Nếu muốn khiến cho diệt vong, trước phải có bản lĩnh
← Ch.011 | Ch.013 → |
Trong ánh mắt Sở Vân Khinh thoáng qua một tia bối rối, nàng cúi người hành lễ: "Xin nương nương thứ tội, trước đây Vân Khinh từng bị thương, mặt mũi xấu xí, chỉ sợ làm bẩn mắt của nương nương."
"Hả?" Ngụy Sơ Cận nhíu mày, "Bổn cung cũng không biết nữ nhi của Sở Thượng Thư lại có tài đánh đàn tuyệt diệu như vậy, ngay cả cá trong hồ cũng cảm động mà không muốn rời đi, xem ra lần này Bổn cung chỉ có thể ban hoa Vĩnh Sinh cho ngươi."
"Nương nương quá khen, cá trong hồ vì dung mạo của nương nương mà đến, Vân Khinh tuyệt không dám giành công."
Sở Vân Khinh dịu dàng uyển chuyển, bộ dạng không có nửa điểm kiêu căng, Ngụy Vân Sơ nghe vậy che miệng cười một tiếng, " Người tốt như vậy mà trên mặt lại bị thương, Tú Hà!"
"Nương nương."
Một phụ thân đi đến bên cạnh, chính là mama thiếp thân của Ngụy quý phi.
"Mời Sở cô nương đến hậu viện, xem vết thương trên mặt của nàng có thể chữa được không, Bổn cung có thể đoán, đây nhất định là một nữ tử tuyệt sắc."
Sắc mặt của Sở Vân Khinh khẽ biến, không biết lý do để Quý phi này lại chú ý đến nàng như vậy, chẳng lẽ là không tin lời của nàng?
"Đa tạ nương nương."
Sở Vân Khinh đứng dậy thi lễ chuẩn bị lui ra, trong phút chốc cúi người lấy cầm, gió nhẹ thổi tới, lụa mỏng trên mặt nàng bay lên, quả nhiên trên da thịt trắng có một vết sẹo đỏ tươi.
Một màn này bị mấy người ở đối diện trên Lăng Ba các thu hết vào mắt, trong lúc nhất thời trên mặt của mỗi người đều mang vẻ mặt khác nhau.
Tuy là như vậy, Sở Vân Khinh vẫn bị mời đi, trong khi ánh mắt của mọi người nửa ghen tỵ nửa ghen ghét, Sở Vân Khinh đã tiến đến hậu viện của Lăng Ba các, mama được kêu là Tú Hà đang chờ.
Tùy ý nhìn mấy lần, Tú Hà cười hỏi: "Sở cô nương thương thế kia là bị làm sao?"
Vốn là Sở Vân Khinh đang cười nhu thuật, bị hỏi câu này trong mắt lập tức sinh ra mấy phần bi thương, "Thương thế kia, là trước đây Vân Khinh không cẩn thận bị vạch lên, đã xem qua vài vị đại phu, đều nói vết sẹo không thể biến mất được, chỉ sợ là đã hết hi vọng."
Tú Hà gật đầu một cái, lấy từ trong tay áo ra một vật: "Đây là mỹ nhan sinh cơ cao mà nương nương đã dùng qua, cô nương cầm lấy thử dùng xem sao, vốn là một gương mặt đẹp, bây giờ thành như vậy, thật làm cho người ta đau lòng."
Sở Vân Khinh cảm kích không thôi, "Đa tạ mama."
Lúc đi ra liền thấy buổi hiến nghệ ở Lăng Ba các đã kết thúc, có thể thấy các vị Vương gia lần lượt đi ra, Sở Vân Khinh bước nhanh hơn chuẩn bị rời đi.
"Sở Vân Khinh!"
Ngừng bước lại một chút, Sở Vân Khinh khẽ xoay người, người đang đi về phía nàng hẳn là Ngũ hoàng tử Tiêu Lăng, nàng vội hành lễ: "Gặp qua Ngũ điện hạ."
