← Ch.12 | Ch.14 → |
Cúp điện thoại, Nghiêm Thấm Huyên mới vừa xoay người liền nhìn thấy mẹ đang đứng dựa vào tường che miệng cười trộm cô, "Bắt quả tang con cùng với đứa con trai kia gọi điện thoại nha."
Cô nhìn vẻ mặt gian xảo của mẹ, liếc mắt, vừa định mở miệng liền nghe thấy mẹ nói, "Lần trước Tiểu Lục sau khi từ Tokyo trở về liền tới tìm chúng ta, thằng bé nói đều là lỗi diendanlqd của nó đã để cho con rời bỏ nó, nói con vĩnh viễn không muốn trở lại bên cạnh hắn nữa." Cao Nhạn quan sát nét mặt con gái, thở dài, "Mẹ cũng không thể nói gì với nó, khi các con ở chung ta cũng thấy rất tốt, hiện tại chuyện tình cảm của thế hệ sau mẹ không tiện bình luận, có điều sau đó Tiểu Lục lại gọi điện cho mẹ."
"Thằng bé nói bây giờ con đang có quan hệ thân mật với người của hắc đạo." Nói đến đây sắc mặt của Cao Nhạn cũng khẽ trầm xuống, "Huyên Huyên, con yêu đương với ai mẹ chỉ muốn con vui vẻ là được rồi, nhưng con phải biết có chừng mực, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì không thể lường trước được lại rước họa vào thân, mẹ không muốn nói nhiều."
Nghiêm Thấm Huyên nghe Cao Nhạn nói xong, trong đầu quay mòng mòng, cuối cùng vẫn không nói gì, gật đầu với mẹ một cái.
Lúc này chuông cửa vang lên, Nghiêm Thấm Huyên đi theo Cao Nhạn định ra mở cửa, thì bên kia Nghiêm Khải đã nhanh tay mở ra rồi.
"Là con à!" Nghiêm Khải nhận lấy giỏ trái cây từ tay người kia, trong giọng nói mang tới mấy phần ôn hòa, "Sao con lại tới đây?"
Nghiêm Thấm Huyên đi vào trong phòng, mới vừa ngẩng đầu lên đã chạm phải đôi mắt đào hoa mang theo nét cười.
Vi Diệp cởi giày đi vào nhà, vẫn là thân hình cao lớn rắn rỏi làm chúng sinh điên đảo như cũ, "Nghe nói thân thể của bác trai không khỏe nên tới đây thăm, chào bác gái." Hắn tự nhiên đi tới ôm lấy bả vai của Cao Nhạn, lúc này mới nhìn Nghiêm Thấm Huyên đang đứng ở đằng sau, nét cười trên mắt càng them sâu, "Đã lâu không gặp, Huyên Huyên."
Cô nhìn người mẹ tựa như đóa hoa hướng dương trước mắt bị Vi Diệp ôm lấy cười nói, trong lòng thầm nghĩ, nếu cô hẹn hò với tên hoa hoa công tử này, ba mẹ nhất định sẽ không chút do dự gả cô cho hắn.
Xí nghiệp Vi thị cũng được coi là nổi danh trong giới kinh doanh ở thành phố S, ba mẹ của Vi Diệp là bạn học cao trung của ba mẹ cô, cô chơi thân Vi Diệp từ lúc còn nhỏ đến tận bây giờ, cũng được coi là thanh mai trúc mã. Quan hệ giữa hai nhà rất tốt, thật ra thì cha mẹ hai bên đang hi vọng than càng them thân.
"Vi ngựa đực." Khi Vi Diệp đi tới bên cạnh cô thì Nghiêm Thấm hung tợn trừng mắt với khuôn mặt đẹp trai đáng ăn đòn kia, nói, "Cậu đừng có bày ra bộ dạng con rể hiền lành ra trước mặt ba mẹ tôi, nếu không muốn tôi nói chuyện tình của cậu với hai cô người mẫu chưa thành niên kia!"
Vi Diệp nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, không chút kiêng kỵ cười to, vươn đôi tay hư hỏng ra đặt lên bả vai của cô, "Ai ôi những chuyện kia không phải là do cậu hay sao, Tiểu Huyên Huyên tôi đã thổ lộ với cậu đến cả N lần rồi, hiện tại cậu đã chia tay tên Lục đó hà cớ gì lại không đến với tôi?"
