← Ch.39 | Ch.41 → |
No rồi. Tần Tiểu Mặc buông cà mên, rút khăn tay lau miệng, còn thuận tiện vỗ bụng chứng tỏ ăn no.
Bữa sáng chưa ăn?
Chưa ăn, buổi sáng họp, sau đó sao chép văn kiện, khá bận... Tần Tiểu Mặc ôm Diệp Tử ngồi xuống.
Không phải có khoa hồ sơ sao?
Là văn kiện cơ mật của bên đây, cục trưởng muốn bọn em làm, khả năng sợ bại lộ ra cái gì.
Ừ
Cục cảnh sát thật lớn, đến bây giờ em còn không nhận thức hết mọi người. Hơn hai trăm người... Tần Tiểu Mặc có chút phiền muộn.
Nhiều người vậy sao? Trong tưởng tượng của Diệp Tử, cục cảnh sát cùng lắm mấy chục người thôi.
Tất nhiên, đội của em đã mấy chục người rồi. Còn ba đội khác nữa, ngoài ra còn có khoa điều tra, khoa hồ sơ, quản lý nhân khẩu ra vào... rất nhiều. Chính Tần Tiểu Mặc cũng không rõ ràng lắm, lắc lắc đầu không nói tiếp nữa.
Ma Tước tuy nhỏ, ngũ tạng câu toàn. (chắc là câu chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đầy đủ: ý chỉ là dù là vậy gì lớn hay nhỏ thì nó đều có đủ các tác dụng cần thiết của riêng nó. Tự ta lãm nhảm a, ai muốn biết rõ search gg đi nha hihi)
Cái gì Ma Tước, phân cục của bên em là rất lớn rồi. Bất quá không có lớn như của tỉnh... Tần Tiểu Mặc nói.
Tuy rằng lời này thật là vô nghĩa, thị cục đương nhiên nhỏ hơn tỉnh cục, nhưng có đôi khi hai người ở cạnh nhau nói những chuyện vô nghĩa cũng có thể thực hạnh phúc.
Khi nào chị quay về Anh? Tần Tiểu Mặc lưu luyến hỏi.
Ngày mốt đi, hình như là bay buổi chiều. Diệp Tử cũng có chút luyến tiếc, vừa mới bên nhau được vài ngày lại phải rời đi.
Ngày mốt!!! Tần Tiểu Mặc từ trên sopha bật dậy, ngày mốt cô phải đi theo đội càn quét tệ nạn rồi.
Ừ, sao vậy? Diệp Tử thắc mắc nhìn Tần Tiểu Mặc, ngày mốt thì có chuyện gì...
Ngày mốt em... Tần Tiểu Mặc nghĩ lại, nếu để Diệp Tử biết cô đi càn quét tệ nạn, nhất định sẽ lo lắng, chuyện này kiên quyết không thể nói cho chị ấy biết. Vậy nên nói sao cho tốt đây...
Ngày mốt em phải tiếp tục sao văn kiện... Đội trưởng nói rất quan trọng. Tần Tiểu Mặc cau mày nói.
Không có việc gì, đừng tới tiễn. Chị vốn cũng không muốn để em đi tiễn... Cảnh tượng ly biệt luôn tương đối thương cảm, dựa theo tính cách Tần Tiểu Mặc khẳng định sẽ rất quyến luyến ở sân bay, nghĩ tới liền thấy khổ sở, cho nên Tần Tiểu Mặc vẫn là không cần đi thì tốt hơn.
Nhưng em muốn gặp chị lần cuối...
Nói lung tung. Diệp Tử liếc Tần Tiểu Mặc một cái.
A, em nói sai rồi nói sai rồi, đồng ngôn vô kỵ đồng ngôn vô kỵ. Tần Tiểu Mặc vỗ vỗ miệng mình. (lời con nít nói không cố kỵ, không cần để ý)
Đồng ngôn? Diệp Tử hé miệng cười cười, hình tượng này của Tần Tiểu Mặc thật đúng là rất giống con nít.