Bộ dạng Tiêu Lăng mười bảy mười tám tuổi, khuôn mặt khôi ngô, ánh mắt lóe sáng đầy hưng phấn nhìn nàng, "Trời ạ, ngươi thật lợi hại, ta một mức nói với Tam ca, ta chưa từng gặp người nào có tài đánh đàn xuất quỷ nhập thần như ngươi, ngươi là đệ tử của ai? Tại sao trước đây ta chưa từng biết ngươi? Tiếng đàn của ngươi ngoài ra đưa cá tới còn đưa được cái gì tới nữa?"
Sở Vân Khinh có chút nhức đầu: "Ngũ điện hạ quá khen."
"Làm sao lại quá khen, sau này ngươi thường xuyên vào cung đi, có thể nghe tiếng đàn của ngươi một lần, cũng coi như không uổng công đi chuyến này."
"Lăng, đi thôi."
Giọng nói quen thuộc như vậy lúc này lại cảm thấy xa lạ, là Tiêu Triệt, hắn không nhìn Sở Vân Khinh, đi trước, bên này Tiêu Lăng mỉm cười đối với thái độ của hắn: "Tam ca của ta là như vậy, hôm nay ta còn có việc, lúc dạ tiệc ta đến tìm người thế nào?"
Không đợi Sở Vân Khinh trả lời, Tiêu Lăng đã đi theo, thấy vậy Nhược nhi ở bên cạnh có chút hoài nghi, "Tiểu thư, Duệ vương đưa thiệp cho người, còn căn dặn phải chiếu cố người thật tốt, vậy mà một câu cũng không nói với người, nô tỳ còn tưởng rằng..."
"Không có tưởng rằng, chúng ta đi thôi."
Trong khoảnh khắc Sở Vân Khinh thay đổi thái độ, Nhược nhi đã biết mình nhiều lời, lè lưỡi một cái rồi đi theo sau.
Trong Yên Ba các, tay Ngụy Sơ Cận cầm ly trà khẽ run, nhìn thấy Tú Hà từ bên ngoài trở lại, liền hỏi"Thế nào?"
"Hồi nương nương, trên mặt nữ tử kia quả nhiên có vết sẹo, hơn nữa không giống như là..."
"Im miệng!" Ngụy Sơ Cận biến sắc, một đôi mắt bén nhọn nhìn Tú Hà, "Đã nói với ngươi bao nhiêu lần, vĩnh viễn không được nhắc đến tên đó, trí nhớ của ngươi bị chó ăn rồi sao."
Trên mặt Tú Hà chợt hoảng hốt, "Nương nương thứ tội."
Trong chốc lát Ngụy Sơ Cận lại trở về thái độ ung dung như bình thường, con mắt vẫn trang nghiêm như cũ: "Phân phó xuống dưới, không được để chuyện hôm nay truyền đến được tai Hoàng thượng, tiếng đàn của nàng có yêu khí, đâu chỉ dẫn cá tới!"
"Nô tỳ hiểu, nhưng mà nương nương cũng không cần phải để ý, mặt của nha đầu kia thật rất đáng sợ, hoàng thượng sẽ không."
"Sẽ không?" Ngụy Sơ Cận giận quá hóa cười, "Trên đời này Bổn. Ung mới chỉ gặp qua hai người đánh đàn có thể ngự linh thú (điều khiển thú), một là nàng, một người khác chính là Sở Vân Khinh, mới vừa rồi, ta còn tưởng nàng trở lại."
"Hoàng thượng mười bảy năm trước đã không để ý tới Hoàng hậu, ngươi cho là vì cái gì?"
Trên mặt Tú Hà chợt nghiêm nghị: "Nô tỳ sẽ để ý, nếu nàng dám không an phận, nô tỳ tuyệt đối sẽ không tha."
Bên này Xuân Đào đang chờ ở bên hồ, thấy Sở Vân Khinh đi tới liền vội vàng tiến lên đón, "Sở cô nương, tay của người bị thương, đây là thuốc trị thương tốt nhất trong Vương phủ, mau bôi một chút."
