Vay nóng Tima

Truyện:Cưỡng Tình - Chương 36

Cưỡng Tình
Trọn bộ 47 chương
Chương 36
Bệnh viện play cao H (Không liên quan chính văn)
0.00
(0 votes)


Chương (1-47)

Siêu sale Lazada


Minh Mị bị người đàn ông mạnh mẽ đè xuống giường.

Thấy cô gái nhỏ trợn mắt, Diêm Thần thầm cười khổ, không phải anh không thử buông tay, chẳng qua là không có cách nào từ bỏ tình yêu dành cho cô.

"Diêm... Diêm Thần, lát nữa ba mẹ sẽ tới..." Diêm Thần không muốn để ba mẹ biết anh bị thương, có điều Ngụy Đông miệng rộng đã báo cho ba mẹ biết, cậu sợ tham mưu trưởng trốn đi lần nữa.

"Anh biết, cho nên bây giờ chúng ta nắm chắc cơ hội một chút."

Vẻ mặt Diêm Thần vô cùng nghiêm túc khiến cho Minh Mị hoàn toàn không biết phải nói gì, khoan nói đến quan hệ hai người, với tình trạng sức khỏe anh bây giờ, hai người bọn họ làm chuyện này có thích hợp không?

Minh Mị đẩy mạnh cánh tay đang kiềm chặt tay cô ra, đổi lại là một tiếng hít sâu chịu đựng đau đớn."

"Híttttt... Đừng lộn xộn."

Minh Mị cũng nghe được lời dặn dò của bác sĩ, vết thương của anh rất sâu, không thể bị nứt ra thêm lần nữa, thấy Diêm Thần như vậy, cô chỉ có thể dừng mọi động tác phản kháng.

Thấy cô gái nhỏ ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, người nào đó cảm thấy đã thực hiện được âm mưu, có đôi khi bị thương cũng không phải chuyện gì xấu.

Diêm Thần cúi đầu ngặm chặt lấy ngọt ngào gần trong gang tất, anh thổi khí vào tai cô, khiến toàn thân cô run rẩy, sau đó anh càng ngậm chặt vành tai xinh xắn của cô rồi liếm hôn thỏa thích.

"Ưm..." Minh Mị biết rất rõ cơ thể mình mẫn cảm đến mức nào, tại sao lần nào cũng như thế?

"Diêm Thần..." Minh Mị thử kích thích lương tri của người nào đó một chút.

"Hửm?" Giọng người đàn ông mang theo âm mũi chứa đầy tình dục.

Hôm nay cô mặc áo T-shirt, tay anh xoa lên nhũ thịt cô, cách một lớp vải mỏng manh làm đầu nhũ cô đứng thẳng.

Diêm Thần chỉ thầm chế giễu bản thân, còn hiện tại anh muốn dùng cách này để chứng minh cô là của anh.

Vì vậy, một lớp vải, anh dùng ngón cái và ngón trỏ xoa đầu nhũ Minh Mị.

"Aha..." Minh Mị muốn phảng kháng, nhưng lại sợ chạm đến vết thương của Diêm Thần, cho nên động tác làm được nửa chừng rồi dừng lại, hai mắt ngập nước.

Bàn tay to của anh khám phá khắp mọi nơi, quần short jean vừa thay bị cởi nút, anh hôn cô, đầu ngón tay vói vào trong nơi riêng tư của cô rồi nhẹ nhàng trêu đùa.

"Tiểu Thất, nói cho anh biết, em chỉ thuộc về anh."

Dục vọng chiếm hữu của anh lại bùng lên khi cô cười cười nói nói với Kỳ Quan Đạc, hơn nữa anh càng mất khống chế khi nghe Từ Quan Đạc không biết sống chết gọi hai chữ Tiểu Thất.

Đương nhiên Minh Mị sẽ không nghe theo "Yêu cầu vô lý" của Diêm Thần.

