc đến chỗ tôi, lúc tôi trở về nhìn thấy em ấy và chú Tiêu đứng trước khu nhà...  Vừa nghe thấy Tiêu Tuấn Dật đi tìm Tiểu Mặc, Tiêu Nhuận lập tức nhíu mày lại.
Ông ta đi tìm Tiểu Mặc làm gì?! Tiêu Nhuận đè thấp giọng hỏi. Sợ bà Tần trong phòng nghe được.
Muốn nói chuyện. 
Không phải tôi đã sớm nói với ông ta rồi sao. Ông ta cứ sống cuộc sống của mình đi, đừng tới quấy rầy chúng tôi.  Tiêu Nhuận có vẻ rất phiền lòng.
Anh ngồi đi, tôi có chuyện nói với anh.  Diệp Tử tính toán tạm thời làm một người bạn thân thiết, khai đạo cho hai anh em nhà này một chút.
Ừm.  Tiêu Nhuận ngồi xuống.
Ông ấy không có ác ý, chỉ là muốn tận lực bù lại sai lầm hồi trẻ. Hơn nữa, tuổi cũng đã già, dù sao hai người cũng là con trai và con gái của ông ấy.  Diệp Tử nghiêm túc nói.
Uh, chuyện này tôi biết, nhưng ông ta gây tổn thương cho gia đình chúng tôi, tôi thật sự không có cách nào xoá tan vết thương này, tin tưởng Tiểu Mặc cũng sẽ như tôi thôi. 
Tôi không phải nói anh cứ như vậy mà xoá tan hận thù rồi tiếp nhận hắn, nhưng dù sao cũng nên gặp nhau nói chuyện. Ông ấy cũng đáp ứng tôi sẽ không tìm đến dì Tần, anh cứ dẫn theo Tiểu Mặc đến trực tiếp gặp ông ấy đi. Nếu không ông ấy sẽ không từ bỏ, đến lúc đó kinh động dì Tần không phải càng phiền phức hơn sao? 
Uh Tiêu Nhuận cảm thấy Diệp Tử nói có lý, gật gật đầu. Lập tức quyết định đi gặp Tiêu Tuấn Dật một lần.
Vậy đi, anh xếp thời gian rồi báo cho ông ấy biết. Hôm qua Tiểu Mặc cũng đồng ý với tôi sẽ đi gặp rồi. Mọi người từ từ mà nói chuyện.  Diệp Tử nói.
Cảm ơn cô.  Tiêu Nhuận nghiêm túc nói.
Không có gì, giúp tôi chăm sóc Tiểu Mặc. Tôi đi trước đây.  Diệp Tử nói xong đứng lên xoay người đi. Tiêu Nhuận ngồi trên sopha tiêu hoá câu Diệp Tử vừa nói ra sau cùng.

Giúp cô ấy chăm sóc Tần Tiểu Mặc? Lời này nghe thế nào cũng thấy không được tự nhiên. Con bé Tiểu Mặc là em gái của mình, làm sao lại biến thành mình giúp cô ấy chăm sóc. Tiêu Nhuận bị rối rắm không lý giải được. Nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể giải thích là vì quan hệ giữa hai cô gái luôn dễ dàng tốt hơn, có đôi khi hoàn hảo đến không hiểu được.

Sao nhanh như vậy đã rời đi rồi! Hai con tán gẫu cái gì? Bà Tần trong phòng đi ra, thấy Diệp Tử đi rồi, có chút thất vọng.
Không tán gẫu gì đâu, nói một ít chuyện công việc thôi.  Tiêu Nhuận thực bình tĩnh nói dối.
Sao không nói những chuyện khác, không phải con thích con bé sao, Tiểu Tử thật không tệ đâu.  Bà Tần có hơi sốt ruột.
Mẹ, con còn chưa đến 30, mẹ gấp cái gì.  Tiêu Nhuận buồn cười nói.
Ai gấp cho con, ta sốt ruột cho Tiểu Tử thôi. 
Cô ấy hình như không có ý với con, trở về Anh con sẽ hẹn gặp cô ấy một lần. Mẹ cũng đừng lo xa quá. 
Vậy con nên nắm chặt, mẹ chờ có cháu bồng rồi đó. 

Từ Tần gia đi ra, Diệp Tử liền lái xe đến thị cục tìm Tần Tiểu Mặc. Tới cổng thị cục, Diệp Tử gọi điện cho Tiểu Mặc, Tiểu Mặc nhận được điện thoại, hưng phấn đi ra, chui vào xe.

Ăn cơm chưa? Diệp Tử hỏi.
Chưa ăn đâu, còn một tiếng nữa mới tan tầm.  Tần Tiểu Mặc nắm tay Diệp Tử.
Uh, vừa rồi đi ngang qua có mua cái này.  Diệp Tử đưa một túi bánh xốp cho Tần Tiểu Mặc.
Oh, bánh xốp.  Tần Tiểu Mặc cầm lấy một cái nhét vào miệng.
Ăn thật ngon. 
Uh. 

Tần Tiểu Mặc lại lấy ra một cái nữa đút cho Diệp Tử. Diệp Tử hé miệng cắn một miếng nhỏ.

Thật đúng là thục nữ, chậc chậc.  Tần Tiểu Mặc đem phần còn lại nhét vào miệng mình.
Chút nữa chị ra sân bay, em công tác phải cẩn thận đó.  Diệp Tử xoa đầu Tiểu Mặc.
U.  Tần Tiểu Mặc có chút chột dạ, chị Diệp không biết hôm nay mình có nhiệm vụ đi.
Nếu không có chuyện gì, QQ của chị vẫn luôn để online.  Diệp Tử nói.
Hắc hắc, uh, tan tầm em sẽ chạy về nhà tìm chị, nếu chị nhớ em.  Tần Tiểu Mặc nói.



Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-97)