Đánh cược - Trường quân đội (1)
← Ch.0389 | Ch.0391 → |
Chương 389ĐÁNH CƯỢC - TRƯỜNG QUÂN ĐỘI (1)
Nhiếp Nhiên chọc giận Diệp Trân thành công, lúc này mới mỉm cười ngồi xuống đối diện Nhiếp Thành Thắng.
"Con muốn nói gì?" Lúc này Nhiếp Thành Thắng đã vô cùng mệt mỏi, day trán mất hết tinh thần.
"Không phải là chuyện gì đặc biệt, một là con mong ba có thể ở phòng sách cho nguôi giận, hai là muốn nói với ba ít chuyện liên quan tới em trai con."
Bây giờ Nhiếp Thành Thắng nghe thấy Nhiếp Dập là cảm thấy đau đầu, giọng nói cũng không tự chủ được khó chịu hơn hẳn, "Em trai con lại làm sao nữa?"
"Con không biết nhà họ Uông và nhà họ Nhiếp có cùng một phe cánh không, nhưng con chỉ có thể nói, ba, nếu như nhà họ Uông thật sự đứng cùng phía với nhà chúng ta, lần này có lẽ em trai phải chịu oan ức, đi xin lỗi Uông Minh Hạo mới được."
Nhiếp Thành Thắng nghe thấy phải đi xin lỗi, lửa giận trong lòng lại bốc lên.
Vừa rồi ông ta xin lỗi Uông Phủ đã là mất hết mặt mũi rồi, bây giờ còn muốn con trai mình đi mất mặt lần nữa, rõ ràng trong lòng ông ta không vui.
Ông ta nghiêm mặt, tức giận nói: "Ý con là ba xin lỗi ba nó vẫn chưa đủ trọng lượng à? Còn còn muốn con trai ba mất mặt lần nữa sao?"
Nhìn đi, cho dù giận Nhiếp Dập như vậy, nhưng trong lòng ông ta vẫn muốn bảo vệ nó, nói cho cùng vẫn thương con trai mình, mình mất mặt cũng không để Nhiếp Dập đi ra ngoài mất mặt.
Nếu như hồi đó Nhiếp Thành Thắng có thể cho Nhiếp Nhiên một phần mười nghìn sự thương yêu dành cho Nhiếp Dập, Nhiếp Nhiên cũng không đến nỗi chết đuối như vậy.
Khóe miệng cô lướt qua một nụ cười lạnh rồi biến mất, nhẹ giọng nói: "Ba xin lỗi và Nhiếp Dập xin lỗi hoàn toàn khác nhau, huống hồ từ trước đến giờ chỉ có ba nợ con trả, từ lúc nào lại có con nợ ba trả thế này."
Nhiếp Thành Thắng do dự một lúc, "Vậy há chẳng phải là nhà họ Nhiếp chúng ta lại mất mặt tiếp à?"
"Đây không phải là mất mặt, đây là thành ý! Ba, có thể ba chỉ cảm thấy đây là một câu nói linh tinh trẻ con, nhưng chưa chắc chú Uông đã nghĩ như vậy. Có lẽ chú ấy sẽ cảm thấy đứa bé còn nhỏ như vậy làm sao biết nói lời thế này, nhất định là ba mẹ vô tình nói ra nên mới khiến con cái học theo. Vậy thì địa vị cùng tín nhiệm của ba ở trong lòng chú ấy sẽ thế nào? Huồng hồ hôm nay ở trong khu ầm ĩ lên, nếu như có người cố ý chia rẽ, hai nhà Nhiếp - Uông sẽ như thế nào, con tin là ba sẽ hiểu."
"Con phân tích không sai." Nhiếp Thành Thắng gật đầu.
Nhiếp Nhiên nói thế làm mặt ông ta cứng lại, nhưng trong vẻ mặt nghiêm túc của ông ta lại xen chút phức tạp hiếm có.
Trong thời gian ngắn như vậy mà đứa con gái này đã phân tích tất cả hơn thiệt ra trước mặt mình, đứa bé mới mười mấy tuổi đã có tâm tính như vậy, trước kia ông ta đã quá sơ suất rồi.
Nhưng cô đã sớm nhìn thấu tất cả, vì sao lại không kịp thời ra tay giúp Nhiếp Dập?
Nếu cô tham gia vào thì sẽ không sinh ra cái trò cười này.
Sau một lúc lâu, ông ta lạnh lùng nhìn Nhiếp Nhiên, "Vừa rồi con không nhúng tay vào, nhìn em trai con bị đánh, thật sự trong lòng không có một chút tư lợi à?" Truy cập fanpage https://face book.com/ onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.
Nhiếp Nhiên không hề sợ hãi nhìn thẳng vào Nhiếp Thành Thắng, "Có."
Quả nhiên, sắc mặt Nhiếp Thành Thắng lạnh hẳn đi.
Con bé nhận thật dứt khoát!
Nhưng Nhiếp Thành Thắng chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy Nhiếp Nhiên tiếp tục nói: "Nhưng không phải như dì Diệp nói. Con chỉ muốn nhìn xem lúc đối diện với người mạnh hơn mình, em ấy sẽ làm thế nào thôi."
"Con có ý gì?" Nhiếp Thành Thắng nhíu mày, hiển nhiên không hiểu.
"Tương lai sớm muộn gì em ấy cũng sẽ nhận lấy nhà họ Nhiếp, nhưng với những hành vi bây giờ của em ấy, ba nghĩ em ấy có thể đảm đương một trọng trách lớn như vậy không? Khóc lóc, ầm ĩ, thậm chí lúc gặp người lớn mạnh hơn mình, em ấy lại lựa chọn ôm đầu khóc mà không phải là đón đầu đánh lại. Điều này khiến con là người nhà họ Nhiếp rất thất vọng, không biết ba có thất vọng không?"
← Ch. 0389 | Ch. 0391 → |