Truyện:Cảm Mến Không Sợ Muộn - Chương 20

Cảm Mến Không Sợ Muộn
Trọn bộ 30 chương
Chương 20
0.00
(0 votes)


Chương (1-30)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Hiệu suất làm việc của Cục Dân Chính cực kỳ cao, trước khi tan làm còn kịp hoàn thành thủ tục cho đôi vợ chồng trẻ, Trần Uyên Sam hăng hái kéo Nghiêm Thấm Huyên xuống cầu thang, Nghiêm Thấm Huyên đi theo phía sau anh nhận lấy ánh mắt đầy hâm mộ của bao người đi đường, cảm thấy hai mươi mấy năm qua bao nhiêu tình buồn quyến luyến cũng không thể sánh nổi với giờ khắc này.

Lên xe Trần Uyên Sam nghiêng người sang giúp cô cài dây an toàn, nhìn cô cầm giấy chứng nhận mà mặt mày hớn hở, vuốt vuốt tóc cô, "Bà xã."

Nghiêm Thấm Huyên quay đầu lại nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh, trong lòng tràn đầy ngọt ngào, chỉ cảm thấy như muốn chìm đắm ở trong ánh mắt của anh, hồi lâu mới thẹn thùng đáp lại, "Ông xã".

Trần Uyên Sam chẳng nói đúng sai khóe môi khẽ nhếch lên, tâm tình cực kỳ tốt, đưa tay ôm lấy bả vai dịu dàng hôn cô, "Vốn là muốn đợi đến tháng sau thời điểm tròn một năm chúng ta quen nhau rồi, thế nhưng anh không thể chờ được nữa rồi."

Tác giả có lời muốn nói: Áo muội dạo này ôm vợ vui mừng nhiều quá, ta phải nghĩ biện pháp ngược hắn mới được... 【 không cần ném đá ta】

Trần Thế Phương ở Tokyo vừa nhận được điện thoại của con trai, tâm tình rất tốt sờ sờ đầu tiểu công chúa đang ngồi một bên làm bài tập, "Lúc nào thì cử hành hôn lễ?"

Trần Uyên Sam cầm điện thoại đứng ở trước cửa sổ sát đất trong phòng làm việc ngắm nhìn khung cảnh bên dưới, thản nhiên nói, "Không phải bây giờ."

Trần Thế Phương trầm mặc, trong mắt đều là sự khôn khéo lão luyện sắc sảo của những năm tháng lăn lộn trong cuộc đời tạo dựng lên, "Nhớ làm cho tốt, đừng làm khó Thấm Huyên."

Quan hệ cha con trong Trần gia luôn luôn hòa thuận, cũng phụ cũng hữu (thân thiết như bạn bè), Trần Uyên Sam nghe thấy thì nhướng mày, "Nếu ba thực sự không muốn làm khó người ta thì hãy mau trở về quản công ty đi."

Trần Thế Phương nhìn sang Phùng Khanh đang ngồi bên cạnh vẽ tranh, áo trắng tao nhã, tỉnh táo lạnh lùng, trong mắt từ từ hiện lên nụ cười dịu dàng, "Chính con còn ngồi ôm con dâu như vậy, cũng đến lúc phải nhường cho con công việc vất vả, ta cũng nên về hưu rồi."

Trong lòng Trần Uyên Sam suy nghĩ cái người này mới nghỉ ngơi chưa được bao lâu mà đã muốn về dienddanlqdon hưu rồi, "Ba thân thể cường tráng, lại về hưu sớm như vậy, ba là muốn cho con lao lực mà chết sao?" Trần Thế Phương bật cười, đột nhiên người trong điện thoại lại nói tiếp, "Cũng đến thời điểm đi thắp hương cho mẹ rồi."

Nụ cười của Trần Thế Phương nhất thời ngưng lại, "Ừ, lần này con dẫn Thấm Huyên tới đây, chúng ta cùng đi."

******

Trần Uyên Sam tiền trảm hậu tấu, qua vài ngày mới dẫn bà xã về nhà mẹ đẻ, Nghiêm Khải cùng với Cao Nhạn đã sớm cho anh vượt qua bài kiểm tra nên cũng không phản đối gì, thân làm mẹ nhìn con gái mình được gả cho người tốt tất nhiên rất vui mừng, thế nên Cao Nhạn lập tức chuẩn bị một bàn đầy thức ăn để chúc mừng.

