← Ch.11 | Ch.13 → |
Muộn rồi, chị đưa em trở về. Diệp Tử thoát khỏi tay Tần Tiểu Mặc, nói.
Tần Tiểu Mặc âm thầm nhíu mày, ấm áp trong tay biến mất, chưa kịp cao hứng, Diệp Tử đã muốn đuổi mình về.
Không, em không muốn đi về. Tần Tiểu Mặc kéo tay Diệp Tử trì hoãn, không chịu lên xe.
Chuyện này... Diệp Tử nghĩ nghĩ, kỳ thật chính mình cũng không rất nguyện ý để cho cô ấy trở về, hôm nay cô rất vui vẻ, thật lâu không có vui vẻ như vậy.
Đi chỗ chị được không... ngày mốt em phải trở về nước rồi. Em muốn ở cùng chị nhiều hơn một chút... Tần Tiểu Mặc đáng thương nhìn Diệp Tử.
Cái gì! Không phải em sẽ ở Anh thêm mười ngày sao? Diệp Tử kinh ngạc hỏi.
Vốn là có thể ở mười ngày, nhưng giữa trưa cậu em nói ngày kia muốn đưa em đi thị cục báo danh, cho nên... Tần Tiểu Mặc không muốn rời đi Diệp Tử, nhìn thấy cô ấy vừa buông một chút cảnh giác với mình, như thế rất tốt, công tác phía trước cũng không phải là uổng phí.
Vậy, được rồi... Em gọi điện thoại nói cho Tiêu tổng và Tiêu gia gia biết đi. Diệp Tử vừa nghe đến Tần Tiểu Mặc ngày mốt phải trở về, trong lòng cũng dâng lên một ít luyến tiếc.
Ừm. Tần Tiểu Mặc lên xe Diệp Tử, sau đó lấy điện thoại di động ra gọi cho anh trai. Điện thoại đầu kia Tiêu Nhuận lại nghiêm túc giáo dục cô vài câu, Tần Tiểu Mặc luôn mãi cam đoan không xảy ra chuyện gì, Tiêu Nhuận mới chấp nhận hành vi này của cô.
Lâu như vậy mới qua đây vài ngày, còn phải chia ra hơn phân nửa thời gian ở nhà người khác, không biết em nghĩ như thế nào nữa. Nói xong, Tiêu Nhuận liền cúp điện thoại.
Diệp Tử liếc mắt qua Tần Tiểu Mặc, chỉ biết cô ấy vừa bị mắng.
Bị mắng rồi?
Đúng vậy, ghen tị tình cảm tốt đẹp của hai chúng ta... Tần Tiểu Mặc vô lực nói.
Diệp Tử lắc lắc đầu, cô bé này vậy mà còn đùa giỡn được.
****************
Diệp gia
A Mai, tôi lại đến rồi... Tần Tiểu Mặc vào cửa nhà Diệp Tử, thoải mái chào hỏi A Mai.
Tần tiểu thư, tới rồi... A Mai hòa ái đáp lại một câu.
Ừ, A Mai, lại đây lại đây, tôi có chuyện nói với chị... Tần Tiểu Mặc kéo A Mai vào phòng bếp.
Aizz... từ từ... A Mai bị Tần Tiểu Mặc kéo đi, quay lại nhìn nhìn tiểu thư nhà mình, thấy Diệp Tử không có phản ứng gì đặc biệt, lúc này mới quay đầu lại đi.
Diệp Tử vốn là chính là người mặt than, cho dù trong lòng có suy nghĩ mênh mang trên mặt cũng không gợn sóng. Trong lòng cô đang nghi hoặc, rốt cuộc Tiểu Mặc tìm A Mai làm gì, hai người rõ ràng mới gặp mặt hai lần, cũng chưa nói quá mấy câu.
****************
Phòng bếp
Tần tiểu thư, cô tìm tôi...
À, như vầy, A Mai, tiểu thư của chị có phải không thích ăn điểm tâm sáng? Tần Tiểu Mặc hỏi.
Ừ, trên cơ bản không ăn sáng, bất quá có đôi khi buổi sáng tôi nấu cháo, gọi cô ấy ăn thì cô ấy sẽ ngồi xuống ăn một ít. A Mai nghĩ nghĩ, nói.
Như vậy a... Làm thế nào mới tốt đây, không ăn điểm tâm thực tổn thương dạ dày... Tần Tiểu Mặc đứng thẳng, buồn khổ mà nghĩ biện pháp.
A Mai thấy cô quan tâm tiểu thư nhà mình, cảm giác tốt dành cho Tần Tiểu Mặc lại bay cao thêm một tầng.
Về sau buổi sáng chị thường xuyên nấu cháo được không, cháo sườn, cháo thịt bò, cháo gà... Tần Tiểu Mặc từng bước từng bước mà nói, hận không thể đem thực đơn liệt kê ra hết cho A Mai.
Được, cái này không thành vấn đề. A Mai vội vàng đồng ý.
Còn nữa, buổi trưa chị ấy đều ăn một ít thức ăn nhanh, một chút dinh dưỡng đều không có, tôi nghĩ phiền chị giữa trưa làm đồ ăn sau đó đưa đến cho chị ấy... Tần Tiểu Mặc cảm giác thật có lỗi, nói như vậy hẳn là sẽ rất phiền toái đi, vốn việc này phải là mình làm mới đúng, nhưng tình huống hiện tại...
