← Ch.02 | Ch.04 → |
"Lạc Mạn chúng tôi rất có thành ý muốn cùng Viễn Duy hợp tác." Tiêu Nhuận cũng vô cùng nghiêm túc nói.
"Chị Diệp, như thế nào chị lại là tổng giám đốc của Viễn Duy a..." Tần Tiểu Mặc xen vào hỏi.
"Tiểu Mặc." Tiêu Nhuận nhíu mày kêu cô một tiếng.
Tần Tiểu Mặc nắm lấy tay áo Diệp Tử run nhè nhẹ một chút, Diệp Tử thì theo bản năng nói giúp.
"Tiêu tổng, không có sao, anh đừng hung dữ với cô bé như vậy."
Tiêu Nhuận nhíu mày, Tần Tiểu Mặc mà sợ hắn? Lời này nói ra chỉ sợ toàn bộ Tiêu gia đều sẽ cười ra tiếng.
Quả nhiên, nhìn đến Tần Tiểu Mặc tránh ở sau lưng Diệp Tử, cô nàng còn lộ ra khuôn mặt tươi cười đắc ý, Tiêu Nhuận đã hoàn toàn hiểu được. Nhóc con kia sợ là đang tính kế mà thôi.
"Chị Diệp..." Diệp Tử vừa quay đầu lại, Tần Tiểu Mặc lại giả bộ sợ mà rụt lui về sau một chút.
"Aizz, đừng sợ, chỉ là Tiêu tổng có chút sốt ruột." Diệp Tử xoa xoa đầu Tần Tiểu Mặc. Cô bé này thật sự làm cho cô cự tuyệt không được.
"Dạ!" Tần Tiểu Mặc nhu thuận mà gật gật đầu.
Nhìn biểu tình vô hại của em gái mình, Tiêu Nhuận hơi run run khoé miệng, sau đó bình tĩnh lại.
"Tốt lắm, vậy hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ." Diệp Tử bắt tay với Tiêu Nhuận rồi đứng lên.
"Ừ. Hợp tác vui vẻ." Tiêu Nhuận lịch sự mỉm cười với Diệp Tử.
"Ừm, chị Diệp, chị nên thường đến đây chơi nha..." Tần Tiểu Mặc lôi kéo tay Diệp Tử lưu luyến không chịu buông.
"Ừ được rồi." Diệp Tử lịch sự gật đầu. Trên thực tế cô không nghĩ muốn trở lại đây, ý tứ của Tiêu lão gia rất rõ ràng là muốn tác hợp cô và Tiêu Nhuận, đáng tiếc trước người đàn ông có phẩm chất tốt thế này cô lại không có một chút cảm giác nào.
Chuyện với Chung Tiểu Viên đã làm cho cô lao lực quá độ, chỉ sợ trong khoảng thời gian này toàn bộ lực chú ý của cô đều tập trung cho công việc.
Tần Tiểu Mặc đi theo Diệp Tử đến cửa nhà, sau đó đưa cô ra sân, vẫn không chịu trở vào.
"Xe của chị ở đây rồi, không cần tiễn nữa, em trở vào đi." Diệp Tử xoay người nói với Tần Tiểu Mặc.
"Không sao..." Tần Tiểu Mặc ngốc nghếch phản bác.
"Nhưng mà..." Diệp Tử nhíu mày, không biết nên phản ứng thế nào.
"Chị dẫn em đến nhà chị chơi được không?" Tần Tiểu Mặc kéo kéo tay áo Diệp Tử, vẻ mặt rất chờ mong.
"Hả?" Diệp Tử vừa tính mở miệng nói, lại không nghĩ tới Tần Tiểu Mặc sẽ đề xuất thỉnh cầu này.
"Được không?"
"Cái này.... Không tốt lắm đâu."
"Chỉ chơi một chút thôi, buổi tối em tự trở về." Tần Tiểu Mặc chớp mắt nhìn Diệp Tử.
"Như vậy a, vậy được rồi. Buổi tối chị kêu tài xế lái xe đưa em trở về. Nhà của chị ở vùng ngoại thành." Tần Tiểu Mặc đều nói đến vậy nên Diệp Tử cũng khó từ chối, miễn cưỡng đồng ý.
"Tốt quá! Chị Diệp chờ em chút! Em trở vào nói một tiếng với gia gia!" Tần Tiểu Mặc cao hứng chạy vào nhà. Chạy một nửa đường lại quay đầu hô to:" Nhớ chờ em đó." Thấy Diệp Tử gật đầu, cũng không có ý định một mình rời đi, lúc này Tiểu Mặc mới hết lo mà xoay người tiếp tục chạy.
Diệp Tử đứng ở phía sau, nhìn thấy dáng vẻ cao hứng phấn chấn của Tần Tiểu Mặc, trong lòng cô nảy lên một loại cảm giác không nói rõ được.
"Hô... Em, em đã trở về." Chỉ chốc lát sau, Tần Tiểu Mặc thở dốc chạy trở lại.
"Ừ, lên xe đi." Diệp Tử gật gật đầu, lấy ra chìa khóa, mở cửa xe. Tần Tiểu Mặc ngồi vào ghế lái phụ.
"Chị Diệp, số điện thoại di động của chị là bao nhiêu a?" Tần Tiểu Mặc cài xong dây an toàn quay qua hỏi.
Diệp Tử nói ra một chuỗi số, Tần Tiểu Mặc thì lấy điện thoại di động ra rất nhanh ấn vào.
