JQ thứ 16
← Ch.15 | Ch.17 → |
Đi đến chỗ hẹn đã nhìn thấy chiếc Land-Rover màu xanh lá cây của Cố Tích đỗ ở ven đường. Các cô gái đi ngang qua nhìn thấy anh đẹp trai liên tiếp ngoái lại nhìn. Tống Thần khinh thường nói: " Muốn rêu rao mình ở đảng Thái Tử gì chứ, không phải là dựa hơi của cha anh ta hay sao, mau dừng lại đi!"
Cha của Cố Tích cũng là một nhân vật nổi tiếng trong ngành công an.
Bất quá: " Anh ta cũng không muốn dựa vào cha của mình, nếu mà dựa vào thì bây giờ đã lên tới chức vụ gì rồi cũng không còn ngồi ở đây."
"Còn nữa, nói đến đây mới nhớ không phải cậu cũng là người của đảng công chúa hay sao?"
Cha của Tống Thần ở thành phố này cũng là một nhân vật nổi tiếng.
"Phi phi phi, anh ta cũng không phải là ba của mình"
Cha mẹ Tống Thần ly hôn đã nhiều năm, đây cũng chính là nguyên nhân tại sao Tống Thần không muốn có bạn trai, cô ấy căn bản không có cảm giác an toàn.
Tiếng huýt sáo véo von vang lên trừ Cố Tích thì còn ai vào đây nữa.
Cố Tích chào cô rồi kéo cô lên nhét vào phía sau xe: "Chị dâu, phía sau an toàn hơn."
Anh lại huýt sáo sau đó trực tiếp ngồi vào ghế lái, hoàn toàn không để ý đến Tống Thần.
Tống Thần giận đến nghiến răng, trèo lên ghế lái phụ đóng cửa rầm tầm.
Tống Thần vừa đeo dây an toàn vừa nói tục: "Mẹ nó, dáng dấp đã xấu xí lại còn muốn đi ra ngoài dọa người!"
"Lại nói đến xấu xí, nếu cô Tống nhận đứng thứ hai thì ai dám tranh vị trí thứ nhất đây."
"Đúng là mồm chó không thể mọc được ngà voi."
"Thô tục, thô lỗ. Đại ca làm sao lại có thể có họ hàng như vậy, thật là mất thể diện."
Cô nửa nằm nửa ngồi trên ghế nhìn hai người bọn họ đấu khẩu cảm thấy rất sung sướng.
Tống Thần túm chặt tay lên da ghế, chắc là đang vô cùng khó chịu rồi.
Tiếng là bạn thân như cô đây, lúc này cũng có phần bỏ chút đá xuống giếng.
Nhưng mà Cố Tích đã cố công chọc giận cô ấy như vậy, cô nỡ lòng nào đi đả kích đến tính tích cực của anh ta đây.
Cô cũng hết sức hâm mộ Cố Tích, có thể biến tướng phương thức theo đuổi như vậy cũng thật không tệ chút nào.
Một đường thẳng tắp đến nhà ga, liền nhìn thấy hai người quen thuộc ngồi ở bên trong sảnh chờ, tinh thần đang lên cao tuyệt không bận tâm đến những người khác đang vội vã qua lại.
Cô đứng yên quan sát, thấy ở sảnh đang chiếu tiết mục giải trí nên cũng hiểu được phần nào.
Hai mươi mấy phút sau, một ông bác đẹp trai cười hì hì như phật Di Lạc hòa ái dễ gần đi tới chỗ của cô, cũng không phải ai khác mà chính là lão Hạ.
Cô chạy về phía ông, ở trong lòng ông cọ cọ: "Chú Hạ sao lại trở nên đẹp trai thế này, cũng không thể thấy cô Hạ còn trẻ tuổi mà ở đây tán tỉnh đâu nhé."
"Bốp", cái ót liền bị vỗ một cái, thật là đau, quả nhiên cô ngày bé được nhặt từ dưới sông lên mà.
"Cha, mẹ lại đánh con."
Cô nước mắt lưng tròng ngẩng đầu nhìn vẻ mặt cha Hạ đầy thương yêu.