Từ nhỏ đến giờ Vi Diệp vẫn luôn nửa đùa nửa thật nói muốn cô làm bạn gái của hắn, mặc dù Nghiêm Thấm diendanlqd Huyên chỉ coi hắn là bạn, nhưng thời điểm cô và Lục Thiêm Lịch đang còn qua lại với nhau, tên đại phong lưu nhất thành phố S này làm cho Lục Thiêm Lịch rất kiêng kỵ.
Vi Diệp thấy cô trừng mắt bày ra bộ dạng tức giận với hắn, buông lỏng tay ra lưu manh cười cười, "Tốt lắm tốt lắm đừng có trợn mắt với tôi, tôi nghe Doãn Bích Giới nói cậu đang yêu đương nồng nhiệt với một vị lão đại hắc bang nào đó, sao có thể muốn tới an ủi tôi trong căn phòng cô đơn lẻ bóng đó được."
"Thôi đi." Nghiêm Thấm Huyên đáp lễ liếc hắn một cái, "Cậu cảm thấy cô đơn thì có hàng dài các cô người mẫu thành niên sẵn sàng xếp hàng an ủi cậu."
Vi Diệp ngồi xuống ghế sofa, nhìn cô cười cười, trong mắt hàm chứa tư vị mơ hồ.
Bốn người nói chuyện qua lại chốc lát cũng đã gần trưa. Nghiêm Thấm Huyên đi tiễn cái tên hoa hoa công tử đáng ghét kia xuống dưới lầu, nhìn hắn mở cửa chiếc xe thể thao màu vàng sáng chói rồi nhanh chóng phóng vụt đi, cũng xoay người đi vào tầng hầm để xe, cô có hẹn với Doãn Bích Giới tại công viên trung tâm gần đây.
Từ trong thang máy bước ra, tìm một hồi mới nhìn thấy xe của mình, mới vừa cất bước đi về bên kia, đột nhiên cơn đau đớn từ sau ót truyền đến, trong nháy mắt cô mất đi tri giác ngất đi.
Thời điểm Nghiêm Thấm Huyên mới vừa khôi phục lại được tinh thần, liền bị ánh đèn chói mắt chiếu vào làm cho nheo mắt lại.
Lúc này sau ót vẫn còn cảm giác đau đớn, đôi tay bị trói sau lưng, trong lòng cô cơ hồ có thể đoán ra được đã xảy ra chuyện gì, móng tay bấm mạnh vào lòng bàn tay, gắng sức buộc mình phải tỉnh táo lại.
Trong tầm mắt cô nhìn thấy Hồ Tuyết Lâm đang ngồi ở trước mặt mình, đứng sau lưng cô ta là vài người đàn ông trông rất đáng sợ.
"Thiên tính vạn tính, rốt cuộc tôi cũng đã nắm lấy được cơ hội này." Hồ Tuyết Lâm nhìn Nghiêm Thấm Huyên đang dung dằng muốn thoát khỏi sợi dây trói, bỗng nhiên đứng bật dậy, nhanh chóng đi về phía cô dung toàn lực hung hang cho cô một bạt tai.
Nghiêm thấm Huyên bị cô ta tát cho lệch mặt, nửa bên mặt trái nhanh chóng sưng đỏ lên, hai lỗ tai của cô ong ong.
Hồ Tuyết Lâm hung tợn nhìn chằm chằm cô, "Nghiêm Thấm Huyên, cô đê tiện đã phá hủy hết cuộc đời của tôi cô có biết không hả?!" Giọng nói không tự chủ được mà cao vút lên, âm thanh bén nhọn cơ hồ muốn đâm rách lỗ tai người nghe, "Doãn Bích Giới mới nói bóng nói gió hai câu, đã làm cho tôi không có đường đi xuống ở trong làng giải trí, Thân Danh Bại Liệt, đạo diễn cũng đã đưa ra áp phích tuyên truyền rồi, lại dám gạch tên của tôi, lúc ấy có bao nhiêu người ước ao tôi đi vào cái vòng luẩn quẩn này. Mà bây giờ, cô có biết tại sao người ta lại chê cười tôi không?!"
Nghiêm Thấm Huyên nghe cô ta nói... , lạnh lùng quệt quệt khóe môi, hồi lâu nhỏ giọng thì thầm, "Không phải cô có Lục Thiêm Lịch đó sao?"