Bốn người ngồi vây quanh bên bàn ăn, Nghiêm Thấm Huyên như một đứa bé cầm giấy chứng nhận kết hôn phe phẩy ở trước mặt, Cao Nhạn thấy thế thì phì cười, cầm đũa gõ gõ đầu của cô, "Làm vợ người ta, sắp làm mẹ rồi, sao lại giống như trẻ con vậy chứ." Trần Uyên Sam cưng chiều nhìn cô, cười cười với Cao Nhạn, "Mẹ yên tâm, nếu có thêm đứa bé, con sẽ chăm sóc cả hai."

Lần trước Nghiêm Thấm Huyên nghĩ về việc anh luôn dùng các biên pháp an toàn, đoán chừng anh là người bảo thủ, cô muốn danh chính ngôn thuận sinh con, nhưng cũng không nói lại chuyện đó với anh, lần đó ầm ĩ chỉ vì lý do vớ vẩn, nhưng là cô lại sâu sắc lĩnh hội được giữa hai người đang yêu nhau quan trọng nhất là sự tin tưởng, anh làm gì tất nhiên sẽ có lý do của anh, cô mặc kệ chân tướng như thế nào, trong lòng nhất định phải kiên trì tin tưởng anh.

Trò chuyện với nhau, Cao Nhạn nghe thấy con rể chững chạc gọi một tiếng "Mẹ", cảm thấy rất vui tai, quay đầu lại nhìn Nghiêm Khải, lúc vui vẻ như vậy mà ông cũng chỉ nghiêm mặt, Sầu Vân Thảm Đạm (ảm đạm) cúi đầu ăn cơm không nói lời nào, người tính khí luôn luôn dịu dàng như bà cũng không chịu nổi.

"Lão Nghiêm, ông sao lại thế này, con gái lập gia đình mà sao ông lại bày ra bộ dạng không quan tâm vậy hả!" Cao Nhạn nhẹ nhàng để đũa xuống, cau mày nói, "Lúc nào ông cũng bày ra vẻ mặt này, con gái thì không nói, bây giờ Tiểu Sam cũng ở đâu, ông mặt nặng mặt mày nhẹ với tôi, cũng muốn cho bọn nó nhìn luôn hả?!"

Nghiêm Khải nghe lời bà nói mới có phản ứng, thấy ba ánh mắt đang nhìn ông, vừa định nói gì đó, đột nhiên cảm thấy trước mặt bỗng tối sầm lại, chiếc đũa trên tay lập tức rơi xuống mặt đất.

"Ba ——!"

*******

Trong phòng bệnh mơ hồ truyền đến tiếng nức nở khe khẽ, Nghiêm Thấm Huyên đứng ở bên cạnh giường bệnh nhìn khuôn mặt không có chút tia máu của Nghiêm Khải, bên tai truyền đến tiếng khóc của Cao Nhạn, nhắm mắt lại cố gắng nhẫn nhịn đi những đau đớn trong lòng.

Đang vui vẻ ăn tối, Nghiêm Khải lại đột nhiên bị hôn mê bất tỉnh, dọa cho cô với Cao Nhạn sợ đến choáng dienddanlqdon váng, chỉ có Trần Uyên Sam vẫn giữ được bình tĩnh gọi xe cứu thương, sau đó lập tức tiến lên kiểm tra hô hấp của Nghiêm Khải, cho đến khi người ta đưa ông lên trên xe cứu thương, Nghiêm Thấm Huyên mới ý thức được chuyện gì vừa xảy ra.

Trần Uyên Sam mở cửa phòng bệnh đi vào, ngồi xuống bên cạnh Cao Nhạn thấp giọng nói, "Mẹ, bác sĩ nói là do làm việc quá độ, cộng thêm uống rượu, gan xảy ra vấn đề." Cao Nhạn vert mặt không thể tin được nhìn anh, run rẩy nói, "Gan...... Sẽ bị ung thư gan sao?"

"Con sẽ mời bác sĩ giỏi nhất tới, thật may là phát hiện sớm, bệnh còn chưa có chuyển biến, hiện tại phải tĩnh dưỡng." Dừng một chút, anh nhàn nhạt nói, "Mẹ, gần đây ba đang phiền não về vấn đề gì sao? Bác sĩ nói trong lòng ông đang đè nén đến cực độ, mới dẫn đến vấn đề càng thêm nghiêm trọng."

