← Ch.29 |
Doãn Bích Giới dự tính gần ngày sinh của Nghiêm Thấm Huyên sẽ bay về, từ nước Mĩ gọi điện thoại tới nói là mấy ngày nay đang chuẩn bị, Nghiêm Thấm Huyên mặc quần áo chống phóng xạ, cầm ống nghe cười với bạn tốt, "Ơ, trở về để giành quyền làm mẹ nuôi hả?"
"Tớ phải dành sao? Cậu nói Ân Kỷ Hồng không nên ầm ĩ, anh ta có ầm ĩ thì anh ta và Cẩn Mạt cũng không trở thành cha nuôi mẹ nuôi của nó được, đứa bé trong bụng cậu kiên cường như thế, đẩy lùi kẻ địch, hoàn toàn là một phiên bản khác của diendandlqsd tớ, được chứ?" Doãn Bích Giới cầm điện thoại di động nói mấy câu, "Cậu đưa điện thoại cho Trần Uyên Sam đi, Kha Khinh Đằng muốn nói chuyện với anh ta."
Nghiêm thấm Huyên đưa ống nghe cho Trần Uyên Sam, Trần uyên áo cầm ống nghe chống phóng xạ đi ra cửa sổ cách xa cô một chút, chỉ nghe thấy giọng nói của Kha Khinh Đằng truyền đến, "Nghe Ân Mao nói hiện tại cậu còn đáng sợ hơn cả lúc đánh sập hai căn cứ đó, chỉ cần chạm vào liền bùng nổ?"
Trần Uyên Sam quay đầu lại liếc nhìn bà xã đang khoanh tay lại, khóe môi cong lên, "Cậu cứ tin tôi, nói không chừng lúc bà xã cậu mang thai, cậu chỉ hận ngày ngày không được ngồi lên hỏa tiễn."
Lúc này Kha Khinh Đằng không trả lời mỉa mai như mọi khi, trầm mặc một hồi, lạnh nhạt nói, "Sẽ nhanh thôi."
Hai người hàn huyên đôi câu, Trần Uyên Sam vừa định cúp điện thoại, đột nhiên nghe được sau lưng truyền đến tiếng rên khe khẽ.
Sắc mặt anh biến đổi, trực tiếp quăng ống nghe cùng điện thoại xuống đất, gần như là lăn một vòng chạy đến bên cạnh Nghiêm Thấm Huyên mặt đã đổi sắc, nâng cánh tay cô lên lắp bắp nói, "Có phải muốn sinh hay không?...... Có đau hay không?...... Nơi nào đau?......"
Sắc mặt Nghiêm thấm Huyên hoàn toàn trắng bệch, ngón tay nắm chặt váy thở gấp nói, "Hình như...... Phía dưới...... Nước......"
Trần Uyên Sam vừa nghe đến, lập tức giơ chiếc váy rộng của cô lên liếc nhìn, sắc mặt tái xanh cầm điện thoại bàn, gọi một cú điện thoại đến lầu dưới, gần như hét lên mà nói, "Xe, xe, lập tức đi bệnh viện!"
......
Thời điểm Ân Kỷ Hồng cùng Cẩn Mạt đưa hai bảo bối sinh đôi của họ chạy đến, Đan Cảnh Xuyên và Lolita nhà hắn cũng đã đến, Trần Uyên Sam đứng ở trước cửa phòng sinh đi tới đi lui, tóc bị anh nắm làm rối một cục, Nghiêm Khải Cao Nhạn, Trần Thế Phương và Phùng Khanh cũng đã chờ ở một bên.
Dưới áp lực nặng nề của sự im lặng, Ân Kỷ Hồng từ trước tới giờ vẫn không sợ chết, đi tới trước mặt Trần Uyên Sam, vỗ vỗ bờ vai của anh nói, "Cậu còn cười nhạo tôi, cậu nhìn lại vẻ mặt của cậu đi, người nào không biết còn tưởng cậu phẫu thuật thẩm mĩ hỏng đấy." Hắn vừa nói vừa cười ha ha muốn làm bầu không khí vui vẻ hơn một chút.