"Cô còn dám nói!" Hồ Tuyết Lâm tức giận đến toàn thân phát run, mạnh bạo đá vào vai cô, Nghiêm Thấm Huyên bị một cước này của cô ta làm cho ngã xuống đất, đau như muốn mất đi tri giác.
"Tôi, Lục Thiêm Lịch?" Hồ Tuyết Lâm lớn tiếng cười, chăm chú nhìn cô, có chút nước mắt mơ hồ chảy ra trong tiếng cười điên loạn, "Hẳn là cả đời chỉ có thể sống dưới cái bóng của Lục Thiêm Lịch!"
Mấy chữ này lọt vào tai cô, Nghiêm Thấm Huyên nằm trên mặt đất đau đến xé ruột gan.
"Nghiêm Thấm Huyên, tôi muốn cô phải đau khổ, có người muốn chỗ dựa vững chắc của cô sống diendanlqd không bằng chết, cô đoán xem, thiên thời địa lợi nhân hòa, tôi đâu muốn đối đầu với cô." Hồ Tuyết Lâm lau nước mắt rơi trên gò má, từ trên cao nhìn xuống Nghiêm Thấm Huyên, trên mặt đều hiện lên vẻ hung tợn ác độc.
Giờ phút này mặc dù trong lòng Nghiêm Thấm Huyên đã bị sự đau đớn cùng tức giận át cả lý trí, nhưng cô biết hôm nay sơ suất rơi vào trong tay Hồ Tuyết Lâm, tất nhiên cũng có thể liên tưởng được Hồ Tuyết Lâm sẽ làm như thế nào, đơn giản là ẩu đả, hủy dung, nhiều nhất là đâm cho cô một dao.
"Nghiêm Thấm Huyên, cô đã cho ta một cuộc sống vạn kiếp bất phục*, hôm nay tôi sẽ trả lại cô bằng hết, giết chết cô rồi tôi sẽ ngồi tù, nhưng cô phải nhớ." Cô ta lớn nụ cười, "Cơ thể bị thương có thể lành lại được nhưng vết thương tâm lý sẽ ám ảnh cô mãi mãi."
*Nguyên văn là "Nhất thất nhơn thân, vạn kiếp bất phục", có nghĩa là một khi thân này mất rồi thì vạn kiếp khó mà có lại được
Cô ta xoay người lại liếc mắt ra hiệu với mấy người đàn ông, hai tên trong số đó liền tiến lại hung hăng kéo Nghiêm Thấm Huyên dậy.
Đầu Nghiêm Thấm Huyên đau như búa bổ mơ hồ nhìn xung quanh có vài máy móc cùng với thiết bị cũ kĩ, hình như cô bị nhốt trong nhà xưởng bỏ hoang nào đó, ở góc trống cách đây không xa có đặt một cái thùng nhỏ, nhiều lắm chỉ có thể nhét một người vào trong đó.
Thời điểm cô nhìn thấy cái thùng kia, chợt nghĩ đến cái gì, trên mặt lập tức không có chút huyết sắc nào.
Hồ Tuyết Lâm cẩn thận quan sát nét mặt của cô, giờ phút này hả hê cười, tiến tới bên tai cô nói từng câu từng chữ, "Nghiêm Thấm Huyên, khoảng mười tuổi cô bị chứng sợ diendanlqd hãi giam cầm, sau đó vẫn luôn gạt ba mẹ cô lén lút đi gặp bác sĩ tâm lý." Dừng lại một chút, cười ác đọc, "Coi như bệnh của cô cơ bản đã khỏi, hôm nay để cho cô ôn lại mộng cũ, thấy thế nào hả?"
Tay Nghiêm Thấm Huyên phát run, c ô nhìn cái thùng nhỏ chỉ có thể chứa được một người đó, mồ hôi lạnh trên trán từ từ chảy xuống, cảm thấy trước mắt như tối sầm đi.
"Ngoan ngoãn ở bên trong đi, nửa giờ, xem cô có chịu được không?" Hồ Tuyết Lâm lớn tiếng cười, đi tới trước cái thùng kia mở nó ra.
*****
Môi Nghiêm Thấm Huyên trắng bệch ra, bên trong cái thùng đen ngòm kia như đang có đôi tay vươn ra ý định kéo cô vào trong đó làm sự sợ hãi trong lòng cô ngày càng gia tăng, ánh mắt của cô gắt gao nhắm lại cố gắng không để rơi nước mắt.
