Giương cung bạt kiếm
← Ch.44 | Ch.46 → |
Một giây đồng hồ thôi nhưng đáy lòng lại run rẩy mãnh liệt, khí thế vô cùng chấn động này giống như vẫn còn ở trong mộng.
Sơn móng tay trơn bóng gần trong gang tấc, năm ngón tay ngăm đen đang đặt ở trên cánh tay của cô ta, ở da thịt trắng nõn nổi bật lên trông rất chói mắt.
Cô vẫn còn đang sợ sệt, thì tiếng quát lại tiếp tục vang lên: "Vương Hiểu, cô đang làm cái gì thế?"
Ngẩng đầu, chống lại ánh mắt phẫn hận của Vương Hiểu, rồi từ từ quay sang bên trái.
Cô và cô ta đồng thời cùng nhìn sang.
Người đàn ông có nửa thân trên trần trụi, hầu kết không ngừng chuyển động, lồng ngực nhấp nhô bất định, ánh mắt chứa đầy tức giận giống như rồng lửa chuẩn bị phun trào.
Lúc này chân mày vẫn còn đang nhíu chặt, mắt xẹt qua một tầng nghi ngờ, là suy tư, hay còn là đang nhớ lại?
Vương Hiểu hất tay ra, nhưng không thành công, tầm mắt vẫn đặt ở trên mặt của Hoắc Sở Kiệt hỏi: "Anh không nhớ gì sao? Sở Kiệt."
Một tiếng "Sở Kiệt" này, vừa mềm mại lại vừa ngọt ngào, nghe vào tai của đàn ông có phải phải sẽ tê dại đến tận xương tủy hay không?
Hạ Sơn Chi cũng run lên, vừa chán ghét, lại vừa ghê tởm.
Dứt lời, cô ta lại còn ngang nhiên nhào vào người Hoắc Sở Kiệt.
Chỉ là còn chưa kịp đến gần, Hoắc Sở Kiệt đã tức giận rống lên: "Cô đang làm gì đấy?"
"Em yêu anh, Hoắc Sở Kiệt."
Hoắc Sở Kiệt tựa như không ngờ đến Vương Hiểu lại nói ra câu này ngẩn người một lát, mới nói: "Cô quả nhiên bị điên rồi."
"Em đúng là điên rồi, mới có thể yêu một người lạnh lùng, vô tâm như anh!"
"Ha ha ha...... Không."
Vương Hiểu đột nhiên cười lên, rồi xoay mặt lại điên cuồng chỉ vào người cô thét lên: "Tâm của anh, đã bị cô ta quyến rũ rồi!"
"Anh không chừa một thủ đoạn nào để lấy bằng được cô ta, anh cho rằng, cô ta sẽ thật sự yêu mình sao?"
Tiếng cười lại vang lên lần nữa, lần này liền lộ ra vẻ chua ngoa: "Hoắc Sở Kiệt, anh so với em còn đáng thương hơn gấp trăm lần!"
Cô ta nói xong liền thu tay lại, thở hổn hển, mặt trắng như tờ giấy, nhưng lại mang theo rất nhiều phẫn hận.
Khuôn mặt của Hoắc Sở Kiệt chợt căng thẳng, hàm răng cắn càng chặt hơn, hình như nghe được cả tiếng nghiến răng của anh nữa.
Ánh mắt của anh cực kỳ khủng bố, hung ác nhìn vào Vương Hiểu.
Cô lui về phía sau một bước, rảnh rang quan sát đoi nam nữ trên giường đang đối mắt với nhau.
Tầm mắt cuối cùng rơi vào cánh tay đang nắm lấy tay kia của Vương Hiểu, hỏi: "Hoắc Sở Kiệt, ôn hương nhuyễn ngọc, cảm giác như thế nào?"
Câu hỏi này vừa mang theo vẻ lạnh lùng không để ý, bên trong còn có thêm vài phần chế nhạo nữa.
Cơ hồ bằng lời nói này của cô trong nháy mắt, Hoắc Sở Kiệt đột nhiên phất tay ra, từ trên giường đứng lên, giữ chặt lấy bả vai cô.
Nếu như nói mới vừa rồi anh do dự mà tức giận, thì hiện tại như vậy, chuyển hướng sang cô chính là giận dữ.
