Truyện:Cảm Mến Không Sợ Muộn - Chương 05

Cảm Mến Không Sợ Muộn
Trọn bộ 30 chương
Chương 05
0.00
(0 votes)


Chương (1-30)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Năm tầng dưới của khách sạn trang bị đầy đủ trang thiết bị, hai mươi mấy tầng phía trên là phòng khách, được lắp đặt thiết bị hết sức hiện đại, so với hình tượng mafia thì có chút bất đồng.

Kim Tuấn đi bên cạnh Trần Uyên Sam, thỉnh thoảng lén nhìn sắc mặt của anh, cận vệ đứng dọc hai bên lối đi nhìn thấy tổng giám sát cung kính đi bên cạnh người đàn ông khí chất hơn người kia, bọn họ có thể khẳng định người này hẳn là lão đại Trần danh tiếng lừng lẫy, biết điều khom lưng cúi chào Trần Uyên Sam.

Bóng dáng nhỏ nhắn cùng với khuôn mặt xinh đẹp của Nghiêm Thấm Huyên cực kỳ nổi bật, cô vừa nhìn xung quanh vừa khẽ thúc vào cánh tay của Trần Uyên Sam nói, Chỗ này quả thật rất hiện đại, chắc chắn sẽ đem lại nhiều lợi nhuận.

Anh nghiêng mặt sang bên cạnh nhìn cô, Vừa mới mở, vẫn còn nhiều thiếu sót.

Nói xong anh nhận lấy từ tay Kim Tuấn tờ giấy gì đó, anh đưa mắt nhìn qua những dòng chữ trong đó, nhanh chóng kí tên rồi đưa trả lại cho Kim Tuấn, Kim Tuấn cầm ở trong tay nhìn một hồi, ngẩng đầu lên nhìn Trần Uyên Sam bằng ánh mắt cung kính tới cực điểm, Tôi sẽ lập tức hành động theo ý của ngài.

Trần Uyên Sam gật đầu đi về phía hắn, lúc này bọn họ đã đi lên tầng năm, Nghiêm Thấm Huyên đi tới đây mới phát hiện tầng này dành cho tầng lớp thượng lưu.

Đại sảnh rộng tới mức kinh ngạc, được chia làm nhiều cái khu vực: rạp chiếu phim, khu nghỉ dưỡng, sòng bài...... Mỗi khu người đông nghịt, Trần Uyên Sam thấy người bên cạnh có vẻ hững thú, nói với Kim Tuấn, Không có vấn đề gì nữa, tôi sẽ nghỉ ngơi tại đây.

Vâng, tôi sẽ đi thu xếp cho ngài.   Hiệu suất làm việc của Kim Tuấn quả thật rất cao, chỉ trong chốc lát Nghiêm Thấm Huyên đã được phục vụ rất chu đáo, đứng cạnh cửa có một cô gái Nhật Bản nhiệt tình dẫn cô đi thay quần áo để tắm rửa.

Tắm rửa sạch sẽ rồi khoác áo choàng tắm đi ra ngoài, Nghiêm Thấm Huyên kéo rèm che khu tắm ra thì thấy đại sảnh yên lặng như tờ, ở cửa ra vào của sòng bài có mấy người đàn ông đang cao giọng nói với quản lý của khách sạn.

Nghiêm Thấm Huyên nghe thấy mấy vị khách Nhật thân hình to lớn đó phàn nàn rằng rượu không ngon, thái độ phục vụ không được tốt... , rõ ràng là do mấy người kia say rượu dieendaanleequuydonn nói năng lung tung, tất nhiên quản lý cũng không phải là tên đần độn, thái độ khiêm nhường lễ độ với bằng chứng rõ ràng, mấy tên đó rốt cuộc nói không lại, mượn rượu giả điên gây sự với quản lý.

Lúc này Trần Uyên Sam chờ lâu không thấy cô đi vào, liền vén rèm lên đi ra khỏi phòng thì nhìn thấy cô đang dựa vào cái bình phong cách đó không xa hào hứng theo dõi phía bên kia xảy ra tranh chấp.

Trần Uyên Sam khẽ mỉm cười, thản nhiên cầm ly rượu trên tay tựa vào cửa phòng.

Bên kia tranh chấp càng lúc càng lớn, Kim Tuấn nhận được thông báo của thuộc hạ, trầm mặc đưa theo vài người đi tới nơi xảy ra tranh chấp.