"Nghiêm Thấm Huyên, cô nói cho tôi biết, tại sao trên thế giới này tất cả mọi người đều giúp đỡ cô?" Hồ Tuyết Lâm đứng ở trước cái thùng nhìn cô, nước từ trong hốc mắt rơi xuống, "Nói tôi xấu xa, chẳng lẽ cuộc đời của tôi nhất định phải bị cô áp chế không thể nào vùng lên được sao?!"
Nghiêm Thấm Huyên nhắm mắt lại, hồi lâu chỉ nhẹ nhàng nói mấy chữ, "Đáng đời cô."
Hồ Tuyết Lâm nghe được mấy chữ này, phẫn nộ đến phát run, hét to với mấy tên đàn ông, "Nhốt cô ta vào cho tôi!"
Người đàn ông bên cạnh nâng người cô lên, dùng sức đưa cô tới trước cái thùng, một tay đẩy cô vào trong thùng, đầu của cô nặng nề va vào thành thùng, đau đến nỗi cả than thể đã ở trong thùng của cô co rúm lại.
"Nghiêm Thấm Huyên, cứ thoải mái tận hưởng đi." Hồ Tuyết Lâm nhìn thân hình run rẩy đang co rúm lại ở trong thùng, "Cho dù hôm nay tôi bị cái chỗ dựa vững chắc đó của cô đánh chết, thì nhìn bộ dạng của cô bây giờ, cũng đủ cho tôi thỏa mãn rồi!" Dứt lời, cô ta cười lớn, hung hang đóng nắp thùng khóa lại.
"Giúp tôi cám ơn Tiếu tổng." Hồ Tuyết Lâm nhìn cái thùng đang đóng chặt, xoay người nói với mấy người đàn ông đứng bên cạnh.
"Thuận nước đẩy thuyền*." Một tên cầm đầu cười nhạt, "Lần này Trần Uyên Sam khó coi, phía đông còn chưa có xử lý tốt, phía tây lại bốc cháy rồi."
* Thuận nước đẩy thuyền: chớp cơ hội (nguồn lực bên ngoài) để đạt đc mục đích
Nghiêm Thấm Huyên ở trong thùng dựa vào chút tinh thần còn sót lại lắng nghe cuộc đối thoại ở bên ngoài, một lát sau, cửa bị xích sắt khóa lại, sau tiếng gầm rú những chiếc xe ở bên ngoài nhanh chóng rời đi.
Cô liều mạng đấm, đá nắp thùng, nhưng nó vẫn không suy chuyển, trên tay cô đã chảy máu, thế nhưng cái nắp vẫn không nhúc nhích.
Cuộc đời của cô chưa bao giờ sợ hãi như vậy, bị giam ở trong nơi mà cô e ngại nhất là không gian bóng tối chật hẹp, xung quanh im ắng yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng tim đập càng lúc càng nhanh, thời gian lúc này như ngừng lại, cô phải vĩnh viễn ở lại nơi này cho đến khi trái tim ngừng đập.
Hồ Tuyết Lâm đã dùng đúng cách để khiến cho cô sống không bằng chết, cô đã từng bị chứng sợ hãi giam cầm hết sức nghiêm trọng.
Từ nhỏ cha mẹ cô không ở nhà, thời điểm trời mưa xuống bên ngoài có sấm chớp, đối với một cô bé diendanlqd như cô, không thể làm gì khác hơn là trốn vào trong ngăn tủ, ở trong ngăn tủ bóng tối bao phủ cùng với không gian chật hẹp làm cô sợ hãi, nhưng khi đó, cô cảm thấy nếu phải ở ngoài một mình đối diện với sấm chớp đáng sợ thì thà ở trong ngăn tủ còn hơn.
Lớn lên một chút, thời điểm cô đứng ở trên cầu thang, dần dần bắt đầu cảm thấy sợ hãi, thật may là trước khi sự việc càng ngày càng trở nên nghiêm trọng cô đã tìm tới bác sĩ tâm lý giỏi nhất nhì thành phố S, mới từ từ bước ra được khỏi bóng ma tâm lý đó.