Cao Nhạn đưa tay lên che mặt, nước mắt từ trong kẽ tay tràn ra, "Mẹ cũng không biết, ông ấy không chịu nói...... Chuyện của công ty hiện tại ông ấy không để cho mẹ biết, về nhà đều lao vào uống rượu, không ngăn cản được......"

Nghiêm Thấm Huyên ở một bên nghe bọn họ nói chuyện, mày nhíu lại rất sâu, Trần Uyên Sam an ủi Cao Nhạn thêm mấy câu, đứng dậy đi tới nhẹ nhàng nắm lấy bả vai của cô, cô nghiêng tầu tựa vào ngực anh, không nói một lời.

Trần Uyên Sam vỗ về lưng cô, đưa tay tới trước mặt cô, không ngoài dự đoán, có chút ẩm ướt của nước mắt. Anh khẽ thở dài, nhẹ nhàng lấy ngón tay giúp cô gạt đi nước mắt, "Tin tưởng anh, ba sẽ không có chuyện gì."

Cô được bao bọc ở trong lòng anh rốt cuộc không thể kìm nén sự sợ hãi được nữa, cắn môi nắm chặt vạt áo của anh, hốc mắt đỏ hoe nhìn Nghiêm Khải đang nằm trên giường mãi vẫn chưa tỉnh lại.

Vòng tay của Trần Uyên Sam siết chặt thêm mấy phần, tâm tình trong mắt chợt lóe lên.

******

Chuyện Nghiêm Khải bị bệnh cũng chẳng có bao nhiêu người biết, hiện tại toàn bộ Nghiêm thị đều do Nghiêm Thấm Huyên một tay xử lý, công ty trên dưới mấy ngàn người đều đang chờ đợi cô chỉ đạo, cô loay hoay cơ hồ dù cho có bốn tay cũng không kịp, cho đến lúc này cô mới cảm nhận được ba vẫn gắng gượng chống đỡ mà không để cho cô hoàn toàn điều hành công ty là vì bận tâm cô đang còn trẻ, không thể chịu nổi áp lực cùng với gánh nặng tinh thần như vậy.

Trần Uyên Sam điều hành Trần thị cùng với Qua Sam cũng hết sức bận rộn, Nghiêm Thấm Huyên thật sự không đành lòng phải để cho anh bận tâm tới chuyện của Nghiêm thị nữa, thế nên anh đã đặc biệt phái Kim Tuấn từ Tokyo tới đây giúp cô xử lý chuyện tình của Nghiêm thị, ngày trước cô vẫn cho rằng người chỉ biết đến kiếm và súng như Kim Tuấn chỉ có thể quản lý chuyện ở bên hắc đạo, không ngờ chuyện ở bên bạch đạo hắn cũng làm cẩn thận và tỉ mỉ như vậy.

Thuộc hạ của Trần Uyên Sam mà cô thân thiết nhất chính là Kim Tuấn, hơn nữa là người của Trần Uyên Sam, cô hoàn toàn tin tưởng, một người đàn ông vạm vỡ cao 1m90 ngồi ở dienddanlqdon trong phòng làm việc xử lý công việc vậy mà cũng đâu vào đấy, hoàn toàn không có sai sót gì, cô càng thêm yên lòng giao toàn quyền xử lý hai chi nhánh phía Nam và Bắc cho Kim Tuấn.

Nghiêm Khải đã tỉnh lại, sức khỏe rất yếu, Nghiêm Thấm Huyên vừa tan làm xong là phải chạy ngay tới bệnh viện cùng với Cao Nhạn để chăm sóc ông, Trần Uyên Sam sau khi hoàn thành xong công việc cũng sẽ tới đây chăm sóc ông một lúc sau đó cùng Nghiêm Thấm Huyên về nhà.

Buổi chiều Nghiêm Thấm Huyên mới vừa vào phòng bệnh không lâu thì chuông điện thoại liền vang lên, cô đi ra khỏi phòng bệnh nhìn dãy số có chút quen thuộc nhưng không nhớ ra, nhận điện.

"Thấm Huyên?" Một giọng nói quen thuộc mà xa lạ vang lên, tay Nghiêm Thấm Huyên nắm chặt lại, tuyệt đối không ngờ rằng là người này sẽ gọi điện thoại tới, nhất thời không biết nói gì.

Đầu bên kia rõ ràng là giọng của Lục Thiêm Lịch, "Bây giờ em có rảnh không? Anh tới tìm em, có chuyện quan trọng muốn nói cho em biết."