Mà đôi mắt đang nhìn chăm chú vào cô, phun đầy lửa nóng, như muốn thiêu cháy cả người cô vậy.
Ngay sau đó, gằn lên từng chữ từng chữ: "Em lặp lại lần nữa thử xem?"
Giọng trầm thấp, trừ tức giận thì chính là uy hiếp.
Bàn tay đặt trên vai cô đầy căng thẳng, hình như chỉ cần cô dám lặp lại dù là một chữ, anh sẽ bóp nát cô ra.
Cô ngước đầu, nhìn thẳng vào anh, từ từ mở miệng.
Aiz, cảm giác đau đớn ở vai tăng lên gấp bội.
Mặt của anh áp sát tới gần hơn nữa, chỉ cách không tới năm sáu cm.
Muốn cầu xin tha thứ sao?
A, cô liền nhếch môi, lạnh nhạt nhưng đáp lại vô cùng rõ ràng: "Mới vừa rồi, em cùng với Cố Tích, chính mắt nhìn thấy, anh và cô ta nằm ở trên giường."
Mỗi một chữ nói ra, sức lực trên bả vai cũng nặng thêm một phần.
Hoắc Sở Kiệt, anh có ý gì?
Cô nhíu mày nhìn anh, thân thể trước mặt hiện giờ đang cứng đờ, môi hơi giật giật, sắc mặt càng thêm xanh mét.
"Đều là hiểu lầm, hiểu lầm......"
Lời giảng hòa đúng lúc vang lên, tay của Cố Tích còn chưa chạm đến Hoắc Sở Kiệt, mắt lạnh thoáng nhìn qua.
Cố Tích sượng sùng thu tay lại, nhìn cô cười cười.
Cô cũng mỉm cười lại nói: "A, đôi khi tốt bụng lại bị xem thành lòng lang dạ sói đấy."
Mặt của Hoắc Sở Kiệt liền trầm xuống, huyệt thái dương giật giật, xem ra là đang cực kỳ kìm chế.
Cô liền tốt bụng giơ tay lên, đầu ngón tay lạnh lẽo dán vào phía trên, anh ngẩn ra không nói gì, cô lại nhìn về phía sau lưng anh nói: "Vương tiểu thư, mời tôi tới đây, là muốn để tôi xem trò vui thôi. Câu chất vấn vừa rồi của tôi có phải cô đã đợi rất lâu rồi hay không?"
Cô nhô mặt lên bên kia đầu vai nói tiếp: "Xem ra, đúng như cô mong muốn rồi nhỉ?"
Tóc của Vương Hiểu lúc này đang xõa ra, thật dài phủ lên cả cánh tay.
Cô ta ngồi ở trên giường, trong mắt tối tăm khó hiểu: "Hạ Sơn Chi, cô quả nhiên không đơn giản."
Một phút trước còn cuồng điên và chua ngoa bây giờ tựa như hư không bay biến mất, hoặc là cô ta vẫn luôn có dáng vẻ này: có chút không cam lòng, có chút chua xót, có chút tức giận......
Khuôn mặt được trang điểm tinh xảo bỗng nhiên lại ngẩng lên, nhìn cô, buồn bã nhưng vẫn chứa chút hả hê: "Nhưng cô cũng đừng quá đắc ý. Chuyện sau này, ai cũng không nói trước được."
Rồi lại chuyển sang nói với Hoắc Sở Kiệt: "Anh nói có đúng không?"
Trên mặt thất bại ê chề, nhưng lại chất chứa chút kích động, tựa như đã biết bí mật động trời nào đó.
Cô thu hồi ánh mắt, tập trung vào bàn tay trên vai phải, ngón tay thon dài, khớp xương nhô ra, móng được cắt tỉa gọn gàng, nhờ vào công lao đêm ngày hôm trước của cô.
Cô hít sâu một hơi, nói tiếp: "Buông ra!"
Sau đó ngẩng đầu, nhìn Hoắc Sở Kiệt, giọng điệu đầy cứng rắn khiến cho cả người anh cứng đờ ra.
Mày anh chau lại càng sâu, ngũ quan vốn lạnh nhạt càng thêm rét lạnh.
Cô nhìn sang, nhưng vẫn không lùi bước chút nào.
"Anh sẽ không!"
Hoắc Sở Kiệt hất cằm, cố chấp nhìn thẳng vào mắt cô đáp.