,
Lúc này nước mắt rốt cuộc cũng không thể kìm nén rơi xuống, đôi môi bị cô cắn bật máu, hai tay ôm lấy bả vai, thân thể run rẩy.
Cô quả thật không nghĩ tới, thậm chí có người có thể điều tra ra bệnh án mà cô đã giấu kín như vậy, bày ra những sự việc như vậy, mượn nỗi căm hận của Hồ Tuyết Lâm đối với cô, từ đó đánh vào mục đích cuối cùng là Trần Uyên Sam.
Trong nháy mắt trong lòng cô sự lo lắng khôn xiết đối với anh tăng vọt lên.
Cô nhắm mắt lại, nhớ tới nụ cười ôn hòa trước sau như một của người kia, nỗi sợ trong lòng len lỏi qua một tia ấm áp.
Người như Hồ Tuyết Lâm làm sao có thể hiểu, cuộc sống dùng để ghi hận là xa xỉ cỡ nào, những mặt trái của cảm xúc này sao có thể so được với lúc ở bên cạnh người mình yêu thương cho dù chỉ là một giây ngắn ngủi?
>>>>>>
Trên băng ghế chờ ngoài hành lang trước cửa phòng cấp cứu của một bệnh viện ở thành phố S, có một người đàn ông vô cùng anh tuấn đang ngồi đó.
Vi Diệp ngồi ở trên băng ghế, đôi tay nắm chặt lại thành quyền, nhìn ánh đèn đỏ chói mắt của phòng cấp cứu, đôi mắt ngày thường luôn nhu tình đào hoa bây giờ không có lấy nửa sắc.
Lúc này trong hành lang yên tĩnh âm thanh cộp cộp vang lên, Doãn Bích Giới mặc thường phục hung hăng đi tới bên cạnh Vi Diệp, sắc mặt hết sức khó coi.
"Hiện tại cô ấy như thế nào?" Doãn Bích Giới từ trên cao nhìn xuống Vi Diệp, lạnh lùng quát.
Hắn vẫn như cũ nhìn vào cửa phòng cấp cứu, "Tôi đã gọi điện thoại cho bác trai và bác gái rồi." Trên mặt Vi Diệp lúc này không còn mang vẻ cợt nhả như thường ngày, trầm mặt nhìn về phía trước.
Buổi trưa sau khi hắn và Nghiêm Thấm Huyên chia tay nhau, đột nhiên nghĩ đến chậu hoa Lavender lần trước đi Pháp mua về tặng cô, lái xe quay trở lại nhà cô, bởi vì điện thoại không liên lạc được, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn lại chạy xuống dưới bãi đỗ xe, liền nhìn thấy điện thoại cùng với chìa khóa xe rớt ngay bên cạnh xe của cô.
"Thật may là anh đã phát hiện sớm." Doãn Bích Giới từ từ ngồi xuống bên cạnh hắn, qua một lúc lâu, lạnh lùng nhìn hắn, "Tra được là ai làm chưa?"
Lúc này Vi Diệp bỗng nhiên cười lạnh, bờ môi mỏng bật ra mấy chữ, "Là do tên đàn ông cặn bã đó gây ra."
Doãn Bích Giới vừa nghe hắn nói vậy rất nhanh đã phản ứng lại, trong nháy mắt hỏa khí bốc lên, mới định nói gì đó, thì đèn phòng cấp cứu đột nhiên tắt, ánh mắt của hai người đều chấn động, Vi Diệp ngồi trên ghế như muốn nhảy dựng lên, chạy nhanh đến trước cửa phòng cấp cứu.
"Bác sĩ, cô ấy sao rồi?" Vi diệp bắt lấy viện trưởng đi ra đầu tiên, lo lắng hỏi.
Viện trưởng bất đắc dĩ xoa mồ hôi trên trán nói, "Bệnh nhân không có gì đáng ngại nữa rồi, hô hấp đã diendanlqd khôi phục bình thường, chỉ là trong giai đoạn này cô ấy sẽ không thể chịu nổi bất kỳ kích thích nào, nếu không bệnh tâm lý sẽ bạo phát lại lần nữa."
Vi Diệp nghe được ba chữ này, hai mắt run rẩy, vừa định nói gì đó, chỉ nghe thấy Doãn Bích Giới ở bên cạnh không nhịn được nhỏ giọng quát: "Vậy bây giờ có thể vào thăm cô ấy được chưa?"
