Truyện:Cưng Chiều – Bảo Hộ Vợ Yêu - Chương 064

Cưng Chiều – Bảo Hộ Vợ Yêu
Trọn bộ 185 chương
Chương 064
Âm Mưu
0.00
(0 votes)


Chương (1-185)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Bởi vì Ngãi Giai Giai đi lại bất tiện, cho nên ngày hôm sau Tề Hiên không cho cô tới công ty, miễn cho vết thương ở chân của cô chuyển biến xấu.

Chính là Ngãi Giai Giai sau một ngày nghỉ ngơi, cô cũng không cảm thấy bị chấn thương, hơn nữa Mai Tử Thành đem rượu thuốc lại cho cô xoa rất tốt, nửa ngày cũng không đau đớn, thậm chí có thể đi lại, chỉ là Tề Hiên lo lắng thái quá mà thôi.

Ngãi Giai Giai kềm nén không được, muốn đi Tề thị tìm Tề Hiên, vì vậy lặng lẽ đi tới cửa, muốn lén chuồn đi.

"Giai Giai, con muốn đi đâu?" Bà Lâm đột nhiên đi ra, hỏi.

"Mẹ Lâm, con muốn đi tìm thiếu chủ." Ngãi Giai Giai cúi đầu, chột dạ nói.

"Thiếu chủ không phải bảo con nghỉ ngơi cho tốt ư, ngoan, đừng đi loạn, chân của con còn chưa khỏe mà?" Bà Lâm kéo Ngãi Giai Giai lại, không cho cô đi ra ngoài.

"Được rồi." Ngãi Giai Giai tâm bất cam tình bất nguyện (không cam lòng, không muốn) mà ngồi vào sô pha, nhàm chán mở ti vi xem.

Nếu như lúc này cô có thể ở Tề thị giúp thiếu chủ phiên dịch văn kiện, thật là tốt biết bao a!

"Ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, chờ chân con khỏe hẳn, muốn đi nơi nào cũng được." Bà Lâm khuyên.

"Con đã biết mẹ Lâm." Ngãi Giai Giai uể oải nói.

Thiếu chủ bây giờ đang ở đó làm gì, ăn cơm chưa, có mệt nhọc hay không?

Ngãi Giai Giai không ngừng nghĩ, nghĩ Tề Hiên rốt cuộc có ăn cơm hay không, có nghỉ ngơi tốt hay không, có rất nhiều văn kiện chờ anh từ từ phiên dịch hay không.

Bà Lâm nhìn thấy Ngãi Giai Giai ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế sa lon, vì vậy đi phòng bếp chuẩn bị điểm tâm.

Ngãi Giai Giai nhìn thấy bà Lâm đi vào, ý niệm muốn lén chuồn đi nhóm lên trong đầu lần nữa, cô thật sự là không ngồi được a, trong nội tâm luôn nhớ thiếu chủ.

Mặc kệ, chỉ là đi ra bên ngoài, sau đó lại thuê xe đi Tề thị, sẽ không có quá nhiều đường cho cô đi, cho nên chút vết thương ấy ở chân cũng không có gì đáng ngại.

Ngãi Giai Giai lần nữa đứng lên, sau đó đi tới cửa, lặng lẽ chạy ra ngoài, nhưng mà mới đi ra khỏi cửa chính, một chiếc tắc xi liền lập tức đứng ở trước mặt của cô, hơn nữa tài xế còn chủ động hỏi thăm cô, "Tiểu thư, muốn đi đâu?"

"Tôi muốn đi cao ốc Tề thị." Ngãi Giai Giai không do dự mà lên xe, trực tiếp nói địa điểm với lái xe.

"Được." Lái xe hưng phấn nói, chuẩn bị lái xe, sau đó xe còn chưa có khởi động, một người đột nhiên xông lên xe của anh ta.

"Tôi cũng đi." Trần Tiểu Ngoạn từ rất xa nhìn thấy Ngãi Giai Giai lên xe, không biết cô muốn đi đâu, nhưng cũng không quản, trực tiếp xông lên xe.

"Tiểu Ngoạn, cậu không đi học sao?" Ngãi Giai Giai nghi vấn.

"Hôm nay thầy đi hẹn hò, cho nên mình cũng đã xin nghỉ rồi, thuận tiện đi theo cậu nhìn xem bộ dáng dài ngắn của thiếu chủ mà cậu nhớ mãi không quên. Là chị em liền dẫn mình cùng đi, không cho phép bỏ mình lại." Bộ dạng của Trần Tiểu Ngoạn ra vẻ cảnh cáo nói, buộc chặt dây an toàn, tỏ rõ thái độ của mình, quả thực chỉ cần không xuống xe, đơn giản chỉ muốn đi theo.