Lúc này đã qua nửa đêm rồi, mới vừa rồi nơi đó còn náo nhiệt, bây giờ người đã tản đi bớt, xung quanh nhìn thấy nơi này xảy ra tranh chấp sẽ tự động tránh sang một bên, mấy dieendaanleequuydonn tên gây sự mơ hồ thấy được người của khách sạn đi tới, vẻ mặt ngược lại càng thêm kích động, rõ ràng là ỷ vào việc ta là khách tên nào dám đối xử tệ với ta.

Kim Tuấn không chút hoang mang mà đi đến bên cạnh bọn họ, quản lý biết trước lui về phía sau, hắn liền ôn hoà nhìn bọn họ bảo muốn bồi thường cái gì. Khách thấy người phụ trách nhanh như vậy liền khiêm nhường chịu thua, một tên có vẻ là tên cầm đầu dương dương tự đắc nói muốn được miễn phí toàn bộ hoá đơn.

Giây kế tiếp, Nghiêm Thấm Huyên không biết Kim Tuấn ra hiệu bằng cách nào, chỉ thấy mấy người đàn ông đứng đằng sau hắn nhanh chóng rút ra thanh kiếm dài sắc nhọn.

Mấy tên khách vốn đang hả hê vì mục đích thành công, nhìn thấy màn này thì nhanh chóng sợ hãi, dưới ánh đèn thanh kiếm loé sáng gần với bọn hắn trong gang tấc, hiểu được chủ nhân của khách sạn này là người thuộc về giới hắc đạo, đã sớm bị doạ đến mặt trắng bệch cả lên.

Kim Tuấn vẫn dáng vẻ điềm nhiên ấy, không nói câu nào, cứ như vậy khoanh tay đứng yên đó.

Nghiêm Thấm Huyên lần đầu nhìn thấy cảnh tượng như vậy, mới gây sự như vậy mà đã làm thế, nếu như bọn họ còn nói thêm mấy câu nữa, thì đoán chừng thứ rơi trên mặt đất đã là đầu của bọn họ rồi, tim cô cứ đập liên tục, thế nhưng cô vẫn nhìn không chớp mắt.

Giằng co một hồi, một người trong đó có vẻ đã tỉnh rượu chân mềm nhũn co quắp trên mặt đất, giống như quân bài đôminô, tất cả bọn họ trước đó phách lối bao nhiêu thì bây giờ một trời một vực, tên cầm đầu bên kia nói sẽ lập tức trả tiền, Kim Tuấn thấy vậy, phất tay một cái, toàn bộ thuộc hạ thu kiếm trở lại.

Mấy người khách nơm nớp lo sợ vừa nhìn Kim Tuấn vừa thanh toán, chỉ thấy hắn đã thu lại sát khí trên người, cúi chào với mấy vị khách, giọng nói hết sức khiêm tốn lễ độ, bên cạnh còn có người đưa quà tới cho khách, sau đó Kim Tuấn còn cố ý tiễn bọn họ xuống lầu.

Mấy vị khách thấy vậy trong lòng cũng cảm thấy kì quái, mới vừa nãy Kim Tuấn còn sát khí đầy mình thế mà bây giờ lại ôn hoà như vậy, coi như là kết thúc trong hoà bình.

Lúc này Trần Uyên Sam mới từ từ đi tới bên cạnh Nghiêm Thấm Huyên, nở nụ cười hỏi cô, Nhìn đủ rồi sao?

Cô quay đầu lại nhìn anh, có chút thổn thức lắc lắc đầu, Tôi chưa từng gặp qua kiểu buôn bán như vậy, không hổ là thương nhân xuất thân từ hắc đạo, không ngờ đầu trọc thật sự rất có tài năng.

Trần Uyên Sam thấy cô nghiêm túc khen ngợi như thế, nụ cười trên khóe môi càng đậm.

Tất nhiên có tài, mặc dù Kim Tuấn không phải là người đi theo anh từ lúc anh mới gia nhập hắc đạo, mà là thuộc hạ anh mới tuyển chọn được từ hai năm trước, tư chất hết sức dieendaanleequuydonn thông minh, lại có nhiều mánh khoé, không bao lâu khi con đường đi lên của hắn hỗn loạn, anh cũng hết sức coi trọng, đặc biệt để cho hắn phụ trách mấy khách sạn mới xây ở Tokyo.