Chuyện này, tiểu thư cô ấy có thể hay không... A Mai có chút khó xử, cũng không phải sợ phiền, chỉ sợ Diệp Tử không đồng ý.
Chị lo lắng cái này a, không có sao, chút nữa tôi nói với chị ấy... chị đồng ý là được rồi... Tần Tiểu Mặc lại lấy ánh mắt trong veo nhìn A Mai, đến khi A Mai đồng ý cô mới thoải mái thở ra, lôi kéo A Mai chạy về phòng khách.
Tán gẫu cái gì, còn tránh đi chị... Diệp Tử thật sự là tò mò, nhịn không được mở miệng hỏi.
Chút nữa nói, chị không phải muốn tắm sao, nhanh đi tắm. Tần Tiểu Mặc đem Diệp Tử đẩy mạnh về phòng tắm.
Aizz, đừng đẩy, em cũng tắm đi, áo ngủ lần trước em mặc treo trong tủ quần áo, căn phòng đó cũng có phòng tắm... Diệp Tử dặn dò, sợ mình chưa kịp nói đã lập tức bị Tần Tiểu Mặc đẩy đi.
Biết rồi, dong dài... đẩy Diệp Tử đi rồi, Tần Tiểu Mặc liền cười tủm tỉm mà lên lầu.
Diệp Tử ở trong phòng tắm sửng sốt hồi lâu, lần đầu tiên... Có người ngại chính mình dong dài. Mà A Mai càng là trợn mắt há hốc mồm, cô lần đầu tiên... Nhìn thấy có người nói chuyện với tiểu thư như vậy.
Diệp Tử tắm rửa xong, liền đi qua phòng Tần Tiểu Mặc, mục đích là để nhìn xem cô bé này có bị té ngã trong phòng tắm hay không a...
Vừa đi vào phòng, liền nhìn thấy Tần Tiểu Mặc cầm khăn mặt đang lau tóc, trên bàn còn đặt hai ly sữa nóng.
A Mai làm?
Ừ, chị ấy nói chị gần đây ngủ không ngon. Tần Tiểu Mặc gật gật đầu. Sau đó vỗ vỗ vị trí bên người, kêu Diệp Tử ngồi xuống cạnh cô.
Như thế nào ngủ không ngon, công việc áp lực lớn sao? Diệp Tử phát hiện Tần Tiểu Mặc cư nhiên đứng đắn lên, Tần Tiểu Mặc như vậy sẽ làm cô có chút... Trong lòng là lạ, là cảm giác gì ngay cả chính cô cũng không biết rõ.
Chắc vậy, khả năng là vì lần này hợp tác với Lạc Mạn, chuyện này chị tương đối coi trọng. Diệp Tử thẳng thắn thành khẩn nói.
Công tác quan trọng nhưng thân thể quan trọng hơn, chị mất ngủ chính là muốn mau già. Đã vậy còn không ăn sáng, không sợ dạ dày bị phá hư a, dạ dày đau thực đáng sợ lắm. Tần Tiểu Mặc đe dọa nói.
Diệp Tử hé miệng cười, Tần Tiểu Mặc đang tưởng cô là trẻ con rồi ra sức dụ dỗ sao, còn doạ dẫm, cô cũng không phải chưa từng bị đau dạ dày.
Cười cái gì, đây là chuyện nghiêm túc.
À, không phải chị mới vừa hỏi em cùng A Mai nói cái gì sao? Bây giờ em nói cho chị biết... Tần Tiểu Mặc chớp chớp mắt nhìn Diệp Tử.
Vẻ mặt của Diệp Tử chính là bộ dạng rốt cuộc em có nói hay không , trên thực tế lỗ tai đã sớm dựng lên để nghe.
Kỳ thật cũng không có gì, chính là chị không ăn sáng sau đó còn tuỳ tiện ăn trưa. A Mai nói buổi sáng chị chỉ có thể ăn một chút cháo, em liền kính nhờ chị ấy về sau bữa sáng đều nấu cháo a, ăn chút thôi cũng được. Còn cơm trưa ngược lại có hơi phiền toái, em nhờ A Mai làm cơm đưa đến công ty...
Tần Tiểu Mặc trộm nhìn biểu tình của Diệp Tử, thấy cô như trước mặt không đổi sắc, trong lòng có chút bồn chồn, không phải là ngại chính mình xen vào việc của người khác rồi nổi giận đi.
Chuyện này thì liên quan gì tới em nhỉ? Diệp Tử cau mày hỏi.
Diệp Tử vừa dứt lời, Tần Tiểu Mặc liền trắng bệch, quả nhiên là tức giận sao, nhưng lời này cũng quá đả thương người đi, Tần Tiểu Mặc cô cũng không phải lúc nào cũng tuỳ tiện quan tâm người khác như vậy.
Trên thực tế Diệp Tử thật không có ý tứ kia, cô chỉ là đơn thuần muốn biết muốn hiểu được, Tần Tiểu Mặc quan tâm cô như vậy là vì cái gì.
← Ch. 11 | Ch. 13 → |