"A ——" Ngãi Giai Giai bởi vì cái lý do kia của Trần Tiểu Ngoạn không phải lý do mà kinh ngạc không thôi.

Thầy giáo hẹn hò cùng cô ấy xin nghỉ có liên quan sao?

"Đừng á mà, tài xế mau lái xe đi." Trần Tiểu Ngoạn vui vẻ nói.

Cô luôn nghe Ngãi Giai Giai nói chuyện về thiếu chủ kia, rất là hiếu kỳ, hôm nay nói cái gì cô cũng muốn đi nhìn bộ dáng ' thiếu chủ ' dài ngắn này một lần.

"A ——" Tài xế lạnh lùng trả lời, sau đó lái xe.

Thêm một người, có nên thay đổi kế hoạch hay không, nhưng mà nếu thay đổi kế hoạch... , thời gian cũng đã không kịp. Bỏ đi, cùng lắm thì đợi lát nữa hắn đem một người khác ứng phó.

Tài xế tà ác cười, sau đó chuyên tâm lái xe.

Trần Tiểu Ngoạn ngồi ở đằng sau, trong lúc vô tình ngẩng đầu, thấy được trong kính phía sau xe đột nhiên hiện lên nụ cười tà như giết người của tài xế, toàn thân run rẩy một cái.

Cái tài xế này là lạ, cô vẫn là nên cảnh giác một chút.

*****

Tài xế cũng không có lái xe chạy đến Tề thị, mà là lái đến trước cửa một quán bar.

"Chú tài xế, tôi muốn đi Tề thị, chú đưa tôi đến đây làm gì?" Ngãi Giai Giai phát hiện trước mắt không phải cao ốc Tề thị quen thuộc, vì vậy nghi ngờ.

"Giai Giai tiểu thư, kỳ thật tôi đã sớm ở trước cửa nhà cô chờ cô rồi, là thiếu chủ phân phó làm như thế, ngài ấy biết rõ cô sẽ không chịu ở yên trong nhà, cho nên để cho tôi chờ ở bên ngoài, chỉ cần thấy cô đi ra, sẽ đưa cô đến đây, bởi vì thiếu chủ đang ở bên trong chờ cô." Bộ dáng của tài xế ra vẻ hiền lành giải thích.

"Thật vậy chăng, thiếu chủ ở bên trong." Ngãi Giai Giai nghe tài xế nói như vậy, rất là hưng phấn, vì vậy mở cửa xe xuống xe, không có chú ý tới điện thoại di động trong túi rơi xuống ở trên xe.

"Giai Giai, chờ mình một chút a!" Trần Tiểu Ngoạn cũng muốn đẩy cửa xuống xe, tính cùng đi vào với Ngãi Giai Giai, nhưng mà tài xế lại ngăn trở cô.

"Tiểu thư, Thiếu chủ của chúng tôi không thích có mặt người ngoài, cô vẫn là ở trong này chờ đi." Tài xế nói xong, sau đó liền đứng ở một bên, giám thị Trần Tiểu Ngoạn.

"Giai Giai ——" Trần Tiểu Ngoạn bất đắc dĩ mà hô to, chính là Ngãi Giai Giai một lòng chỉ muốn gặp Tề Hiên, cho nên chạy vào trong quán rượu, căn bản là không nghe thấy Trần Tiểu Ngoạn gọi.

"Chú tài xế, tôi không vào quán bar, nhưng mà tôi có thể xuống xe chứ." Trần Tiểu Ngoạn lễ phép hỏi.

"Không thể, nơi này đã được Thiếu chủ của chúng tôi bao hết rồi, cô không thể tùy tiện mà đi vào, miễn cho phá hư lễ vật mà Thiếu chủ của chúng tôi vì Giai Giai tiểu thư dày công chuẩn bị." Tài xế lãnh mạc nói.

"Xí —— có mấy đồng tiền dơ bẩn là giỏi a!" Trần Tiểu Ngoạn khinh thường nói, lúc này mới thấy được điện thoại của Ngãi Giai Giai thất lạc ở trên xe, vì vậy nhặt lên lật xem.

Điện thoại của Giai Giai, trong này nhất định có ảnh chụp của' thiếu chủ ' kia a, hắc hắc, cô không nhìn thấy người thật, xem ảnh chụp cũng có thể a.