Kim Joon tiễn khách đi về phòng trở lại tầng năm thì thấy Trần Uyên Sam cùng với Nghiêm Thấm Huyên đứng ở trước cửa phòng, vội vàng bước nhanh tới, khẽ tạ lỗi với Nghiêm Thấm Huyên, Thật xin lỗi, đã làm tiểu thư sợ hãi.

Cô bị thái độ ôn hoà của đối phương làm cho cả kinh, vội vàng xua tay.

Lúc này Kim Tuấn nhìn về phía Trần Uyên Sam cung kính nói, Trần thiếu, những người này vừa mới tới, Kha thiếu cùng vị tiểu thư này biểu diễn chút vũ điệu? Đều là ca kịch mới nhất vừa mới được mời đến.

Trần Uyên Sam nhìn sang bên cạnh trưng cầu ý kiến của Nghiêm Thấm Huyên, gật đầu với Kim Tuấn một cái.

>>>>>>

Mặc dù đã rạng sáng, thế nhưng Nghiêm Thấm Huyên lại không hề cảm thấy mệt mỏi, cả người tràn đầy năng lượng, đầu óc chất chứanhiều phiền não từ sau khi vô tình đụng độ với Trần Uyên Sam đã bay biến hết.

Trong phòng, diễn viên đang chậm rãi hát ca, đánh nhịp nhảy múa, Kha Khinh Đằng cùng với Trần Uyên Sam đang dựa vào lưng ghế ở bên trái của cô, Kim Tuấn cùng với mấy tên thuộc hạ khác ngồi ở bên cạnh bọn họ.

Tiếng hát du dương, cô lướt qua khay rượu, thỉnh thoảng cùng với người ngồi bên cạnh mà cô từng dieendaanleequuydonn muốn kính nhi viễn chi (kính trọng nhưng không gần gũi), hiện tại cô đang nhiệt tình trò chuyện cùng anh, Kim Tuấn cùng với một vài thuộc hạ bên cạnh.

Anh Kim, ngày đó trong quán rượu thật sự cám ơn các anh.   Cô dù sao cũng là người thân thiện, thêm với cách nói chuyện dịu dàng, càng làm cho người khác có cảm giác thân thiết, trong lòng Kim Tuấn cũng cảm thấy lão đại đã kiếm được một cô gái tốt, vội vàng hào phóng mà cười khoát tay,  Không có gì, chỉ là cách thức xuất hiện hôm đó của cô làm cho người khác có chút khó quên.  

Mấy người bên cạnh hôm đó đều có mặt tại hiện trường, vốn đều là nam tử hán tính tình thật thà, vui vẻ cùng Nghiêm Thấm Huyên hàn huyên.

Kha Khinh Đằng ngồi một bên buông ly rượu trên tay, quét mắt sang đám người đang vui vẻ trò chuyện ở bên cạnh, chậm rãi nói với Trần Uyên Sam, Thế nào? Phu nhân tương lai?

Một tay Trần Uyên Sam đặt ở trên bệ cửa sổ, nhìn người phụ nữ đang cười nói vui vẻ kia, thản nhiên nói, Bạn bè, đối tượng hợp tác làm ăn.

 Bạn bè, đối tượng hợp tác làm ăn mà lại đưa đến nơi này?  Giọng nói lạnh lùng của Kha Khinh Đằng, pha chút giễu cợt.

Trần Uyên Sam đặt ly rượu xuống, nhìn người bên cạnh, khóe môi khẽ cong lên, Thật có ý tứ.

Trần Uyên Sam, cậu 'thủ thân như ngọc' nhiều năm như vậy, không cần sa chân vào một người nhỏ tuổi chư vậy.   Kha Khinh Đằng không nói nhiều, câu chữ sắc bén,  Nhà cô ta mới có biến động, nhưng dù sao cũng không phải là đen tối, về sau liên luỵ vào, nên lĩnh hội được.  

Trần Uyên Sam trầm mặc một hồi, chợt cười cười rồi nhìn sang Kha Khinh Đằng ngồi bên cạnh, Cậu chừng nào mới học được cách thương hoa tiếc ngọc đâu? Cậu mắc bệnh chán ghét phụ nữ sao?

