Vay nóng Homecredit

Truyện:Cưng Chiều Thứ Phi Âm Độc - Chương 117

Cưng Chiều Thứ Phi Âm Độc
Trọn bộ 124 chương
Chương 117
Đoàn tụ, tiết Khất Xảo (4)
0.00
(0 votes)


Chương (1-124)

Siêu sale Lazada


Ánh sáng tràn ngập khiến cho Sở Vân Khinh cảm thấy mình đang ở trong mơ, tuy nàng vừa ra đời đã bị đưa đến đât, nhưng lại rất ít khi tham gia ngày lễ náo nhiệt như vậy.

Thanh thành tuy không phải là thành lớn phồn hoa, nhưng hôm nay trên phố đầy áp người, Sở Vân Khinh thích thú nhìn qua hoa đăng nhiều màu xung quanh.

"Xem một chút đi, ôi ôi, cô nương, tới xem hoa đăng của ta một chút đi, mang đến bờ sông thả, năm sau có thể sẽ có một cuộc nhân duyên tốt đẹp!"

Tiếng rao của đại nương bán hoa đăng thu hút ánh nhìn của Sở Vân Khinh, vẻ mặt nhìn nàng cười, trong lòng Sở Vân Khinh buồn bực, chẳng lẽ mình giống như thiếu nữ hoài xuân sao?

"Mua một cái đi."

Một giọng nói trầm thấp vang lên ở phía sau nàng, nàng quay đầu có chút kinh ngạc nhìn Tiêu Triệt.

"Aiiii, xem ta già nên mắt mờ, thì ra cô nương đã có người trong lòng, cô nương có thể mua đèn hoa sen, năm sau sớm sinh quý tử!"

Sở Vân Khinh nhìn Tiêu Triệt, lại nghe đại nương nói như vậy, trên mặt không tránh khỏi ửng đỏ, lúc này Tiêu Triệt lấy ra một thỏi bạc: "Cho ngươi."

Đại nương bán hoa đăng sống nửa đời cũng chưa từng nhìn thấy qua nhiều bạc như vậy, lúc này ánh mắt sáng lên, gỡ xuống một chiếc đèn hoa đăng tinh xảo treo ở phía sau đưa cho Sở Vân Khinh, vui vẻ nói: "Cô nương từ đây đi về phía tây, sẽ thấy sông Bạch Nguyệt, thả hoa đăng cùng lời cầu nguyện của ngươi xuống đó sẽ rất linh."

Sở Vân Khinh nhận lấy hoa đăng, một tay khác bị Tiêu Triệt nắm chặt trong lòng bàn tay hắn, Tiêu Triệt để tránh cho nàng bị ba chạm, cực kỳ cẩn thận che chở nàng ở phía sau.

Sở Vân Khinh nhìn sống lưng thẳng rộng lớn của hắn, nụ cười càng thêm vui vẻ hơn.

Hoa đăng rực rỡ, toàn bộ Thanh thành tối nay đều sáng lên, Sở Vân Khinh vừa đi vừa nhìn các cô nương đi qua mình, quả nhiên các nàng đều dày công chuẩn bị trang phục rồi mới ra khỏi cửa, lúc này trên tay đều cầm đèn to nhỏ, trên mặt đều là dịu dàng yêu kều xinh đẹp.

Tiêu Triệt từ nhỏ đã ở trong cung, sau mười hai tuổi thì chuyển đến quân doanh, mặc dù hắn cực kỳ ít tiếp xúc với những ngày náo nhiệt của dân chúng bình thường, nhưng cũng không có hứng thú lắm, chẳng qua nhìn thấy sắc mặt ấm áp của Sở Vân Khinh, trong lòng cảm thấy vui vẻ, tâm tình cũng khá theo.

Đi mội chút quả nhiên Sở Vân Khinh thấy một con sông, lúc này trên mặt sông đầy hoa đăng nhiều hình dạng không đồng nhất đang trôi, vừa nhìn liền biết tập tục thả hoa đăng trên sông này rất hưng thịnh, nàng lôi kéo Tiêu Triệu đi dọc theo thềm đá bên bờ sông, rồi sau đó buông tay Tiêu Triệt ra ngồi xổm xuống thả hoa đăng, hoa đăng lắc lư theo nước chảy, Sở Vân Khinh đứng dậy liền nhìn thấy đôi mắt vui vẻ của Tiêu Triệt,

"Sao vậy?"

Tiêu Triệt nắm chặt y phục của Sở Vân Khinh: "Thật sự cầu năm sau sinh quý tử sao?"