Trần Tiểu Ngoạn không hề liếc mắt nhìn tài xế phía ngoài, cũng không còn muốn xuống xe, mà là ngắm nghía điện thoại của Ngãi Giai Giai, đem từng cái tin nhắn xem hết, tìm kiếm lấy cái ảnh chụp của ' thiếu chủ ' kia.

Tài xế cho rằng Trần Tiểu Ngoạn đang chơi điện thoại di động của mình, cho nên không để ý nhiều lắm, nhiệm vụ của hắn chính là coi Trần Tiểu Ngoạn này, không cho cô làm hư chuyện.

Trần Tiểu Ngoạn ngắm điện thoại, chơi chơi, điện thoại đột nhiên vang lên, điện báo biểu hiện ' thiếu chủ '

Cô có nên tiếp hay không a, ông trời, ' thiếu chủ ' này sao lúc này lại gọi điện thoại đến a, buồn bực.

Trần Tiểu Ngoạn do dự có nên tiếp hay không, nhưng mà nghĩ một chút, cô hẳn là tiếp, tối thiểu nhất nói cho ' thiếu chủ ' kia, điện thoại của Ngãi Giai Giai rơi ở chỗ này.

Sau khi Trần Tiểu Ngoạn quyết định, nhấn xuống nút trả lời, đưa di động lên trên lỗ tai, cô còn chưa nói, đối phương đã hướng nói một đoạn thâm tình.

"Giai Giai, có nhớ anh hay không a, anh quả thật rất nhớ em, buổi chiều anh trở về dẫn em đi ra ngoài, không có em ở bên người, anh thật không thể chuyên tâm làm việc." Tề Hiên nhìn thấy điện thoại vừa được nối, lập tức thâm tình mà kể rõ tình huống mình bây giờ.

"Cái kia ——" Trần Tiểu Ngoạn muốn giải thích, nhưng mà lại không biết giải thích như thế nào.

"Giai Giai, em bị cảm ư, thanh âm sao lại thay đổi?" Tề Hiên lo lắng hỏi.

"Cái ' thiếu chủ ' kia a, tôi không phải Giai Giai, tôi là Trần Tiểu Ngoạn, điện thoại của Giai Giai rơi ở trên xe rồi, anh để cho cô ấy đi ra một chút cầm lấy, hoặc là anh cũng có thể kêu người đi ra cầm." Trần Tiểu Ngoạn cố gắng nói.

"Có ý gì?" Tề Hiên vừa nghe đến những lời này của Trần Tiểu Ngoạn, kinh ngạc đứng lên, vô cùng bối rối.

Giai Giai của anh không phải trong nhà ư, như thế nào đi ra ngoài, hơn nữa điện thoại còn rơi ở trên xe, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

*****

Trần Tiểu Ngoạn nghe được những lời này Tề Hiên, lại im lặng.

Cô đã giải thích rõ ràng như thế, anh ta vẫn không rõ như thế nào a, bỏ đi, có lẽ đầu của những người này chính là có chút chậm chạp, cần nói cực kỳ rõ ràng mới được.

"Tôi nói là, anh không phải đem quán bar gọi là Hắc ba ở phố A bao hết rồi sao, sau đó ở bên trong làm cái trò quỷ gì để cho Giai Giai đi vào, Giai Giai hiện tại đã tiến vào, nhưng điện thoại di động của cô ấy lại đánh rơi trên xe."

"Tôi không có đem quán bar gọi là Hắc ba ở phố A bao hết mà, tôi bây giờ đang ở Tề thị —— không xong, Giai Giai gặp nguy hiểm, Trần Tiểu Ngoạn, lập tức đi bảo vệ Giai Giai, tôi lập tức chạy tới." Tề Hiên ở bên kia điện thoại, điên cuồng ra lệnh, sau đó cúp điện thoại, dùng tốc độ chạy nước rút trăm mét chạy ra ngoài.

Xem ra là có người liều lĩnh dùng danh nghĩa của anh lừa gạt Ngãi Giai Giai đi, chết tiệt, Giai Giai của anh tốt nhất không có việc gì, bằng không cho dù là sinh mạng trả một cái giá lớn, anh cũng phải đem kẻ chủ mưu phía sau màn kia bầm thây vạn đoạn.

Tề Hiên sợ cực kỳ, đem xe lái tốc độ lên cao nhất, thậm chí vượt đèn đỏ, anh sợ mình đi trễ, Giai Giai của anh liền thật sự xảy ra chuyện.