Ánh mắt cô lóe lên tia sáng kì lạ, lòng bàn tay nắm lại thật chặt, hồi lâu nhàn nhạt trả lời một câu, đọc địa chỉ của bệnh viện cho hắn.

Lục Thiêm Lịch quả thật rất nhanh, lúc Nghiêm Thấm Huyên xuống lầu đã nhìn thấy hắn đang tựa vào cái cây bên cạnh cửa lớn nhìn cô, cô che giấu sắc mặt, chậm rãi bước tới gần hắn.

Hắn gầy đi rất nhiều, khuôn mặt vốn khí khái nay lại có chút ảm đạm, kể từ sau lần Nghiêm Thấm Huyên nằm viện hắn quả thật rất tuân thủ cam kết không tới tìm cô nữa, hiện tại gặp lại người cũ, cô không hề tránh né nhìn thẳng vào hắn, từ từ hỏi, "Có chuyện gì?"

Lục Thiêm Lịch đứng thẳng lên, bất giác che miệng cười khổ, trong mắt hàm chứa tia quyến luyến cùng thương yêu, "Thân thể bác trai khá hơn rồi chứ?"

Cô gật đầu một cái, khẽ liếc mắt, "Ổn rồi, bác sĩ nói phải tĩnh dưỡng."

Hắn nắm chặt tay lại thành quyền, đột nhiên lên giọng nói, "Em có biết vì sao bác trai lại phải kìm nén đến phát bệnh như vậy không?" Cô nghe những lời này, thu hồi tầm mắt lại, biểu dienddanlqdon tình lạnh nhạt đi mấy phần, chỉ nghe hắn chậm chạp nói, "Công ty vận hành tài chính Nam Bắc của Nghiêm thị trên thực chất đã bị đục khoét toàn bộ rồi!"

Câu này như giáng một đòn cảnh cáo, lập tức là cho Nghiêm Thấm Huyên cảm thấy bối rối."Anh nói cái gì?" Cô nhìn ánh mắt của hắn, "Anh đang đùa gì vậy?"

Lục Thiêm Lịch cười lạnh một tiếng, "Năm trước công ty tài chính Nam Bắc của Nghiêm thị đã không cách nào hoạt động được rồi, năm này có lẽ lại càng thêm nghiêm trọng hơn, những thứ em thấy trên bảng báo cáo đều là được ngụy tạo." Hắn dừng lại một chút, "Trần Uyên Sam đã sớm biết chuyện này rồi."

Một câu tiếp một câu, Nghiêm Thấm Huyên không thể tin được, trong đầu thoáng qua ngàn vạn sợi tơ, làm cho âm thanh trấn tĩnh có phần run rẩy, "Số tiền đó đã đi đâu?"

"Anh cũng không biết." Lục Thiêm Lịch nhìn cô, "Sao em không hỏi Trần Uyên Sam, anh ta nhất định biết rõ hơn anh."

Nghiêm Thấm Huyên lấy ngón tay cấu mạnh vào lòng bàn tay mới kìm nén được không ngã khụy xuống, "Làm sao anh biết được chuyện tình của Nghiêm thị?"

Ánh mắt hắn nâng lên, nhẹ nhàng đưa tay qua kéo lấy tay cô, nghiêm túc canh chừng ánh mắt của cô, "Trần Uyên Sam rốt cuộc có bao nhiêu dụng tâm khi tiếp cận em? Loại chuyện như vậy anh ta lại giấu giếm lừa gạt không nói với em em cảm thấy đây là chuyện tình gì, theo thông tin của anh, anh ta đã sai người bí mật mua lại chi nhánh bên kia, nếu như lúc này anh ta ra tay thu mua lại, như vậy Trần thị sẽ ngồi trên đầu Nghiêm thị mất."

"Mọi người đều biết mấy năm gần đây Nghiêm thị là tập đoàn phát triển tốt nhất ở thành phố S, Trần thị Qua Sam vốn cùng một phe rồi, nếu như thâu tóm được Nghiêm thị, như vậy tất cả doanh nghiệp ở thành phố S sẽ bị lũng đoạn, khi đó người được lợi lớn nhất chính là Trần Uyên Sam."

"Thấm Huyên, cho anh một cơ hội, anh sẽ giúp em."