Lúc này Đan Cảnh Xuyên không nhìn nổi nữa, đi lên phía trước nhanh chóng kéo Ân Kỷ Hồng qua một bên, chỉ chỉ vào bức tường bệnh viện, Ân Kỷ Hồng liếc mắt nhìn, lập tức giơ chân lên, "Mẹ kiếp, tường tróc một lỗ lớn như vậy? Bệnh viện này làm ăn kiểu gì vậy? Nhìn như sắp sụp đến nơi!"
Đan Cảnh Xuyên bất lực, chú ý liếc nhìn người đứng một bên, nhỏ giọng nói, "Là do Trần Uyên Sam làm đấy, cậu mau câm miệng lại đi, nói không chừng đợi lát nữa cậu cũng sẽ bị như vậy đấy."
Lúc này Trần Uyên Sam đột nhiên ngừng lại, xoay người đi tới cửa phòng sinh, Trần Thế Phương đứng một bên liền vội vàng tiến lên ngăn lại, sắc mặt trầm xuống nói với anh, "Mới vừa rồi bác sĩ đã nói, sinh non cũng có thể thuận lợi sinh hạ đứa diendandlqsd bé, mới như vậy con đã vội vã xông vào thì còn ra thể thống gì nữa? Mấy tháng này đều mời các bác sĩ giỏi nhất đến nhà chăm sóc, con là bác sĩ hay bọn họ là bác sĩ?"
Trần Uyên Sam cảm thấy toàn thân đã bị mồ hôi thấm ướt, trước mắt là một trận địa màu đen, mới vừa rồi nghe thấy tiếng rên sợ hãi của Nghiêm Thấm Huyên, thiếu chút nữa anh đã lật tung dãy ghế lên, lúc này nghe lời khuyên của cha, cảm xúc mới có chút hòa hoãn hơn.
Cả đời này anh cũng không cảm thây dài như lúc này, nghe được tiếng nhịp tim của chính mình, hô hấp mãnh liệt, khủng hoảng đến mức ngay cả quả đấm đều không thể nắm chặt, cho tới khi cửa phòng sinh mở ra, anh còn đờ người mất hai giây mới xông lên.
Y tá ôm một đứa bé cười tủm tỉm đi tới nói: "Chúc mừng, là một bé gái."
Mấy trưởng bối đều thở ra một hơi, trên mặt rốt cuộc cũng lộ ra cười, Cố Linh Lan nhỏ bé chạy tới nhanh nhất, kéo cánh tay Đan Cảnh Xuyên ầm ĩ gọi bảo bảo đáng yêu.
Trần Uyên Sam chỉ liếc qua con gái một cái, sau đó liền bước ngay vào phòng sinh đi tới trước mặt Nghiêm Thấm Huyên, sắc mặt cô trắng bệch, không có một tia huyết sắc, tóc bị mồ hôi thấm ướt dính vào trên mặt, thời điểm nhìn thấy anh thì nhẹ nhàng cong khóe môi lên, khẽ nói, "Là con gái."
Anh đi tới bên cạnh cô, nắm tay của cô thật chặt, nghe được giọng nói yếu ớt gần như không phát ra âm thanh của cô, hốc mắt dần dần đỏ lên, đôi môi có chút run rẩy, cúi đầu lại gần bên tai của cô khẽ nói ba chữ.
Cô nghe thấy thì rất sửng sốt, nhìn thấy gương mặt tiều tụy của anh, sống mũi cay cay.
Cùng nhau đi trên một con đường, cho dù lúc tình cảm mãnh liệt nhất, anh cũng chưa từng nói ra ba chữ này.
Nghiêm Thấm Huyên nhất thời cảm thấy sự chịu đựng đau đớn khi cơ thể như muốn xé làm đôi với cuộc mang thai mười tháng gian khổ, hàng đêm lăn qua lộn lại không ngủ được toàn bộ đều là đáng giá, cho dù có chịu nhiều khổ cực hơn nữa, anh có thể nói ra ba chữ này là tốt rồi.
