← Ch.15 | Ch.17 → |
Lúc này Nghiêm Thấm Huyên thở hổn hển nằm dưới Trần Uyên Sam, đầu óc hoàn toàn rối loạn. Anh đang cởi thắt lưng nhưng vẫn không quên để lại dấu hôn trên bờ vai trắng noãn của cô, hơi thở nóng bỏng phả vào trên làn da cô, làm cho cơ thể cô run rẩy.
Hôm nay cô đúng là tự dâng mình vào hang sói mà, ở trên giường của anh, chờ bị anh ăn tươi nuốt sống vào bụng.
Lúc còn ở Tokyo, nàng mặc dù chưa bao giờ ngăn cản anh, thế nhưng anh đã rất nhiều lần nhẫn nhịn, cho diendanlqd tới bây giờ anh chưa bao giờ bắt cô dung phương pháp khác để giải quyết hộ anh; anh cũng chưa bao giờ vội vã ép buộc cô, anh hiểu tính cô, biết rõ tâm tình của cô, biết khi đó cô vẫn chưa toàn tâm toàn ý yêu anh.
Cô phải may mắn lắm mới được ở bên cạnh một người có thể chiều chuộng và khoan dung, không đành lòng để cho cô chịu uất ức dù chỉ một chút như thể.
Cô suy nghĩ một chút, đỏ mặt giang hai tay ra, khẽ rướn người lên, vòng quanh cổ của anh nhẹ nhàng kéo xuống.
Trần Uyên Sam vừa mới cởi xong thắt lưng, liền bị người ở phía dưới kéo xuống thật chặt, cô mặc quần jean, hai cái chân mảnh khảnh cọ qua cọ lại quanh eo anh, anh nhìn người ở phía dưới mình, bờ môi hồng mê hoặc, nửa người trên gần như lõa thể, chỉ còn dư cái áo lót, khuôn mặt nhỏ nhắn ngước lên vừa xấu hổ vừa không che giấu được vẻ quyến rũ, hàm rang thít chặt lại.
Anh cúi đầu xuống, hung hăng hôn cô, dồn đầu lưỡi cô ra ngoài lại mút- lại hút, vừa duỗi tay ra sau lưng cô, vuốt dọc xuống.
Cô thấy quần jean bị anh đẩy đã sắp trượt xuống mông, anh càng thêm suồng sã đưa tay vào thăm dò phía trong, từ phía sau sờ tới tiểu huyệt đã có chút ẩm ướt.
Cô thở gấp, càng them mạnh bạo, hai cái chân nhỏ dùng sức kéo quần tây của anh xuống, "Bảo bảo, rất muốn đúng không?......" Anh tự tay kéo quần xuống, từ phía sau nâng thân cô lên, ôm lấy cô, hư hỏng đặt người cô xuống nơi đang cương cứng lên của anh, cách lớp vải mỏng manh nhẹ nhàng cọ sát.
Nghiêm Thấm Huyên cắn môi cảm thụ vật cứng rắn ở phía dưới, người nọ còn lưu manh hơn khi một tay đưa vào trong tiểu huyệt của cô, một cái tay khác kéo quần cô xuống dưới bắp đùi.
Trần Uyên Sam ôm chặt lấy cô đang ngồi trên người anh, một tay thành thạo vuốt ve bờ mông của cô, một tay trêu diendanlqd chọc tiểu huyệt của cô. Tuy anh luôn luôn giữ mình trong sạch, nhưng dù sao cũng đã từng trải qua hoan ái, nên cũng có một số mánh khóe nhỏ, mắt thấy nàng đã không nhịn được nữa nhẹ nhàng uốn éo ở trên người anh, còn không tự chủ được nữa há mồm cắn vào ngón tay của anh.