Hôm nay Lục Thiêm Lịch tới tìm Nghiêm Thấm Huyên, trong lòng có chút hả hê và dương dương tự đắc, hiện tại Lục thị đã ổn định trở lại, trên tay hắn lại có chứng cớ dienddanlqdon để bắt thóp Trần Uyên Sam, cộng thêm người kia đã đồng ý, chỉ cần cô nói một câu, là hắn có thể thắng lợi nắm lấy toàn bộ những công ty kia.

Trần Uyên Sam ngàn vạn lần không nên, không nên giấu diếm việc này với cô, có vẻ có dụng ý khác.

Nghiêm Thấm Huyên nghe những lời này của hắn, không biến sắc trầm mặc một hồi, hồi lâu nhẹ nhàng phất mở tay hắn, lạnh nhạt nhìn hắn, "Lục Thiêm Lịch, tôi mặc kệ anh hôm nay tới tìm tôi là vì mục đích gì, hãy chuyển lời cho người đã trợ giúp cho anh hộ tôi."

"Hiện tại tôi đã là vợ của Trần Uyên Sam, cho dù anh ấy muốn thâu tóm Nghiêm thị cũng được, anh ấy giúp đỡ Nghiêm thị cũng tốt, đó đều là chuyện giữa hai người chúng tôi, không liên quan tới bất kỳ kẻ nào khác." Cô lạnh nhạt nhìn vẻ mặt biến hóa của hắn, "Cộng độ nan quan (cùng vượt khó) hay Phân lộ dương tiêu (Chọn một con đường khác) cũng sẽ do chính tôi lựa chọn, cho dù anh ấy gạt tôi... tôi cũng sẽ chọn cách tin tưởng anh ấy."

Lục Thiêm Lịch tuyệt đối không thể ngờ được, hắn nhận được sẽ là những lời này, nhìn vẻ mặt không chút dao động của Nghiêm Thấm Huyên, một chút tín niệm còn sót lại trong lòng, rốt cuộc đã hoàn toàn sụp đổ.

"Hắn ta tốt như vậy sao? À? Đâu nào?" Hắn đè nén khẽ gầm mấy câu, tức giận không cam lòng nhìn cô, "Anh có gì không tốt bằng hắn? Em lại yêu hắn! Vì cái gì lại yêu hắn? Vì tiền hay vì gia cảnh của hắn, yêu đến mức công ty của nhà mình cũng không quản?!"

Nghiêm Thấm Huyên nghe mấy câu nói đó, vẻ mặt biến đổi, trầm mặt nhìn hắn, nói từng chữ từng câu, "Cho dù anh ấy không bằng anh, tôi cũng sẽ không ở bên anh!"

*****

Tâm trí Trần Uyên Sam ngày hôm nay không tập trung vào tài liệu, hiệu suất rất thấp.

Anh vuốt vuốt mi tâm, dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, trong đầu nghĩ về từng chuyện từng chuyện một, phiền não nhưng lại không dám hút thuốc lá, sợ bà xã vừa mới rước về lại xù lông tức giận. Vừa nhớ tới nụ cười khả ái của cô, lại nghĩ đến những chuyện khác một chút, chân mày anh bất tri bất giác chau lại, trong mắt là một mảnh lo lắng.

Lúc này tiếng gõ cửa truyền tới, một thuộc hạ thân cận của Trần Uyên Sam bước vào, cung kính đi tới gần anh, ghé sát vào tai anh thì thầm vài câu.

"Dẫn hắn vào." Anh lạnh lùng ra lệnh, hai tay khoanh lại đặt trên bàn làm việc.

Cửa rất nhanh được mở ra, các người đàn ông mặc tây trang màu đen áp giải một người đàn ông khác vào, quần áo trên người người đó đã rách tung tóe, trên mặt có vài vết sẹo, quỳ trên mặt đất ánh mắt lộ ra vẻ hung ác nhìn Trần Uyên Sam.

"Ở chỗ của tôi ăn ngon ở tốt mà vẫn ngày ngày muốn tự sát, là bạc đãi cậu rồi hả?" Trần Uyên Sam nhìn người đang quỳ trên mặt đất, gõ bàn một cái nói.