Anh yêu em.
***
Trên sofa lớn ở phòng cho bảo bảo, Trần Uyên Sam ôm bà xã, nhìn cô cởi áo ra cho con gái bũ sữa, khuôn mặt nho nhỏ của con gái đã có thịt hơn rồi, không như bộ dạng diendandlqsd nhăn nheo lúc vừa ra đời, đang nhắm mắt lại cái miệng nhỏ nhắn khẽ động đậy, Nghiêm Thấm Huyên nhìn cô công chúa nhỏ mới của Trần gia, lòng nhu hòa như nước.
Lòng của Trần Uyên Sam cũng như tan ra, con gái bảo bối của mình giống như một hòn ngọc quý, thật vất vả bảo bảo cũng đã được sáu tháng, dáng dấp khỏe mạnh đáng yêu, anh cũng vinh dự trở thành vú em cấp một, nhưng mấu chốt là Nghiêm Thấm Huyên sau khi khôi phục lại dáng người chỉ chăm chăm đến con gái, cơ hồ hoàn toàn vứt anh ra sau ót.
Bảo bảo ăn no, những người khác thì lại đói bụng rồi, Trần Uyên Sam bế lấy con gái, cẩn thận đưa cô bé cho người làm, đóng cửa lại, nhanh chóng kéo lấy Nghiêm Thấm Huyên còn chưa kịp mặc quần áo chỉnh tề, đổ ập xuống hôn cô.
Mới vừa rồi con gái bị anh đưa ra ngoài, cô không kịp ngăn cản, lần này bị anh đè xuống ghế sofa hôn lấy hôn để, đỏ mặt khe khẽ đẩy anh ra, Trần Uyên Sam hôn cô, trên tay nắm lấy luồng tuyết trắng, híp mắt than một tiếng, "Bà xã, anh sắp nghẹn chết rồi."
"Đợi lát nữa phải đi tham gia nghi thức tại giáo đường cùng với cha và dì Khanh rồi, em muốn đi thay quần áo khác, không còn kịp rồi..."
"Ưmh......" Trần Uyên Sam lột quần áo cô xuống, ôm cô đặt ở trên ghế sa lon, mắt đỏ ngầu lên, "Anh cũng vậy, không còn kịp nữa rồi...... Anh muốn phát điên rồi......"
Anh lập tức cởi quần đưa vật nóng rực đi sâu vào, cô thấy thân thể căng cứng, rất nhanh nơi đó đã ẩm ướt, giọng nói run rẩy khẽ gọi anh. Trần Uyên Sam nhịn đã bao lâu, sau khi sinh bốn tháng cũng không chạm cô đến mấy lần, làm sao có thể chịu được nữa, càng ngày càng đi sâu vào, cô cắn môi, rên rỉ càng làm cho anh thêm kích động, kéo cô đứng lên tựa vào trên lưng ghế sofa, từ phía sau mãnh liệt đi vào.
Nghiêm Thấm Huyên bị anh khống chế, không bao lâu sau liền nằm úp sấp ở trên ghế sofa, anh vòng một tay qua vân vê bờ ngực nặng trĩu, ghé sát miệng vào bên tai cô khẽ cảm thán, "Về sau em không cần cho cục cưng ăn nữa, cho anh ăn, được không?"
Cô cảm thấy anh lại tăng thêm tiết tấu, khẽ mắng anh lưu manh, Trần Uyên Sam cười như tên trộm, gương mặt tuấn tú chìm đắm trong dục vọng, luận động trong cơ thể cô diendandlqsd khẽ nói, "Ừ...... Anh chính là lưu manh.... . Bà xã à em thật chặt, chặt hơn so với trước kia......"
Anh cũng là dựa vào nghị lực cứng rắn chống đỡ, đợi đến lúc lần thứ hai cô khóc, anh bị nơi đó co rút nhanh làm cho gầm nhẹ một tiếng, mất hồn bắn vào trong cơ thể của cô.