"Cũng đã là gái lỡ thì rồi, vẫn còn chưa có đứng đắn, con nhìn Thần Thần xem, người ta đoan trang thùy mị như thế kia."
Mẹ Hạ đem cô từ trong ngực chồng mình kéo ra chỉ chỉ vào Tống Thần mà quở trách.
Tống Thần đứng thẳng lưng, áo khoác ngoài màu đen đi giày cao cổ, mỉm cười e lệ trông thật hiền thục.
Chỉ là bạn thân Tống à cậu cũng thật biết giả vờ đấy.
Cố Tích cố gắng nín cười giả vờ đứng rất nghiêm chỉnh, cô ngược lại thật không muốn giải thích, cô mới không thèm ghen tỵ với người giả bộ thục nữ như vậy.
"Dì à, người ta sẽ xấu hổ đấy."
Tống Thần ôm lấy của cánh tay mẹ cô, ngượng ngùng cúi đầu xuống.
Cố Tích chủ động nhận lấy hành lý trên tay cha cô, đi bên cạnh Tống Thần.
Mẹ cô liếc liếc Tống Thần lại ngó sang Cố Tích, trong mắt rộ lên vẻ hưng phấn.
Mẫu thân đại nhân à, ngài lúc nào cũng như vậy bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu đều phát huy nhiệt tình trong công tác của mình.
Mẹ của cô mở một cửa hàng mai mối, đặt tên là Hồng Nương Quán (Hồng Nương có nghĩa là bà mai), tiếc nuối lớn nhất của bà là không tự tay của mình xúc tiến nên hôn sự của con trai và con gái.
"Tiểu tích, cậu cảm thấy Thần Thần như thế nào?"
Mẹ cô vô cùng kỳ vọng nhìn thẳng Cố Tích: "Dì đã nhìn nó từ nhỏ tới lớn, có học thức lại xinh đẹp, gia thế thì lại không cần phải nói."
Cố Tích không bị ánh mắt hung dữ của Tống Thần uy hiếp, đầu gật như giã tỏi: "Dì à, con thật rất thích Thần Thần."
Em trai à rốt cuộc cũng thổ lộ rồi. Nhưng con gái nhà người ta lại không thèm để ý đến mặt mũi của cậu thì phải làm sao đây?
Tống Thần trên mặt tuy cười nhưng vẫn không kìm được tức giận, làm nũng với mẹ cô: "Dì à, người ta rất xấu hổ."
"Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng làm sao phải xấu hổ? Không bằng đến ngày mồng một tháng năm cử hành hôn lễ cùng với bé con nhà dì luôn thể?"
Cái gì? Mẫu thân đại nhân ngài đang nói gì vậy? Cô nghe mà không hiểu.
Thiếu chút nữa là ngã xuống đất, cũng may có cha Hạ kịp thời giữ lấy: "Bé con, cẩn thận."
"Cha, nhà chúng ta còn có bé con nào khác sao?"
Cô khẩn thiết nhìn ông, cha cô vẫn cười hiền lành: "Con gái ngốc, trừ con ra thì còn có ai nữa."
"Cũng đã bàn bạc xong với Cha mẹ Hoắc bên kia, đến lúc đó sẽ bày rượu mừng, tất cả hàng xóm láng giềng đều muốn đến tham dự. Còn có những cô gái được mẹ mai mối đã sớm kêu la muốn ăn bánh kẹo cưới của nhà chúng ta công thêm bạn bè thân thích ước chừng cũng đến một trăm bàn."
"Mẹ, anh trai vẫn còn chưa cưới con không thể qua mặt mà đi trước được."
"Đừng có nói đến tiểu tử thối kia với mẹ, nó chết ở Đông Bắc rồi không trở lại đâu!"
Mẹ cô từ nhỏ vẫn luôn tự hào vì có con trai học giỏi lại tuấn tú. Nào ngờ đâu con mình học hết lớp mười hai vì muốn theo đuổi người mình yêu mà chấp nhận đi đến nơi xa như vậy.
Anh trai cô giấu mẹ điền nguyện vọng vào đại học Cáp Nhĩ Tân mà mẹ cô khi đó gặp ai cũng đều nói rằng anh trai cô sẽ thi vào Thanh Hoa. Ngờ đâu con trai mình lại chạy đến chỗ đó học làm cho bà mất hết cả mặt mũi.
