Giao dịch tàn khốc
← Ch.029 | Ch.031 → |
Cận Hạo Nhiên nhận được điện thoại của một người phụ nữ, nói là có tin vui cho anh, vốn là anh không hứng thú lắm, nhưng không nghĩ tới tin vui này lại là Duyệt Duyệt!
Nhìn cô gái đứng ở cửa sổ sát đất, cô không cần quay đầu lại anh cũng biết là ai. Đó là người phụ nữ anh vẫn ngày ngày nhớ tới, anh thấy mình thật may mắn vì đã quyết định tới đây, nếu không liền bỏ lỡ cơ hội được gặp mặt cô.
"Duyệt Duyệt..." Cận Hạo Nhiên đi tới bên người Tả Tình Duyệt, như một đứa trẻ được kẹo, kích động vạn phần vịn vào hai vai Tả Tình Duyệt, ôm cô vào trong ngực, "Duyệt Duyệt, ngày đó em im lặng rời khỏi bờ biển, anh thật sự rất lo lắng, Cố Thịnh có làm gì em không?"
Anh biết chuyện của tập đoàn Tả thị, cũng hiểu ra thủ đoạn của Cố Thịnh, người đàn ông này thật là hèn hạ tới cực điểm, lại dùng phương pháp này ép Duyệt Duyệt xuất hiện!
Tả Tình Duyệt cả người cứng ngắc, vốn là cô cảm thấy trên người Cận Hạo Nhiên có thể mang cho cô một chút cảm giác an toàn, nhưng hôm nay cô lại cực kỳ bài xích anh.
"Anh ấy không có làm gì em hết." Tả Tình Duyệt nhìn xuống, Cố Thịnh không làm gì với cô cả, chẳng qua là đem cô lại một lần nữa đẩy cho người khác mà thôi, vừa nghĩ tới chuyện sắp xảy ra tối nay, trong lòng Tả Tình Duyệt chợt lạnh như băng, theo bản năng đẩy Cận Hạo Nhiên ra.
"Duyệt Duyệt, em làm sao vậy?" Nhận thấy Tả Tình Duyệt có chút kì lạ, Cận Hạo Nhiên lo lắng nhìn Tả Tình Duyệt, sắc mặt của cô hồng hồng, hồng đến có chút không tự nhiên.
Tả Tình Duyệt quay ngược lại một bước, đại não có chút choáng váng, cô bây giờ đã vô lực suy nghĩ Cận Hạo Nhiên quan tâm mình là thật hay giả, cô chỉ biết, tối nay là một cuộc giao dịch tàn khốc, thật sâu thở ra một hơi. Tả Tình Duyệt cố đè xuống khổ sở cùng đau đớn trong lòng, bỏ đi tự ái cùng ngượng ngùng, nhắm mắt lại, giơ tay lên từng chút một cởi áo trên người.
Trong đầu hiện ra khuôn mặt âm trầm của Cố Thịnh, giờ phút này anh đang làm gì? Có chút nào nghĩ tới tình cảnh của cô không?
Cận Hạo Nhiên bị động tác của cô làm cho ngơ ngẩn, đầu trống rỗng, nhìn áo của cô từ trên người rớt xuống đất, thân thể mềm mại hiện ra trước mắt anh, tim của anh đột nhiên ngẩn ra, theo bản năng mở to mắt, " Duyệt Duyệt, em đang làm gì vậy?"
Tả Tình Duyệt khóe miệng nở nụ cười châm chọc, "Đây không phải là điếu các người muốn sao?"
Cô suy nghĩ rất nhiều, Cố Thịnh sẽ không vô duyên vô cớ tặng cô cho người khác, nhất định là anh đang muốn cái gì đó!
"Chúng tôi? Cái gì chúng tôi?" Cận Hạo Nhiên nghi ngờ nhìn cô, ánh mắt chăm chú nhìn cô, không nhúc nhích. Anh mặc dù thích Duyệt Duyệt, nhưng chính vì thích, cho nên anh mới càng thêm quý trọng cô, mến yêu cô, anh muốn tôn trọng cô.
Tả Tình Duyệt khẽ cau mày, đầu óc lại choáng váng, Cận Hạo Nhiên ở trước mắt cô càng ngày càng trở nên mơ hồ, cô thật khó chịu! Thân thể mềm nhũn, cả người hôn mê bất tỉnh.
"Duyệt Duyệt..." Cận Hạo Nhiên lanh lẹ tiếp được thân thể của Tả Tình Duyệt, chạm vào người của cô, trong lòng ngẩn ra, thật là nóng!
Sờ sờ cái trán của cô, Cận Hạo Nhiên khẽ nguyền rủa ra tiếng, "Đáng chết!"
Duyệt Duyệt sốt rất cao! Rất nghiêm trọng!
Anh nhanh chóng đem áo nhặt lên, vội vàng bao quanh thân thể của cô, "Duyệt Duyệt... Em tỉnh lại đi..."
Anh giờ phút này luống cuống cả tay chân, đem Tả Tình Duyệt ôm đến trên giường, hiện giờ trong đầu anh là chuyện Duyệt Duyệt phát sốt, tạm thời đem nghi ngờ để qua một bên. Anh biết nhất định đã có hiểu lầm gì đó. Nhớ đến hôm nay nhận được điện thoại của người phụ nữ tự xưng là trợ lý của Cố Thịnh, anh mơ hồ có dự cảm, hiểu lầm kia cùng Cố Thịnh nhất định có liên quan...