"Mày muốn đánh muốn giết gì thì nhanh lên, đừng có làm bộ sử dụng thủ đoạn mềm dẻo với tao, lão tử vốn chính là tới để giết mày, không giết được mày nhiệm vụ của tao coi dienđanlqd như thất bại, đừng lãng phí thời gian với tao, tao tuyệt đối sẽ không phản bội Tiếu thiếu!" Người đàn ông kia khạc nước bọt nhổ lên đất, hung hung dữ dữ mà nhìn Trần Uyên Sam, đúng là tên sát thủ bị Doãn Bích Giới và Kha Khinh Đằng bắt khi lễ khai mạc của Qua Sam đây mà.

Ánh mắt Trần Uyên Sam trầm trầm nhìn hắn, lạnh nhạt nói, "Cậu nghĩ nhiều rồi, giữ lại mạng của cậu rồi để cậu trở về nói cho Tiếu Phan, để cho hắn lòi thủ đoạn ra, hắn trừ việc sai người đến ám sát hay bắt cóc người khác ra, hắn còn có thể làm được gì? Nhiều năm như vậy còn chưa hiểu sao?"

Người kia nghe thấy những lời anh nói lại càng tức giận hơn, gầm hét lên với anh, "Con mẹ nó tao tuyệt đối sẽ không cẩu thả mà trở về tìm Tiếu thiếu! Tao cho mày biết Trần Uyên Sam mày đừng vội hài lòng, mày và ả đàn bà của mày cứ chờ bị Tiếu thiếu bắn chết đi!"

Một người đứng ở phía sau bước lên giáng cho hắn một quyền ở sau ót, gần như làm tên đó vùi mặt xuống đất, "Mày nói hươu nói vượn gì? Đây là nơi mày có thể nói những lời này hả?"

Người kia bị một quyền này làm cho mất hết sức lực nằm ở trên mặt đất, âm thanh khàn khàn nói: "Cho dù chết, tao cũng không phản bội Tiếu thiếu!"

Trần Uyên Sam nghe hắn nói, nhíu mày, không còn kiên nhẫn từ từ nói ra bốn chữ với thuộc hạ đứng sau lưng, "Giết hắn đi."

Là thật khi anh điều dưỡng viện trưởng sao? Hiện tại anh không muốn tay phải dính máu tươi nữa, thế nhưng điều này cũng không đồng nghĩa với việc anh có thể tiếp nhận sự uy hiếp với khiêu khích không ngừng.

Thuộc hạ của Trần Uyên Sam không chút do dự rút súng ra, thô bạo khống chế thân hình tên kia xuống, họng súng đặt ở sau ót hắn.

Lúc này thân thể người đang quỳ trên mặt đất kia không tránh khỏi run rẩy, nhưng vẫn cắn chặt răng mặt đỏ lên mặc cho người phía sau chậm rãi bóp cò súng.

Trần Uyên Sam lạnh lùng nhìn tên kia ngã vật ra đất, phất tay với thuộc hạ ý bảo họ mau xử lý cho gọn gàng, day day huyệt thái dương vô tình liếc nhìn xung quanh, sắc mặt lập tức đại biến, lập tức đứng dậy.

Trong khe cửa hiện lên khuôn mặt bé nhỏ, trên gương mặt là vẻ sợ hãi cực độ.

Mấy người đàn ông áo đen lúc này mở cửa ra, thấy một người phụ nữ đang ngơ ngác đứng ở cửa, khiếp sợ, vội vàng kêu lên, "Phu nhân!"

Giờ khắc này Nghiêm Thấm Huyên chỉ cảm thấy dựng tóc gáy, đầu óc ong ong, trong phòng là các nam nhân cao lớn vẻ mặt nặng nề mặc tây trang màu đen, trên đất là xác chết mà sau dienđanlqd ót hắn không ngừng chảy máu, mà chồng cô lại đang bất vi sở động nhìn một mạng người được lết thúc như vậy, khuôn mặt luôn luôn quan tâm ôn nhu với cô giờ phút này lại không có chút gợn sóng.

Trần Uyên Sam trầm mặc đi tới mấy bước, lớn tiếng nói với mấy tên thuộc hạ thất trách không ngăn người lại, "Còn không đi!"

Căn phòng lại yên tĩnh, cửa nhẹ nhàng khép lại, Trần Uyên Sam cau mày định đưa tay ra kéo cô lại, đột nhiên thấy cô theo bản năng lui về phía sau một bước.

Thân thể cô khẽ run rẩy, không khóc, không có thét chói tai, thậm chí không ngất xỉu, anh biết cảnh tượng lúc nãy sẽ gây ra kích động lớn với cô tới cỡ nào, anh không hề nghĩ tới việc để cô chứng kiến những thứ như vậy.