Sở Vân Khinh hứng thú cười một tiếng, "Xuân Đào chỉ là một vết thương nhỏ, thuốc trị thương này từ đâu đến?"
Thấy ánh mắt của Xuân Đào nhìn nàng, Sở Vân Khinh đã biết, nàng hỏi: "chủ tử của ngươi vì sao lại phái ngươi đến chiếu cố ta?"
Xuân Đào cúi đầu: "Trước đây chủ tử chưa bao giờ phân phó nô tỳ chiếu cố tiểu thư nhà nào, lần này không biết tại sao, nô tỳ không dám suy đoán tâm tư của chủ tử."
Sở Vân Khinh nhíu mày, một buổi hiến nghệ liền làm mất nửa ngày, mắt thấy sắc trời dần tối, rốt cuộc nàng nói, "Mục đích của ta là hoa Vĩnh Sinh, nếu lấy đước, liền ra về, ngươi đi nói cho chủ tử của ngươi biết, đa tạ."
Xuân Đào còn muốn nói điều gì, nhưng nhìn ánh mắt sắc bén của Sở Vân Khinh, cảm giác bị áp bức cực mạnh, nàng đành gật đầu nói: "Sở cô nương trở về phủ phải cẩn thận một chút, hôm nay lúc nô tỳ đi lấy cầm đụng phải phu nhân Thượng Thư."
Cố Tú Cầm!
Mắt Sở Vân Khinh chợt lóe sáng, cầm này vốn là cổ cầm, ngay cả phá trận khúc của nàng cũng không chịu nổi, thì ra là đã bị nàng động tay chân!
Đè nén tức giận trong lòng, Sở Vân Khinh khẽ xoay người bước đi, không nghĩ đến lại chạm mặt với một nhóm người, đi đầu chính là Cố Yên Nhiên.
"Ơ, đây không phải là người đứng đầu hôm nay, Sở Nhị tiểu thư sao?" Nói chuyện là một nữ tử mặc lam y, đứng ở bên cạnh Cố Yên Nhiên ánh mắt khinh thường nhìn nàng.
"Đúng vậy nha, tại sao lại muốn đi ra ngoài, đánh đàn tốt như vậy không bằng dạ tiệc tối nay bỏ khăn che mặt xuống tiếp tục đàn một khúc?"
Sở Vân Khinh hiểu, mấy người này cảm thấy nàng đoạt hoa Vĩnh Sinh của Cố Yên Nhiên, bất bình thay nàng [Cố Yên Nhiên] đây mà! Nàng cười nhạt, "Vân Khinh sinh ra ở nơi hoang dã, có chút không quen với phú quý của hoàng gia, đầu có chút choáng váng, xin cáo từ trước."
Lời này vừa nói ra một trận cười vang lên, lời nói châm trọng không lớn không nhỏ không ngừng vang lên để cho Sở Vân Khinh nghe, cuối cùng sắc mặt Cố Yên Nhiên mang theo đoan trang đắc ý cười, "Đã như vậy, muội muội nghỉ ngơi đi."
Sở Vân Khinh gật đầu một cái từ giữa đám ánh mắt chán ghét đi về phía cửa chính, mới đi được vài bước đã nhìn thấy Cố Tú Cầm đang vui vẻ đứng ở đó xem kịch hay, Nhược nhi cúi thấp đầu đỡ Sở Vân Khinh oán giận một chút, "Tiểu thư, người thật vất vả mới được Quý phi ban thưởng, bây giờ bị phu nhân thấy như vậy, nàng sẽ không cố kỵ gì mà khi dễ người."
"Nếu muốn khiến cho diệt vong, trước phải có bản lĩnh." Sở Vân Khinh nhẹ giọng cười lạnh một tiếng, "Kịch hay vẫn còn ở phía sau!"
← Ch. 011 | Ch. 013 → |