Sau khi chấm dứt Trần Uyên Sam ôm cô đi tắm rửa, tay cầm tay giúp cô thay xong quần áo, cụng trán mình vào trán cô hỏi, "Chờ Hàm Tâm được chừng một tuổi rưỡi, hai tuổi, chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ, có được không?"
Chỉ định lùi lại không ngờ lại lâu như vậy, mọi thứ không được phê chỉ thị, không thực hiện được trì hoãn ở đó, Nghiêm Thấm Huyên nhìn vẻ mặt dịu dàng của anh, suy nghĩ một chút nói, "Ừ...... Anh có thấy đứa bé hai tuổi nào chứng kiến hôn lễ của cha mẹ nó chưa?"
"Cái này thì có sao." Anh cười cười, "Cho dù con bé có ba mươi tuổi, em muốn tổ chức hôn lễ một lần nữa cũng được, anh sẽ nhờ tên Phong Trác Luân đó chuẩn bị cho anh hai mươi chiếc nhẫn kim cương, ngày nào đó em lại muốn mặc váy cưới, đi qua giáo đường, chúng ta sẽ lập tức thực hiện."
"Dì Bích Giới!" Trần Hàm Tâm nhỏ bé mặc như một tiểu công chúa xinh đẹp, kéo tay Doãn Bích Giới nói, "Hôm nay mẹ thật xinh đẹp!"
Doãn Bích Giới kéo cô bé đứng ở trong phòng thay đồ, nhìn Nghiêm Thấm Huyên vừa mới thay váy cưới xong bây giờ đang được thợ trang điểm trang điểm cho, khóe môi cong lên, khó có được kiên nhẫn nói: "Tất nhiên rồi, về sau Tâm Tâm cũng sẽ xinh đẹp giống như mẹ con vậy."
"A, dì ơi, về sau Ấn Thích cũng sẽ xinh đẹp như vậy sao?"
Kha Ấn Thích là con trai của Kha Khinh Đằng cùng Doãn Bích Giới, mới vừa tròn bốn tuổi, gương mặt giống như cha mẹ nói, vẻ lạnh lùng cấm ai đến gần.
Bên kia nghiêm thấm Huyên nghe con gái nói với bạn tốt thì bật cười, dịu dàng nói, "Tâm Tâm, Ấn Thích là con trai, tại sao lại dùng từ xinh đẹp để hình dung?"
"Nhưng mẹ à, con đã quan sát kĩ rồi, không có một người nào xinh đẹp như Ấn Thích cả." Trần Hàm Tâm bẻ ngón tay đầu, nhìn mẹ một chút rồi lại nhìn qua người dì nữ vương, "Tâm Tâm không nói láo, ba vẫn dạy Tâm Tâm phải nói thật."
Nghiêm Thấm Huyên cảm thấy chính mình vẫn không có biện pháp nào với con gái, cưng chiều nhìn con, dịu dàng nói, "Tâm Tâm, con đi xem cô Hi San đã chuẩn bị xong chưa, con nói với cô là chỗ mẹ đã chuẩn bị tốt rồi."
Hện tại Trần Hi san cũng đã là một tiểu cô nương như hoa như ngọc mười lăm mười sáu tuổi, dáng người hoàn mỹ gương mặt đẹp giống như Trần Uyên Sam, làm cho một diendandlqsd đoàn dài nam sinh cấp một cấp hai đuổi theo không buông, lúc này sẽ làm phù dâu cho anh trai, tiểu công chúa phải chăm chút chuẩn bị.
Trần Hàm Tâm đi tới phòng thay đồ sát vách, Doãn Bích Giới tiến lên giúp Nghiêm Thấm Huyên sửa lại tóc, hài lòng trêu ghẹo cô nói, "Ừ, con gái cũng năm tuổi rồi, cậu rốt cuộc phải lập gia đình rồi, thật không dễ dàng."
