← Ch.31 | Ch.33 → |
Lần này Hoắc Sở Kiệt nằm viện, đã ngây người bảy bảy bốn mươi chín ngày, vết thương căn bản hồi phục rất tốt, xương sườn cũng đã liền lại.
Tinh thần của anh rất tốt, bác sĩ đã nói hai ngày nữa mà kiểm tra không có vấn đề gì thì có thể xuất viện về nhà rồi.
Trận kia sau khi cùng Hoắc lão nhị tiếp xúc thân mật, quan hệ của cô và Hoắc Sở Kiệt hình như cũng gần hơn một bước.
Thỉnh thoảng anh cũng động tay động chân với cô, ví dụ như sờ eo của cô một cái, véo má cô một cái.
Hành động chấm mút này của anh rất quang minh chính đại giống như bình thường vẫn làm vậy, cô nhớ tới cam kết với mẹ Hoắc, chỉ có thể nín nhịn không dám nói gì.
Một ngày mùa đông như hôm nay khó có được thời tiết tốt như vậy, cô kéo màn cửa sổ ra để cho ánh nắng ấm áp tràn vào.
Giang hai cánh tay ra, hung hăng hít lấy luồng không khí mới mẻ này.
Hoắc Sở kiệt đi tới phía sau, ôm lấy eo của cô.
Hôm nay đối với hành động như thế của anh trên căn bản cô đã thật bình tĩnh.
Nếu rống giận, dễ nổi nóng thì làm thế nào đây?
Dạo này, sao cô lại dễ tính như vậy!
Ánh mặt trời chiếu vào mặt, gió nhè nhẹ thổi mang đến sự ấm áp, ở sau lưng lại có nhịp tim mạnh mẽ của Hoắc Sở Kiệt.
Cô cảm thấy thật yên bình.
Chỉ là Hoắc Sở Kiệt lại cố ý phả khí nóng lên cổ của cô quấy rối khoảnh khắc tắm nắng hiếm hoi này, làm cho cô thấy ngứa ngáy buồn buồn.
Bám vào người Hoắc sở kiệt, cô vẫn đang học cách tiếp nhận.
Có lẽ là người bệnh ai cũng đều như vậy cả.
"Em gọt táocho anh ăn nhé."
Cô khẽ cong eo, từ khuỷu tay anh trốn ra ngoài.
Cầm lên quả táo vừa đỏ vừa lớn rất nghiêm túc gọt vỏ.
Khi còn bé thường gọt trái táo để lấy lòng cha mẹ, cho nên cô đã luyện được chiêu gọt táo rất thành thục.
Ba mươi giây sau, một vỏ táo thật mỏng bị cô cho vào trong thùng rác.
Cô đem miếng táo vàng nhạt tới cho anh, lão Hoắc lại cắn lên đầu ngón tay của cô một cái.
Sau đó ngoắc ngoắc ngón trỏ nói với cô: "Tới đây."
Cô khẽ đảo mắt, bị anh ép tới gắt gao, lần này phải phản nghịch lại một lần!
Cô đưa tay xua xua, lắc đầu.
Lão Hoắc tiến lên một bước, cô lại lùi về phía sau một bước.
Khóe miệng anh hơi nhếch lên, u ám trong mắt chợt lóe.
Cô cả kinh, đã bị anh vây hãm vào bên cửa sổ.
Cô theo bản năng liền kêu to: "Này, cẩn thận đấy!"
Thương thế kia phải tránh vận động một trăm ngày, vừa mới tốt một chút liền muốn làm động tác kịch liệt rồi.
Cô trừng mắt lạnh lùng nhìn anh: "Anh không cần xương sườn của mình nữa đúng không, vậy em cũng không phải hào hứng ở nơi này chịu đựng anh nữa."
Cô xin nghỉ ba tháng, vốn lãnh đạo không cho phép nhưng khi thấy cô nói từ chức thì không ngờ lãnh đạo bất đắc dĩ càu nhàu mấy câu lại vẫn đồng ý rồi. Có lẽ Hạ Sơn Chi, còn có nhiều năng lực như vậy.
Hoắc Sở Kiệt lại không biết thương tiếc thân thể của mình như vậy, cô thật giận nói: "Buông em ra!"
Không ngờ anh đang cọ cọ vào cổ cô liền ngẩng đầu nói: "Vết thương nhỏ này, sớm đã tốt lắm rồi, dù gì người đàn ông của em cũng xuất thân từ quân nhân nên thân thể phải khỏe hơn một bậc."
Anh nói xong, nhìn cô cười, làm cô nhất thời sợ sệt.
Cũng không phải bởi vì chuyện anh cố ý giả bộ suy yếu muốn cô ở trong bệnh viện cùng với anh, mà là cái câu "người đàn ông của em" kia.