Kha Khinh Đằng nghe xong thì giơ chân đạp anh một phát, không thèm để ý đến anh nữa.

>>>>>

*****

Mới uống được mấy ly rượu, Nghiêm Thấm Huyên đã cảm thấy như xuất hiện thêm mấy đầu trọc đứng trước mặt cô, từ một biến thành bốn, từ bốn lại biến thành mười, đầu cô bắt đầu cảm thấy đau nhức, lúc này bên tai lại mơ hồ nghe được giọng nói ôn nhu nhẹ nhàng của ai đó, trong chốc lát những người đứng bên cạnh đều quay sang tạm biệt cô rồi đi ra ngoài, cô cố gắng mở mắt, liền nhìn thấy được bóng dáng của mấy nữ phục vụ đang tiến tới đây.

Kha Khinh Đằng đã sớm đi về, Trần Uyên Sam ngồi bên cạnh nói với cô, Bây giờ đã muộn rồi nên tôi gọi bọn họ đến đưa cô về, đến sáng sớm ngày mai tôi sẽ đưa cô về.

Bây giờ cô thật sự rất mệt nên phất tay với anh xong, liền theo mấy nữ phục vụ đi ra ngoài.

Buổi sáng lúc Nghiêm Thấm Huyên tỉnh lại, chỉ cảm thấy nằm trên cái giường này thực thoải mái, cô duỗi lưng một cái, mở mắt ra nhìn đồng hồ trên đường đã chỉ 12 giờ mới lười biếng bò dậy.

Sau khi làm vệ sinh cá nhân xong, cô mới vừa rót chén nước liền nghe thấy tiếng chuông báo tin nhắn của điện thoại, mở ra xem thì thấy là tin nhắn của Trần Uyên Sam, nói cô nếu tỉnh rượu rồi thì đi ăn cơm, ăn xong sẽ cùng nhau trở về, còn nói đã sai người đưa thuốc giải rượu để ở trước cửa phòng cô.

Cô để điện thoại di động xuống bàn rồi ra mở cửa, quả nhiên thấy trên sàn nhà ở cạnh cửa có thuốc giải rượu, nàng cầm thuốc giải rượu lên rồi quay trở về gian phòng, trong lòng chợt thấy vừa có chút buồn cười lại vừa ấm áp.

Lúc cô tới sảnh, xa xa đã nhìn thấy Trần Uyên Sam đang ngồi cạnh bàn ăn thong thả nhàn nhã dùng bữa trưa, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu lên gò má của anh, quả thực dieendaanleequuydonn là anh tuấn giống như hoàng tử từ trong truyện tranh bước ra. Trong nháy mắt Nghiêm Thấm Huyên bị chính ý nghĩ của mình làm cho nổi cả da gà, khẽ đưa mắt nhìn xung quanh.

Hoàng tử ư, không phải khủng bố đã là tốt lắm rồi.

Cô đi tới kéo chiếc ghế đối diện anh rồi ngồi xuống, ngáp một cái, Trần Uyên Sam thấy cô vừa mới tỉnh dậy lại bắt đầu lười biếng, đưa cho cô bình cà phê, cô mắt không ngước lên vẫn chuẩn xác tiếp được bình cà phê từ tay anh.

Hai người mặc dù không lên tiếng, thế nhưng động tác lại vô cùng ăn ý, Kim Tuấn đi vào vốn là muốn báo cáo một số chuyện với Trần Uyên Sam, thấy hai người ngồi ở bên kia vô cùng hòa hợp dùng bữa trưa với nhau, thì khẽ cười rồi lui ra ngoài.

Dùng xong bữa sáng thì đã sớm có xe chờ đưa đón, Nghiêm Thấm Huyên chào tạm biệt với phục vụ rồi bước lên xe, Trần Uyên Sam đứng ở cửa nghe Kim Tuấn báo cáo một lúc rồi cũng lên xe.

Trong xe chợt vang lên âm thanh du dương của đàn dương cầm, anh nhận điện thoại, trong lòng cô nghĩ anh nhận điện thoại của ai mà sao nghe giọng lại nhẹ nhàng đến vậy, chỉ thấy anh cầm điện thoại ôn nhu nói với cô, Hi San nói muốn cô chủ nhật cùng đi chơi Disneyland với nó, cô có rảnh không?