Phía dưới anh cứng rắn nóng bỏng như muốn nổ tung, mắt đỏ lên, không do dự nữa trực tiếp kéo quần lót của cô xuống, anh hơi dùng sức, cô vội vã ôm lấy cổ của anh, phía dưới không may chạm vào nơi nóng bỏng kia.
Quần cô còn chưa cởi ra toàn bộ, thế nhưng anh không thể đợi được nữa, buông tay cô ra, cẩn thận đặt cô nằm ở trên gối, nâng cặp đùi của cô gác vòng qua vai anh, nhanh chóng tiến vào tiểu huyệt non nớt của cô.
Tuy cô đã ướt rồi, nhưng vẫn không thể chịu đựng được, hai cánh tay lại với không tới anh, phía dưới lập tức cảm thấy khó chịu, Trần Uyên Sam bình thường luôn luôn dịu dàng dung túng cô, thế nhưng lúc này lại đi theo bản năng của phái mạnh, mặc kệ cô kháng cự như thế nào, vẫn tiếp tục luận động.
"...... Rất khó chịu, đau quá......" Chân Nghiêm Thấm Huyên bị anh nâng lên, nửa người trên làm điểm chống đỡ, cổ rất không thoải mái, cô vừa ẩm ướt – anh lại thiếu dịu dàng, "Không thoải mái không thoải mái............"
Anh vốn đã bị cô mút chặt không động đậy được, lúc này còn chứng kiến cảnh cô mím môi khó chịu như muốn khóc, đau lòng không thể làm gì hơn là rút ra ngoài, cẩn thận cởi quần của cô.
Người nào đó rốt cuộc cũng đã cảm thấy dễ chịu hơn, mở mắt ra nhìn gương mặt tuấn tú luôn luôn bình diendanlqd thản điềm đạm của anh bây giờ đã nhuốm màu sắc dục, anh cởi quần cô ném sang một bên, ánh mắt ngập tràn lửa dục nhìn cô, hô hấp ngày càng nặng nề, cô vừa định nói gì đó, lại bị anh dùng lực nắm lấy hai chân cô vòng qua vai anh, nặng nề luận động.
Lần này anh rất biết điều chỉnh sức lực, rút ra rồi lại đâm thẳng vào, cô bị cái đó của anh đâm vào hét lên một tiếng, Trần Uyên Sam bị tiếng hét này của cô làm cho thần trí thanh tỉnh, vội vàng cúi người xuống hôn lên bờ môi cô, từ từ dụ dỗ, "Bảo bảo rất khó chịu, em không cần khẩn trương như vậy, anh bị em kẹp chặt rồi không thể chuyển động được nữa, ngoan thả lỏng ra......"
Cô nhìn thấy mồ hôi chảy ròng ròng trên người anh, vì nhẫn nhịn mà gân xanh đã nổi lên, cô nhìn thấy trong lòng cũng không hề cảm thấy dễ chịu, phía dưới đã thoáng thả lỏng ra hơn một chút, "...... Anh lui ra một chút, nhẹ thôi......"
Anh thoải mái đáp ứng, nắm lấy eo thon của cô lui ra một chút, cúi đầu nặng nề hôn cô, một tay nắn bóp bộ ngực đầy đặn của cô, phía dưới lại bắt đầu chậm rãi di chuyển.
Những điểm nhạy cảm nhất trên người cô đều đã bị anh chạm vào, dần dần đã tìm được chút cảm giác thích ứng, bắt đầu nhẹ nhàng nâng chân nghênh đón anh.
Anh thấy phía dưới của cô đã ướt đẫm, động tác lưu loát hơn, một tay kéo người cô lên để cô giạng chân ngồi trên đùi của anh, cô vừa ngồi lên đã phải nghênh đón vật cứng rắn kia, cả người như nhũn ra ôm lấy cổ anh, mặc cho anh nắm lấy eo của cô luận động. Trần Uyên Sam nghe thấy tiếng rên rỉ mất hồn của cô ở bên tai, hơi thở càng trở nên nặng nề hơn.