Đây là lần đầu tiên tự khoe mình là người đàn ông của Hạ Sơn Chi.
Có lẽ trời sinh dây thần kinh của phụ nữ rất nhạy cảm, tiếng lòng của cô bắt đầu rục rịch trỗi dậy.
Cô đưa mắt nhìn anh, nhếch miệng cười một tiếng.
Mí mắt anh lại chớp một cái, sau đó cúi đầu xuống.
Hai tay của anh đỡ lấy thắt lưng của cô, mà cô cũng không dám phản ứng thái quá, sợ đè vào cái xương sườn bị thương kia.
Chóp mũi của anh sượt qua mặt cô, sau đó đặt đôi môi ướt mềm lên.
Hương vị của quả táo ngọt ngào tươi mát men theo đầu lưỡi của anh xông tới, khiến cô buông lỏng xuống.
Môi của anh rất mềm, cô không nghĩ anh lại vững vàng đến vậy, dưới gương mặt sáng sủa còn có đầu lưỡi trơn ềm như vậy.
Đầu lưỡi của anh ở trong miệng cô, cũng không hết sức linh hoạt, lúc thì dò ở tưa lưỡi, lúc thì lại xông đến cổ họng.
Động tác vụng về lại cậy mạnh nhưng lại mang đến cho cô cảm giác khác thường.
Anh rất dùng sức hấp thụ cô, cắn cô.
Hàm răng cô thấy đau, nhất thời có chút thở không nổi, chỉ có thể níu chặt lấy vạt áo của anh.
Đầu lưỡi của anh vẫn còn dang làm loạn, nhiều lần muốn dò chỗ sâu nhất trong cổ họng của cô.
Hơi sức của anh càng lớn, làm cô càng thêm khó chịu.
Người này đâu phải là hôn môi, rõ ràng là đang đánh giặc mới đúng.
Cô cũng không phải là kẻ địch của anh, cần gì phải đánh giết cắn nuốt như thế?
Cô nhón chân ngẩng mặt lên, hung hăng cắn lại anh.
Mùi máu tươi nhàn nhạt lan tỏa khắp trong cổ họng, lúc này anh mới không cam lòng buông cô ra: "Sao lại cắn anh?"
Cô cũng không yếu thế trừng lại: "Em nói này, anh như vậy là hôn môi sao? Như thế không gọi là hôn môi!"
Cô cho là anh sẽ phản bác lại nhưng không ngờ anh lại sững sờ tại chỗ.
Mặt của anh lúc thì đỏ, lúc thì lại trắng, thật là đáng yêu.
Cô lại không đành lòng: "Này, em không có ý gì khác, chỉ là anh làm cho em rất đau."
Hoắc Sở Kiệt quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, dưới ánh mặt trời mặt của anh như được dát lên một tầng màu vàng kim.
Sau khi bị bệnh anh gầy đi rất nhiều, ngũ quan càng lộ ra vẻ thâm thúy, chỉ để lại cho cô đường cong của cái cằm cường tráng.
Rèm cửa sổ lay động, phất phơ qua đuôi tóc của anh, ánh sáng ấm áp chan hòa trên gương mặt nghiêm nghị.
Cô chợt nhận ra anh thật đẹp trai.
Chỉ là Hoắc Sở Kiệt trầm mặc như vậy làm cho cô lo lắng nuốt nước bọt, vội giật giật ống tay áo của anh.
Có thể là nhận thấy vẻ mặt háo sắc của cô nên rốt cuộc anh cũng quay đầu lại nhìn thẳng vào cô.
"Em nói đúng rồi, đúng là anh không biết hôn."
"Thật xin lỗi, mới vừa rồi chính là lần đầu tiên."
Ánh sáng cũng không che đậy được sự thất vọng từ sâu trong đáy mắt của anh, cùng với một màn giả vờ trấn định kia.
"Bốp", trên trán cô như bị một tảng đá lớn nện vào.
Khiếp sợ, khiếp sợ, ngoài khiếp sợ vẫn chính là khiếp sợ!
Người đàn ông ba mươi mốt tuổi, thậm chí ngay cả nụ hôn đầu cũng cất giữ, làm cô bị sợ đến quên cả hô hấp.
Cho đến lòng thật sự rất buồn bực, mới thoáng hồi hồn.
Phát huy tính hay suy diễn vô cùng kinh khủng của người phụ nữ, cô nhìn vào đuôi mắt đã loáng thoáng có vài nếp nhăn của anh.
Tuy nhiên khi mở miệng lại trở nên run rẩy: "Hoắc Sở Kiệt, đừng nói với em anh vẫn còn là xử nam đấy?"
Hỏng rồi hỏng rồi, lời này quả nhiên là đạp vào bãi mìn của anh rồi, mới vừa còn mặt còn hơi đỏ đột nhiên biến thành màu đen.