Nghiêm Thấm Huyên nâng váy đứng lên, không chịu yếu thế, "Đứa bé cũng một tuổi rồi, ngay cả giấy khai sinh cũng không có, thật không dễ dàng."
Lúc này Cẩn Mạt đẩy cửa đi vào, cười tiến lên giúp Nghiêm Thấm Huyên sửa sang lại váy cưới, "Bích Giới, cậu đừng cười cậu ấy nữa, hiện tại cậu ấy rất cứng rắn đấy, mới vừa Trần Uyên Sam còn nói với tớ muốn tớ đi vào nói với cậu đừng trêu chọc bà xã anh ta."
Doãn Bích Giới liếc mắt, nhìn vẻ mặt tươi cười của Nghiêm Thấm Huyên nói, "Được được được, cậu đừng cười như thế nữa, hôm nay tớ không ăn được bao nhiêu, vợ chồng cậu đừng ép tớ phải phun ra nữa."
*****
Hôn lễ của con trai trưởng Trần gia được tổ chức rất khoa trương, Trần Uyên Sam bao cả khách sạn mà thủ tướng nước khác từng đến ở để tổ chức hôn lễ, do Nghiêm Thấm Huyên gợi ý, trừ người nhà với bạn bè ra, chỉ mời một bộ phận đã từng hợp tác của thương giới, thế nhưng mặc dù là vậy, cả buổi tiệc vẫn lóe sáng như ánh sao trên bầu trời.
Đến lúc Trần Uyên Sam nắm được tay vợ, cũng đã là buổi trưa rồi, ở trên khán đài người dẫn chương trình đang nói chuyện, nhân lúc đó anh véo Nghiêm Thấm Huyên khẽ hỏi, "Có mệt không? Buổi sáng anh có làm em đau không?"
Nghiêm thấm Huyên nghe nửa câu đầu biểu hiện trên mặt vẫn còn bình thường, nghe nửa câu sau liền cảm thấy không ổn, da mặt mỏng xấu hổ tức giận liếc anh, anh nhìn cô dâu xinh đẹp đứng bên cạnh, trên mặt tràn ngập gió xuân, che giấu nụ cười tiếp tục nói, "Ừ, nhìn dáng vẻ của em chắc là không đau, anh sẽ giữ lại sức mạnh cho đêm động phòng tối nay."
Cô quả thực không muốn để ý tới người ở hậu trường buổi lễ kết hôn mà vẫn giở trò lưu manh, bấm tay anh không nói lời nào, Trần Uyên Sam không trêu chọc cô nữa, dịu dàng nói, "Cố gắng chịu đựng một lúc nữa, buổi tối sẽ bắt đầu sớm một chút để nhanh kết thúc."
"Hôn lễ đều như vậy, em không mệt." Cô nhìn thẳng vào mắt anh nói, "Anh uống ít rượu một chút."
"Yên tâm, anh có người cứu trợ rồi." Trần Uyên Sam sử dụng ánh mắt ý bảo cô nhìn phù rể đứng bên cạnh Trần Uyên Sam.
Đan Cảnh Xuyên và Ân Kỷ Hồng đều đã kết hôn, dĩ nhiên là không thể làm phù rể, Trần Uyên Sam bay tới tận Pari để tóm lấy nhà thiết kế nổi tiếng Phong Trác Luân về đây, Nghiêm Thấm Huyên nhìn gương mặt yêu nghiệt của phù rể rồi lại nhìn Trần Hi San đứng bên cạnh hắn, khẽ tán thưởng "Xem ra về sau cánh cửa của Trần gia sẽ bị những công tử theo đuổi Hi San san bằng mất."
Anh chẳng nói đúng sai cười cười, vừa muốn nói gì đó thì đột nhiên người dẫn chương trình xoay người lại, muốn Nghiêm Thấm Huyên tiến lên một bước đối diện với những vị khách phía dưới, Trần Uyên Sam nhìn bóng lưng vợ của mình mặc bộ váy cưới trắng thuần khiết tiến lên phía trước, đột nhiên cảm thấy mình như được sống lại một lần nữa.