Thật sâu quá, Nghiêm Thấm Huyên bị anh dày vò đến không chịu nổi liền cúi đầu cắn lấy bả vai anh, anh khàn giọng rên lên, eo bên kia bắt đầu cảm thấy tê tê, cô đã tới, thân thể càng thêm mẫn cảm, lúc này lại cảm thấy cái kia cứng rắn hơn một chút, cô một chút hơi sức cũng không còn, không thể làm gì khác hơn là cấu anh, "Cái đó của anh không sao chứ......"
Anh kích động cũng nhịn không nổi nữa, liền hung hăng hôn cô, đầu cô choáng váng chỉ cảm thấy anh đang mạnh mẽ ra vào ở bên dưới, miệng bị anh mút lấy không nhịn được rên rỉ, khóe mắt dần dần cũng có chút ẩm ướt, anh lại đụng thêm mấy cái nữa, đi vào ở chỗ sâu nhất của cô rồi dừng lại.
Hôm nay Trần Uyên Sam thoải mái xong, mới phát giác hôm nay mình có phần hơi quá rồi, nếu không phải là do nhịn quá lâu, cô lại quá mê người, thì anh cũng không trở nên mất lý trí như vậy.
Lúc này người ở trong ngực anh mệt mỏi không nói, tựa đầu vào vai anh, bộ nhực mềm mại cọ vào trước ngực anh, anh vẫn còn ở trong cô, mới vừa ngừng được một chút lại cảm thấy nóng lên. Lúc này Nghiêm Thấm Huyên dựa vào chút hơi tàn cuối cùng cảnh cáo anh, "Trần Uyên Sam, nếu hôm nay anh dám làm thêm một lần nữa, em sẽ thiến anh!"
Người gì bình thường ôn hòa lại hay chăm sóc người khác như thế, thế nhưng khi lên giường lại không hề để diendanlqd ý đến cảm thụ của cô, chỉ chăm chăm thỏa mãn mình, hiện tại cả người cô đều đau nhức, nhìn thấy anh lại muốn động tay động chân nữa, quát nhẹ anh, "Đi ra ngoài đi ra ngoài đi ra ngoài, em muốn đi tắm......"
Trần Uyên Sam ôm cô dịu dàng hôn lên trán cô, từ từ rút ra, sau đó bế cô đi tới phòng tắm.
Anh ôm cô theo kiểu công chúa, sức cùng lực kiệt, trong miệng không ngừng mắng anh, "Đại yêu tinh, quỷ sắc lang......"
Mới vừa vui mừng xong lại nghe thấy tiếng cười khàn khàn của anh, âm thanh nghe hấp dẫn vô cùng. Anh cười làm mặt cô càng đỏ, dứt khoát im lặng.
Lúc ở trong phòng tắm cuối cùng cô vẫn không thoát được, mới vừa tắm rửa sạch sẽ xong thì lại bị anh kéo lên ấn vào tường, lúc này Trần Uyên Sam rốt cuộc cũng không giống như vừa nãy không khống chế được, toàn bộ quá trình cũng coi như là tương đối dịu dàng.
Được ăn hai lần, đừng nói đến việc thiến, đến việc mắng anh cô cũng không có sức, lúc anh đặt cô xuống giường, cô đã mơ màng ngủ thiếp đi.
Trần Uyên Sam cẩn thận giúp cô đắp lại chăn, hôn lên mi mắt cô, trong long đều là thương yêu cùng thâm tình.
Vốn định là sẽ ra ban công hút điếu thuốc, không tìm được mới nhớ tới lần trước cô bắt anh cai thuốc, đoán chừng là đã thừa dịp anh không chú ý mà đã cho mất thuốc lá của anh. Anh đóng cửa sổ lại rón rén đi tới bên giường, cô đang ngủ, tư thế rất xấu, cong người lại, anh nằm xuống, cánh tay vòng quanh người cô.