Bà là người một tay che trời làm thế nào mà chịu được.
Kết quả là, cứ nhắc tới anh trai liền hận đến cắn răng nghiến lợi.
Hàng năm anh trai vẫn gửi về nhà nào là: nhân sâm, nhung hưu, bìm bịp, dầu, ... toàn là những thứ đặc sản đều bị mẹ cô cầm ném ra khỏi cửa; Nhưng cứ đến đêm thì Cha Hạ và bé con sẽ lặng lẽ len lén đi thu hồi về.
"Mẹ, ngài cũng không thèm quản anh trai rồi hả? Để cho anh ấy ở rể nhà bác Phương hay sao?"
Bạn gái của anh ấy tên là Phương Vân, khi cười lên làm cho người ta cảm thấy như đang đứng trước trời xanh mây trắng vậy, vô cùng mát mẻ, chỉ là khi điên lên thì lại càng giống với mây đen vần vũ hơn.
"Làm sao có thể, nó chính là người nối dõi của nhà họ Hạ đấy!"
"Vậy sao ngài lại không hối thúc anh ấy trở lại."
"Trước khi nó cướp được người về có thúc giục cũng vô dụng. Ở địa phương quỷ quái lạnh đến đóng băng đó ngây ngô mười mấy năm, thế nào cũng phải đòi được phúc lợi mang về chứ. Đừng có nghĩ mẹ của con đã già, ta cũng đã từng học qua kinh tế học, chí phí và lợi nhuận luôn có liên quan trực tiếp đến nhau."
" Đúng là đạo hạnh cao thâm, không hổ là lão yêu kinh nghiệm đầy mình!" Cô thầm nhủ.
"Đợi đến khi vác bụng bầu thì ha ha ha...... để xem lão Phương ngoan cố kia nhìn con gái không giấu nổi bụng còn có thể cao ngạo mãi được không?"
Mẫu thân đại nhân à, tâm tư của ngài cũng đã lộ rõ rồi. Anh trai à, anh phải hết sức cố gắng em gái thật mỏi mắt trông chờ.
"Mẹ à, nếu không thì chờ anh trai dẫn chị dâu về nhà mời rượu rồi mới suy nghĩ đến chuyện của con và lão Hoắc......"
"Hạ Sơn Chi, thu hồi ngay tính toán kia của con lại, mùng một tháng năm năm nay, con muốn hay không muốn cũng đều phải kết hôn."
Mẹ già đã lên tiếng, cô... cô liền câm miệng.
Cô cúi đầu, vừa đúng lúc bắt gặp vẻ mặt hả hê của Tống Thần liền thấy nổi giận.
"Mẹ, mẹ cảm thấy Cố Tích thế nào?"
" Là cậu bé đẹp trai, có da có thịt có nhà có xe."
"Cậu ta cũng có gia thế, mẹ xem xem có nên nói cho dì Tống biết hay không."
"Dĩ nhiên, khi trở về mẹ sẽ hẹn dì Tống đi uống trà. Dì ấy ở mình thật cô quạnh, suốt ngày càu nhàu là muốn bồng cháu đấy."
"Dì à, con có bạn trai rồi, ngài cũng không thể chia uyên rẽ thúy được."
Tống Thần bị bỏ qua đã lâu rốt cuộc cũng đứng lại phản bác.
Mẹ cô nghe được ba chữ bạn trai, nhất thời mắt sáng lên: "A, có rồi à?"
"Người ta người ta......"
Thốt ra hai chữ kia Tống Thần bỗng nhiên đỏ mặt.
Cố Tích bỗng dưng ôm chầm lấy Tống Thần, vô cùng thâm tình nhìn cô: "Dì à, cô ấy đang xấu hổ, bạn trai mà cô ấy nói đến chính là con. Bọn con cũng mới quen nhau chưa được bao lâu."
Tuy Tống Thần hận muốn cắn chết Cố Tích nhưng cũng không phản bác lời của cậu ta dù sao cô ấy cũng rất sợ năng lực của mẹ cô.
Dĩ nhiên điều này làm cho Cố Tích vui mừng miệng không thể nào khép lại được.
