Truyện:Cả Đời Chỉ Đánh Cuộc Một Người - Chương 3 (cuối)

Cả Đời Chỉ Đánh Cuộc Một Người
Trọn bộ 3 chương
Chương 3 (cuối)
0.00
(0 votes)


Chương (1-3)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Một buổi chiều sau khi qua sinh nhật Hứa tùng vài ngày, Phó Tiểu Khả ở ký túc xá vừa ngủ trưa dậy, đang dậy cho tỉnh táo, được cô quản lí báo cho biết bên ngoài có người tìm.

Cô vội vã đi xuống tầng, nhìn thấy người đến tìm mình là một cô gái rất xinh đẹp.

Cô gái kia nhìn thấy cô, thoải mái đi tới chào hỏi: "Bạn là... Phó Tiểu Khả à? Xin chào! Mình là Ngả Minh Lí!"

Phó Tiểu Khả nghi hoặc nhìn cô ấy, "Xin chào... Hình như chúng ta không quen nhau..."

Ngả Minh Lí hất tóc, có cảm giác chín chắn và thành thục. Phó Tiểu Khả âm thầm tặc lưỡi khen ngợi.

"Không sao, hôm nay mình đến chỉ để cho bạn biết một sự thật—— Thật ra Hứa Tùng hẹn hò với bạn, cũng không phải bởi vì xinh đẹp nên anh ấy thích bạn, mà là anh ấy cùng đám con trai cá cược—— cá Hứa Tùng có thể khiến cho A Thổ muội mặc váy!"

Trên khuôn mặt thiên sứ của Ngả Minh Lí mỉm cười ngọt ngạo, nụ cười vô cùng hoàn mỹ, lại làm cho Phó Tiểu Khar cảm nhận được toàn thân đều rét run.

"Vì sao tôi phải tin tưởng lời bạn nói? Bạn là ai? Vì sao muốn nói điều này cho tôi?"

Ngả Minh Lí vẫn cười rất tao nhã, "Không tin lời nói của tôi? Thật ra bạn chỉ cần hỏi những người hay chơi với Hứa Tùng là có thể biết sự thật thôi. Nói thật, mọi người đều biết, chỉ có duy nhất bạn chẳng hay biết gì. Bạn hỏi tôi là ai? Tôi là bạn nhảy từ nhỏ của Hứa Tùng, cũng là bạn gái của anh ấy; tôi cảm thấy lần này Hứa Tùng trêu đùa hơi quá, cho nên muốn đến nói cho bạn, sớm kịp hồi tâm chuyển ý, đừng rơi xuống quá sâu, tránh cho bạn bị tổn thương. Dù thế nào đi nữa, thì cuối cùng Hứa Tùng cũng quay về bên tôi thôi!"

Phó Tiểu Khả nắm chặt tay, ép mình mỉm cười như chưa xảy ra chuyện gì.

"Cám ơn lời khuyên của bạn; nhưng lần sau lần sau..." mặc kệ trong lòng đang dậy sóng, Phó Tiểu Khả cũng không muốn bị người khác chê cười, "Những lời này nên để nam chính trực tiếp nói thì hơn, bạn tìm tôi như vậy, cho dù thế nào, đều khiến khí chất tao nhã xinh đẹp của bạn giảm sút đấy!" Cô nói xong liền xoay người đi lên tầng, cũng không thèm liếc mắt đến gương mặt không cam lòng phía sau.

*****

Phó Tiểu Khả cất chiếc váy dài lại.

Phó Tiểu Khả không đến phòng tự học.

Phó Tiểu Khả bắt đầu trốn nghe giảng.

Phó Tiểu Khả tắt di động.

Phó Tiểu Khả cũng không nghe điện thoại ở kí túc xá.

Phó Tiểu Khả ...

Phó Tiểu Khả kiên quyết tránh mặt Hứa Tùng.

Cô gái kia chán ghét thì cứ chán ghét, có ý đồ xấu thì cũng mặc, nhưng cô ta lại nói đúng—— thật sự Hứa Tùng vì cá cược mới làm quen với cô.

Phó Tiểu Khả cũng không tìm Hứa Tùng làm loạn. Cho dù bị tổn thương, nhưng những chuyện như thế kia cô không làm được.