Hồi tưởng lại lúc ấy ở trong giai đoạn đen tối đó, khẩu súng, ma túy, máu tanh, đuổi giết, có cái gì mà anh chưa phải trải qua, dựa vào tính tự chủ mạnh anh đã dần dần đi sâu vào giới hắc đạo, cuộc đời từ đó cũng có không ít thăng trầm.
Anh đã từng rất thủ đoạn và cũng đã từng đưa ra nhiều quyết định tàn nhẫn, nhưng lúc gặp được cô, những tính cách đó của anh đã sớm phai nhạt đi.
Vì cô mà dời tổng bộ công ty đến thành phố S, anh nguyện dâng hiến tất cả để đổi lại sự yên bình của cô.
Anh không muốn cô vì anh mà phải chịu khổ, bây giờ đối với anh mà nói, hơn mười năm lăn lộn vì sự nghiệp, cũng không thể nào hơn được buổi tối được ôm cô ngủ.
******
Trần Uyên Sam ăn thịt có hiệu suất rất cao, tự nhiên hiệu suất làm việc cũng cao lên. Sự kiện trọng đại nhất tối thứ sáu. Tổng bộ của tập đoàn Qua Sam từ Tokyo dời đến thành phố S đã hoàn thành toàn bộ thủ tục pháp lý và đang tập trung chuẩn bị cho tuần lễ khai mạc.
Qua Sam bao cả tầng cao nhất khách sạn ở bên cạnh bờ biển sang trọng nhất thành phố S, tầng lầu kia đã được sửa sang thành một phòng tiệc.
Lúc tám giờ, dạ tiệc sẽ bắt đầu, các khách mời cũng lục tục bước vào.
Nghiêm Thấm Huyên mới vừa nghênh đón xong một nhóm người, có chút rảnh rỗi, đứng ở cửa vào nâng ly rượu diendanlqd hài lòng nhìn bao quát cả phòng tiệc. Lúc Nghiêm thị hợp tác với Qua Sam, cũng là bên Qua Sam gánh vác hơn phân nửa công việc, cả bộ phận PR đều là một nhóm cường nhân, một ngày một đêm kiểm tra toàn bộ tiến trình của buổi tiệc.
Mắt co hơi giật giật, đã nhìn thấy Trần Uyên Sam đang bị đám người vây quanh đứng cách đó không xa, hình như anh bị cảm, gương mặt có chút phiếm hồng, lúc nói với người khác vài câu sẽ ho khan hai cái. Làm cho cô rất đau lòng.
Bởi vì mẹ Nghiêm ba Nghiêm đang ở trên nhà, thế nên tối ngày hôm qua anh và cô ôm nhau tâm tình ở trong bãi đỗ xe ngầm, nói một hồi chắc chắn sẽ bắt đầu động tay động chân, cô dãy dụa không để cho anh được như ý, còn tốt bụng cởi áo sơmi cho anh, cửa kính xe hạ xuống làm cho không khí nóng tràn vào, đoán chừng việc nóng lạnh thất thường như thế đã làm anh bị cảm.
Cô đang suy nghĩ làm thế nào để có cơ hội để nói chuyện riêng với anh thì ngoài cửa truyền đến âm thanh lớn.
Nghiêm Thấm Huyên đứng gần cửa nhất nên phản ứng rất nhanh, thừa dịp các khách khác còn chưa diendanlqd có phát hiện, nhanh chóng đặt ly rượu trên tay xuống, bước nhanh ra ngoài đóng chặt cửa chính lại, thời điểm xoay người đi cô kinh ngạc đến trợn tròn cả mắt.
Doãn Bích Giới từ lúc dạ tiệc bắt đầu đến giờ chưa hề thấy mặt đâu đang ép sát một người đàn ông vào tường, giày cao gót giẫm trên đùi của người đó, tay trái của cô cầm một con dao găm màu bạc nhằm ở trên cồ họng của người đàn ông kia.
