← Ch.25 | Ch.27 → |
Mẹ... tại sao mẹ trở về... Tần Tiểu Mặc nhất thời cảm thấy phi thường buồn bực, thiếu chút nữa là cô tỏ tình được rồi.
Dì Vương không ở nhà, đi du lịch với con gái và con rể rồi. Haizz.. Ta nói con đó, đến một lúc cũng phải mang con rể về cho ta a, từ nhỏ chưa thấy con thân cận với đứa con trai nào. Bà Tần ghen tị với con nhà người ta.
Cái gì con rể a, không liên quan gì hết. Tần Tiểu Mặc trong lòng nhảy dựng, vội vàng liếc mắt trộm nhìn Diệp Tử một cái, thấy vẻ mặt cô vẫn bình thường, tựa hồ không có bị ảnh hưởng gì bởi lời nói của bà Tần.
Tần Tiểu Mặc thở ra một hơi đồng thời cũng có một chút thất vọng, tại sao chị Diệp không có ăn giấm...
Kết hôn sao... nếu em đã dám theo đuổi chị mà về sau còn kết hôn người khác thử xem, chị cho em chết không có chỗ chôn... Mấy chị gái nếu không ăn giấm thì thôi, chứ ăn rồi thì thật... Điểm ấy đừng nói Tần Tiểu Mặc không có phát hiện, ngay cả Diệp Tử cũng không phát hiện khí chất nữ vương tiềm ẩn của mình...
Con còn không lo đi, sớm muộn lại thành gái lỡ thời, kia gọi là gì nhỉ... à là thặng nữ. Bà Tần còn trẻ trung, không thiếu hiểu biết với mấy từ ngữ trên internet. (Thặng nữ = gái ế)
Aizz, sao con chưa nấu xong nữa, làm Tiểu Tử đói bụng kìa. bà Tần thấy Tần Tiểu Mặc một món cũng chưa làm xong, vội vàng thúc giục.
Sắp rồi, con không phải đều chuẩn bị tốt hết rồi sao, còn nấu chút nữa là được. Tần Tiểu Mặc nhìn nhìn thức ăn đã cắt xong trên cái thớt gỗ, trả lời.
Chị đi ra ngoài tán gẫu với mẹ em một lát, em rất nhanh nấu xong thôi. Tần Tiểu Mặc ôn nhu nói với Diệp Tử.
Ừ Diệp Tử vẫn mặt than, gật đầu liền đi ra ngoài, trong tay còn cầm trái kiwi.
Tiểu Tử, ba của con, thân thể có khỏe không? Bà Tần lôi kéo Diệp Tử ngồi xuống, rót chén trà cho cô.
Vẫn khoẻ ạ, người già sẽ luôn có chút ốm đau, nhưng cũng không phải bệnh nặng.
Vậy là tốt rồi, ba của con là người mạnh mẽ. Con chú ý chăm sóc hắn nhiều hơn chút. Bởi vì bà Tần đã quen biết cha Diệp Tử từ lúc còn trẻ, cho nên chuyện gia đình Diệp gia, bà cũng biết không ít.
Dạ. Diệp Tử trầm mặc.
Haizz... Tiểu Tử a, chuyện nhà con, ta cũng biết không ít, năm đó huyên náo không nhỏ, nhưng hắn dù sao cũng là ba của con, hơn nữa tham gia quân ngũ nên tính cách tương đối cứng rắn, lúc con còn nhỏ, ta cũng khuyên nhủ ba của con không cần bất cận nhân tình như vậy đối với con, nhưng ở đời ai lại không vọng tử thành long, vọng nữ thành phượng. (Bất cận nhân tình = khó gần với lòng người, không theo thường tình con người. Vọng tử thành long, vọng nữ thành phượng = mong con trai thành rồng, mong con gái thành phượng. )
Dì à, không phải vấn đề này, ba con...
Con đó, nói không chừng có cái gì hiểu lầm đi, không cần quả quyết kết luận. Bà Tần lắc lắc đầu, nói với Diệp Tử. Có một số việc đứng ở lập trường của bà không dễ nói ra, cũng chỉ có thể nói như vậy để Diệp Tử tự hiểu.
Diệp Tử nhíu mày, bác Tần nói là có ý gì... Chẳng lẽ nói...
Sau đó bà Tần cũng không nhắc tới chuyện này nữa, ngược lại lôi chuyện nhà mình ra nói, kể những chuyện hậu đậu của Tần Tiểu Mặc.
Con biết không, từ nhỏ con bé đi thang lầu sẽ té, hồi tiểu học khi ra về, giáo viên còn phải kêu bạn học mỗi ngày đi theo nó, chỉ cần nó đi xuống lầu, thì bạn học phải nắm tay nó... Bà Tần vừa nói vừa cười, Tần Tiểu Mặc lúc nhỏ rất ngốc, lớn lên giống như thay đổi thành người khác, tuy rằng bề ngoài thoạt nhìn qua vẫn ngốc, nhưng bà Tần biết trong lòng con gái mình đã trưởng thành, có thể sẽ phẫn heo ăn lão hổ.
Nói đến chuyện thang lầu, Diệp Tử mãnh liệt đồng tình.