Cô chỉ nhắn tin cho hắn, nói hắn về sau không cần liên lạc với nhau nữa.

Sau đó tắt máy, từ nay về sau trốn tránh, không gặp hắn nữa.

Dù không gặp, cũng không thể kiềm chế nghĩ đến. mỗi khi nhớ đến hắn, nhớ đến những chuyện trước kia, cô lại cảm thấy đau nhói trong lòng.

Cô nói với chính mình không thể khóc, vì thế mặc cho nước mắt lưng chừng trong hốc mắt, cũng cố nén lại không chịu để chúng rơi xuống.

Nhưng hai ngày sau, rốt cuộc cô cũng bị Hứa Tùng kéo vào một phòng học nhỏ vắng người.

Nhìn thấy hắn, tim cô lại nhói buốt.

Bộ dạng của hắn không giống với ngày thường, hơi nhếch nhách, mái tóc rối bời, cằm lún phún râu chưa cạo, trong đôi mắt đầy tơ máu, đôi lông mày nhíu chặt.

Mũi cô nghẹn lại.

Không phải chỉ coi cô là một trò đùa thôi sao? Không phải hắn cá cược, đùa giỡn với A Thổ muội sao?

Cô kiên quyết quay đầu đi, yêu cầu chính mình không nhìn hắn.

Lại bị hắn nâng gương mặt lên, đối diện với hắn.

"Vì sao?" Hắn thấp giọng hỏi, thanh âm trầm mà khàn khàn.

Cô nghĩ, có lẽ, hắn cũng cảm thấy đau một chút; nhưng mà, có thể đau đến mức nào cơ chứ? Có lẽ hắn chỉ là áy náy, có lẽ hắn quá nhàm chán, có lẽ hắn muốn kiểm nghiệm khả năng cuốn hút của mình—— dù thế nào đi chăng nữa, chắc hắn cũng không phải là động lòng? A Thổ muội, Phó Tiểu Khả nào có cái gì có thể so sánh được với Ngả Minh Lí?

Cô cố gắng mỉm cười với hắn "Tôi biết hết rồi!"

Cô thản nhiên nói, giống như sự thật này chẳng mang đến tổn thương gì cho cô, "Anh cùng bọn họ cá cược mới làm quen với tôi! Anh cũng đã có bạn gái!"

Lời của cô, thái độ của cô, nụ cười của cô, tất cả đều làm hắn vô cùng ân hận.

Hắn đấm tay vào tường.

"Cô ta không phải bạn gái anh! Cô ta chỉ là bạn nhảy trước kia thôi! Là do tự cô ta tưởng tượng! Em phải tin anh, Tiểu Khả!" Hắn giữu chặt khuôn mặt cô, vội vàng nói.

Phó Tiểu Khả cũng cười rộ lên.

"Hứa Tùng, vấn đề không phải cô ấy là ai, cô ấy là bạn gái anh đối với tôi cũng không quan trọng. Vấn đề là, tất cả chỉ là một màn cá cược, chỉ là lừa đảo, sai lầm mà thôi!"

Cô chậm rãi gỡ từng ngón tay hắn ra, kiên trì mà dứt khoát.

Ngón tay hắn lại xiết chặt như cũ, cố chấp mà vội vàng.

Phó Tiểu Khả dùng sức đẩy hắn, "Hứa Tùng, chúng ta không phải là trẻ con, nơi này là phòng học, sẽ có người đến, anh mau buông ra! Chúng ta, nên dừng ở đây thôi!"

Hứa Tùng không chịu nghe, dù thế nào cũng không chịu buông tay.

Phó Tiểu Khả cảm thấy chính mình sẽ phát điên mất.

Cô trừng mắt với Hứa Tùng, chậm rãi nói từng chữ một: "Tóm lại anh muốn thế nào? Anh còn muốn gì nữa?" Rốt cuộc, nước mắt cũng theo khóe mắt chảy xuống, chảy qua mũi cô, rơi vào trong miệng cô.

Dường như hắn có thể cảm nhận được vị của nước mắt, bởi vì, trong lòng hắn cũng đầy chua sót.

"Anh buông tôi ra!" Cô nói lại lần nữa; hắn vẫn như cũ không chịu buông.