Nghiêm Thấm Huyên biết người đàn ông này, đây không phải là người bị mắc bệnh chán ghét phụ nữ nghiêm trọng Kha Khinh Đằng hay sao.
"Doãn Bích Giới, lấy dao găm ra." Kha Khinh Đằng chau mày vì bị cô dồn vào bờ tường, người phụ nữ đáng chết xuống tay mạnh bạo như vậy, sau lưng hắn bị cô đụng cho tê rần.
"Kha Khinh Đằng, anh còn nhiều lời có tin tôi sẽ lia cây dao này về phía cổ của anh không?" Doãn Bích Giới hung dữ nhìn ánh mắt của hắn, dao găm càng thêm kề sát cổ của hắn, mơ hồ đã có chút máu chảy ra.
"Anh nói là, " Chủ tịch tập đoàn dầu khí lớn nhất Đông Nam Á vẫn vẻ mặt bình tĩnh nhìn Doãn Bích Giới, lạnh lung nói, "Đừng bảo là hai năm trước ở Mỹ em đã lên giường với tôi rồi mà vẫn còn muốn trốn?"
Nghe xong những lời này chân Nghiêm Thấm Huyên mềm nhũn thiếu chút nữa là quỳ trên mặt đất.
"Tôi muốn giết chết anh!" Thời điểm Doãn Bích Giới cầm dao găm hướng tới cổ hắn, trong chốc lát, Kha Khinh Đằng giống như một con báo hất tay của cô ra, nhanh như cắt đoạt lấy dao găm của cô ném xuống sàn, tay trái nhanh chóng ôm lấy hông của cô, ôm cô vào lòng thật chặt.
*****
Lông mày Doãn Bích Giới dựng lên, vung tay không bị kẹp lên nhằm vào cằm hắn, Kha Khinh Đằng phản ứng nhanh hơn, nhanh chóng bắt được tay phải của cô, cô mượn cơ hội này, lập tức vùng ra khỏi ngực hắn, làn váy quét lên mặt đất, Kha Khinh Đằng nhảy lên, đè cô trên mặt đất.
Doãn Bích Giới mạnh mẽ như vậy, lại bị hắn chèn ép, tức đến ngẹt thở, Kha Khinh Đằng nhanh chóng tóm được cả hai tay của cô, kéo cô từ trên mặt đất lên áp vào trong lồng ngực hắn.
Nghiêm Thấm Huyên còn đang đắm chìm trong chìm đắm trong khiếp sợ thì bỗng một luồng khí ấm áp truyền tới sau lưng cô, cô quay đầu lại liền nhìn thấy Trần Uyên Sam đang đứng ở phía sau cô, trên mặt hàm chứa vẻ tự tiếu phi tiếu (dương dương tự đại).
Lúc anh đang trong hội trường luôn luôn chú ý đến cô, thế nhưng mới rời mắt đi một lúc đã không thấy cô đâu, mặc dù biết xung quanh có người bảo vệ, anh thậm chí còn sai người đi tìm kiếm cô.
Lúc này anh thoải mái nắm lấy bả vai của cô, đi tới nhìn Doãn Bích Giới đã mất đi năng lực chiến đấu đang mắt to trừng mắt nhỏ với Kha Khinh Đằng.
"Đây chính là quà tặng mà cậu phải ngàn dặm xa xôi chạy từ Mỹ về đưa cho tôi?" Anh khoanh tay nhìn Kha Khinh Đằng.
Kha Khinh Đằng lạnh lùng liếc anh một cái, đi tới khúc quanh của hành lang kéo một tên đã bị đánh ngất ném hắn xuống đất.