Lần đầu tiên con nhìn thấy em ấy chính là lúc em ấy té lăn từ trên cầu thang xuống.
Đúng không? Ta thấy nó hậu đậu thành thói quen. Hơn nữa chỗ cầu thang nhà gia gia của nó cũng có thảm, té cũng không đau.
Dạ.
Mẹ!!! Mẹ lại kể chuyện con hậu đậu!!! Tần Tiểu Mặc từ trong phòng bếp đi ra, trong tay bưng hai dĩa đồ ăn. Mới vừa ra lại nghe thấy mẹ đi nói xấu về mình trước mặt người trong lòng, thật sự đáng giận nha, làm cho mặt mũi của cô phải để ở đâu đây.
Không cần kể chị cũng biết. Diệp Tử nói một câu làm lòng Tần Tiểu Mặc nhất thời thật lạnh...
Ta đã nói rồi mà, chuyện rõ ràng như vậy người nào mà không biết, mệt con còn dám đi làm cảnh sát, đến lúc đó chưa bắt được tội phạm đã tự té ngã trước rồi. Bà Tần ghét bỏ nói.
Lời này làm sao nghe quen tai vậy... Nghĩ tới, hình như mình cũng nói qua với em ấy như vậy. Diệp Tử hé miệng, lộ ra mỉm cười.
Haizz!
Tiểu Tử a... Ta ăn cơm đi, tay nghề của con bé nhà ta cũng không tệ lắm. Bà Tần đứng lên, đi vào phòng bếp giúp Tần Tiểu Mặc dọn chén.
Chị Diệp. Tần Tiểu Mặc ủy khuất mà kêu Diệp Tử một tiếng. Cô không muốn chỉ vì vài lần té cầu thang mà huỷ đi thanh danh một đời.
Ừ Diệp Tử đứng lên đi đến trước mặt Tần Tiểu Mặc, học bộ dáng vừa rồi của cô, xoa đầu cô.
Tần Tiểu Mặc nhe răng nhếch miệng lắc lắc đầu, thật là có điểm giống con cún nhỏ.
Canh gì vậy? Diệp Tử hít hít cái mũi, ngửi được một cỗ hương vị ngọt ngào từ trên bàn cơm truyền đến.
Canh tim heo, em không phải mới nói với chị lúc nãy sao, lời của em chị không thèm để tâm gì hết. Tần Tiểu Mặc có chút bất mãn, lúc nãy mới vừa nói qua chị Diệp liền mau chóng quên.
Diệp Tử có chút ngượng ngùng, những lời này trong đầu cô quá một lần đã bị đánh rớt.
Canh này là món sở trường của Tiểu Mặc, mỗi lần sau khi tới tháng nó đều làm, bổ máu... hương vị cũng ngon lắm. Bà Tần cầm chén đi ra, nói bổ sung.
Ừ, khẳng định chị bị thiếu máu, thử xem đi. Tần Tiểu Mặc tiếp nhận chén trong tay bà Tần, giúp Diệp Tử múc một chén.
Đến đây, ngồi xuống ăn. Bà Tần kêu.
Dạ, dì cũng ngồi đi.
Ba người đều ngồi xuống hết rồi, cơm trưa mới bắt đầu. Dưới ánh mắt chờ mong của Tiểu Mặc, Diệp Tử nhấp một ngụm canh mà Tiểu Mặc làm vì cô. Hương vị cư nhiên ngon hơn cô nghĩ, mặn ngọt vừa miệng. Còn có mùi thơm ngát của cẩu kỹ, táo đỏ cùng đảng sâm.
Uống ngon không? Tần Tiểu Mặc hỏi.
Ừ, ngon lắm. Diệp Tử gật gật đầu, cho Tần Tiểu Mặc khẳng định rất lớn. Muốn từ miệng cô nhận xét ra hai chữ này chính là không dễ dàng.
Ngon thì uống nhiều một chút. Tần Tiểu Mặc lập tức cười tươi như hoa.
Bà Tần nhìn biểu tình của con gái biến hoá trong nháy mắt, đột nhiên có loại dự cảm bất an, nhưng lại không biết nguyên nhân, chỉ cảm thấy có lẽ mình quá mức mẫn cảm.
Thức ăn trên bàn thật phong phú, còn hợp khẩu vị, cho nên Diệp Tử cũng ăn không có kiêng dè gì, còn muốn nhiều gấp đôi so với bình thường, làm Tần Tiểu Mặc cao hứng muốn chết. Tục ngữ nói... Khụ, nghĩ muốn bắt được một cô gái, trước hết phải bắt được dạ dày của cô ấy. Tục ngữ nói như thế sao?!
Cơm nước xong, ba người phụ nữ liên tục chiến đấu ở chiến trường phòng khách, uống trà hàn huyên hơn một giờ, đến khi bà Tần bắt đầu ngáp.
Không được rồi, chớp mắt ta cũng đã già, giữa trưa không ngủ là không được. Bà Tần thở dài nói.
Dì à, dì còn trẻ. Diệp Tử nói.
Lời này ta thích nghe, ha ha... bà Tần nở nụ cười.
Vậy con chào dì trước, lần sau có rảnh con lại đến thăm dì. Diệp Tử đứng lên.
← Ch. 25 | Ch. 27 → |