Ánh mắt Sở Vân Khinh khẽ động, chỉ cảm thấy đôi mắt lạnh như băng của người đối diện không còn nữa, mà thay vào đó là một chút hứng thú, giờ này nhìn thẳng nàng khiến cho nàng không biết phải làm sao, nàng giận dỗi hừ một tiếng, sau đó đi trước.

Trên đường ngoại trừ những nử tử chưa gả ăn mặc trang điểm lộng lẫy, còn có rất nhiều người có tình cùng nhau đi ngắm đèn, rất nhiều người tuy mặc quần áo không đắt tiền nhưng nắm tay kề vai cùng đi rất đẹp, ánh mắt chiếu sáng rực rỡ, càng làm cho cuộc sống tươi đẹp.

Cả phố xá sầm uất bị bọn họ nhìn phân nửa, đối với bọn họ mà nói những châu ngọc trân bảo kia quá mức tầm thường, nhưng không khí dưới trời sao như lưu ly sáng tỏ khắp nơi nay thì không có gì đổi được, từ đầu đến cuối Tiêu Triệt đều nắm tay Sở Vân Khinh, ánh mắt cũng chỉ nhìn nàng.

"Khóa đồng tâm, khóa đồng tâm, một đôi khóa đồng tâm, vợ chồng trăm năm hòa hợp, đến xem một chút đi."

Phố xá cuối buổi, Sở Vân Khinh đi tới một sạp hàng, vật có tên là khóa đồng tâm kia không phải là một cái khóa, mà là hai cái hoa tai, ở giữa hoa tai có hình một cái khóa.

Người bán khóa đồng tâm nhìn thấy một đôi nam nữ đi tới, lập tức vui vẻ, vừa mở miệng là nói ra một hàng dài lời chúc phúc, ví dụ như ông trời tác hợp cho hai vị, trai tài gái sắc, một đôi bích nhân, bạc đầu giai lão, chuyện định tam sinh vân vân cũng bị hắn mang ra nói, mặc dù Sở Vân Khinh không để ý lắm, nhưng Tiêu Triệt nghe được, ánh mắt không khỏi sáng lên.

Vì thế khi Sở Vân Khinh và Tiêu Triệt rời khỏi sạp hàng này, trên người đã có thêm nhiều đồ hơn.

Phố xá đã bị bọn họ xem hết, bọn họ cũng không giống như dân bản xứ, trở về tửu lâu xung quanh ăn uống, hay cũng không đến những nơi trò chuyện vui đùa khác, Tiêu Triệt nhìn Sở Vân KKhinh, chợt thấy trên trán nàng đã hiện một tầng mồ hôi mỏng.

Dù sao cùng vừa mới tỉnh lại, vậy nên hắn liền đề nghị trở về nghỉ ngơi sớm, Sở Vân Khinh cũng cảm thấy hơi mệt, không đành lòng nhìn Tiêu Triệt lo lắng, liền một mực yên lặng cùng hắn đi ra xe ngựa.

Chỗ bọn họ ở chính là tiểu viện ở phía nam thành, không biết là của người nào, nhưng hiện tại lại mặc cho Tiêu Triệt sử dụng, đợi đến khi xe ngựa đưa bọn họ trở lại tiểu viện, chỉ có mấy người Tử Mặc, vừa hỏi mới biết, Mộ Dung Trần ra cửa còn chưa trở về.

"Vương gia, trong Thịnh kinh truyền tin tức đến."

Một phong thư ố vàng được đưa đến, Tiêu Triệt nhận lấy, vừa mở ra nhìn ánh mắt liền tối đi vài phần hắn xoay người dặn dò Tử Mặc: "Lệnh xuống, sáng sớm ngày mai lên đường hồi kinh."

Đợi Tử Mặc lĩnh mệnh rời đi, Tiêu Triệt liền dẫn Sở Vân Khinh trở về phòng, lúc này canh giờ đã không còn sớm, trong phòng cũng đã chuẩn bị sẵn nước nóng, Tiêu Triệt tự nhiên mở miệng nói: "Đi tắm đi, sau đó ngủ sớm một chút."

Sở Vân Khinh che đi vẻ u ám trong mắt, nhìn thấy bên trong đã sớm chuẩn bị quần áo cho nàng, liền cầm lấy đi đến dục phòng.

Trong dục phòng truyền đến tiếng nước chảy mơ hồ, ánh mắt Tiêu Triệt khẽ động, sau đó đi đến giường.