"Diêm Thần, đừng... quậy." Minh Mị nhắm mắt lại, cả thể xác và tinh thần đều bất lực.

Chuyện cô muốn ly hôn như một vết cắt đau đớn trong lòng anh, bây giờ anh phải chứng thực nguyên nhân cô rời khỏi anh vì "Lòng cô có người khác."

Diêm Thần không khống chế lực đạo nắm chặt cổ tay Minh Mị, áo T-shirt Dior đắt đỏ bị người nào đó dễ dàng xé rách, nhũ thịt ngạo nghễ ưỡn lên bị anh ngậm vào trong miệng, cô mê hoặc lòng người như vậy, dù không tin quỷ thần, anh cũng biết mình đã bị cô câu mất ba hồn bảy vía.

Diêm Thần thấy Minh Mị hơi nhíu mày, hàm răng cắn chặt môi dưới, sắc mặt ửng hồng nũng nịu.

"Trước mặt anh ta em cũng có vẻ mặt này?"

Không thấy Minh Mị trả lời, dường như trong lòng Diêm Thần đã có đáp án, bàn tay anh chạy dọc theo bắp đùi cô hướng về địa phương quen thuộc, ngón tay anh linh hoạt tách hai cánh hoa ra rồi xoa lên tiểu hạch đang run run.

"A..."

Minh Mị nắm chặt drap giường, hai chân cũng kẹp chặt, ngón tay giữa hai chân cô càng được nước lấn tới xâm nhập sâu thêm một chút, Diêm Thần chỉ nhẹ nhàng khiêu khích, chỗ đó đã phun nước, trơn trượt, ướt sũng, còn có tiếng nước đáng xấu hổ do anh đụng chạm.

"A... Ha... Bên ngoài có người.

Có y tá đi ngang qua phòng bệnh, nói không chừng một lát nữa sẽ đẩy cửa tiến vào.

"Vậy thì em phối hợp chút đi." Diêm Thần cởi chiếc quần cao bồi ngắn của Minh Mị ra, giữa hai chân trắng nõn, hoa huyệt bị vuốt ve đến phun mật dịch bại lộ trước mắt anh.

Bởi vì sợ chạm vào vết thương của Diêm Thần, Minh Mị đành để mặc anh muốn làm gì thì làm, hai chân cô bị ép phải tách ra, như vậy người nào đó mới có thể dễ bề hoạt động, bất chấp mọi thứ, hôn cô đến động tình.

"Ưm... A... Đừng..." Sao cô có thể làm loại chuyện này với Diêm Thần trên giường bệnh chứ?

Mỗi một lần lưỡi anh liếm hôn đều mang lại cảm giác khác biệt, lần nào Diêm Thần cũng thử các kỹ xảo không giống nhau trên người Minh Mị, khiến cho Minh Mị chưa từng trải đời từ từ sa vào cơn nghiện chỉ của riêng anh, cảm giác toàn thân tê dại lần sau mãnh liệt hơn lẫn trước, những nơi đầu lưỡi anh linh hoạt lướt qua, đều bị khơi lên dục vọng, nhiệt tình và phóng túng.

Hỗn hợp nước bọt và dâm dịch khiến cho hoa huyệt của cô lầy lội và ẩm ướt như vừa hứng chịu cơn mưa dầm.

"Diêm Thần... Đừng mà..." Anh uống sạch dâm dịch cô tiết ra, Minh Mị có thể cảm nhận được rõ ràng hạ thân cô bị hút cạn.

Dường như nghe được lời cầu xin của cô gái nhỏ, khóe môi Diêm Thần vẫn còn vương một sợi tơ bạc, anh buông tha cho hoa huyệt Minh Mị, nhưng cảm giác trống rỗng lập tức chiếm lấy thân thể, khống chế thần kinh Minh Mị.

Minh Mị muốn thoát khỏi tình huống lúng túng này, cô đưa tay chống người ngồi dậy, thế nhưng chưa kịp làm gì thì Diêm Thần đã giữ chặt eo cô, cả người cô mất trọng tâm khiến cho đôi gò bồng đào trắng nõn nhấp nhô như sóng cả mãnh liệt.