Lúc này trên mặt Nghiêm Thấm Huyên hàm chứa vẻ sợ hãi, trên trán là một tầng mồ hôi mỏng, sắc mặt tái nhợt nhìn vẻ mặt của Trần Uyên Sam đứng trước mặt.

Cô không phải là không nghĩ tới tình huống ngày hôm nay, nhưng nếu cô đã lựa chọn anh, thì nên có giác ngộ.

"Anh đã làm cho em sợ hãi rồi sao?" Anh tận mắt nhìn thấy cô ấy lui về phía sau, tay nắm chặt lại thành quyền, hiển nhiên đang hết sức đè nén cảm xúc trong lòng mình.

"Em đã thấy những thứ này, không có cách nào thay đổi, em nên biết nếu anh không động thủ thì sẽ có người đụng đến anh, lúc trước chỉ có một mình anh thì không cần lo lắng, chết thì chết, nhưng hiện tại anh đã có em, anh không thể tiếp nhận bất cứ điều gì có thể uy hiếp đến em." Trầm mặc hồi lâu, anh đi lên phía trước nhẹ nhàng kéo tay của cô, cúi đầu canh chừng ánh mắt cô.

"Em biết......" Cô cúi đầu xuống cắn môi, nước mắt lại bắt đầu không ngừng rơi xuống.

"Anh đã vì em mà làm nhiều như vậy...... Em lại cảm thấy anh vì em mà rời bỏ hắc đạo đi là đúng, em cho là anh sẽ không tiếp tục tham dự những chuyện này......" Nói tới chỗ này, cô liều mạng bấm vào lòng bàn tay của mình nức nở, "Em biết anh sẽ không ngồi tù...... Em không muốn nói những thứ luật pháp đạo đức kia... Thẳng thắn mà nói, anh là chồng em, cho dù xảy ra chuyện gì em cũng sẽ ở bên cạnh anh......"

Lời nói của cô càng ngày càng hỗn loạn, trong lòng Trần Uyên Sam quặn đau, chân mày nhíu lại thật sâu không đành lòng để cho cô nói tiếp, "Thấm Huyên......"

"Em tự nhủ chính mình, hiện tại em đã là vợ anh, là một người con gái phải bảo vệ cho cha mẹ của mình, cho dù xảy ra chuyện gì cùng không thể lùi bước, không thể yếu đuối...... Thế nhưng lại lừa mình dối người đối với anh, nếu như không có anh...... Em làm sao có thể kiên cường......"Cô còn chưa nói xong, liền bị Trần Uyên Sam ôm thật chặt vào trong lòng anh.

"Không nên nói nữa, đều là do anh không đúng, thật xin lỗi, hôm nay để cho em thấy những thứ này." Anh thâm tình dùng ngón tay phác họa gương mặt của cô, trên mặt đều là thương yêu cùng với tự trách, anh hôn lên mái tóc của cô, cánh tay siết chặt lại làm cô đau.

"Anh làm sao có thể để cho em phải gánh vác những thứ này?" Anh dịu dàng nới lỏng vòng tay ra, cúi đầu nhìn dienđanlqd cô khóc đến hai mắt đỏ hoe, "Anh nhất định sẽ vì em mà giữ mình sạch sẽ, em không cần lui về phía sau, không phải rời khỏi anh, có được hay không?" Giọng nói có chút lo sợ, "Mỗi một ngày anh đều lo sợ."

"So với việc em cần anh, anh càng cần em hơn."

Nếu như không có nụ cười của em, không có em bầu bạn, cuộc đời của anh vĩnh viễn sẽ chỉ là màu đen u ám, trầm tĩnh không thay đổi, vạn kiếp bất phục.

Cô ở trong ngực anh, cảm thấy giọng nói của anh có chút gấp gáp cùng run rẩy, trong lòng có chút thương yêu quyến luyến cùng với đau lòng, thân thể phát run ở dưới cánh tay của anh đã dần dần thả lỏng ra một chút.

"Chuyện công ty của ba bị thâm hụt, anh đã biết từ lâu, có đúng hay không?"

Trầm mặc một hồi, cô nhìn ánh mắt của anh vừa chậm rãi nói, vẻ mặt Trần Uyên Sam có chút biến đổi, hồi lâu vẫn im lặng, không nói gì, đôi mắt sâu không thấy đáy.