Đừng cười đừng cười, mỗi lần em nói sai mẹ của em đều nói như vậy...
Em thường xuyên nói sai?
Ừm, thường xuyên. Mẹ của em kiêng kị đặc biệt nhiều... Tần Tiểu Mặc bĩu môi nói.
Em nha, ngốc. Diệp Tử lắc lắc đầu, tỏ vẻ không quá tín nhiệm chỉ số thông minh của Tần Tiểu Mặc
Chán ghét em? Tần Tiểu Mặc cười xấu xa hỏi.
Diệp Tử lắc lắc đầu, không nói gì. Làm sao có thể chán ghét cô được...
Được rồi, em chỉ là nhớ chị quá nên đến nhìn một chút, chị tiếp tục công việc đi, em về nhà đây, buổi chiều mua đồ ăn xong sẽ ghé nhà chị. Tần Tiểu Mặc cầm túi xách, nói với Diệp Tử.
Ừ, chị kêu người đưa em về?
Không cần đâu, em đi bus là được rồi, ở đây giao thông tiện lợi.
Ừ, cẩn thận một chút. Diệp Tử cũng không miễn cưỡng, nói một câu liền ngồi xuống tiếp tục xem báo cáo.
Tần Tiểu Mặc nhìn thế nào cũng cảm thấy Diệp Tử thật xinh đẹp, nhịn không được hấp dẫn lại đi trở về hôn lên mặt Diệp Tử một cái.
Nhưng lúc Diệp Tử ngẩng đầu lên, cô lại giống như con thỏ chạy ra ngoài.
Đứa nhỏ này... Diệp Tử cười cười, lại cúi đầu.
===_===_===_===_===_===
Tần gia
Mẹ, con đã về rồi! Tần Tiểu Mặc mở cửa, vừa cởi giày vừa kêu lên.
Về rồi, vào phòng đi, có máy lạnh. Bà Tần từ trong phòng nói vọng ra.
Anh cũng ở đây?
Ừ, ở đây, chúng ta đang nói chuyện.
Chờ con một chút. Tần Tiểu Mặc đem trái cây nhét vào tủ lạnh sau đó đi vào phòng. Trong phòng, bà Tần ngồi trên giường, Tiêu Nhuận ngồi ghế bên cạnh, hai người trò chuyện rất vui vẻ, bà Tần cười đến thấy rõ các nếp nhăn.
Mẹ và anh nói chuyện gì mà vui vẻ như vậy. Tần Tiểu Mặc đi tới, nằm ngã xuống giường.
Không có một chút hình tượng, sao đi ra ngoài lâu như vậy, làm ta lo lắng. Bà Tần vỗ vỗ Tần Tiểu Mặc, cau mày nói.
Không phải lo mà...
Hai người đang nói chuyện gì đó? Tần Tiểu Mặc nhanh chóng nói sang chuyện khác.
Không có gì, tâm sự chuyện gần đây của anh con. Hắn nói hắn có người yêu thích, hahaha... nói không chừng rất nhanh con liền có chị dâu. Bà Tần cười đến sáng lạn.
A, thật sự/ Là ai? Tần Tiểu Mặc trong lòng Lộp bộp một chút, ngồi xuống hỏi.
Là Tiểu Tử đó, không tệ, anh con nếu có thể kết hôn cùng con bé, ta liền ủng hộ, thật tốt quá. Ta thấy con cũng rất thích con bé phải không Tiểu Mặc, hẳn là con nên nói giúp anh của con. Bà Tần nói.
Con... Tần Tiểu Mặc thật sự là hết chỗ nói rồi, cô cũng không thể nói rõ với mẹ đây là người yêu của con gái mẹ nha, bà Tần mà nghe được chắc giảm thọ mất.
Mẹ, chưa biết được đâu, con cũng không biết cô ấy có thích mình không nữa. Tiêu Nhuận bất đắc dĩ nói. Nhìn thấy mẹ có vẻ nhất định phải có con dâu, hắn có chút chột dạ.
