Người được lợi lớn nhất - Hoàn thành nhiệm vụ (4)
← Ch.0277 | Ch.0279 → |
Lưu ý! Chương này chỉ là bản dạng hình ảnh (hoặc có một phần là hình ảnh), nếu độc giả có nhã ý muốn đánh máy phần hình ảnh, xin liên lạc tới hòm thư truyenkiemhiep.com.vn@gmail.com! (Vui lòng bật chế độ xem ảnh của trình duyệt nếu bạn không thấy được chương) |
"Mấy ngày tới cô có thể nghỉ ngơi." "Được!" Nhiếp Nhiên gật đầu, cứ nhìn Lệ Xuyên Lâm mãi, dường như đang đợi câu nói tiếp theo của anh ta, nhưng cuối cùng phát hiện chỉ là hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, cô không nén nổi cau mày, "Hết rồi à?" Lệ Xuyên Lâm lại gật đầu, "Hết rồi." Nhiếp Nhiên nổi giận, "Vậy anh gọi tôi ra ngoài làm gì?" Cô còn tưởng là Lệ Xuyên Lâm có chuyện gì quan trọng muốn nói với cô, hoặc là muốn dẫn cô rời đi, cuối cùng lại không có gì cả
Vậy anh ta bảo một người bệnh như vậy chạy ra ngoài lúc trời lạnh như thế này làm gì?
Những chuyện này hoàn toàn có thể3nhắn tin! Cô dụ cô Vương ra ngoài như vậy rất nguy hiểm, ngộ nhỡ bị Hoắc Hoành biết, nhất định sẽ bị nghi ngờ! Lệ Xuyên Lâm phía đối diện không lên tiếng, Nhiếp Nhiên oán hận lườm anh ta, nhìn đồng hồ rồi vội vàng chạy về
May mà lúc cô về đến phòng, cô Vương vẫn chưa về
Cô cởi áo khoác rồi chui vào trong chăn nhanh như một làn khói
Cô trốn ở trong chăn âm thầm suy tính xem đợi đơn vị thông báo rồi mới về nhà hay là nhân nửa tháng này về nhà trước một chuyến, so chiều với người phụ nữ kia
Những ngày qua vì nhiệm vụ này, cô đã nhẫn nhịn không ít rồi
Nghĩ tới đây, khóe miệng Nhiếp Nhiên2lạnh lùng cong lên.
Nhiếp Nhiên ở bên này yên lặng chờ, nhưng Hoắc Hoành ở trong phòng VIP khách sạn đã không thể nào chờ được nữa
Anh không tập trung nói một số kế hoạch năm tới với Roth, nhưng Roth lại phát hiện Hoắc Hoành liên tục nhìn đồng hồ đeo tay, vì vậy không nhịn được hỏi một câu: "Anh có việc gì à?" "Ừm." Hoắc Hoành không kiên nhẫn gật đầu, sau đó dường như không chịu được nữa, ném lại một câu, "Buổi chiều lên đường thuận lợi." Nói rồi, anh đặt ly rượu trong tay xuống
Roth vuốt cằm, dáng vẻ từng trải nói: "Chậc chậc chậc, nhìn cái bộ dạng gấp gáp của anh là biết đi hẹn hò rồi
Được rồi, được rồi, 1tôi không làm lỡ Nhị thiểu ân ái với bạn gái nữa." Hoắc Hoành bị anh ta trêu đùa, khóe miệng cong lên như ngầm thừa nhận
Sau khi lên xe, Hoắc Hoành giục A Hổ nhanh chóng về nhà, trong lòng anh luôn cảm thấy cô gái kia sẽ không ngoan ngoãn ở nhà một mình như vậy
Vì vậy, chặng đường lái xe vốn một tiếng bị rút ngắn lại nửa tiếng
Lúc anh vào nhà, cô Vương đang bận rộn trong phòng bếp, mà người nào đó ở trên giường trong phòng ngủ đang vui vẻ ăn cháo gà
Nhìn cô rất bình tĩnh, không hề như anh dự tính
Cô Vương ở phòng bếp nghe thấy tiếng động ở cửa, quay đầu lại mới phát hiện Nhị thiếu lại1về sớm như vậy
Bà vội vàng đi tới, cung kính chào: "Nhị thiểu." Vì trong nhà có người bệnh cho nên bật lò sưởi rất ấm áp, Hoắc Hoành cởi âu phục ra, hỏi: "Sao rồi, buổi sáng cô ấy có chỗ nào không thoải mái không?" Cô Vương lắc đầu, "Không ạ, buổi sáng cô ấy ăn mấy bát cháo, nhìn tinh thần không tệ." Mấy bát? Hoắc Hoành nghe thấy vậy thì cười gật đầu
Anh bảo cô Vương tiếp tục đi làm việc, còn mình thì đẩy xe lăn vào phòng
"Tôi chưa từng thấy cô gái nào bị bệnh mà yên tĩnh như em." Hoắc Hoành cười nói
Không phải nói con gái bị bệnh rất yếu ớt sao? Huống chi vết thương ở eo cô còn1không dùng thuốc tế để giảm đau, theo lý mà nói bây giờ cho dù cô không đau đến lăn lộn, nhưng cũng phải có chút phản ứng chứ
Nhiếp Nhiên lại ăn một miếng cháo, lạnh lùng ngước mắt lên, "Tôi muốn tiết kiệm sức lực khiến mình mau khỏi, nếu không tôi sợ anh sẽ ở đây thành quen mất."
"Vậy cũng không tệ." Hoắc Hoành nhìn bát cháo lớn trống không ở tủ đầu giường
Nhiếp Nhiên lạnh lùng châm chọc một câu, "Miếu nhỏ không chứa được tượng Phật lớn." Bây giờ cô đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, Hoắc Hoành không tạo ra được kiềm chế với cô nữa, cho nên cô cũng có thể thu lại bộ dạng nhút nhát kia
Những ngày qua bởi vì nhiệm vụ mà cô phải tạm nhún nhường, cuối cùng cũng không cần bị áp chế nữa rồi
Sau khi nghe thấy Nhiếp Nhiên nói câu kia, Hoắc Hoành nhìn sang phía cô, khóe môi cong lên, "Vẫn chưa hết giận 8, quỷ hẹp hòi?" Nhiếp Nhiên không hề để ý đến giọng điệu cưng chiều của anh ta
Dù sao cũng không phải là lần đầu tiên nghe thấy, cô đã quen rồi
Nhiếp Nhiên tự nhiên ăn cháo, không hề phản ứng với anh ta
Hoắc Hoành bị lạnh nhạt đành đổi chủ đề, "Cháo gà ở đầu ra thế?" Chủ đề chính đến rồi! Nhiếp Nhiên làm như không để ý, trả lời: "Tôi bảo cô Vương đi mua, anh muốn ăn không?" Hoắc Hoành như có như không nhìn cô, mỉm cười nói: "Được, cho tôi một bát." Anh cũng múc cho mình một bát, ngồi ở cạnh giường Nhiếp Nhiên chậm rãi ăn
Nhiếp Nhiên thấy anh không tiếp tục đào sâu, lúc này mới yên tâm ăn cháo
Nhưng đúng lúc này, Hoắc Hoành lại đột nhiên ngẩng đầu lên nói với cô một câu, "Vừa rồi em đã đi ra ngoài à?" Nhiếp Nhiên đang cúi đầu ăn cháo, nghe thấy câu này, hàng lông mi khẽ run lên.
← Ch. 0277 | Ch. 0279 → |