Bừng tỉnh khỏi giấc mộng dài, giai nhân đối hồng trang.
***
Nói là có tăng cường cứu trợ, thời điểm Trần Uyên Sam trở về khách sạn cũng đã là rạng sáng rồi, Nghiêm Thấm Huyên đã sớm tắm rửa sạch sẽ thay đồ rồi, mới vừa dỗ tiểu Hàn Tâm đi ngủ, đang mặc đồ ngủ nằm ở trên giường lớn xem ti vi.
Nhìn thấy anh đẩy cửa tiến vào, cô vội vã xuống giường, giúp anh cởi áo khoác nồng nặc mùi rượu xuống, siết chặt lưng của anh hỏi, "Anh uống bao nhiêu rồi?"
Ánh mắt Trần Uyên Sam thanh tỉnh như không uống rượu, cúi đầu hôn một cái mặt của cô, hơi thở phả vào bên tai cô, "Không có nhiều, Phong Trác Luân với Ân Mao đã lên giúp, người phía dưới cũng khôngmuốn làm khó."
"Em giúp anh pha nước tắm, pha xong anh đi tắm luôn đi, được chứ?" Cô đưa tay xoa lên gương mặt thoáng vẻ mệt mỏi của anh mà thấy đau lòng, ba năm sau mới cử hành hôn lễ thật đúng là dư thừa, nhưng anh vẫn nhớ rõ nhất định muốn tổ chức cho cô một hôn lễ hoàn chỉnh.
"Được, em và anh cùng tắm." Trần Uyên Sam một tay ôm ngang cô đi vào phòng tắm, "Bà xã, hôm nay em mặc váy cưới thực sự rất xinh đẹp."
Nghiêm Thấm Huyên vùi ở trong ngực anh nhìn cái cằm kiên nghị của anh, giật mình, nắm lấy tay anh chặt hơn một chút, "Em không có nói cùng anh tắm mà?"
"Nói cái gì?" Trần Uyên Sam bế cô vào phòng tắm, tay chân nhanh nhẹn lột sạch quần áo của cô lẫn của mình, ôm cô vào bồn tắm, mặc dù cô đã tắm rồi, nhưng vẫn là mặc cho anh làm loạn, sờ sờ cằm của anh, ghé sát bờ môi thì thầm một câu ở bên tai anh.
"Ồ! ——" Anh nghe xong thì cười nhìn cô lắc đầu một cái, "Anh vốn cho rằng vợ anh quái đản khác người, vậy mà cũng làm được một bài thơ nha, thơ tám chữ nữa chứ?"
Nghiêm Thấm Huyên bị anh trêu chọc làm cho mặt đỏ bừng lên, dùng sức véo vào hông anh, anh bị cô véo không ngừng cười được, con ngươi đen láy nhìn cô bỗng nhiên nói, "Em đã dụ dỗ được người đàn ông của em cao hứng, cho nên......"
Cho nên chuyện về sau cô thật sự không ngờ tới, thời điểm tỉnh lại, xe đã dừng lại ở cửa khách sạn nhỏ ở thị trấn G rồi.
Bốn giờ sáng, bầu trời thị trấn G đã le lói chút tia sáng, Trần Uyên Sam đi vòng sang bên kia mở cửa xe ôm cô xuống, khẽ hôn lên mặt cô nói, "Đến nơi rồi, sao lại vẫn ngơ ngác như vậy? Sau khi đi vào em lại ngủ tiếp, có được không?"
Mới vừa từ phòng tắm khách sạn ra ngoài, chỉ với một cú điện thoại Trần Uyên Sam đã làm cho Ân Kỷ Hồng và Cẩn Mạt đang chìm trong giấc mộng phải tới đón tiểu Hàn Tâm, chờ Ân Kỷ Hồng xù lông tìm đến cửa phòng, anh đã nhanh chóng kéo Nghiêm Thấm Huyên thoát khỏi hiện trường.