Trên tầng cao nhất của khách sạn, trong một căn phòng dành riêng cho sếp, không khí đầy hắc ám.
Cố Thịnh uống một ngụm rượu, sắc mặt âm trầm, đôi mắt tựa hồ mang theo vài phần giãy giụa.
Giờ này, Cận Hạo Nhiên chắc đã tới rồi!
Bọn họ đang làm gì?
Vừa nhắm mắt, trong đầu Cố Thịnh lại tự động hiện ra hai thân thể đang quấn lấy nhau, bọn họ vốn là có tư tình, vừa gặp dịp, còn không đi tới nước đó?
"Đáng chết!" Cố Thịnh hung hăng ném ly rượu, choang một tiếng, vỡ vụn đầy đất.
Thư kí Trần vừa vào cửa liền nghe đến thanh âm này, trong bóng tối cô nở nụ cười như ý, mới vừa rồi cô nhìn tận mắt Cận Hạo Nhiên đã vào trong phòng, lần này nhất định là xảy ra chuyện gì đó... -
Bất kỳ người đàn ông nào cũng không thể nhịn được vợ mình cùng người đàn ông khác lên giường, đặc biệt là người kiêu ngạo như Cố Thịnh. Nếu không phải vì chuyện của Tiểu Ngữ, chỉ sợ anh cũng sẽ không dễ dàng đáp ứng đề nghị của cô.
Nụ cười càng lúc càng lớn, Thư kí Trần nhanh chóng đi tới bên cạnh Cố Thịnh, "Thịnh, em biết rõ anh rất không cao hứng, nhưng là..."
"Cận Hạo Nhiên đâu?" Cố Thịnh lạnh lùng mở miệng ngắt lời cô ta, trong giọng nói có chút làm cho người nghe muốn run rẩy.
Thư kí Trần ánh mắt lóe lên, "Đã vào phòng... Em thấy bà Tổng tự mình tới cửa nghênh đón, hai người... hình như rất vui vẻ, rất ngọt ngào!"
Bộp một tiếng, cái gạt tàn thuốc trên bàn bị quăng xuống nền nhà bằng đá cẩm thạch, ánh mắt thâm thúy của Cố Thịnh càng thêm kinh người, đáng chết! Quả nhiên là thế! Rất vui vẻ? Rất ngọt ngào? Tả Tình Duyệt đáng chết, ở trước mặt anh làm bộ như một liệt nữ bị bức bách, sau lưng lại hạ tiện như vậy!
Nghĩ đến cô cùng Cận Hạo Nhiên ôm nhau dây dưa, tim của anh đột nhiên đau xót, càng thêm phiền não không chịu nổi.
Không được! Anh không thể để cô cùng Cận Hạo Nhiên vui vẻ, ngọt ngào! Anh muốn đi ngăn cản bọn họ!
Thân hình cao lớn như một hồi gió lốc, đứng dậy liền hướng ra bên ngoài!
Thư kí Trần nhanh chóng từ phía sau ôm lấy hông to lớn của Cố Thịnh, dán thật chặt phía sau lưng của anh, "Thịnh, đừng đi, Cận Hạo Nhiên nói rồi, anh ta muốn có được Tổng giám đốc phu nhân mới có thể suy tính chuyện của Tiểu Ngữ. Thịnh, anh suy nghĩ một chút đến Tiểu Ngữ đi, chỉ có Cận Hạo Nhiên mới có thể cứu được cô ấy, anh bình tĩnh một chút, đừng làm ra chuyện khiến bản thân phải hối hận!"
Cố Thịnh dừng lại, hối hận? Anh hiện tại rất hối hận đã đem Tả Tình Duyệt đưa cho Cận Hạo Nhiên!
Nhưng vừa nghĩ tới Tiểu Ngữ, bước chân anh không nhúc nhích nổi.
Nắm chặt hai tay, Cố Thịnh ý muốn giết người đều đã có.
"Thịnh, anh... Còn có em, em sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh anh." Thư kí Trần nhận thấy phản ứng của Cố Thịnh, cười cười, đem hông của anh càng ôm chặt hơn, tay trêu đùa vuốt ve lồng ngực rắn chắc. Kể từ lần ra nước ngoài trở lại, Cố Thịnh chưa từng đến tìm cô, ngay cả lần trước ở trong đại tiệc, cô cố ý câu dẫn cũng không thành công.
Mà lúc này đây, Cố Thịnh đang yếu ớt, cần được an ủi, cô vừa đúng có thể nhân lúc anh hư nhược mà vào!
Nhưng là...
"Cô ra ngoài trước đi!" lông mày Cố Thịnh hơi nhíu lại, nhận thấy được ý đồ của cô ta, trong mắt có chút không vui.
"Thịnh... Tại sao?" Thư kí Trần có chút giật mình, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục đi xuống thăm dò, cởi ra dây lưng, tối nay, cô phải lấy được "cái" của người đàn ông làm cho cô tâm thần mê mẩn này!
"Đi ra ngoài! Đừng để tôi nói lần thứ hai!" Cố Thịnh bắt được tay cô, nhẫn tâm hất ra.
Thư kí Trần sắc mặt đại biến, tâm không cam lòng, nhưng lại không dám khiêu chiến quyền uy của Cố Thịnh, chỉ có thể xoay người rời đi.
Trong phòng vẫn tối đen như cũ, bao lấy Cố Thịnh, trong đầu tất cả đều là bóng dáng Tả Tình Duyệt, không đẩy ra được...
← Ch. 029 | Ch. 031 → |