Lo cái gì nha, con ưu tú như vậy, làm sao Tiểu Tử không thích được. Hơn nữa... con khờ quá, nếu con bé không có ý gì với con thì hôm trước đã không đến thăm ta. Bà Tần vỗ nhẹ người Tiêu Nhuận.
Trong mắt người làm mẹ, con của mình luôn ưu tú nhất, tuy rằng Tiêu Nhuận đúng là thật sự rất ưu tú.
Mẹ... Tiêu Nhuận có chút bất đắc dĩ.
Mẹ, chị Diệp sắp về nước rồi. Chút nữa con phải đi, dẫn chị ấy đi dạo xung quanh. Tần Tiểu Mặc nói.
Vậy sao, tốt rồi, dẫn anh con theo đi. Bà Tần vui vẻ nói.
Lời này thiếu chút nữa làm Tần Tiểu Mặc nghẹn chết, cô có thế giới riêng của hai người, mang theo cái bóng đèn làm gì, mà cái bóng đèn này còn có ý đồ với người cô yêu nữa chứ...
Mẹ... hình như không có thuận tiện, tụi con nói chuyện phiếm giữa con gái với nhau, anh ở đó làm gì, hơn nữa con còn muốn ngủ ở nhà chị Diệp. Tần Tiểu Mặc uyển chuyển tìm một cái cớ.
Đúng đó, mẹ, mẹ thật là... con và cô ấy còn hợp tác công việc, còn nhiều cơ hội gặp mặt. Hơn nữa mấy ngày nữa con cũng phải quay về Anh mà. Tiêu Nhuận nhíu mày ngăn trở tâm huyết dâng trào của bà Tần.
Bà Tần ngẫm nghĩ cũng thấy có lý.
Thôi được rồi, vậy con chuẩn bị đi đi. À, mang theo vật này. Khối ngọc này cho con, mang theo đi. Bà Tần lấy ra một khối ngọc xanh biếc từ trong ngăn kéo đưa cho Tần Tiểu Mặc.
Cái này... Mẹ, miếng ngọc này. Tần Tiểu Mặc mở to mắt nhìn.
Con với anh con đều có, ta chuẩn bị cho cả vợ của anh con và chồng của con, đêm nay con đưa cho Tiểu Tử đi. Bà Tần thật sự nghĩ liền làm liền, Tần Tiểu Mặc thật bất đắc dĩ.
Mẹ... không tốt đâu, chị Diệp cũng chưa nói là thích anh của con.
Mẹ, sao mẹ nghĩ gì liền làm nhanh như vậy.
Aizz, sao con không hiểu gì hết, bây giờ là thời đại nào rồi, con gái tốt không có nhiều đâu, từ nhỏ ta đã nhìn thấy Tiểu Tử, hiện tại sự nghiệp cũng thành công, dáng người thì khỏi phải bàn. Lại còn hiếu thuận, con không nắm chặt thì bị người khác đoạt mất. Bà Tần dạy dỗ con trai.
Tần Tiểu Mặc ở trong lòng oán thầm, chị Diệp sớm là của người khác rồi. Bất quá như thế nào đều là của người nhà...
Mẹ, mẹ đem cất vào đi, con đi đây. Tần Tiểu Mặc vội vàng đem miếng ngọc nhét vào trong tay bà Tần, nhảy xuống giường muốn đi.
Haizz, hai đứa con thật là...
Tiểu Mặc, đây là của chồng con sau này, gặp người thích hợp thì cho hắn. Bà Tần xuất ra một khối ngọc khác, đưa cho Tần Tiểu Mặc.
Cái này thì có thể. Mắt Tần Tiểu Mặc sáng ngời, đoạt lấy ngọc bội bỏ chạy.
Cảm ơn mẹ!
Bà Tần nhìn bóng dáng con gái chạy ra khỏi phòng, lộ ra tươi cười. Bà có hai đứa con như vậy, đời này coi như đáng giá.