Cô nhón chân lên, dán lên tai anh nói thầm: "Hoắc Sở Kiệt, không phải anh vẫn không tin tưởng em sao? Nhìn lại mình xem, tùy ý để cho người phụ nữ khác leo lên giường của anh, lột quần áo của anh ra, vậy anh cảm thấy, em có nên tin tưởng không?"
Làn da nóng bỏng kề sát, lồng ngực trần trụi đập hơi chậm lại, nhưng càng căng cứng hơn, yết hầu lại lên lên xuống cuống, cô liền lập tức nói trước: "Anh muốn nói mình bị ép buộc, chẳng hay biết gì cả đúng không. Nhưng làm thế nào chứ, chuyện đã xảy ra rồi, có giải thích cũng chỉ là đang che giấu mà thôi."
Bàn tay đặt trên vai cô hình như đang run lên, một Hoắc Sở Kiệt vốn rất mạnh mẽ, giờ phút này chợt đưa mắt nhìn xuống, chỉ nhìn thấy hàng mi đang khẽ rung rung.
Câm lặng rồi sao?
Hay là đang cam chịu.
"Lúc này, em không muốn nhìn thấy anh."
Cô lại càng không muốn, ở trước mặt người khác, trình diễn cuồng loạn.
Hạ Sơn Chi cô, ở mùa đông năm hai mươi lăm tuổi ấy đã nói với chính mình rằng, phải có tự tôn, có tự trọng, không có đàn ông cũng không thể nào chết được.
Cô muốn khoan dung.
Cho nên, khi thấy ngón tay của anh lại căng lên thì cô mãnh liệt giơ đầu gối, dùng hết toàn lực, vọt tới Hoắc lão nhị.
thật xin lỗi.
Đồng chí Lão Nhị, một tiếng xin lỗi này, đúng là đang nói với đồng chí đấy.
Hoắc Sở Kiệt hoàn toàn không ngờ tới, mắt mở thật to, không thể tin nổi, mất thăng bằng ngã về phía sau.
Tay của anh mặc dù run lên, nhưng năm ngón tay vẫn cố nắm lấy vai cô.
cô không do dự nữa, đưa tay đẩy vào ngực của anh.
Đúng theo dự liệu, anh liền ngã xuống đất, cánh tay vẫn duy trì tư thế đưa về phía cô.
Muốn giữ lại sao?
Vương Hiểu liền "Thét chói tai", Cố Tích ngây người như phỗng, cô thừa dịp này nhấc chân, chạy ra ngoài.
Trong đầu ở một khắc xoay người kia, vấn ám ảnh gương mặt khổ sở của Hoắc Sở Kiệt, mắt đầy mong đợi mắt, cùng với cánh tay cố chấp của anh.
Mới chạy ra đến cửa, liền nghe thấy tiếng rống giận của lão Hoắc vang lên: "Cố Tích, bắt cô ấy lại, nếu không thì đừng làm anh em nữa!"
Bước chân hơi chậm lại, nhưng chỉ trong một giây đồng hồ ngắn ngủi.
cô ổn định tinh thần, gia tăng tốc độ, chạy về hướng thang máy.
Mẹ ơi, vì sao vẫn còn chưa mở ra.
Đầu óc mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân đuổi theo, cô rất muốn chửi đổng một câu, quay người chạy về cầu thang bộ.
thật may là cô đang đi giày đế bằng, may mắn hơn nữa là Hạ Sơn Chi cô năm đó là quán quân chạy nước rút một trăm mét.
Chạy xuống khoảng ba, bốn tầng, toàn thân bắt đầu nóng lên, mồ hôi chảy ướt lưng, thở hồng hộc.
Mà trên đỉnh đầu, vẫn vang lên tiếng bước chân đuổi theo.
Mẹ nó chứ, Cố Tích, cậu đúng là rất biết nghe lời đấy.
Thôi được.
cô thẳng thắn khom lưng, ngồi bệt xuống cầu thang.
Nghỉ ngơi.
Chờ cậu ta.
Thình thình thình....
Tiếng bước chân dừng lại ở sau lưng cô, ước chừng cách mấy bậc thang.
cô nâng cổ tay nhìn đồng hồ: "Hai mươi bốn giây, không hổ là cảnh sát."
Đột nhiên xung quanh thấy tối sầm lại, Cố Tích cũng ngồi xuống theo.