Không đợi viện trưởng trả lời, cô liền cau mày đẩy cửa phòng bệnh ra, Vi Diệp vội vàng cảm ơn viện trưởng, sau đó cũng theo vào.
>>>>>>>
Lúc này mọi người ở thành phố S đang còn chìm trong giấc mộng, không khí có chút yên tĩnh.
Ngày mới vừa mới đến, lúc này đột nhiên truyền đến tiếng phanh xe bén nhọn, một người đàn ông vội vàng nhảy xuống từ trên xe taxi.
Quần áo trên người anh ướt đẫm, trên khuôn mặt anh tuấn đều là mồ hôi, trên khuôn mặt luôn luôn ôn hòa điềm tĩnh bây giờ chỉ còn lại vẻ kinh hoàng, thống khổ và tự trách.
Anh chạy nhanh qua cổng an ninh, chạy vào trong bệnh viện.
Thời điểm Thang máy ngừng lại, bởi vì anh đi quá nhanh, chân vấp vào cái gì đó ngã trên mặt đất, bên cạnh có một nữ y tá bưng bình nước muối đi ngang qua bị cảnh đó làm cho hết hồn, vừa định đi tới dìu anh dậy, anh nhanh đã nhanh chóng đứng dậy chạy tới khúc quanh.
Trần Uyên Sam chưa từng có bộ dang nhếch nhác như thế này.
Cú ngã lúc này đã làm cằm anh bị thương chảy máu, thế nhưng anh không để tâm đến nó.
Hiện tại anh đã được nếm trải loại cảm giác khổ sở, đau đến mức làm cho người ta mất đi tri giác.
Vạn tên xuyên tim, tim như bị dao cắt.
Nghiêm Thấm Huyên cảm thấy có tia sáng len lỏi vào trong mắt cô, mơ mơ màng màng mở mắt, đập vào mắt chính là bức tường trắng của bệnh viện, cô gắng sức mở to hơn nữa, tầm nhìn có chút rõ rang hơn, liền mơ mơ hồ hồ nhìn thấy ngồi ở mép giường là cô bạn thân chi cốt lâu ngày chưa gặp của mình.
Doãn Bích Giới một đêm không ngủ ngồi bên cạnh giường, đỏ mắt, mặc kệ đầu tóc tán loạn, nói với cô, "Nghiêm Thấm Huyên đồ đáng ghét!"
Nghe thế câu quát khí thế của cô bạn, nhìn thấy Doãn Bích Giới, ánh mắt cô ngậm ngùi đau xót, ý thức đã giải thoát được khỏi cơn ác mộng, đủ loại tâm tình chất chứa, theo bản năng liền muốn rơi nước mắt.
Đáng tiếc đối phương căn bản không cho cô cơ hội, thiếu chút nữa cầm găng tay ném về phía cô."Sao cậu có thể như vậy, bị bệnh tâm lý lâu như vậy cũng không nói với bà đây, tính tình của cậu, con mẹ nó sao cậu không giấu tớ chuyện cậu đi đổi giới tính luôn đi hả?!"
Mẹ Nghiêm Cao Nhạn ngồi ở một bên thấy cô đã tỉnh lại, lảo đảo đứng lên từ trên ghế salon gần như là nhào tới mép giường cô, vành mắt đỏ hoe kéo tay của cô, "Huyên Huyên, con thấy thế nào rồi, cảm thấy khá hơn chút nào chưa?"
Ba Nghiêm Nghiêm Khải cũng từ cạnh cửa đi tới, ba Nghiêm trước giờ luôn nghiêm nghị cứng nhắc lại có thể lo lắng như vậy, lúc này biểu cảm như trút được gánh nặng.
Vi Diệp đứng ở bên cạnh giường của Nghiêm Thấm Huyên, gương mặt tuấn tú tràn đầy vẻ tiều tụy, cúi đầu diendanlqd nhìn gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt không có chút huyết sắc của cô, tay nắm chặt thành quyền. Cô chuyển ánh mắt sang nhìn hắn, khẽ cười với hắn tựa hồ như là an ủi.
Trong lòng hắn rung động, vừa định nói, lúc này bỗng nhiên cửa phòng bệnh mở ra.
