← Ch.29 | Ch.31 → |
Đã hơn ba tiếng trôi qua, bác sĩ cuối cùng cũng đi ra ngoài, bọn họ kìm nén lo âu thấp thỏm nhìn chằm chằm vào ông ta.
Ông từ từ nhướn mày nói chậm rãi: "Phẫu thuật rất thành công."
Trái tim đang treo lơ lửng thật lâu rốt cuộc cũng hạ xuống.
Cô thật sâu trong lòng không hề tức giận chỉ có cảm tạ mà thôi.
Bởi vì tác dụng của thuốc gây mê nên lão Hoắc vẫn còn đang ngủ mê man.
Cố Tích tìm người bố trí một phòng bệnh đặc biệt, rồi mang mấy vị trưởng bối trong nhà đi ra ngoài ăn cơm tối.
Bọn họ lái xe một canh giờ mới tới, lại chờ bên ngoài phòng phẫu thuật hai giờ đồng hồ, rõ ràng rất mệt mỏi.
Cũng may có Cố Tích và Tống Thần chiếu cố, cô cũng không có chút khẩu vị nào, chỉ muốn ở lại chờ lão Hoắc, chờ anh tỉnh lại.
Cô muốn sau khi tỉnh lại người đầu tiên anh nhìn thấy sữ là cô, mũi lại sụt sịt, không nhịn được lại muốn khóc.
Hạ Sơn Chi cô sống hai mươi lăm năm, cũng có một đoạn thời gian đã rơi quá nhiều nước mắt vì người không đáng giá.
Nhẹ nhàng xoa xoa gương mặt đen đang trở nên trắng bạch của Hoắc Sở Kiệt, cô tự nhủ với mình rằng: không thể khóc.
Về sau cũng sẽ không tiếp tục rơi một giọt nước mắt nào.
Mạng của cô là do lão Hoắc đổi lấy, anh ấy thích nhất nụ cười của cô nên cô chỉ có thể cười cho anh xem.
Trước ngực anh quấn băng trắng, tay của cô mân mê đường kẻ trắng xanh trên quần áo bệnh nhân.
Không dám kề sát vào, chỉ có thể cách một cm, cố gắng mang lại nhiệt độ cho anh.
Đêm đông ngoài cửa sổ hiếm có khi có nhiều sao như vậy, trong phòng ánh đèn vàng tỏa ra ánh sáng ấm áp bao phủ hai người bọn họ.
Tình cảm chưa từng hiểu ở trong lòng cô bắt đầu lên men.
Chợt ngón tay của Lão Hoắc hơi động đậy một chút, cô vội mở to mắt, nhìn anh đang nhăn mặt nhíu mày.
Khi cô lại gần hơn, mí mắt anh bắt đầu chớp chớp, từ từ hé ra.
Mắt anh vén lên đến đâu thì đáy lòng cô như có ánh mặt trời rọi vào đến đó.
Hạ Sơn Chi chưa bao giờ là loại người bụng đang đói có người mời ăn thì lại kêu no rồi mà từ chối, vì vậy liền cảm thấy thế giới lại sáng sủa rồi.
"Con thỏ nhà ai mà có mắt hồng như vậy."
Hoắc Sở Kiệt nhếch môi cười nhạo cô, sắc môi trắng bệch đâm vào mắt của cô vô cùng nhức nhối.
Anh nâng tay phải lên, vừa mới đưa về phía cô, liền vô lực rơi xuống bên mép giường.
"Bộp" anh nhíu mày một cái, cô lại xích vào gần hơn.
"Hoắc Sở Kiệt, nhìn lại anh đi xem bây giờ anh như thế nào."
Cô thốt lên, nhìn anh với ánh mắt châm chọc rất đả thương người.
Sắc mặt anh trầm xuống, trắng bệch đến dọa người.
Rồi anh lại đảo mí mắt trừng cô, lồng ngực phập phồng không ổn định, hiển nhiên là đang rất tức giận rồi.