Không biết qua bao lâu, Sở Vân Khinh đi ra ngoài, chợt thấy Tiêu Triệt đang dựa vào cửa sổ nhìn một quyển sách nhỏ, nàng nhíu mày, nhìn y phục mình mặc trên người, trong lòng suy nghĩ không biết mình có nên tới gần hay không.

Lúc này nàng chỉ mặc đồ bên trong, tơ lụa tuyết trắng bao bọc lấy dáng người uyển chuyển của nàng, mới vừa tắm rửa xong, đôi mắt sáng trong suốt khiến cho người ta yêu thương, trên khuôn mặt trắng nõn càng thêm đỏ ửng.

"Tới đây."

Thấy Tiêu Triệt nhìn mình, nàng liền cất bước đi tới, Tiêu Triệt đứng dậy dẫn nàng tới trước bàn trang điểm, cầm lấy lược gỗ lên chải tóc cho nàng.

Sở Vân Khinh ngồi trước gương, không khỏi nghĩ đến dáng vẻ hắn búi tóc cho nàng ở Duệ vương phủ, nhìn trong gương, hai tay Tiêu Triệt xuyên qua tóc của nàng, vui vẻ vừa mới xuất hiện chợt bị kiềm lại, trong mắt chợt lóe lên một chút u ám, giống như có tâm sự gì không thể nói.

Vốn dĩ lúc này không cần chải tóc, nhưng hắn đã làm xong, Tiêu Triệt đỡ nàng đứng dậy: "Được rồi, nếu mệt mỏi thì nằm ngủ đi."

Nàng đứng dậy, nhìn bên cạnh giường treo áo khoác của Tiêu Triệt, lại nhìn trong phòng này hình như chỉ có một chiếc giường, trong mắt hiện ra một chút khác thường.

Tiêu Triệt chợt hiểu ý của nàng: "Mấy ngày nay nàng hôn mê không tỉnh, dĩ nhiên là ở cùng một chỗ với ta."

Trong lòng Sở Vân Khinh cảm thấy ấm áp, giống như không để ý đến ý tứ trong lời nói của Tiêu Triệt là mấy ngày nay hai người đã cùng giường chung gối, sắc mặt nàng như thường đi tới bên giường, nàm giường đỏ sậm, chăn gấm thêu trăm hoa, nàng nhấc chăn lên nằm vào, chăn mềm mại dính sát vào người, mặc dù là mùa hè, nhưng trong phòng có để một khối băng, nàng còn đắp kín chăn.

Tiêu Triệt thấy vậy liền mím môi: "Ta để Tử Mặc an bài một gian phòng khác."

Vừa dứt lời, Tiêu Triệt liền xoay người đi ra ngoài cửa, khi bước chân của hắn gần chạm vào cạnh cửa, một tiếng "đợi đã" khiến cho thân thể hắn dừng lại ở nơi đó.

"Canh giờ không còn sớm, chỉ sợ là không tiện."

Chỉ cần Tiêu Triệt ra lệnh một tiếng, dù có không tiện thế nào thì với Tử Mặc cũng tuyệt đối dễ dàng, Tiêu Triệt nắm chặt hai tay, trầm ngâm một lúc rồi mới xoay người đi vào bên trong.

Lúc sau truyền đến tiếng nước chảy, Sở Vân Khinh nằm ở trong chăn, chợt đứng dậy thổi tắt hai ngọn đèn gần giường.

Bên trong phòng lập tức chỉ còn lại hai ngọn đèn ở góc tường là vẫn sáng, trong phòng thoáng chốc tối đi rất nhiều, lúc Tiêu Triệt tắm xong đi ra không tránh khỏi bất ngờ, hắn đi tới trên giường, nàng ngủ thật yên tĩnh bình an.

Tiêu Triệt nở nụ cười, sau đó rón rén nằm xuống bên cạnh nàng, gần như cố gắng giữ một khoảng cách, chăn gấm đặt giữa, hai người cũng cách xa nhau một khoảng.

Tiêu Triệt nhắm hai mắt lại nhưng không thể nào ngủ được, giờ phút yên tĩnh này lại khiến hắn nhớ đến chuyện ngày mai, nếu ngay cả vị trí để nàng ở bên cạnh hắn cũng không giữ được, vậy hắn còn muốn ngồi lên vị trí chí cao vô thượng kia làm gì?