Cánh tay Doãn Bích Giới mới bị Kha Khinh Đằng làm cho đau nhói, mặt không đổi sắc nói với Trần diendanlqd Uyên Sam, "Mới vừa rồi vào trong hội trường tôi cảm thấy kì lạ, nhìn kỹ mấy lần liền phát hiện ra tên mặc trang phục nhân viên an ninh này, cái mũ gắn máy theo dõi luôn hướng về phía anh, có giấu súng ở đầu gối." Cô dừng một chút, ánh mắt sắc bén quét đến người Kha Khinh Đằng, "Vừa định động thủ liền bị tên khốn kiếp này đi trước một bước."
Nghiêm Thấm Huyên lúc này mới hoàn hồn lại, nén cười nhìn người được gọi là tên khốn khiếp mặt lộ gân xanh cả lên, ánh mắt Trần Uyên Sam thâm trầm nhìn tên đang ngất trên mặt đất kia, gật đầu với hai người kia một cái, "Đa tạ."
"Lần trước cậu đi Mỹ còn chưa xử lý sạch sẽ tên Tiếu Phan đó hay sao, rốt cuộc là hắn ta nghĩ gì, những năm này giày vò lên xuống còn chưa đủ? Cậu mặc kệ hắn làm càn như vậy, còn định dây dưa đến ao lâu?" Kha Khinh Đằng cau mày nhìn Trần Uyên Sam.
Con ngươi Trần Uyên Sam gợn sóng, hồi lâu thở dài, "Chung quy là ví tôi nợ hắn ta."
"Lăn lộn ở trong giới hắc đạo, chết cha chết mẹ là bình thường, không phải lỗi của cậu, hiện tại hắn hoạt động ở cả hai bên bạch hắc, cần gì ngày ngày lấy tính mạng người khác ra đùa cợt." Doãn Bích Giới hình như cũng biết kha khá, lạnh lùng nói.
Lời nói của ba người này làm cho Nghiêm Thấm Huyên như chìm trong trong sương mù, thành thật mà nói làm bạn của Doãn Bích Giới nhiều năm như vậy rồi nên cũng biết cô bạn có chút liên quan tới hắc đạo, nhưng cô cũng chưa bao giờ mở miệng hỏi, lúc này suy nghĩ lại mới phát hiện sau khi cô và Trần Uyên Sam qua lại với nhau, Doãn Bích Giới tựa hồ có chút quen biết với anh ngay cả phiếu phản đối cũng không ném.
Không ngờ tại chỗ này chỉ có mình cô là không biết tới chuyện của anh.
Rất nhanh Trần Uyên Sam đã sai người tới xử lý tên đang nằm trên đất, ra lệnh cho thuộc hạ kiểm tra một vòng xung quanh hội trường, lại nhìn bộ dạng của Doãn Bích Giới cùng với Kha Khinh Đằng, mâu thuẫn của hai người này xấu đến mức có vẻ như chỉ cần đụng đến một phát là sẽ bùng nổ, người nào đến gần thì ráng chịu xui, anh không thèm để ý đến ánh mắt "Cứu nữ vương đại nhân" của Nghiêm Thấm Huyên đứng một bên, trơ mắt nhìn hai người cùng nhau biến mất ở trong thang máy.
"Bích Giới sẽ không bị cái tên có bệnh chán ghét phụ nữ đó gây khó dễ đâu đúng không?" Nghiêm Thấm Huyên lo âu nhìn vẻ măt có chút hả hê của anh.
Hiện tại trong lòng Trần Uyên Sam đang cười thầm Doãn Bích Giới chắc chắn sẽ bị tên đó chỉnh cho không chết thì cũng phế, thế nhưng ngoài miệng vẫn trấn an cô, "Không chết được."
Nghiêm Thấm Huyên im lặng lắc lắc đầu, trong lòng vẫn có chút lo lắng cho Bích Giới, Trần Uyên Sam diendanlqd thấy cô như vậy, dừng bước lại vỗ nhẹ lên gương mặt của cô, "Doãn bích giới tuyệt đối không phải là người cạn tàu ráo máng, điểm này cả anh và em đều biết, Kha Khinh Đằng tuy lòng dạ độc ác nhưng cũng sẽ biết lưu lại chút thể diện cho anh, cậu ta sẽ không làm gì quá đáng với em vợ đâu."