Cô lại tiếp tục cất cao âm thanh: "Anh đúng là rất giỏi? Liều mạng xông lên thật là anh hùng!"
"Anh có nghĩ tới hay không, cha Hoắc, mẹ Hoắc không có anh sẽ sống thế nào?"
"Làm sao anh lại bất chấp tất cả như vậy!"
Thật ra thì anh mới vừa tỉnh lại, bác sĩ đã dặn bệnh nhân cần được tĩnh dưỡng không thể bị kích thích, nhưng sao cô lại ở đây nổi điên lên như thế?
Nhưng cô không thể không mắng anh được, tại sao lại vì cô mà không thương tiếc bản thân mình.
Tại sao lại để cho cô khinh thường mình như thế!
Ngực của anh đã ổn định lại, ánh mắt từ từ tối đen, càng nổi bật hơn trên sắc mặt trắng xanh.
Cô từ trên cao hung hăng nhìn anh.
Anh cất giọng nói khàn khàn: "Em đau lòng sao?"
Cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lạnh mặt.
Anh bóp một cái rất nhẹ vào tay trái của cô, như đang lại gãi vào trái tim của cô.
"Ha ha, phương thức biểu lộ sự quan tâm thật là khác người."
"Tuy vậy, anh rất thích."
Những ngôi sao đang nhấp nha nhấp nháy trên bầu trời đêm, lòng cô đang đầy lửa giận, thoáng chốc liền bị dập tắt.
"Khụ khụ khụ...... Ngực đau quá."
Hoắc Sở Kiệt nhẹ giọng rên rỉ, cô cả kinh, vội vàng quay đầu lại.
Anh che ngực làm bộ đáng thương nhìn cô... lòng cô liền mềm nhũn, khẽ vuốt cần cổ của anh nói: "Thật xin lỗi."
"Chính là do em làm hại."
Anh uất ức cong môi lên như đứa bé.
"Hoắc Sở Kiệt, em......"
Cô mở miệng nhưng lại không biết phải nói gì, nói rằng cô rất hận bản thân mình, hay là tự giận chính mình?
"Em có nghĩ tới điều này hay không, nếu anh không có em thì sẽ sống thế nào!"
Hoắc Sở Kiệt khẽ nâng nửa thân trên, ngẩng đầu nhìn cô, từng chữ từng chữ nói rất rõ ràng.
Sau khi phẫu thuật giọng nói của anh u ám nhưng lại thâm trầm mê người.
"Em con mẹ nó, có cái gì tốt, có gì đáng giá mà anh phải làm như vậy?"
Cô buông anh ra, chán nản ngồi lên thành ghế.
Cô bưng mặt, không có tiền đồ khóc lớn lên, rốt cuộc vẫn không thể nhịn được.
Khi một người đàn ông vì cô mà suýt chút nữa đi gặp Diêm Vương, sau khi tỉnh lại suy yếu nói với cô rằng:"Không có cô thì anh biết sống thế nào đây" thì ngoài rơi nước mắt ra cô thật sự không biết trả lời anh như thế nào.
Cô gục xuống bên mép giường khóc thật lâu, đầu tiên là gào khóc, sau khi mệt mỏi thì liền nức nở, cuối cùng là nghẹn ngào run rẩy.
Phòng bệnh độc lập hai mươi mét vuông, trong không gian không lớn không nhỏ, chỉ có tiếng khóc vang dội của Hạ Sơn Chi cô mà thôi.
Từ sâu đến cạn, từ cuồng điên tới rũ rượi.
Khi cất giọng nói cũng không phát ra được tiếng nào thì nước mắt và nước mũi dính đầy trên mặt cô, ga giường cũng không thể may mắn mà thoát khỏi.
Hai tay dính đầy nước mắt, đầu tóc bù xù không nâng nổi mặt.