Tiêu Triệt đang suy nghĩ chợt cảm thấy có một cánh tay ôm lấy hông hắn, mở mắt nhìn, chẳng biết người vốn đang ngủ bên cạnh đã tỉnh lại từ lúc nào.

Sở Vân Khinh chăm chú nhìn hắn: "Tiêu Triệt, chàng không cần cùng ta đi Ngọc Tuyết sơn."

Ánh mắt Tiêu Triệt trầm xuống, tiến đến gần nàng: "Cái gì?"

Hai mắt Sở Vân Khinh bất động, cứ như vậy cùng hắn bốn mắt nhìn nhau: "Trong lòng chàng hiểu rõ, cần gì bởi vì ta mà gặp rắc rối?"

Trong mắt Tiêu Triệt mơ hồ có chút tức giận: "Trở về Ngọc Tuyết sơn, sau đó thì sao?"

Sở Vân Khinh giật mình, không biết nên trả lời thế nào, chỉ cần một ngày nàng còn là Sở Vân Khinh, thì ngày đó nàng vẫn là trở ngại của hắn,

Sau đó?

Nàng không biết.

Quả nhiên trong mắt Tiêu Triệt nổi lên giống tố, hắn chợt chống một tay bên người nàng, từ trên cao nhìn nàng: "Sở Vân Khinh, bổn vương tân tân khổ khổ đuổi theo nàng, nàng vừa tỉnh liền muốn đi sao?"

Sở Vân Khinh chỉ cảm thấy khí thế của hắn thật bức người, một đôi mắt vô cùng lạnh, nhưng ngoài miệng nàng nói như vậy, nhưng trong lòng cũng khó chịu hơn nhiều, nàng hơi nghiêng đầu, nói ra một chữ như đinh đóng đột: "Đúng."

Tiêu Triệt nhìn nàng, hồi lâu mới lên tiếng: "Đừng có mơ tưởng!"

Sở Vân Khinh đột nhiên quay đầu, không sợ hãi nhìn chằm chằm mắt hắn, Tiêu Triệt hiểu, đây là hành động cự tuyệt của nàng.

Trong lúc bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Tiêu Triệt từ mặt rời xuống vai nàng, bởi vì áo trong lỏng, lúc này nơi tròn trịa nhẵn nhụi đang không ngừng hấp dẫn hắn, xuống một chút, có thể mơ hồ nhìn thấy khe rãnh nhỏ, khiến cho tức giận trong lòng hắn tan biến, hô hấp cũng trở nên gấp gáp hơn.

Sở Vân Khinh căn chặt môi dưới, nàng không sửa lại y phục của mình, mà ngược lại đưa tay vòng lên cổ Tiêu Triệt.

Hô hấp Tiêu Triệt trở nên ngưng trệ, ánh mắt từ âm trầm chuyển thành nóng rực, nhìn chằm chằm vào mặt nàng.

Chợt, dường như một tầng trói buộc cuộc cùng cũng bị phá vỡ, Tiêu Triệt cúi đầu hôn lên cổ nàng, hai mắt Sở Vân Khinh khép lại, cả người run lên, trong miệng tràn ra một tiếng rên khẽ.

Giữa hai người yêu nhau, ân ái là chuyện cực kỳ mạo hiểm, y phục của Sở Vân Khinh bị hắn vừa hôn vừa kéo xuống, đợi đến lúc một màn tuyết trắng đập vào mắt, nam nhân ngày thường tỉnh tảo thận trọng lúc này có chút gấp gáp khó nhẫn nhịn ngậm chặt điểm hồng kia.

"Ưm..."

Sắc mặt Sở Vân Khinh nổi lên ửng hồng khác thường, đôi mắt phượng lúc này càng trở nên quyến rũ, nàng chỉ cảm thấy một trận tê dại xông lên mỗi đầu dây thần kinh của mình, giống như trong phút muốn nuốt trọn lấy nàng.

Tiêu Triệt vội vàng hôn, bàn tay to của hắn từ từ trượt xuống eo nàng, không biết tay hắn cởi y phục của nàng như thế nào, hắn hơi nâng eo nhỏ của nàng lên, ném chăn gấm cản trở qua một bên.

Hắn hơi cúi đầu, miêu tả khuôn mặt nàng, mỗi một nơi đều bị hắn khắc ghi vào trong lòng, khi bàn tay to của hắn trượt xuống bụng trơn nhẵn của nàng, cũng là lúc nàng không nhịn được nữa, môi anh đào của hắn chưa kịp mở, tiếng rên rỉ kia đã bị hắn nuốt vào bụng.