"Chị Diệp sinh nhật là ngày mấy tháng mấy a?"
"Chị Diệp, chị nhiêu tuổi?"
"Chị Diệp, chị thuộc nhóm máu gì vậy?"
"Chị Diệp, chị tốt nghiệp trường nào?"
"Chị Diệp, chị thích xem chương trình thể loại nào a?"
"Chị Diệp, chị thích ăn đồ ăn gì?"
"Chị Diệp, chị là người ở nơi nào?"
"Chị Diệp, chị là chòm sao gì nhỉ?"
"Ah.... là Ma Kết, thật là khéo nha..."
"Em cũng vậy à?"
"Không phải a, em là Bạch Dương."
"..."
Dọc theo đường đi, Tần Tiểu Mặc lải nhải giống như đang điều tra Diệp Tử. Mà Diệp Tử vẫn duy trì tính nhẫn nại, trả lời tất cả mọi vấn đề.
"Chị Diệp..."
"Còn có cái gì có thể hỏi sao..." Diệp Tử bất đắc dĩ mở miệng nói.
"Chị có phải thấy em phiền hay không?" Tần Tiểu Mặc chớp chớp đôi mắt, mắt lập tức long lanh như muốn khóc. Nhìn nàng rất giống đang bị ai khi dễ. Diệp Tử nhất thời áy náy, mình hẳn là nên tiếp tục kiên nhẫn một chút.
"Không có, em không nên nghĩ nhiều... Còn có gì muốn hỏi thì hỏi đi." Diệp Tử thanh âm nhu hòa lại.
"Chị Diệp... chị thật tốt." Nghe xong Diệp Tử nói, Tần Tiểu Mặc lại cười tươi rạng ngời.
Diệp Tử hơi hơi cong lên khóe miệng.
"Chị Diệp, chị có người yêu thích chưa?" Tần Tiểu Mặc hỏi.
"Có lẽ có a..." Diệp Tử nghĩ nghĩ, không xác định mà trả lời.
"Có lẽ?" Tiểu Mặc âm thầm nhíu mày.
"Ừ, chị cũng không phải thực xác định, đại khái là cũng từng vui vẻ. Bất quá người ta đã thích người khác, hiện tại... Hẳn là thực hạnh phúc." Diệp Tử cười cười.
Tần Tiểu Mặc nhìn thế nào đều cảm thấy nụ cười của chị Diệp là chua xót, trong lòng cũng theo đó có chút khó chịu.
"Haizzz...." Tần Tiểu Mặc thở dài.
"Sao vậy? Tiểu Mặc cũng có thích người nào sao?" Diệp Tử thấy Tần Tiểu Mặc có chút rầu rĩ không vui, lấy chuyện của mình hỏi lại cô.
"Có a..."
"Nhưng người đó cũng thích người khác..." Tần Tiểu Mặc mím môi, gật gật đầu. Trong nội tâm cô thấy không cam lòng.
"Như vậy a... Không có sao, cuối cùng cũng sẽ có một người ở nơi nào đó chờ em. Chỉ là người đó không nhất định là người mà em thích kia..."Diệp Tử an ủi.
"Nhất định là người đó." Tần Tiểu Mặc kiên định mà nói.
Diệp Tử không biết vì cái gì Tần Tiểu Mặc khẳng định như vậy, nhưng tóm lại đó là lý lẽ của cô ấy, cô cũng không tiện nói tiếp.
Kế tiếp, một đường không ai nói chuyện.
****
Tại nhà Diệp Tử
"Tới rồi." Diệp Tử tắt máy xe, vỗ nhẹ nhẹ gọi dậy Tần Tiểu Mặc đang lơ mơ ngủ.
"Tới rồi a, nhanh thật." Tần Tiểu Mặc dụi mắt. Nói xong mê sảng. Rõ ràng lái hơn một giờ, vậy mà còn nói là nhanh.
"Ừ, xuống xe đi."
"A..."
Xuống xe, bị gió lạnh thổi qua Tần Tiểu Mặc mới thanh tỉnh lại.
"Phong cách châu Âu... thật đẹp." Tần Tiểu Mặc nhìn nhà của Diệp Tử xong thì rất thích. Kiến trúc nhà cô rất hoài cổ, cô không thích chút nào. Cô không biết gia gia và anh Tiêu Nhuận vì cái gì lại chấp niệm với phong cách kiến trúc cổ như vậy.
"Đi thôi."
Diệp Tử dẫn theo Tần Tiểu Mặc đến cửa nhà. Sau đó từ trong túi lấy ra cái chìa khóa mở cửa.
A Mai nghe thấy tiếng khoá mở cửa, vội từ trong phòng đi ra.
"Tiểu thư, đã trở lại."
"Ừ, A Mai... Đi làm chút đồ ngọt, nhà có khách." Diệp Tử phân phó nói.
"Vâng" A Mai lên tiếng, sau đó nhìn thoáng qua Tần Tiểu Mặc.
"Chào A Mai, tôi là Tần Tiểu Mặc". Tiểu Mặc từ sau lưng Diệp Tử ló đầu ra, cười cười chào hỏi A Mai.
"Tần tiểu thư, chào cô, hoan nghênh cô đến đây." A Mai đón tiếp Tần Tiểu Mặc, rót một ly nước cho cô rồi vội đi vào phòng bếp.
← Ch. 02 | Ch. 04 → |