Sợ hãi trong lòng toàn bộ trở thành hư không, đến cuối cùng cũng nhận ra hành động của mình điên rồ thế nào.
Đối với ân nhân cứu mạng vừa mắng chửi vừa thông suốt, lại còn khóc lóc to tiếng làm phiền đến nghỉ ngơi của người bệnh.
Thật là mất thể diện mà, lúc này ở phố Xuân Phân còn nơi nào để Hạ Sơn Chi cô dung thân đây!
Xác thực là không còn mặt mũi nào để đối mặt với cha mẹ hai bên rồi!
Bàn tay kia bị cô hất ra cổ gắng vuốt tóc cô: "Rốt cuộc cũng khóc mệt?"
Mũi ngạt mắt sưng nên cô không thèm nhúc nhích, anh lại vỗ lên đỉnh đầu cô nói: "Anh sẽ không nói cho Thần Thần, sẽ không có ai châm biếm em đâu."
"Lúc nhỏ khi Hạ Nghênh Xuân không cho phép em đi theo bọn anh, em cũng khóc như vậy, thoáng một cái cô gái nhỏ đã lớn như vậy rồi."
"Còn nhớ lúc đó em túm vạt áo của anh vừa kéo vừa lau nước mắt?"
"Cái mũi nhỏ, đôi mắt nhỏ chẳng khác gì tiểu Hắc của nhà em cả, luôn làm cho người ta thấy thương yêu."
"Không giống, em cũng đâu phải là chó Nhật!"
Hạ Sơn Chi cô là nha đầu đanh đá nhất phố Xuân Phân, làm gì có chuyện khóc nhè chứ.
Cô ngẩng đầu cãi lại: "Anh đừng nói lung tung, lúc còn nhỏ em chính là nữ hiệp Phi Thiên, nữ hiệp làm sao khóc nhè được."
Đang cãi lại chạm phải ánh mắt ranh mãnh của Hoắc Sở Kiệt, cô biết ngay là mình đã bị lừa.
Phía dưới là nước mũi sềnh sệt, nước mắt vẫn còn dán lên trên mặt.
Tình trạng như vậy làm cô muốn xấu hổ mà chết.
Cô đang định chạy vào phòng tắm để chỉnh trang lại dung nhan thì Hoắc Sở Kiệt lại níu cô lại.
Tay của anh sờ lên mặt của cô, đầu ngón tay lạnh lẽo thấm vào da mặt.
Cô run lên, theo bản năng muốn tránh.
Anh mắt của anh chợt lóe, chất chứa đầy bi thương bắn tới làm cô bỗng nhiên ngơ ngẩn.
Ngón tay đầy vết chai lau đi nước mắt trên mặt cô làm cô thấy ngứa ngáy, buồn buồn.
Ngón tay vụng về cố gắng ma sát, giơ ống tay áo về phía lỗ mũi của cô.
Cô vội vàng kêu lên: "Không cần, bẩn lắm!"
Nhớ tới trên mặt mình toàn là nước mắt nước mũi, mà anh lại mới vừa thay quần áo bệnh nhân, không thể được.
Cô liền giữ chặt tay của anh: " Ở đây có khăn giấy rồi."
Hoắc Sở Kiệt vẫn cố chấp với tay, cố chấp nhìn cô.
Cô liền bốc hỏa: "Anh cũng không cảm thấy buồn nôn sao?"
Anh chậm chạp lắc đầu.
Cô cũng không nói gì nữa.
"Vậy em cũng nên quý trọng thành quả che chở này thôi."
Cô đong đưa cánh tay của anh, mắt híp lại thành một đường.
Mất một lúc lâu anh mới miễn cưỡng buông tay ra.
Cô đi đến tủ đầu giường cầm khăn giấy lên mãnh liệt lau.
Suy nghĩ của người đàn ông này thật là quỷ dị, tuy nhiên bị anh ầm ĩ một trận như vậy thật sự làm cô dễ chịu hơn rất nhiều.