Nghiêm thấm Huyên nhìn khách sạn quen thuộc trước mắt, ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đang mỉm cười đứng bên cạnh, thắc mắc đêm động phòng anh lại làm gì vậy, uể oải mệt mỏi tựa vào trước ngực anh, đi vào bên trong khách sạn.
.... .
Lúc tỉnh lại, ánh mặt trời phía ngoài đã rất chói mắt, Trần Uyên Sam ngồi ở bên cạnh cô uống trà ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, thấy cô đã tỉnh, đi tới ấn cái cằm lún phún râu chà xát trên gương mặt cô, "Con sâu lười nhỏ, mau dậy đi, anh dẫn em đi ăn."
Có vẻ tinh thần anh rất sảng khoái, mặc áo sơ mi màu xám tro, cuốn tay áo cười tủm tỉm nhìn cô, cô mở to hai mắt, đưa tay làm nũng muốn anh ôm.
"Nếu không phải là đợi lát nữa có chuyện, nhất định anh sẽ làm em ngay tại đây." Trần Uyên Sam giúp cô mặc quần áo, nửa uy hiếp véo mặt của cô nói.
"Rốt cuộc là làm gì? Thần thần bí bí?" Nghiêm Thấm Huyên mơ màng suy nghĩ nửa đêm nửa hôm anh tới thị trấn G làm gì, trong lòng vừa tò mò vừa háo hức chờ mong, thời điểm ăn sáng cũng đứng ngồi không yên.
Ra khỏi khách sạn, Trần Uyên Sam dắt cô đi đến phía cầu, đến nơi khúc quanh đã có một con thuyền nhỏ chờ sẵn, người chèo thuyền đã chờ sẵn ở đó, giao mái chèo trên tay cho Trần Uyên Sam, sau đó liền rời đi.
"Phu nhân, mời." Anh cẩn thận dắt cô lên thuyền để cho cô ngồi xuống, động tác lưu loát tháo dây thừng ra, mái chèo dao động đẩy con thuyền đi về phía trước.
Thị trấn G người đến người đi, có rất nhiều du khách đi ngang qua, nhất là những cô gái, cũng dừng bước lại, nhón chân nhìn người đàn ông anh tuấn đang chèo thuyền dưới dòng sông.
Nghiêm Thấm Huyên ngồi ở trên thuyền, vén tóc ra sau tai, thỉnh thoảng Trần Uyên Sam và cô liếc mắt nhìn nhau rồi cười, thanh nhàn nhìn khung cảnh phía trước, hứng thú lên, còn khẽ hát.
Trần Uyên Sam thấy cô vui vẻ, chiếc thuyền nhỏ chèo về phía trước mảnh đất nào đó thì dừng lại, đưa tay kéo cô đứng lên nói với cô, "Anh cõng em."
Cô thuận theo nhảy lên phía sau lưng của anh, chọc cho anh ngứa ngáy, Trần Uyên Sam cười quay đầu lại hôn cô, cõng cô lên bờ, bảy lần quặt tám lần rẽ một lần đi vào trong một con ngõ hẻm.
"Ah?" Lúc anh ngừng lại cô sững sờ, từ lưng anh nhảy xuống hỏi: " Đây không phải là...... ?"
Trần Uyên Sam ôm chầm lấy bả vai của cô nhẹ nhàng gõ cửa, một lát sau, một bé trai ra mở cửa, nhút nhát từ bên trong nhô đầu ra.
Bé trai thấy là người lạ, vội vàng kêu lên một tiếng, không bao lâu sau, một thiếu phụ nhanh chóng đi tới.
Nghiêm Thấm Huyên thấy người thiếu phụ đó liền cười một tiếng, cũng không ngờ lại là Ngô thị giúp cô thiết kế may bộ đầm trước đó.
Thiếu phụ nhìn đến bọn họ, đứng tại chỗ suy nghĩ một lát giống như nhớ ra bọn họ là ai rồi, nghiêng người cho bọn họ đi vào.