Hắn tiến quân thần tốc trong miệng nàng, trêu chọc môi lưỡi của nàng, thân thể mềm mại của nàng liên tục rung động dưới thân hắn, hai cánh tay bất lực đặt trên vai hắn.

"A... đừng - -"

Tiêu Triệt chỉ cảm thấy lửa nóng trong bụng càng ngày càng lớn, lửa có xu thế cháy làn ra đồng cỏ, người phía dưới đã sớm bị hắn trêu chọc tan rã: "Tất cả đều có ta."

Cả người Sở Vân Khinh chấn động, nàng hơi mở mắt, một đôi mắt tha thiết, nàng khẽ mở miệng, nhưng chỉ phát ra một tiếng yêu kiều.

Tiêu Triệt cúi đầu mút chặt vành tai của nàng, trêu chọc cọ sát khiến cho hai chân nàng không thể nào khép lại, ánh mắt hắn sáng rực, bàn tay từ bên hông nàng rời xuống, lướt qua dãy núi hoa nhuận, khẽ vuốt đầu gối nàng một cái.

Hai mắt người nam nhân này đã sớm đỏ bừng, trán của hắn xuất hiện mồ hôi, tí tách rơi vào cổ nàng, nữ tử phía dưới mềm mại giống như ngậm nước, giờ phút này rơi vào trong tay hắn giống như là thứ gợi tình tốt nhất, hắn có chút khó nhịn, sau khi nhìn bộ dạng gợi tình cắn chặt môi của nữ tử bên dưới, rốt cuộc hắn cũng không nhịn được nữa, hạ thân trầm xuống.

Một tiếng rên khẽ, thân thể Tiêu Triệt dừng lại một chút, nhưng cảm giác quá mức tuyệt vời, khiến hắn cúi người khẽ vuốt ve vành tai trong suốt của Sở Vân Khinh, từ ta đến môi, càng lúc càng khiến nàng môi đang mím chặt của nàng khẽ mở ra.

Thấy nàng không còn khó chịu, Tiêu Triệt cũng không giằng co thêm nữa hạ thân đi sâu vào u cốc, trong phút chốc, giống như có khói lửa và trời sao không ngừng xuất hiện, trong cổ họng cũng vang lên tiếng gọi nhỏ của hắn: "Khinh nhi."

"Ưm... đau..."

Sở Vân Khinh vô thức khẽ rên một tiếng, tay trên vai hắn trong lúc vô tình dùng lực, Tiêu Triệt khẽ động, chân mày nàng liền nhíu lại.

Hắn ôm lấy cả người nàng vào trong ngực, hai thân thể chặt chẽ dán vào nhau, dịu dàng và tinh tế khiến cho khó chịu trên mặt Sở Vân Khinh giảm đi một chút, hắn cạy hàm răng đang cắn chặt của nàng ra, vô cùng ôn nhu hôn lên môi nàng.

Sở Vân Khinh hơi ngẩng đầu, đem tất cả của mình hòa trộn với hắn, một chút đau đớn giống như theo động tác dịu dàng của hắn biến mất không thấy đâu nữa, một đôi mắt chăm chú nhìn nàng, khóe miệng vô thức gọi "Khinh nhi", thật giống như một khúc cổ cầm mê hoặc lòng người, làm cho tất cả suy nghĩ của nàng đều tồn tại vì hắn.

Động tác của hắn càng lúc càng nhanh, Sở Vân Khinh chỉ cảm thấy trong cơ thể mình đang có cái gì đó, thật giống như vạn vật sinh sôi vào mùa xuân, từng đợt từng đợt quấn lấy tim nàng, chỉ chờ nắng ấm đến, các loại hoa liền nở rộ đầy trời.

"Tiêu Triệt ------"

Giọng nói của nàng bị nghiền nát không còn hình dáng, thật giống như vô cùng thống khổ, lại giống như đang bay trong tiên cảnh khó có thể thoát ra, móng tay của nàng khảm sâu vào lưng hắn, hai chân trắng nõn quấn chặt lấy eo hắn, ngón chân khóe léo cong thành một đường.

Mồ hôi đầm đìa, đan xen ái dục, dục vọng hủy diệt và trùng sinh, Tiêu Triệt nhìn chằm chằm vào đôi mắt tràn đầy tình ý của nàng, nàng cho hắn mê muội, cho hắn cuồng nhiệt, vì nàng chuyện tự kiềm chế khó khăn, hay kiều diễm nở rộ đều không có gì sánh được.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-124)