Hiển nhiên, Diêm Thần thu hết vẻ mê người của cô vào mắt.

"Thật sự không muốn?"

Rõ ràng thân còn đang mang bệnh, thế nhưng dường như người anh em của Diêm Thần chẳng chịu chút tổn hại nào, giờ phút này đang bừng bừng sức sống đỉnh vào hoa huyệt Minh Mị cách một lớp quần lót.

Thấy Diêm Thần như vậy, Minh Mị hối hận xanh ruột vì ban nãy còn lo lắng cho vết thương của anh.

"Diêm Thần... Anh đừng được một tấc lại muốn tiến thêm một thước!"


Lúc này, Diêm Thần đang chống một tay trên giường, một tay còn lại vuốt ve vòng eo mảnh khảnh của Minh Mị, khóe môi nhếch lên cười như có như không, giống như công tử phong lưu phóng đãng.

"Ngoan, chỉ cần em muốn, anh sẽ cho em ngay."

"Anh cút đi, em không... Muốn."

Cô vừa nói đến chữ không thì chẳng biết Diêm Thần đã thả vật lớn giữa hai chân ra từ lúc nào, chỉ trong chớp mắt, gậy thịt thô to trượt vào đường hành lang ấm nóng bên trong cô.

"A..."

Đồng thời, đầu lưỡi anh phối hợp nhịp nhàng với động tác dưới thân, quấn quýt trong miệng cô.

Cả hai cái miệng nhỏ của cô đều động tình vì anh, giờ phút này cô càng phải thừa nhận sự chiếm hữu của anh.

"A... A... Diêm Thần... Đừng... Nhanh quá..."

Vết thương của anh sẽ rách ra mất!

Minh Mị thầm mắng quỷ háo sắc Diêm Thần mười ngàn lần, thế nhưng thân thể lại thất điên bát đảo, đón hùa động tác của anh.

"Ưm..."

Diêm Thần cắm đến điên rồi, Minh Mị cảm thấy hai chân đang quấn quanh eo anh không chịu nổi tốc độ cắm rút như thế, eo cô càng lẳng lơ uốn éo, hành động này khiến cô trở nên mềm mại quyến rũ vô cùng.

Mãi cho đến khi anh kết thúc qua loa trước sự thúc giục của Minh Mị, cô nhìn thấy băng gạc trên bụng Diêm Thần thấm máu đỏ thẫm. Còn Diêm Thần thì nhìn thấy Minh Mị lo đến mức nước mắt sắp chảy ra.

"Bảo bối, không sao đâu, anh không đau, em chính là thuốc của anh."

*

Nhìn trên drap trải giường toàn dấu vết hoan ái, Minh Mị thầm nghĩ phải đào một cái lỗ chui vào.

Ba Diêm mẹ Diêm vừa bước vào đã thấy con dâu nhà mình cúi đầu, sắc mặt ửng hồng, thế nhưng ông bà cũng không suy nghĩ nhiều.

Còn bên này, trông Diêm Thần không hề giống bệnh nhân một chút nào cả, quân khu tặng ít hoa quả, anh ung dung gọt một quả đào rồi đưa cho Minh Mị.

Cô gái nhỏ nhíu mày không hiểu, bệnh nhân như Diêm Thần vốn không cần ai chăm sóc, ngay cả trái cây cũng tự mình gọt vỏ được.

"Bảo bối, ăn cái gì bổ sung cái đó, quả đào này rất nhiều nước, cực kỳ thích hợp với em."

Thoáng chốc, Minh Mị đã hiểu ra thâm ý trong lời nói của người nào đó.

Nếu không phải có ba Diêm mẹ Diêm ở đây, Minh Mị cảm thấy mình nhất định sẽ ra tay đánh chết tên bệnh nhân chán sống này.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-47)