Cô nghe anh nói thế, nghĩ đến tiểu công chúa dễ thương kia, cực kỳ sảng khoái đồng ý, Không thành vấn đề, đến lúc đó sẽ hẹn thời gian cụ thể.

>>>>>

Nghiêm Thấm Huyên vừa mới bước ra khỏi thang máy, liền nhìn đến một người đang chán nản ngồi ở trước cửa phòng cô, đầu cúi gằm xuống.

Người nọ nghe tiếng bước chân, ngẩng đầu lên thấy cô đã quay trở về, vẻ tức giận cùng với lo lắng như đã lên tới đỉnh điểm.

Em đã đi đâu?! Đêm qua em không trở về?!  Lục Thiêm Lịch lập tức đứng lên, đi tới trước mặt cô, giọng nói có chút đáng sợ.

Cô thấy hắn kích động tới nỗi gân xanh nổi lên, câu liên quan gì tới anh vừa định nói ra liền lập tức thu lại, kiên nhẫn nói, Đi chơi với bạn, về muộn một chút là chuyện bình thường.

Bạn? Em lấy đâu ra bạn ở Nhật Bản? Nam hay nữ vậy?  Tay hắn bắt lấy bả vai của cô, làm cho hàng lông mày của cô nhíu lại.
Ngươi không cần nói hai câu liền động thủ.   Nàng tính khí dần dần cũng có chút lên tới, lập tức hất tay của hắn ra,  Ta bây giờ không phải là ngươi người nào, không cần thiết mọi chuyện báo cáo cho ngươi phải rõ ràng như vậy.  

Lục Thiêm Lịch nhìn cô một lúc, vốn còn muốn tra hỏi thêm, thế nhưng đã kiềm chế lại được, thần sắc dieendaanleequuydonn càng ngày càng xấu đi, Thấm Huyên............ Rốt cuộc anh phải làm thế nào em mớicó thể tha thứ cho anh............ Anh một mình lặn lội đến Nhật Bản tìm em...... Em đừng nhẫn tâm lạnh nhạt với anh như vậy......

Cô nghe hắn nói thế, cảm xúc hỗn độn vất vả lắm mới ném được sang một bên lại trở về, nghe hắn nói những lời như vậy, cô lại không biết nên trả lời như thế nào.

Lục Thiêm Lịch, tôi không phải là thú cưng của anh, gọi là đến, đuổi là đi.   Hồi lâu, cô nhìn hắn lái chậm rãi nói,  Tôi nhìn thấy anh là sẽ nghĩ tới những chuyện làm cho lòng tôi cảm thấy khó chịu.  

Lục Thiêm Lịch nghe thấy cô nói vậy... , trầm mặc một hồi lâu, Thấm Huyên, xem như anh cầu xin em, em có thể cho anh một ngày để chứng minh? Ngay ngày mai! Anh đã chuẩn bị cái này từ rất lâu rồi, cầu xin em.

Cô thấy hắn quần áo xộc xệch, cả người tựa như đã mệt mỏi và chán nản tới cực điểm, đầu óc hỗn loạn hò hét, trong vô thức cô gật đầu.

>>>>>>

Lần này Lục Thiêm Lịch thật sự dốc hết công sức và tấm lòng của hắn vào đó.

Sáng ngày thứ hai lúc cô vừa mới ngủ dậy, nghe thấy tiếng gõ cửa, dụi mắt rồi đi mở cửa, cảnh tượng ngoài cửa làm cho cô sợ hết hồn, chỉ thấy đứng trước cửa phòng là một cô gái Nhật Bản mặc ki-mô-nô, thấy cô thì lễ phép nói, Tiểu thư, tôi nhận được sự ủy thác của Lục tiên sinhđưa cô tới một nơi, tôi sẽ chờ cô thay quần áo. Có được không ạ?

Nghiêm Thấm Huyên không nghĩ được Lục Thiêm Lịch muốn giở trò gì, phí công suy nghĩ, thấy cô gái kia có ý tốt như vậy, chi bằng đi thử xem sao.

Cô gái kia dẫn Nghiêm Thấm Huyên ra khỏi khách sạn đi tới ngã rẽ, đi một hồi thì đến trước một căn phòng được trang trí cực kỳ tinh xảo.

Cô gái dịu dàng tiến lại gần cô, khuôn mặt tươi cười nhẹ nhàngnói cho cô biết, Tiểu thư, đây là nơi cô cần tới.

