← Ch.0818 | Ch.0820 → |
"Em..." Hoắc Hoành không ngờ Nhiếp Nhiên lại bất ngờ chủ động lột quần áo của anh, thậm chí khi thấy những ngón tay mịn màng của cô nhanh chóng cởi thắt lưng của mình ra, Hoắc Hoành không tự chủ được nuốt một ngụm nước bọt, phía dưới bụng hơi căng lên.
"Mau vào phòng tắm!" Nhiếp Nhiên vừa dìu Hoắc Hoành vừa ném quần áo trên đường đi, thậm chí cả quần áo của mình.
Vì để đề phòng trường hợp bị ông chủ nhận ra, cô chỉ ném quần và âu phục của Hoắc Hoành cùng với chiếc áo dài tay và quần của mình.
Áo khoác của Nhiếp Nhiên cùng chiếc áo sơ mi dính máu của Hoắc Hoành được nhét hết vào trong ngăn tủ.
"Em!" Hoắc Hoành nhìn cô chỉ mặc nội y đứng trước mặt mình thì nhất thời giật mình ngây ra.
Không phải Hoắc Hoành chưa từng được nhìn thấy cơ thể cô bao giờ, lần đầu tiên gặp mặt đã cho anh ấn tượng sâu đến mức cả đời không thể nào quên, hơn nữa hai người bọn họ cũng từng có hành động thân mật hơn nữa tại phòng huấn luyện.
Nhưng lúc này ở trong phòng tắm dưới ánh đèn hồng mờ ảo, thân thể trắng nõn của Nhiếp Nhiên có một sự dụ dỗ khác khiến anh cảm thấy máu toàn thân dồn hết xuống dưới bụng.
"Nhắm mắt lại!" Nhiếp Nhiên thấy Hoắc Hoành mặc dù yếu đến mức sắp xỉu nhưng ánh mắt lại sáng kinh người thì không nhịn được mà tức giận quát.
Cô biết mình làm như vậy quá có lợi cho tên khốn này, nhưng trong trường hợp đặc biệt thì chỉ có thể dùng thủ đoạn đặc biệt.
Vừa rồi lúc ở cạnh cửa cô đã âm thầm tính được tần suất mở cửa đóng cửa của đám cảnh sát, cô phát hiện cái sau nhanh hơn cái trước, điều này nói rõ nếu như nhìn thấy thứ không nên thấy, bọn họ sẽ không kiểm tra cẩn thận nữa.
Cực chẳng đã, cô chỉ có thể dùng chiêu này để thoát hiểm.
"Anh mà còn nhìn nữa, tôi sẽ móc hai mắt anh ra đấy!" Nhiếp Nhiên hung dữ dùng hai ngón tay chọc chọc trước mắt anh để dọa nạt.
Hoắc Hoành đã phục hồi tinh thần, đồng thời cũng hiểu tại sao cô lại làm như thế. Anh trêu chọc đánh giá dáng người Nhiếp Nhiên, "Đâu phải tôi chưa từng được nhìn, sợ cái gì?"
"Biến!" Nhiếp Nhiên nổi giận ném cho anh một ánh mắt như muốn giết người.
"Oa, ở đây có chuyện gì vậy, tại sao quần áo rơi đầy đất thế này?" Trong lúc hai người bọn họ đang trêu chọc nhau trong phòng tắm thì đột nhiên có một giọng nói của đàn ông vang lên ngoài cửa.
Hai người đều giật mình. Nhiếp Nhiên lập tức không lo được nhiều nữa, cô đẩy Hoắc Hoành vào trong bồn tắm, trèo lên hông anh rồi ấn cả người anh xuống nước.
Hoắc Hoành rất ngạc nhiên với sự bá đạo của Nhiếp Nhiên, rất nhanh anh lại muốn xoay người đè cô xuống. Nếu như Nhiếp Nhiên dùng tư thế này trong quá khứ thì đương nhiên anh sẽ rất vui. Nhưng vấn đề là hiện giờ ở phía ngoài toàn là cảnh sát, một cô gái như Nhiếp Nhiên để lộ lưng ra như vậy, đến lúc cảnh sát mở cửa vào sẽ nhìn thấy hết.
Không được!
Điều này tuyệt đối không được!
Anh tuyệt đối không cho phép ngoài mình ra có bất kì người đàn ông nào thấy được thân thể cô!
Hoắc Hoành nghĩ đến đây bèn không để ý đến vết thương của mình mà cố chống người dậy, Nhiếp Nhiên thấy anh giãy giụa thì chìm cả người xuống để giữ chặt Hoắc Hoành trong bồn tắm.
"Vết thương trên vai anh sẽ bị phát hiện!" Cô vội giải thích vì nghĩ rằng cái tên này đang phát tác chủ nghĩa đàn ông nên không muốn nằm dưới.
Hoắc Hoành liếc nhìn vai của mình, nửa người trên của anh đang cuốn băng vải, chỉ cần không mù là có thể nhận ra ngay.
Giờ phút này, trong lòng anh vừa uất ức vừa tức giận.
Chẳng lẽ cứ để đám cảnh sát thối kia nhìn thấy lưng Nhiếp Nhiên?
Tiếng bước chân bên ngoài càng lúc càng gần...
w๖ebtruy๖enonlin๖ez
Hoắc Hoành nghe thấy tiếng động bên ngoài, đột nhiên như nghĩ ra điều gì đó, lông mày anh nheo lại, hai tay bóp lấy eo Nhiếp Nhiên rồi ôm cô vào lòng, miệng anh phát ra từng tiếng thở hổn hển.
Nhiếp Nhiên nhìn anh bất ngờ thay đổi thái độ thì hơi ngẩn người, sau đó cô cũng tỉnh táo lại mà ngoan ngoãn dựa vào ngực anh, hoàn toàn không còn dáng vẻ nổi giận lúc nãy.
"Bên trong hình như có tiếng động!" Bên ngoài có cảnh sát thính tai nghe được tiếng động trong phòng tắm xong, bèn lập tức tiến vào.
Bởi vì đã nhìn thấy vài cảnh tượng trước đó nên đám cảnh sát không muốn xông vào ngay lập tức.
Nhưng khi bọn họ nhẹ nhàng vặn cửa buồng tắm, còn chưa kịp thò đầu vào thăm dò thì đã phải ôm mặt chật vật lùi ra.
← Ch. 0818 | Ch. 0820 → |