Cuối cùng cô bộc phát, hung hăng đẩy hắn ra, lớn tiếng nói: "Hứa Tùng! Anh không thể ức hiếp người khác như vậy! Mau buông tôi ra! Buông ra!!!"

Cô vừa khóc vừa quát lớn.

Có người mở cửa phòng học ra, nhìn thấy bọn họ, kinh ngạc đứng trước cửa, không biết nên đi vào hay quay ra.

Phó Tiểu Khả đẩy ra hắn, cũng không quay đầu lại chạy hết sức ra bên ngoài.

Nước mắt lại chảy xuông, lòng cô như nát vụn.

Cô không còn có sức mà che giấu bi thương, cuối cùng vẫn là hắn phá tan lớp ngụy trang kiên cường của cô.

*****

Phó Tiểu Khả cảm thấy như đây chỉ là một giấc mơ. Trong mơ, tất cả mọi thứ đều hoàn hảo, nhưng sau khi tỉnh dậy, sự thật lại khủng khiếp không chịu nổi.

Cô tự nói với chính mình, cũng bắt buộc chính mình, quên đi Hứa Tùng, chỉ cần quên hắn, trái tim sẽ không cảm thấy đau.

Từ lần đó trở đi, Hứa Tùng cũng không tìm gặp cô nữa.

Cô nghĩ, chắc là hắn cảm thấy áy náy vì đã lừa cô, cho nên mới tìm cô giải thích. Nhưng mà, nếu cô không chịu nghe, hắn cũng không cần thiết phải dây dưa vô vị với cô.

Phó Tiểu Khả nói với bản thân, cứ như vậy đi, đừng dính dáng đến nhau nữa, cứ như vậy hai người sẽ quên nhau rất nhanh.

Nhưng rồi một hôm, Trữ Chỉ Hân nói: "Hôm nay tao nghe được... bên kí túc xá nam nói, dạo này Hứa Tùng suốt ngày uống rượu, ngay cả thầy quản lí cũng biết! Thầy còn nói, nếu hắn không bớt phóng túng, sẽ xử phạt hắn thật nghiêm khắc..."

Lão Đại cũng nói: "Tiểu Khả, thật ra tao muốn nói với mày về Hứa Tùng... Mỗi ngày người đó đều đứng phía dưới sân kí túc xá ngóng lên cửa sổ phòng chúng ta nửa này trời, nhưng sau một trận mưa thì không thấy tới nữa..."

Lão Nhị bổ sung thêm vào lời lão Đại: "Vì sao sau hôm đó hắn không tới nữa? Đó là bởi vì hắn dầm mưa bị mắc bệnh! Mấy ngày hôm nay, không phải tao bị đau bụng phải đến phòng y tế suốt sao? Trời mưa ngày hôm sau, ở phòng y tế, tao đã gặp hắn!"

Lúc các cô nói chuyện này, Phó Tiểu Khả vẫn lẳng lặng không nói gì, từ đầu đến cuối, trên gương mặt chỉ lộ nụ cười thản nhiên.

Nhưng chờ khi không có ai, cô lại trốn vào trong chăn, vẫn như cũ lẳng lặng không nói gì, trên mặt lại đầy nước mắt.

Cô cảm thấy người kia thật sự đúng là oan gia của cô, làm cho cô tưởng như đã quên rồi lại không thể quên được, làm cho cô vừa đau vừa khổ sở, khiến cho cô không biết nên làm thế nào, lặng lẽ khắc sâu vào trong lòng.

Chớp mắt một cái, đã đến ngày tốt nghiệp của sinh viên năm tư.

Trước hôm tốt nghiệp, trường học tổ chức đại hội văn nghệ, toàn bộ sinh viên đều bắt buộc phải tham gia.

Đương nhiên không thể không có tiết mục của Hứa Tùng.

Phó Tiểu Khả cũng không biết lúc ngồi dưới khán đài xem biểu diễn, cô có cảm xúc gì.

Giống như rất hoảng hốt, sợ hãi, lại giống như có chút chờ mong.