Cô định phan bác, thì thấy Vi Diệp từ trong thang máy bước ra tay trong tay với một mỹ nhân đi về phía bọn họ.
"Chúc mừng Trần tổng." Vi Diệp khoác tay mỹ nhân, Nghiêm thấm Huyên liếc mắt nhìn liền phát hiện vị mỹ nữ này rất quen, hình như là đứng trong top những nghệ sĩ mới, Vi Diệp vẫn mang vẻ mặt công tử phong lưu như cũ, áo sơ mi để mở hai nút, nhíu mày nhìn về phía bọn họ.
Hắn vỗ nhẹ bả vai của người phụ nữ bên cạnh, đối phương lập tức thức thời tạm thời rời khỏi vòng tay của hắn đi vào bên trong hội trường, Vi Diệp ngẩng đầu lên nhìn Trần Uyên Sam, lưu manh nói, "Hành động rất nhanh."
Trần Uyên Sam biết hắn đang ám chỉ đến chuyện di dời công ty, không nói lời nào ôn hòa cười cười, Nghiêm Thấm Huyên ở một bên không nhịn được, trừng mắt nhìn hai người, "Hai người bọn anh sao lại liếc mắt nhìn nhau, cấu kết sau lưng em từ lúc nào thành thật khai báo!"
Trần Uyên Sam buồn cười ôm lấy bả vai của cô, khẽ cúi người thì thầm ở bên tai cô, "Đợi lát nữa về nhà anh sẽ thoải mái tâm sự với em."
Chữ tâm sự anh đặc biệt nhấn mạnh, Nghiêm Thấm Huyên hoàn toàn nghe được hàm nghĩa sâu xa trong đó, nhẫn nhịn không tức giận, chỉ khẽ xấu hổ giận liếc anh một cái.
Vi Diệp nhìn hai người trước mặt mặt không đổi sắc nhưng cũng không để cho người ngoài chen vào này, biểu hiện trên mặt không thay đổi, thế nhưng ánh mắt đã trở nên lạnh lẽo.
Bởi vì ở khu đại biểu có chút rắc rối, An Chí Thượng từ trong hội trường ra gọi Trần Uyên Sam vào diendanlqd trong, trước khi đi Trần Uyên Sam còn gạt những sợi tóc rơi trên bờ vai của Nghiêm Thấm Huyên, dịu dàng nói với cô, "Xong sẽ tới tìm em." Nghiêm Thấm Huyên ngẩng đầu nhìn anh, khéo léo gật đầu một cái, "Anh đang bị cảm, uống ít rượu đi một chút."
****
Sau khi Trần Uyên Sam rời đi, Nghiêm Thấm Huyên nhẹ nhàng đẩy huých cánh tay của Vi Diệp, cười nhạo hắn, "Hành động nhanh thật, tiểu người mẫu đã đổi thành ca sĩ rồi hả?"
Vi Diệp đi theo cô vào hội trường, cầm ly rượu ở trong tay, nhấp vài hớp, cười cười với cô, "Kỹ thuật cũng không tệ lắm."
Cô nghe thế thì hung hăng liếc mắt với hắn, "Đúng là cầm thú không thay đổi."
"Giờ sao? Cậu và người của cậu lúc nào thì định tổ chức tiệc mừng?" Hắn tiến lại hai vị thiên kim tiểu thư đã nhìn hắn từ lâu, vừa hỏi cô.
"Lục Thiêm Lịch có nói với ba mẹ tôi anh ấy có liên quan tới hắc đạo, trong lòng bọn họ giống như luôn có điểm vướng mắc lờ mờ không rõ ràng lắm." Nghiêm Thấm Huyên khẽ thở dài một cái, "Còn chưa có tháo gỡ ra được."