Trần Uyên Sam đứng ở cửa, tay anh cầm lấy cái tay nắm cửa, thấy Nghiêm Thấm Huyên đang nằm trên giường thì trong nháy mắt trăm ngàn loại tâm tình ngổn ngang lập tức biểu lộ ra ngoài, không để ý tới có người trong phòng, lập tức đi tới bên cạnh cô.
Thời điểm Nghiêm Thấm Huyên nhìn thấy anh đến, nước mắt chỉ chực rớt xuống cuối cùng cũng không thể kìm nén nổi rơi xuống.
Cái người bình thường vẫn luôn hào hoa phong nhã, trầm tĩnh lạnh lùng như vậy, giờ phút này trên cằm lại có vết máu nhàn nhạt, râu mọc lún phún dưới cằm, hốc mắt lõm sâu, anh ngàn dặm xa xôi, bỏ lại mọi thứ ở phía sau, không do dự chạy tới bên cạnh cô.
Cô nhìn thấy anh càng ngày càng bước tới gần mình, đôi mắt đẫm lệ nhào vào trong lòng anh.
Thời điểm Trần Uyên Sam ôm cô vào lòng, hốc mắt hơi phiếm hồng.
Đến tận giờ phút này anh mới hiểu được câu nói mang ý cảnh cáo kia của Kha Khinh Đằng.
Yêu cô, chẳng những dẫn cô đi vào màn đêm mịt mờ đen tối, trói cô vào những khổ sở không nên có, trái tim anh cũng đau.
Từ đó, không thể tiếp tục lạnh nhạt mà đối mặt với cô được nữa.
Anh khom người xuống đứng ở mép giường, vỗ về lưng cô, nghe thấy tiếng khóc nức nở của cô, cánh tay vòng qua người cô càng siết chặt hơn, cúi đầu hôn lên tóc cô, tâm trạng lo lắng khiếp sợ khi ở trên máy bay rốt cuộc đã được thả xuống.
Lúc này những người khác ở trong phòng quan sát bọn họ, vẻ mặt biến hóa khác nhau.
Ba Nghiêm cùng với mẹ Nghiêm liếc mắt nhìn nhau, trầm mặc, trên mặt hiện lên ý vị không rõ, Vi diendanlqd Diệp đứng ở bên cạnh giường, nhìn Nghiêm Thấm Huyên nấp ở trong ngực Trần Uyên Sam, thể hiện rõ sự tin tưởng và ỷ lại với anh, ánh mắt nhàn nhạt nhìn hồi lâu, nhẹ nhàng xoay người lại đi đến đứng bên cạnh cửa sổ.
Doãn Bích Giới cười như không cười nhìn hai người đang ôm nhau trên giường cùng với Vi Diệp đang đứng một bên, thở phào nhẹ nhõm xoay người vừa định đi rót ly nước, đột nhiên chân mày dựng lên, giọng nói tràn đầy lạnh lùng cùng tức giận đột ngột vang lên, "Anh tới đây làm gì?!"
Chỉ thấy Lục Thiêm Lịch đang đứng ở ngoài cửa, hình như là vội vàng chạy tới đây, lo lắng nhìn quanh. Trần Uyên Sam nghe thấy giọng nói tức giận của Doãn Bích Giới, nhẹ nhàng buông Nghiêm Thấm Huyên ra, cô lau nước mắt ngẩng đầu lên nhìn người vừa mới đến, ánh mắt tối sầm, cắn môi theo bản năng quay đầu lại.
Lúc này, anh mới lúc nãy còn đang dịu dàng nhìn cô, bây giờ đột nhiên đứng lên, vẻ mặt ôn nhu bây giờ đã thành lạnh lẽo, anh xoay người lại đi tới cửa.
Ai cũng không có thấy rõ ràng Trần Uyên Sam đã ra tay như thế nào.
Cho đến lúc mọi người hoàn hồn lại, chỉ thấy Lục Thiêm Lịch đã ngã trên sàn nhà, che mặt lại, đau đến nỗi thân thể cường tráng cũng có chút run rẩy.
Trần Uyên Sam bóp bóp tay đứng trước mặt hắn, từ trên cao nhìn xuống hắn, cả người để lộ ra hơi thở nguy hiểm, giọng nói không hề có một tia cảm tình.
"Từ nay về sau đửng để tôi nhìn thấy cậu, người phụ nữ của tôi, không liên quan gì tới cậu hết."
← Ch. 12 | Ch. 14 → |