Thế giới này có rất nhiều dạng người, trong số đó có vài người biểu đạt phương thức yêu say đắm của mình một cách thật biến thái không tầm thường chút nào.
Bởi vì ở nhà ga rất hay bị tắc đường nên Cố Tích đỗ xe cách đó hơi xa.
Cho nên mới có thể ở trước mặt mẹ Hạ biểu diễn được một màn yêu đương nồng thắm kia.
Đợi Cố Tích cất hành lý xong, cô theo cha mẹ ngồi ở phía sau xe.
Mẹ sờ sờ lên ghế của chiếc xe tấm tắc khen: "Xe này cũng thật quá tiện nghi."
Cố Tích khiêm tốn nói: "Con mượn của bạn thôi, cố ý mang tới để đón hai bác."
"Thằng bé này, khiêm tốn quá chính là kiêu ngạo đấy, nhìn giấy phép lái xe phía sau là ta đã biết được rồi"
"Dì có con mắt thật là tinh tường."
"Lão đại nói hai bác thích ăn cháo vậy chúng ta đến quán cháo Ngô Kí, ăn xong rồi hãy về?"
"Tiểu tử Sở Kiệt kia thật có lòng, tùy tiện đến chỗ nào cũng được không cần phải tốn kém đâu."
Tuy là nói như vậy nhưng khuôn mặt của bà lại không giấu được vẻ tự hào.
Sau đó chuyển sang nhìn cô hung dữ nói: "Hạ Sơn Chi, con cũng sắp ba mươi rồi, không dễ dàng tìm được một thanh niên ưu tú như vậy phải biết giữ chặt lấy, biết không?"
Ngài xác định không phải là ông chú chất lượng kém đấy chứ!
Cô nhìn sang cha già cầu cứu, ông đang nhìn ra ngoài đường dường như đang bị phong cảnh bên ngoài thu hút lắm vậy.
Cha Hạ, con là quân đồng minh ban đêm của ngài đấy, ngài cũng không thể phản bội lại con được.
Nhưng mà cha Hạ cũng không nghe được cô con gái của mình đang mãnh liệt hô hào.
Âm mưu, đúng là hai người mang âm mưu một lòng đến đây để cưỡng chế, coi như là cô đã nhìn ra được.
Bạn thân Tống à bạn cũng đừng nên hả hê, bạn cũng không tốt hơn mình bao nhiêu đâu?
Cô trừng lại Tống Thần.
Bọn họ ăn cơm được một lúc thì lão Hoắc mới đến. Trên mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi, long đong vất vả khiến cô cảm thấy tội nghiệp.
Lão Hoắc ngồi xuống bên cạnh cô, câu nói đầu tiên thốt lên là: "Cha mẹ, thật xin lỗi, con không thể tự mình đón hai người được."
Phốc, cô vừa ăn một thìa cháo hải sản liền phun ra.
Lão Hoắc dịu dàng vuốt vuốt lưng của cô bỗng nhiên cô lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
Cha mẹ cô khi nào đã trở thành cha mẹ của anh rồi hả?
Cô căm tức nhìn anh!
Anh tỏ vẻ vô tội nhún nhún vai.
Mẫu thân đại nhân mặt mừng như nở hoa: "Đứa nhỏ này, cũng không cần phải nhắc nhở. Ông lão à, nhanh lên một chút đưa phong bao lì xì cho con rể."
Cha cô từ trong túi móc ra bao lì xì màu đỏ thật, chắc là đã có dự mưu từ trước rồi!
Chắc chắn là vậy. Cô khinh.
Lão Hoắc đưa hai tay nhận lấy: "Cám ơn cha mẹ!"
Cũng may là lần này trong miệng không có tí cháo nào.
Lão Hoắc gắp sò biển cho cha mẹ cô: "Cha mẹ, cái này rất ngon, ăn thử sem sao?"
"Được được, con rể ngoan."
Cha cô ngôi đó với nụ cười hòa ái dễ gần xuất phát từ trong nội tâm vui sướng. Được rồi, cô đành tiếp nhận sự thật vậy nhưng trước hết phải để cô tiêu hóa một chút đã.