Vào toilet dùng nước ấm rửa mặt, soi vào gương khẽ động môi.
Cô vừa mới ra ngoài, ánh mắt của Hoắc Sở Kiệt vẫn dính ở trên người không rời.
Ta không được tự nhiên thả xuống mắt, chậm quá đi tới.
"Muốn uống nước không?"
Anh lại chậm rãi lắc đầu, con ngươi đen nhánh nhìn chăm chú làm cô càng thêm ngượng ngùng.
Cô vốn cũng không giỏi che dấu liền nói thầm: "Nhìn cái gì chứ, không phải chỉ là mắt sưng lên, mũi đỏ lên hay sao?"
"Thật may là em không có việc gì!"
Ông chú cảnh sát với hình tượng cao lớn kiên cường như sắt thép bây giờ đang nghiêm mặt nắm lấy tay của cô.
Từ trong mắt anh bắn ra một tia sáng chiếu thẳng vào mắt cô.
Muốn rút tay ra, nhưng lại bị anh bóp chặt.
"Bảo bối, về sau đừng đau lòng nữa, lòng anh cũng sẽ đau theo."
Anh không phải là người giỏi ăn nói nhưng tối nay những lời thốt ra đặc biệt thâm tình.
Cô nghĩ bất kỳ một người phụ nữ nào khi nhận được lời tỏ tình mà tim không đập thình thịch.
Huống chi người đàn ông này, vì cô mà ngay cả tính mạng cũng không cần.
Quý quân, tạm biệt!
Đáy lòng phát ra phản ứng thành thật nhất, mũi lại bắt đầu ê ẩm.
Người ta nói tình đầu phần lớn không thể có hạnh phúc, xem ra thật đúng là như vậy.
Không cam lòng sao?
Đương nhiên là có, tám năm, cả tuổi thanh xuân tươi đẹp.
Cuộc sống của mỗi một người tựu trung lại sẽ có bao nhiêu cái tám năm, cho nên Hoắc Sở Kiệt, tám năm của anh nhất định so với cô còn nhiều hơn rất nhiều.
Cho nên, cô không thể không coi trọng anh được.
"Hoắc Sở Kiệt, em đồng ý với anh."
"Nhưng về sau anh được như vậy nữa, nếu thế em cũng sẽ rất đau lòng."
Cô cầm tay của anh nói: "Cám ơn anh."
Hoắc Sở Kiệt mạnh mẽ cử động xem ra là muốn ngồi dậy, ống truyền dịch trên tay trái lại ào ào vang lên.
Cô cả kinh vội đè lại cánh tay của anh: "Đừng làm rộn."
Cô liền trừng anh, trong mắt của anh sáng rỡ lên mấy phần, sững sò nhìn cô chằm chằm: "Anh muốn......"
Hoắc Sở Kiệt nuốt nước bọt, ngực phập phồng mãnh liệt: "Ôm em."
Anh nói, muốn ôm cô.
Khuôn mặt trắng xanh của Hoắc Sở Kiệt lại trở nên cường hãn, ngước đầu, cổ họng dâng lên cuồn cuộn.
Cô giống như bị cái gì vây lấy tay chân cùng toàn thân, chỉ có thể nhìn lại anh.
Nhưng không cách nào diễn tả ra lời.
"Được không?"
Một lát sau, Hoắc Sở Kiệt dồn dập, hỏi khẽ.
Ánh mắt của cô dâng lên chua xót, côchuyển mình, hai tay chống lên giường, đầu chậm rãi ngả vào trên hõm vai của anh.
Cơ thể không dám tựa hẳn vào, chỉ nhẹ nhàng chạm vào một chút.
"Hoắc Sở Kiệt, anh phải chăm sóc bản thân thật tốt."
"Anh biết rồi, chỉ cần em...... ở bên cạnh anh là đủ rồi."
← Ch. 29 | Ch. 31 → |