"Không xong —— tôi đi ngay lập tức." Trần Tiểu Ngoạn cũng hiểu được sự tình không đúng, sau đó cúp điện thoại, muốn đẩy cửa xe ra muốn xuống xe. Chính là mặc kệ cô đẩy như thế nào chính là đẩy không ra, xem ra cửa xe bị khóa.

"Tiểu thư, thiếu chủ nói không thể để cho cô đi vào." Tài xế nhìn thấy Trần Tiểu Ngoạn dùng sức đẩy cửa, vì vậy nhắc nhở.

"Tôi mót quá ——" Trần Tiểu Ngoạn nói dối.

Nực cười, người này hiển nhiên là giám thị cô, nếu như cô nói cho hắn ta biết, cô muốn đi cứu Ngãi Giai Giai, vậy còn có cái gì đùa giỡn nữa a, Trần Tiểu Ngoạn cô cũng không phải là ngu ngốc.

"Vậy cô giải quyết trên xe." Tài xế không để ý mà nói.

"Này —— ông anh, anh tới đây một chút ——" Trần Tiểu Ngoạn đem xe cửa sổ mở ra, vẫy tay với tài xế.

Tài xế cảm thấy không có gì, vì vậy đi tới không để ý mà hỏi, "Chuyện gì?"

"Đem tay anh vươn ra cho tôi xem xem." Trần Tiểu Ngoạn nói.

Tài xế cũng không để ý, ngoan ngoãn vươn tay, kết quả tay vừa mới vươn ra, đã bị Trần Tiểu Ngoạn nắm cổ tay, sau đó vặn bốn mươi lăm độ, lập tức anh ta đau đến oa oa kêu to.

"A ——"

"Ông đi chết đi." Trần Tiểu Ngoạn thấy thế, sau đó dùng tay kia giữ chặt tóc tài xế, dùng sức đem đầu hắn ta đụng vào cửa sổ xe, trực tiếp đụng cho tài xế hôn mê.

"Quá ngu ngốc, có chút bản lãnh ấy mà cũng muốn đi ra giang hồ." Trần Tiểu Ngoạn khinh bỉ nói, đẩy tài xế ra, sau đó từ cửa sổ xe bò lên đi ra ngoài, sau đó xông ào vào quán bar.

Đi vào liền nhìn thấy Ngãi Giai Giai bị mấy tên con trai kéo hướng vào bên trong, lập tức nóng nảy mà hô to, "Này, mấy người buông cô ấy ra."

Trần Tiểu Ngoạn la to như thế, lập tức có mấy tên con trai đi ra, thế là đánh nhau.

"Giai Giai ——" Trần Tiểu Ngoạn vừa đánh, vừa hô to, nhưng mà người của đối phương quá nhiều, cô đánh ngã vài tên, lại tới vài tên, có vẻ không giống như chơi, còn đánh tiếp như vậy, Ngãi Giai Giai khẳng định sẽ xảy ra chuyện.

Ngãi Giai Giai không biết mình xảy ra chuyện gì, toàn thân vô lực, trước mắt mơ mơ hồ hồ, chỉ biết là có người buông lỏng cô đi.

Sau khi cô vừa đi vào quán bar, thì có một nhân viên phục vụ cầm một ly rất đẹp đưa cho cô, nói rượu bên trong là tự tay Tề Hiên pha chế, để cho cô uống. Cô nghe được tự tay Tề Hiên pha chế, không chút suy nghĩ liền uống. Kết quả mới uống xong, liền chóng mặt, đồ vật trước mắt bắt đầu lắc lư, thậm chí một người sẽ có mấy cái đầu.

Nhưng rượu này thật đúng là uống không tốt, cay chết.

*****

Ngãi Giai Giai bị mấy tên con trai kéo đến lô ghế tối mờ của quán bar, sau đó đem cô ném ở trên ghế sa lon.

"A, thật là khó chịu ——" Ngãi Giai Giai bị người ném một cái như thế, rất không thoải mái, kết quả rất bất nhã mà ói ra ở bên cạnh.

Cô rất ít đụng rượu gì đó, trước kia cũng chỉ là uống một chút rượu nho, căn bản cũng không có cái gì, chính là uống rượu này quá mạnh rồi, một ly sẽ say.

Nhưng mà rượu cô đã uống, vì sao còn chưa thấy thiếu chủ?