Khi đang thấy lo lắng, Trữ Chỉ Hân nói: " Tiểu Khả! Tiểu Khả! Tiết mục tiếp theo sẽ là tiết mục của Hứa Tùng! Mày có làm sao không? Nếu cảm thấy không chịu được thì tao với mày đi ra ngoài!"

Phó Tiểu Khả liếc nhìn Chỉ Hân một cái, rồi trả lời: "Đi thôi!" Trong hội trường ồn ào, giọng nói của cô hơi ồm ồm.

Nhưng rất nhanh âm nhạc đã vang lên.

Khi dáng người đẹp trai xuất chúng lên biểu diễn, chung quanh không ai không hướng lên phía khán đài cảm thán.

Tim cô đập theo nhịp điệu của nhạc, theo từng bước nhảy của hắn, bình bịch loạn xạ, đập nhanh như vậy, hoảng hốt như vậy, không ổn định được, không thể kiềm chế, không thể tự điều khiển lại được.

Không biết điệu nhảy kết thúc khi nào, khi âm nhạc ngừng lại, hắn làm động tác kết thúc, toàn trường thét chói tai hoan hô, Phó Tiểu Khả cảm thấy chính mình đang hỗn loạn.

Mà hắn, đứng ở trên khán đài, không ngừng thở gấp, cũng không đi xuống.

Thậm chí, hắn còn đi đến gần mép sân khấu, nhận lấy micro trong tay người dẫn chương trình, hắn đứng ở trên khán đài, đối mặt với toàn bộ sinh viên trong hội trường, lồng ngực hắn không ngừng phập phồng, hắn thở gấp nói: "Hôm nay, điệu nhảy này, tôi dành tặng cho một cô gái! Tôi từng lừa gạt cô ấy, cũng từng làm cô bị tổn thương, nhưng tôi mong cô ấy hiểu rằng, tôi đã sai lầm, tôi hối hận, tôi rất đau! Tôi cũng muốn nói cho cô ấy biết, tôi thật sự yêu cô ấy!" Thông báo của hắn làm toàn trường lặng ngắt như tờ, giọng nói chân thành tha thiết của hắn khiến cho tất cả mọi người ở dưới đều cảm động.

Cuối cùng, nhìn về nơi nào đó phía dưới sân khấu, hắn nói: "Thật xin lỗi, xin em hãy tha thứ cho anh! Anh thật lòng! Phó Tiểu Khả, anh thật sự rất thích em!"

Toàn trường cùng lúc ồ lên, tất cả mọi người đồng thời quay đầu nhìn về phía Phó Tiểu Khả.

Phó Tiểu Khả che miệng, lặng lẽ rơi nước mắt.

Hứa Tùng nhảy từ trên sân khấu xuống, chạy nhanh về phía cô.

Đến ngồi của cô, hắn dừng lại.

Tất cả mọi người ngừng thở. Toàn trường lại trở nên im lặng.

Hắn đi đến trước mặt cô, ánh mắt sáng rực, lúc mở miệng, giọng nói khàn khàn, như nghẹn ngào: "Tiểu Khả, anh thật lòng! Thật lòng thích em! Em có thể tha thứ cho anh, được không?"

Phó Tiểu Khả không kìm được nước mắt, không nói ra lời.

Bên cạnh mọi người chờ đến lo lắng, vội vàng thúc giục cô: "Đồng ý đi! Đồng ý đi!"

Những tiếng nói dần dần hội tụ, từ nhỏ tới lớn, dần dần lan tỏa vang khắp toàn bộ hội trường.

Âm thanh chấn động lại càng làm cho tim Phó Tiểu Khả hỗn loạn, khiến cho cô vừa choáng váng vừa bối rối.

Hắn đứng ở giữa trung tâm, đưa tay về phía cô.

Cô giàn dụa nước mắt, hỏi hắn: "Về sau, anh có cá cược như vậy với một cô gái khác không?"

Tâm trạng hắn từ khẩn trương lo lắng, bây giờ thành vô cùng vui vẻ, phấn chấn, nụ cười tươi như cồng vồng sau cơn mưa.

"Không đâu! Cả đời, anh chỉ đánh cược mình em!"

Cuối cùng Phó Tiểu Khả cũng vươn tay ra, đặt vào lòng bàn tay hắn.

HẾT


Crypto.com Exchange

Chương (1-3)