"Em biết rõ anh dấu em, là vì sợ em lo lắng, sợ em không tiếp nhận nổi." Cô rũ mắt xuống, đưa tay lau nước mắt, "Hôm nay Lục Thiêm Lich tới tìm em, em đã nói cho anh ta biết, cho dù anh làm gì, em đều tin tưởng anh."

"Hiện tai thân thể của ba đang rất yếu, em mới cảm thấy được bản thân mình thật là vô dụng, gấp gáp cũng không thể giúp được, dù sao em cũng mang họ Nghiêm, em có quyền biết được đã xảy ra chuyện gì."

"Anh nói cho em biết, có được hay không?"

Ánh mắt Trần Uyên Sam lóe lên nhìn cô, kéo tay của cô đi ra khỏi phòng.

********

Nghiêm Thấm Huyên đi theo Trần Uyên Sam vào một căn phòng ẩm ướt cũ nát ở dưới đất, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một căn phòng tràn ngập tiếng huyên náo và khói thuốc.

"Lão Hổ Cơ, bài"...... Không khí ngột ngạt, xung quang chật ních người, Trần Uyên Sam kéo cô vùi sát vào trong ngực mình, một tay kéo đầu cô nhích sát vào mình, bảo cô nhắm mắt lại.

"Mùi thuốc lá rất độc, sẽ làm tổn thương đến đôi mắt, đợi em xem hết chúng ta sẽ lập tức rời đi." Anh dịu dàng nhỏ giọng dỗ dành an ủi cô, sải chân đi tới quầy tính tiền.

Ông chủ quán ngồi đó hút thuốc đếm tiền, thấy Trần Uyên Sam đi tới vẻ mặt liền thay đổi, biến thành nụ cười lấy lòng ghê tởm.

"Ông chủ Trần!" Một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi mặt mũi bóng loáng, từ quầy tính tiền tiến lên phía trước chào đón, "Trước đây đã phái người tới thanh toán xong xuôi cả rồi, ngài vẫn đích thân tự mình tới đây sao?"

Trần Uyên Sam còn không thèm nhìn hắn, chỉ lạnh nhạt nói: "Sổ sách."

Người nọ giật mình, lập tức vội vàng trở về đi ở trên bàn kiểm tra toàn bộ, "Vâng vâng, ngài chờ một chút! Tôi sẽ lập tức tìm ngay, có những người đã trả hết nợ nhưng vẫn muốn xem lại mà, thật không hiểu nổi lão già đầu Nghiêm Khải kia sao có thể lợi hại tìm đến ngài......"

Vừa dứt lời, trên đầu người đàn ông kia bị một khẩu súng dí vào, mấy người thuộc hạ của Trần Uyên Sam vẫn luôn theo sau bọn họ lúc này đang đứng bên cạnh quầy tính tiền.

Nghiêm Thấm Huyên đến nơi này, đã mơ hồ đoán được rốt cuộc chuyện gì xảy ra, nghe lời người kia nói, bàn tay nắm chặt lấy tay áo của Trần Uyên Sam đã trắng bêch cả ra.

Lão chủ kia cũng sợ đến tè ra quần, run rẩy bật ra từng chữ, "Ông chủ Trần............ Chuyện này............ Chuyện này............"

"Câm miệng của ông lại." Người đàn ông áo đen đang cầm súng dùng lực thêm mấy phần, đẩy tên lão chủ dienđanlqd kia ép xuống dưới mặt đất, Trần Uyên Sam cầm lấy sổ sách đưa cho Nghiêm Thấm Huyên, vững vàng ôm lấy bả vai của cô.

Nghiêm Thấm Huyên khẽ run rẩy mở ra, nhìn con số thiếu nợ cùng với chữ ký quen thuộc ngay bên cạnh, lấy tay bụm miệng lại không thốt nên lời.

"1, 318 vạn." Trần Uyên Sam không để cho cô nhìn, thả lại sổ sách trên bàn, cố gắng làm cho giọng mình thản nhiên: "Mấy năm nay ba vẫn hay tới chỗ này đánh bạc, một lần rồi một lần cược rất lớn, tiền lời của Nghiêm thị không còn khả năng thanh toán khoản nợ, nên mới đi chi nhánh Nam Bắc để lấy tiền, khoản còn thiếu anh đã trả nốt."

"Ba............ Đánh bạc............"

Crypto.com Exchange

Chương (1-30)