"Cậu chờ một chút." Thiếu phụ đưa bọn họ vào sân ngồi rót trà cho bọn họ, nói với Trần Uyên Sam. Nghiêm thấm Huyên nhìn người bên cạnh một chút, vẻ mặt nhàn nhã, trong mắt lại ẩn chứa tia gian xảo nhàn nhạt, cô chống cằm trong lòng thấp thỏm chờ đợi một hồi, chỉ thấy thiếu phụ cầm một bọc đồ tới đây sau đó liền kéo cô đi vào phòng thay đồ.
Từ trong phòng thay đồ đi ra người thiếu phụ liền dẫn cô tới trước gương, cười tủm tỉm nhìn cô nói, "Lúc lần trước hai người tới, tiên sinh kia có đặt tôi làm một bộ váy, nói là trong vòng năm năm, nhất định sẽ mang theo cô tới lấy."
Nghiêm Thấm Huyên nhìn bản mình trong gương, một bộ váy màu xám tro, chân thành nhẹ nhàng, lông mi cân đối, mắt sáng long lanh, làm cho người thiếu phụ cũng phải gật đầu khen ngợi.
Lúc này Trần Uyên Sam từ bên ngoài đi vào, cô có chút đỏ mặt quay đầu lại nhìn anh, anh ngẩn ra, khóe môi nở nụ cười.
.... .
Sau khi rời khỏi nhà của Ngô thị Nghiêm Thấm Huyên như một bé gái cầm lấy cánh tay của anh lắc lắc nói, "Trần Uyên Sam, em phát hiện anh càng ngày càng kiêu căng rồi."
Anh có lòng tin như vậy, lúc ấy mới vừa vặn xác nhận lòng của cô, liền dùng năm năm ước hẹn Ngô thị hoàn thành xong bộ váy này.
Trần Uyên Sam cười đến mắt cũng hơi nheo lại, dẫn cô đến bên cạnh mấy cột đá nhỏ dưới tàng cây, véo mũi cô nói, "Em đã nói như vậy, anh sẽ kiêu căng tới cùng."
Đột nhiên lúc này anh từ túi quần lấy ra một cái hộp nhỏ, từ bên trong lấy ra một sợi dây chuyền cẩn thận giúp cô đeo vào.
Nghiêm Thấm Huyên cúi đầu xuống nhìn sợi dây chuyền đeo trên cổ, nhìn lại chiếc nhẫn kim cương của anh tặng đeo trên tay, sống mũi cay cay, nước mắt chỉ chực rơi xuống.
Dây chuyền, chiếc nhẫn, quần áo, tất cả đều tương xứng với nhau, lạc linh tâm niệm, thật sự là đã làm khó anh rồi.
Trần Uyên Sam nhìn người trước mắt đang cúi đầu muốn khóc mà không khóc, nói rành mạch từng câi từng chữ, "Nghiêm Thấm Huyên, đã nhận nhẫn của anh, dây chuyền của anh, váy của anh, em khôngthể nào trả hàng lại được nữa."
"Biết, biết." Cô đấm nhẹ lên người anh, lập tức bật cười, vừa cười vừa chùi nước mắt lên người anh.
Nghiêm Thấm Huyên chợt nhớ tới khi đó ở bệnh viện, cô cầm kính lúp soi vào đỉnh kim cương, lúc đó tâm tình có chút phức tạp.
Đó là một bức họa thủy mặc, giống như hiện tại dưới ánh mặt trời dịu nhẹ của thị trấn G, có một cô gái, đứng ở trên thuyền, cất giọng hát lên.
Đó chính là tâm ý anh nói cho cô biết.
Đoạn đường này, có thể có một người như vậy, để cho anh đối với em tình hữu độc chung, nguyện ý coi em là sinh mạng, mong muốn có thể bên cạnh em đến già, sống chết có nhau.
Vậy đối với anh mà nói, là quá may mắn.
Nhất cố khuynh nhân thành, tái cố khuynh nhân quốc.
Cả đời này, anh vì em chân thành.
← Ch. 29 |