Cô cẩn thận dựa vào phía sau, lan can yếu ớt bên cửa sổ không thể chịu nổi sức nặng của hai người bọn họ.
Anh dí mặt vào cô hỏi: "Đúng, thì thế nào?"
Lần này, không có khiếp sợ, ngược lại trái tim không hiểu vì sao lại vui mừng.
Cô liền kìm nén không được liền ôm đầu của anh chủ động dán lên: "Không sao, em sẽ dạy cho anh."
Trước hết liền hôn lên khóe miệng của anh, nhẹ nhàng cắn vào, đầu lưỡi vẽ theo bờ môi anh, liếm liếm.
Đầu lưỡi duỗi ra phía trước một chút, lướt qua hàm răng đang khép hờ, dọc theo răng nhọn chậm rãi đi vào.
Dán sát vào bộ ngực đang căng thẳng của anh, tay của cô vuốt ve phía sau cổ, đầu lưỡi quấn lấy anh.
Đầu lưỡi của anh cứng lại, cô từ từ đảo quanh nó vài vòng.
Đầu lưỡi quét qua tưa lưỡi của anh liền nghe được tiếng anh nuốt nước bọt.
Cùng đầu lưỡi của anh dây dưa một hồi, cảm thấy anh có phản ứng, mới từ từ linh hoạt ngọ nguậy.
Tiếp theo đầu lưỡi của cô quét về phía hàm răng, qua lại, trên dưới.
Khám phá mọi ngóc ngách trong khoang miệng của anh.
Cô nghĩ mình chưa bao giờ trôi qua giây phút cảm động và dịu dàng nào như vậy.
Bởi vì Hoắc Sở Kiệt đã làm cô cảm động cho nên cô muốn lấy lòng anh.
Không lâu sau lão Hoắc bắt đầu cầm lại quyền chủ động, dùng sức đáp lại cô.
Đàn ông mà nói ở phương diện này, vốn có thiên phú rất tốt!
Nụ hôn này kéo dài thật lâu.
Đây là cái hôn đầu tiên của bọn họ, ở nơi này trong một ngày mùa đông ấm áp, ánh mặt trời chiếu rọi xuống khắp nơi họ đã bắt đầu như vậy.
Rực rỡ động lòng người, hình ảnh đẹp đẽ như thế giống như ở trong phim truyền hình vậy.
Cô nghĩ nhiều năm sau nữa cô cũng sẽ không bao giờ quên một màn này.
Ngày Hoắc Sở Kiệt xuất viện, bọn họ cùng nhau trở về ngôi nhà nhỏ anh mới mua.
Sau này cô mới biết, ngôi nhà này đứng tên của cô.
Có lần đầu tiên, dĩ nhiên sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba, lần thứ tư......
Dục vọng cường đại của Hoắc Sở Kiệt, cô không thể nào chống đỡ được.
Mọi chỗ trên thân thể không chỗ nào mà không bị ma trảo của anh sờ qua?
Chỉ là còn một thành lũy, ngược lại không có sự đột phá.
Cô lo lắng xương sườn của anh không chịu được, cho nên không để cho anh thực hiện thành công.
Nhưng tối nay, xem ra là không giữ được nữa rồi.
Vốn là hai bọn họ đang ngồi ở trên ghế sofa xem ti vi, tay cô đang cầm một gói khoai tây chiên, chậm rãi ăn.
Tuy lão Hoắc không thích ăn đồ ăn vặt, mặc dù cau mày nhăn nhó nhưng vẫn ôm lấy cô.
Đột nhiên trên TV xuất hiện cảnh nam nữ hôn nhau, lúc này ma trảo của lão Hoắc khẽ bóp, liền đè cô xuống hôn.
Đầu lưỡi của anh rất linh hoạt khuynh đảo trong cổ họng của cô, đầu lưỡi ra sức quấy đảo.
Rất nhanh cả hai liền tiến vào trạng thái mơ màng, cả người cô run rẩy khó nhịn, mà lão Nhị nhà anh trở nên cứng rắn.
Năm ngón tay đưa vào trong quần áo của cô, dọc theo cột sống đi lên, dừng ở móc cài áo của cô.
Siết chặt giật nhẹ thật lâu rốt cuộc cũng mở được ra.
Bàn tay từ sau di chuyển lên phía trước, xuyên qua dưới nách nắm vào ngực của cô.
Năm ngón tay của anh dùng sức nắm lấy... làm cô run rẩy lợi hại.
Mà lúc này đầu lưỡi của anh đã rời khỏi miệng của cô, hôn một đường, từ gương mặt đến vành tai.
Dục vọng của cô rất nhanh bị lão Hoắc thổi bùng lên, một chỗ nào đó của cơ thể co rút lại, cảm thấy trống rỗng.