Sau khi dọn dẹp phòng, tắm rửa thay quần áo đem theo đồ dùng hàng ngày, tất nhiên có mang theo ngọc bội, Tần Tiểu Mặc khoan khoái đi đến một siêu thị lớn gần nhà Diệp Tử.
Tần Tiểu Mặc nhìn nhìn đồ ăn, lẩm bẩm nói.
Nếu có thời gian thì tốt rồi, đi chợ mua, thực phẩm tươi ngon hơn. Nên mua tôm không nhỉ, hay là mua cá biển, tương đối có dinh dưỡng.
Suy nghĩ trong chốc lát, Tần Tiểu Mặc ngẩng đầu kêu người bán giúp cô chọn làm một con cá, sau đó mang theo giỏ đồ đi tiếp qua gian khác.
Thịt cá kho ăn rất ngon, chắc chị Diệp sẽ thích.
Tiểu Mặc? Tiểu Mặc là con sao? Một giọng vui mừng từ phía sau truyền đến, làm Tần Tiểu Mặc hoảng sợ, là ai đây.
Quay đầu lại, Tần Tiểu Mặc rốt cuộc biết cô gặp ai.
Cười lạnh một chút, Tần Tiểu Mặc xoay người tiếp tục đi.
Tiểu Mặc! Người đàn ông đuổi theo, kéo tay Tần Tiểu Mặc.
Buông tay. Tần Tiểu Mặc lạnh lùng nói.
Tiểu Mặc, ta là cha con a... Giọng người đàn ông phi thường sốt ruột, bởi vì khẩn trương còn mang theo một tia hồi hộp.
Cha? Ông nói thật hay quá... Tần Tiểu Mặc thoát khỏi tay người đàn ông, tiếp tục đi đến quầy thu ngân.
Người đàn ông lo lắng đi theo sau Tần Tiểu Mặc, hình như rất muốn cùng Tần Tiểu Mặc nói cái gì đó, nhưng lại không thể nào nói ra khỏi miệng.
Chào cô, tổng cộng là 50 tệ.
Tần Tiểu Mặc đưa tiền cho người thu ngân, cầm túi đồ bước đi.
Hoá đơn của cô.
Cảm ơn. Tần Tiểu Mặc tiếp nhận hóa đơn, cười chào nhân viên thu ngân, xoay người lại tiếp tục đi.
Lúc này ông Tiêu đã rất sốt ruột, bước nhanh theo sau Tiểu Mặc.
Tiểu Mặc, con hãy nghe ta nói...
Không có gì để nói. Ông đừng đi theo tôi, tôi có việc. Tần Tiểu Mặc không kiên nhẫn nói, tâm tình tốt đẹp đều bị hắn làm hỏng.
Tiểu Mặc, chúng ta ngồi xuống tâm sự đi, bên kia có quán cà phê, chúng ta ngồi xuống nói chuyện được chứ. Ông Tiêu đi nhanh hai bước, giữ chặt Tần Tiểu Mặc.
Buông tay. Tần Tiểu Mặc cũng không muốn cùng hắn nói gì, sự tình đều tới nước này, không có gì hay để tán gẫu. Cô không muốn lãng phí thời gian ở đây.
Tần Tiểu Mặc dùng chút lực, ông Tiêu kêu ôi một tiếng liền buông tay. Tần Tiểu Mặc liếc mắt nhìn hắn, mang túi đồ tiếp tục đi hướng nhà Diệp Tử.
Nhưng ông Tiêu vẫn không buông tha, vẫn đi theo sau Tần Tiểu Mặc.
Chỉ chốc lát sau liền tới trước cửa nhà Diệp Tử.
Ôi buồn ngủ, chắc về sau sẽ có c thường cuyên hơn. Ráng ed cho xong hết các truyện rồi nghỉ xả hơi. Lười
← Ch. 39 | Ch. 41 → |