Ngãi Giai Giai cố gắng giữ cho đầu óc thanh tỉnh, như vậy mới có thể gặp được thiếu chủ của cô, bằng không liền vô ích.

"Anh em, chúng ta ai lên trước a?" Ba tên con trai lôi Ngãi Giai Giai vào do dự nói.

"Mày lên trước đi." Một tên đàn em từ chối.

"Cũng là mày trước đi."

"Không không không, cũng là mày trước."

Ba tên con trai cứ đẩy tới đẩy lui như vậy.

Bọn họ biết rõ cô gái nằm trên ghế sa lon là ai, cô ấy chính là người phụ nữ của tổng tài Tề thị, động đến cô ấy, cuộc sống về sau của bọn họ có thể sẽ khó qua. Nhưng mà cô ấy bất động, bọn họ hiện tại cũng không có ngày tốt lành, dù sao Diệp Tầm Phương cũng không phải một người dễ đối phó.

"Không bằng chúng ta chơi oẳn tù xì, ai thua người đó lên trước." Một tên đề nghị.

"Được, chơi oẳn tù xì."

Ba tên con trai cứ như vậy ở trong ghế lô tối mờ nắm tay nâng lên, kết quả một tên con trai có cây kéo bại bởi búa của hai tên khác, cho nên hắn ta đành phải lên trước.

"Người anh em, mau nhanh lên, xong việc liền lấy tiền rời đi." Hai tên khác thúc.

"Biết rồi, tao đây không phải chuẩn bị bắt đầu rồi sao?" Tên con trai run rẩy nói, sau đó vươn tay, tính thoát quần áo Ngãi Giai Giai.

Ông trời, phong lưu khoái hoạt vốn chính là một việc hưởng thụ, vì sao lúc này hắn lại cảm thấy có hương vị của địa ngục?

"Nhanh lên, đừng lằng nhằng, miễn cho tí nữa xảy ra chuyện rắc rối nào đó."

"Đừng thúc nữa, bằng không mày lên trước." Tên con trai chơi oẳn tù xì thua từ chối, sau đó lui về sau một bước, không dám thoát quần áo của Ngãi Giai Giai.

Ngừơi phụ nữ của Tề Hiên, nếu mà đụng phải anh ta, vậy chết chắc rồi.

"Ít lải nhải, nhanh lên, bằng không chúng ta đều xong đời." Mặt khác hai tên con trai bắt hắn ta kéo lại, đổ lên trên người Ngãi Giai Giai.

"Giai Giai ——" Trần Tiểu Ngoạn ở bên ngoài vừa đánh vừa gọi tên Ngãi Giai Giai.

"Hỏng bét, người của bọn họ đến đây, chúng ta vẫn là nhanh lên thôi, miễn cho Tề Hiên đến đây, mạng cũng bị mất." Một tên con trai bối rối nói.

"Tốt đừng nói nữa, vài phút đem cái thân của cô gái này phá đi, sau đó rời đi, nhanh a!" Một tên con trai thúc.

Nhưng mà hắn ta chẳng qua chỉ là thúc giục, chính mình căn bản lại không có động thủ.

"Thiếu chủ, thiếu chủ ——" Ngãi Giai Giai say nên gào thét.

Thân thể cô xảy ra chuyện gì vậy, sao lại nong nóng như thế, vì sao mình nằm đây.

"Cô ta sắp tỉnh lại, chúng ta cùng tiến lên." Ba tên không do dự nữa, xông tới, bắt đầu thoát quần áo Ngãi Giai Giai.

"Các người là ai, sao lại thoát quần áo của tôi vậy?" Ngãi Giai Giai mơ mơ màng màng hỏi, nhưng vẫn còn có ý thức để ngăn cản bọn họ thoát quần áo của mình.

"Cô ấy không phải uống thuốc ư, sao còn thanh tỉnh như vậy." Một tên con trai nghi vấn.

"Đừng để ý, hai đứa mày ngăn chận cô ta, tao tới xử lý cô ta." Một tên con trai khác dùng ngữ khí bất cứ giá nào nói.

Chính là lần cọ xát này, không đợi bọn họ xong việc, Tề Hiên đã tìm đến đây.

"Các người làm gì vậy, thả tôi ra." Ngãi Giai Giai cố gắng giữ đầu óc thanh tỉnh, biết rõ sự tình không đúng vì vậy liều mạng mà giãy dụa.

Thiếu chủ tại sao lại để cho ba người này đè nặng cô, vì sao?

Crypto.com Exchange

Chương (1-185)