Cho nên cô khó chịu im lặng ăn cháo, lắng tai nghe đối thoại thân thiết của con rể và cha mẹ vợ tương lai.
Ăn xong cháo cũng nên trở về nhà rồi.
Người chưa bao giờ làm việc nhà như lão Hoắc lại tự mình lấy túi drap giường mới từ trong tủ quần áo rồi lại tự tay mình thay.
Mẹ cô ở sau lưng anh nức nở khen: "Con rể thật là chịu khó. Làm cha mẹ vợ như chúng ta ở phố Xuân Phân cực kỳ có mặt mũi với mọi người."
"Mẹ, quá khen rồi."
Chân tay Lão Hoắc vụng về, làm thế nào cũng không lồng được vỏ gối vào, cô thật sự nhìn không được vội vọt vào, đoạt lấy cái gối nhét hai ba cái đã xong: " Đã vụng về như vậy lại còn muốn phô trương."
"Nha đầu chết tiệt kia, con rể đang thể hiện cho chúng ta xem đấy."
Khóe miệng Lão Hoắc liền giật giật mặc dù chỉ thoáng qua nhưng lại bị cô bắt được.
Mẹ cô vẫn thích vỗ vào gáy cô nếu không thì lại cốc vào đầu.
Dạo này, tất cả phụ nữ đều có khuynh hướng ái mộ hư vinh.
Mà mẹ cô chắc cũng nằm trong diện này.
Lão Hoắc đứng ở sau cô cười rất ái muội. Cô trải ga giường xong xuôi liền kéo mẹ ra ngoài ăn hoa quả.
Lão Hoắc và cha cô đang thầm thì, không biết là đang nói chuyện gì.
Không khí đang hoà thuận vui vẻ thì lão Hoắc đột ngột đứng lên.
Ba người nhà họ Hạ nhìn chằm chằm vào hành động hết sức khó hiểu của chàng rể mới, đã hơn nửa đêm rồi không hiểu anh còn muốn làm gì?
Lão Hoắc hắng hắng giọng, nhìn vào đồng hồ treo tường: "Cha mẹ, cũng muộn rồi con không quấy rầy hai người nghỉ ngơi nữa."
Lão Hoắc giả vờ đứng dậy khỏi ghế vừa mới đi được một bước liền bị mẹ cô ngăn lại: " Thằng bé này, đây cũng là nhà của con cũng không có uống rượu sao lại nói linh tinh như vậy."
Khóe môi của Lão Hoắc tà mị mỉm cười, lòng cô chợt nhảy dựng lên. CMN, anh ta chính là đang đợi những lời này của mẹ cô để có thể danh chính ngôn thuận leo lên giường của con gái bà, cũng chính là giường của cô đấy.
Mẹ già à, ngài tuyệt nhiên lại không nghĩ đến danh tiếng của con gái mình như vậy sao.
Cô phát ra tiếng thở dài sau đó liền bị bà đẩy vào khuê phòng ném vào trong ngực lão Hoắc lại còn nháy nháy mắt giúp bọn họ đóng cửa.
Mẹ già à, ngài quả nhiên ngài không phải là của mẹ ruột rồi, có ai lại đi bán con gái mình như vậy hay không?!
Lão Hoắc dửng dưng nằm ở trên giường, tầm mắt đặt hết lên người cô hết sức mập mờ.
"Hoắc Sở Kiệt, anh thật biết diễn trò, không nhìn ra anh lại có khả năng thiên phú này đấy."
"Anh đợi cơ hội này quá lâu rồi. Bà xã, phục vụ chồng em tắm rửa thay quần áo nào."
"Tự túc là hạnh phúc."
"Là như thế này hay là như vậy?"
Tay của anh đặt lên dây lưng sau đó lại xoẹt qua trước đũng quần, nhíu mày quyến rũ cô.
"Chắc em thích như vậy đi."
Tay của anh ở chỗ mà cô thích nhất cố ý ở đó vuốt vuốt, vô cùng sắc tình phóng điện với cô.
Cô nuốt nuốt nước bọt, miệng đắng lưỡi khô: "Trời tối rồi đi ngủ thôi."
Tắt đèn, đi ngủ kèm theo làm chuyện xấu.
← Ch. 15 | Ch. 17 → |