Mà thôi, sẽ phải có một ngày như vậy, cũng không nên để anh phải khó chịu.
Thời tiết đang lạnh đối với phơi thân thể ra ngoài sẽ không tốt.
Cô quỳ lên trên người hắn, vốn là níu lấy ghế sa lon nhưng không biết thế nào hai tay của cô lại từ từ đưa vào trong vạt áo của anh.
Vuốt ve xương sườn của anh, mặt của cô kề sát vào mặt của anh nói: "Anh phải cẩn thận một chút, nơi này cũng không thể có chuyện gì được."
Hoắc Sở Kiệt ngơ ngẩn một lúc, dường như vẫn còn đang rất hăng hái.
Anh rõ ràng đang thấy vui mừng quá độ, đây không phải là cô tự luyến, mà ngọn lửa trong mắt của chính là minh chứng tốt nhất.
Cô cười hi hi, ông chú này, thật làm cho cô rất vui vẻ.
Như vậy cũng nên tới lấy lòng anh một chút.
Cô từ từ cởi áo anh ra, khi tay bắt đầu chạm vào quần của anh thì anh rốt cuộc đã lấy lại tinh thần, liền vén quần áo của cô lên.
Áo ngực còn đang treo ngược ở đầu vai, hai luồng mềm mại trước ngực liền bị giam cầm.
Lão Hoắc lúc này đã bị dục hỏa thiêu đốt, ngọn lửa trong mắt cũng muốn phun ra rồi.
Cổ họng anh vừa động, hai tay cô đè lên một cái, hướng về phía anh.
Anh liền thuận thế mút lấy chỗ đó của cô.
Đầu lưỡi ướt mềm quấn vào nụ hoa mềm mại, lấy răng gặm nó, phát ra tiếng chậc chậc vô cùng dâm mị.
Một cái tay khác của anh liền kéo quần và quần lót của cô xuống, đầu ngón tay dò vào bộ phận nhạy cảm vuốt ve xoa nắn.
Chỗ đó lập tức liền ẩm ướt một dòng khí nóng từ từ chảy ra, cô ôm lấy đầu của anh, bắt đầu rên rỉ.
Bàn tay của anh hầu hết đều bị thấm ướt hết rồi, ngón trỏ từ từ đưa vào trong u cốc bí mật.
Vừa mới đi vào một chút, chỗ non mềm liền hung hăng cắn chặt lấy anh.
Hô hấp của anh đã trở nên vẩn đục, lão Nhị cứng rắn dán chặt lấy cô, thế nhưng anh vẫn chậm chạp di động ngón trỏ, chậm chạp co rút.
Đây là anh đang lấy lòng cô, anh sợ Hoắc lão nhị quá lớn sẽ làm cô bị thương.
Ngón tay của anh vẫn ở trong thân thể cô, vào sâu ra cạn.
Ngón tay của anh đã ướt đẫm, mà u cốc kia của cô cũng cảm thấy hư vô, Hoắc lão nhị nóng đến muốn nổ tung.
Cô kéo quần anh ra, cầm vào đồng chí lão Nhị nói: "Đi vào phòng ngủ."
Mặc dù cô cũng sắp bùng nổ theo, nhưng vẫn lo lắng cho xương sườn của anh.
Anh mặc áo sát nách bế cô lên... cô kẹp chặt hông của anh ngả lên trên đầu vai anh.
Hoắc lão nhị ở dưới người của cô đang dâng trào, phía dưới ẩm ướt của cô dính chặt vào nó.
Cô nằm ở trên giường lớn mềm mại, chủ động mở rộng hai chân.
Hoắc Sở Kiệt phủ lên trên người cô, đỡ Hoắc lão nhị, một chút xíu đã chui vào trong thân thể của cô.
Nóng bỏng của anh dán chặt vào chỗ hư không của cô vô cùng phù hợp.
Anh chậm rãi co rút, làm bên trong thân thể của cô chất lỏng tràn ra nhiều hơn, lúc đó anh mới tăng nhanh động tác.
Anh mãnh liệt chĩa vào miệng của u cốc, cô nhanh chóng co rút lại như muốn hút lấy anh chặt hơn.
Khát vọng đã lâu lần đầu tiên rốt cuộc bộc phát, lại còn kéo dài.
Trương Ái Linh ở trong Sắc Giới đã từng nói"Đây chính là lối đi thông đến linh hồn của người phụ nữ ".
Cô muốn từ nơi này một khắc này bắt đầu yêu Hoắc Sở Kiệt.
Bỏ hết quá khứ, chân chính yêu anh.
Yêu và sex của phụ nữ quả nhiên là không thể phân ra.
Cô đặc biệt độc hành bởi vì sex mà yêu anh.
Bởi vì anh đã vì cô mà giữ mình trong sạch nhiều năm như vậy!
← Ch. 31 | Ch. 33 → |