Tiếp theo đó chính là, tiếng cười vô cùng vang dội, ha ha ha ha.
....
cô vỗ vỗ lưng của cậu ta, lành lạnh nói: "Người anh em, nên có chừng mực."
"Chị Sơn Chi... chị... chị... quá mạnh mẽ... rồi.... rồi...."
"Đừng nên mê luyến chị đây, chị không phải là nhân vật trong truyền thuyết."
Khụ, cậu ta mới vừa điều hòa được hơi thở lại tiếp tục bị sặc nước bọt.
cô liền đứng lên, phủi mông nói: "Tôi đi trước đây, tối nay không muốn gặp anh ấy."
"Này, anh ấy mới vừa mới ra hiệu lệnh, chị không phải muốn làm khó em đấy chứ?"
"Cậu..." cô cúi đầu, nhìn sang: "đang nói bậy sao, cậu mà lại chịu để anh ấy uy hiếp?"
Qủa nhiên con mắt hoa đào liền chớp lóe, nhưng cũng không phải là ánh sáng lòe lòe như sao đỏ.
cô sờ sờ đầu của cậu ta nói: "Diễn trò cũng chỉ làm cho cậu xem thôi, vui mừng gì chứ, mới vừa rồi cậu không phải cũng vậy sao."
"Nhưng khi nhìn đến một màn cực kỳ biệt khuất này trong cuộc đời của Hoắc Sở Kiệt, thì người anh em à, cậu đáng giá, là một huynh đệ tốt."
"Chị đi đây."
"Chăm sóc người anh em của cậu cùng với..." ngừng một lát lại nói tiếp: "Người kia của anh ấy cho tốt."
Sau đó đưa tay ra sau vẫy vẫy lắc mình đi vào lối thoát hiểm.
Mà lúc này Cố Tích cũng không đuổi theo nữa.
cô cũng không đi ra khách sạn, đi thang máy lên lầu hai rồi rẽ vào khúc quanh chỗ hành lang.
Lấy điện thoại di động ra, bấm số: "Làm gì đấy?"
"Mẹ nó, Hạ Sơn Chi, cuối cùng cậu cũng từ Mỹ về tới đây à? Mẹ nó chứ, cậu vẫn còn nhớ rõ mình là bạn thân của cậu sao?"
"Trái đất không có tín hiệu, cho nên không thể cùng bạn thân là cậu bồi dưỡng tình cảm được."
"Cút sang một bên!"
"Này" cô liền hạ thấp âm lượng: "Hôm nay chị đây vừa bị người ta gài bẫy, phải đi "bắt gian tại trận"."
"Cái gì? Người nào lại có gan chó như vậy? Anh họ mình cường hãn thế, ai dám chứ?"
cô liền cúp điện thoại, gửi cho một tin nhắn Tống Thần nóng hổi, kèm theo mấy chữ - "hiện trường tuyệt đối chân thật".
không lâu sau tiếng chuông quỷ vào thôn lại vang lên.
"Mẹ nó, Vương Hiểu này ngu vãi l~, ngày mai chị đây sẽ đi diệt cô ta."
Qủa nhiên là tính tình sảng khoái, Tống Thần ghét ác như cừu, hận ý ngập trời, so với người trong cuộc là cô đây hình như còn oán giận hơn.
cô ấy còn nói, "Anh họ có phải bị hạ thuốc hay không? Sao mặt lại đỏ bừng như đang bị táo bón thế."
cô liền đổi tư thế, nghiêng đầu tựa vào trên tường đáp: "thật đúng là em họ tốt, tình cảnh thế này rồi vẫn biện minh thay anh mình."
Bên kia đột nhiên hơi chậm lại, Tống Thần yên lặng, thật lâu sau mới nói: "Vậy cậu nghĩ như thế nào? Tin tưởng anh ấy đã lạc lối sao?"
Câu này hỏi rất hay, thật rất hay.
Khiến cả người cô run lên, trượt dọc theo tường, đặt mông ngồi xuống dưới đất.
thật may, đây là khách sạn sáu sao trang thiết bị vô cùng hoàn mỹ, ngay cả thảm cũng thật dày, thật thoải mái.
Lạc lối?
Hai chữ xa lạ sáng ngời ập đến làm cho cô vô cùng nhụt chí.
← Ch. 44 | Ch. 46 → |