Vi Diệp xoay xoay ly rượu, cười cợt nhã, "Cậu có thể tiền trảm hậu tấu ôm con trai đi đến đối mặt với họ." Nghiêm Thấm Huyên nhìn hắn, dưới đáy bàn đạp hắn một cước, "Coi chừng bị bất lực!"
Hắn cười to, muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn cầm ly rượu xoay về hướng khác.
*****
Bữa tiệc đến rạng sáng mới kết thúc, Nghiêm Thấm Huyên tiễn nhóm khách cuối cùng ra về xong, mệt mỏi mí mắt dịp lại, nhếch nhác đi lên hội trường.
Trần Uyên Sam đứng ở cửa của hội trường, nói chuyện với An Chí Thượng, không để ý tới vẻ mặt diendanlqd như sắp phát điên của An Chí Thượng, nói xong liền đi về phía cô.
.
"Vất vả cho em rồi." Anh nhìn đôi mắt mệt mỏi của cô, hơi nhíu mày cởi áo khoác tây trang của mình xuống khoác lên người cô kéo đi, "Đi thôi."
Xuống đến dưới lầu, anh vừa định xuống tầng hầm lấy xe, suy nghĩ một chút chợt dịu dàng nói, "Hôm nay đi bộ tiễn em về nhà."
Cô vì đi giày cao gót mà chân đã sưng vù, vừa định quay đầu lại nói anh muốn hành hạ chết em phải không, thì vừa vặn bắt được tia sáng kì lạ lóe lên trong mắt anh.
Đi ra cửa chính anh kéo cô lại, cúi người xuống, cởi đôi giày cao gót của cô ra, đưa cho cô, "Cầm lấy."
Cô ngơ ngác cầm lấy, lại thấy anh đột nhiên cúi người xuống đưa lưng về phía cô, "Leo lên đi."
Anh mặc áo sơmi trắng, không nhiễm một hạt bụi, dưới ánh trăng phản chiếu lên gò má ôn hòa trầm tĩnh, có thể nhìn thấy khóe môi anh khẽ cong lên, cô cảm động, đứng yên không nhúc nhích.
Anh thấp giọng gọi cô, "Bảo bối, về nhà thôi."
Tiếng kêu này của anh làm sống mũi cô co chút cay cay.
Người này có bao nhiêu tài sản, tài hoa, vẻ ngoài xuất chúng, cũng đã trải qua bao nhiêu khó khăn giờ phút này lại đưa lưng về phía cô, đưa nơi có phòng tuyến yếu ớt nhất giơ về phía cô.
Cô nhẹ nhàng leo lên lưng anh, anh cõng cô lên đi vài bước, bàn tay đang đặt ở mông cô hư hỏng sờ soạng.
Cô nằm trên lưng anh trong lòng vốn có chút ngọt ngào, lại bị hành động này của anh làm cho xù lông cắn lên cổ anh một phát, "Sàm sỡ!"
Nụ cười ở khóe môi anh càng đậm, nhỏ giọng ho khan vài tiếng, cô đã thiêm thiếp ngủ sau lưng anh, "Lần trước em đã mua hộp thuốc đặt ở nhà, đừng quên uống thuốc."
Đêm khuya trên con đường không người của thành phố S, ánh sáng của đèn đường soi sáng giao lộ. Gió diendanlqd thổi nhẹ, mang theo hương thơm êm dịu, người đàn ông cao lớn đang cõng người phụ nữ, nhỏ giọng tâm tình với nhau.
Cuộc sống bụi bặm, đường dài ngàn dặm, thế nhưng quyến luyến nhất cũng chỉ có vậy, cùng nhau bình anh về nhà, không xa không rời.
← Ch. 15 | Ch. 17 → |