Nghiêm Thấm Huyên chào tạm biệt cô gái, rồi mở cửa căn phòng ra.

Đập vào mắt là một đại sảnh hoa lệ, giữa đại sảnh treo một chiếc màn hình lớn.

Cô từ từ đi vào căn phòng, đại sảnh rộng không tưởng nổi, phía dưới màn hình có một chiếc ghế sa lon.

Cô ngồi lên, cầm điều khiển bật lên.

Đó là một đoạn video.

Lần đầu tiên cô và Lục Thiêm Lịch gặp mặt, thừa nhận quan hệ, những cuộc hẹn hò, ngày kỷ niệm...... Hình ảnh cứ từ từ hiện lên, có ảnh cô khóc đến mức nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, có ảnh Lục Thiêm Lịch cõng cô nhảy ếch trước mặt bạn bè, có ảnh mọi người ở Lục gia ngồi xung quanh chúc mừng sinh nhật mẹ Lục......

Màn hình phát bài hát cô thích nhất, vài hình ảnh, thỉnh thoảng làm cho cô bật cười, sự việc như đang được tái hiện lại trước mắt cô.

Xem được một lúc, trên màn hình nhảy ra một hàng chữ lớn, bảo cô hãy xem quyển sổ đặt bên cạnh bàn trà.

Cô quay đầu lại, trên khay trà quả thật có đặt một quyển sổ tinh xảo, cô đưa tay lấy, mở ra sau nhìn một hồi, nước mắt không kìm được liền rơi xuống.

Đó là quyển sổ Lục Thiêm Lịch tự tay viết.

Một trăm ngày yêu nhau của bọn họ, mọi kỷ niệm của bọn họ hắn đều ghi nhớ kĩ, có mấy tờ có đính hình ảnh lên. Không phải ngày nào hắn cũng viết, nhưng mỗi tháng trôi qua, cũng sẽ có vài kỷ niệm đáng giá được ghi vào đây.

Nghiêm Thấm Huyên đưa tay ngăn dòng nước mắt đang muốn trào ra, chậm rãi đọc từng trang từng trang một, thời điểm cô thấy trang cuối cùng, cô phải lấy tay che miệng lại để ngăn không cho mình khóc ra thành tiếng.

Bà xã, quyển sổ này vốn là muốn đưa cho em trong ngày kết hôn của chúng ta, anh có thể tưởng tượng được thời điểm em đọc được nó nhất định sẽ khóc không thành tiếng, nhưng hôm nay anh phạm phải sai lầm lớn như vậy, anh thật sự không biết có còn cơ hội để được làm chồng của em nữa hay không, anh biết anh rất hèn hạ, nhưng anh chỉ có thể dùng những kỉ niệm để trói chặt em, bởi vì hôm nay trong tay anh đã nắm lấy những kỉ niệm đặc biệt của chúng ta.  

Cô không phải là không muốn, nhớ lại ba năm yêu nhau của bọn họ, cô rất đau lòng, không thể thoát ra khỏi những kỉ niệm đẹp đẽ ấy.

Lúc này Lục Thiêm Lịch từ trên lầu đi xuống, đôi mắt chất chứa tình cảm sâu đậm, hắn đi tới ngồi xuống bên cạnh cô, ôm bả vai của cô, nhẹ nhàng thì thầm bên ti cô, Thấm Huyên, anh đã rất cố gắng để dành lại được tình cảm của em, cảm ơn em đã cho anh dieendaanleequuydonn một cơ hội. Về sau chỉ cần em đồng ý, chúng ta sẽ lập tức đi đăng kí kết hôn, anh sẽ ngay lập tức cưới em về nhà, tình nguyện để cho em đè đầu cưỡi cổ.

Hắn là một người đàn ông đào hoa, cô hiểu rõ hắn, mặc dù trong lòng Nghiêm Thấm Huyên biết rõ ràng đây là phương thức làm lành ấu trĩ và cẩu huyết cỡ nào, nhưng phụ nữ vốn dễ bị làm cho cảm động.

Thấm Huyên, anh hi vọng lúc anh trở về thành phố S, có thể đưa em trở về cùng anh. Em đừng trốn tránh anh nữa, được chứ? 

>>>>>>

Crypto.com Exchange

Chương (1-30)