Ngài là cha tôi!Cha ruột!
← Ch.04 | Ch.06 → |
Nhìn người đàn ông ở dưới mông ăn ngon lành, Y Hi Nhi lúc này mới đem tảng đá trong lòng để xuống. Thật may, không cần chết.
Đám người kia đến tột cùng có lai lịch như thế nào? Không khí này thật doạ người, đất thị phi không nên ở lại, tranh thủ rút lui mới là kế sách tốt nhất!
Nâng lên khuôn mặt tươi cười a dua nịnh hót, thiếu chút nữa chảy nước miếng, ngọt ngào nói: "Đại ca, anh xem ông ấy ăn rất mừng, tôi có thể về chưa? Bạn tôi vẫn còn chờ, tôi ra ngoài đi tiểu quá lâu rồi, nếu còn không trở về họ sẽ báo cảnh sát, anh xem......" Ngón tay vẽ vòng tròn, Y Hi Nhi cẩn thận từng li từng tí nói, chỉ sợ không cẩn thận chọc vị đại ca này mất hứng.
"Cô có thể văn nhã một chút hay không?" Đoan Mộc Thác nhíu mày, quả táo này không khỏi quá thô tục đi, cái gì đi tiểu một chút, lại còn nói ra miệng, cũng không ngượng ngùng.
Văn nhã? Cái gì gọi là văn nhã? Bà đâu trà trộn hắc đạo lâu như vậy có thể văn nhã sao? Người này nói chuyện không biết suy nghĩ thật? Hận hận trừng mắt liếc Đoan Mộc Thác, cảnh cáo anh ta không được mở miệng.
Có thể quyết định sống chết của cô chỉ có người đàn ông dưới mông kia, cho nên hiện tại anh ta là ông trời, những người khác căn bản là mây trôi."Đại ca a......"
Ngón tay thon dài Vũ Văn Bác nâng nhẹ cằm Y Hi Nhi một chút, để cô nhìn thẳng vào mắt mình, không chút để ý hỏi: "Cô kêu tôi là gì?"
"Anh? Chú? Cha ~ ngài chính là cha ruột a!" Nghĩ tới nghĩ lui, Y Hi Nhi thật sự không biết nên gọi người đàn ông này như thế nào, không thể làm gì khác hơn là dùng đôi mắt ngập nước chăm chúnhìn anh, nháy một cái, thật là vô tội.
Đời này cô chưa gọi người nào là cha ruột, cứ như vậy thử một lần. Nếu còn không hài lòng, liền gọi anh ta là ông trời, cái này đủ lớn hơn đi?
"Ngoan!"
Vỗ vỗ đầu Y Hi Nhi, Vũ Văn Bác rất hài lòng với danh hiệu này.
Có một loại ấm áp ở trong lòng chảy xuôi, đời này anh còn chưa làm cha đâu, vừa khéo lại có một con gái, hình như cũng không tệ lắm! Nhìn Y Hi Nhi cười hồng cả khuôn mặt tròn, Vũ Văn Bác có một loại kiêu hãnh của người làm cha.
Nhìn đứa con gái này, thông minh lanh lợi, còn rất hiểu được thuận theo chiều gió, vĩnh viễn nhìn đều có tinh thần phấn chấn bồng bột. Còn có một đôi mắt to xinh đẹp, sáng như tuyết, giống như ánh sao tỏa lấp lánh.
Nhìn tâm tình người đàn ông phía dưới mông thật tốt, Y Hi Nhi lòng thấp thỏm rốt cuộc để xuống, nhúc nhích cái mông, chê cười nói: "Vậy tôi có thể đi không?"
Vuốt tóc Y Hi Nhi, lấy bóp da đưa tới, nhàn tản nhìn tờ tiền Y Hi Nhi cầm trước mặt, đó là Đoan Mộc Thác cho, anh thấy rất rõ ràng, con gái anh sao có thể lấy tiền người khác cho? Coi như người kia là chú cũng không được!
"Có ý tứ gì? Tiền boa?" Vừa nói, vừa mở ví tiền, nhìn thấy Vũ Văn Bác gật đầu một cái, trên mặt liền sụp đổ, bởi vì, bên trong chỉ có một chừng một ngàn đồng.
"Đem tiền trả lại cho chú Thác! Bé ngoan không thể cầm tiền của người khác." Vũ Văn Bác mặt từ bi nhìn Y Hi Nhi, thật lòng coi cô như con gái mình mà đối đãi.
Bên cạnh, cằm mọi người đều muốn rớt xuống đất, đây là lão đại bọn họ sao? Người đứng đầu hội Liệt Diễm làm người ta nghe tin đã sợ mất mật?
Vũ Văn Bác sờ sờ đầu cô, ánh mắt bức bách cô đem tiền trả lại cho Đoan Mộc Thác, không biết vì sao, rõ ràng anh không nói ra miệng, nhưng Y Hi Nhi lại biết ý đó, anh đây là ép buộc mình đưa tiền ra!
Đêm hôm đó, cô gái này trong lúc vô tình xông vào tầm mắt của anh, khí thế không sợ hãi chút nào ở trên người anh cùng bóng tối, đây là ước định của ông trời.
Vũ Văn Bác tự cho là cử động từ ái, kì thực khiến Y Hi Nhi trực tiếp rơi vào trong động băng, cầm hơn một vạn đổi hơn một ngàn? Cô không phải người ngu, loại mua bán lỗ vốn cô không làm!
"Nhưng...... Tiền của cha so chú Thác ít hơn, hơn nữa ít hơn đến mười lần!" khuôn mặt Y Hi Nhi uất ức, trong mắt bắt đầu nổi lên nước mắt, chuẩn bị tùy thời có thể sử dụng.
Nghe vậy, Vũ Văn Bác móc ra chi phiếu cùng bút máy, tay nâng bút, chữ rồng bay phượng múa ở chi phiếu có vẻ liều lĩnh bá đạo.
Cầm chi phiếu, Vũ Văn Bác khẳng khái nhìn Y Hi Nhi, "Muốn bao nhiêu tiền tự mình điền."
Nuốt nước miếng một cái, Y Hi Nhi không dám tin nhìn Vũ Văn Bác, nghiên cứu vài lần, sau đó hai tay run run đem hơn một vạn tiền mặt trả lại cho Đoan Mộc Thác.
Tùy tiện điền à? Đời này chưa từng xảy ra chuyện tốt như vậy, có phải đang nằm mơ không? "Cho tôi cắn một cái!" Trong lúc lơ đãng, Y Hi Nhi nói ra, nước miếng không ngừng từ hàm răng chảy ra, sau đó lại bị cô nuốt xuống.
Không phải cô thấy tiền sáng mắt, mà là cô...... Được rồi, cô chính là tiểu nhân, chính là thấy tiền sáng mắt, chính là không chịu nổi hấp dẫn!
Vũ Văn Bác ở bên cạnh Y Hi Nhi, mặc dù thanh âm rất nhỏ như tự lẩm bẩm, nhưng Vũ Văn Bác nghe rất rõ ràng, vươn tay, để ngang khóe miệng Y Hi Nhi.
Đang cầm cánh tay Vũ Văn Bác, một đứa nhóc không khách khí chút nào cắn một cái, hồi lâu, một bộ ngây thơ nhìn tới Vũ Văn Bác, lắp bắp hỏi: "Đau không?"
Gật đầu một cái, da cũng xước, máu cũng chảy, dĩ nhiên đau. Con gái anh tuyệt không nhu nhược a, thấy mình gật đầu liền mừng rỡ như điên đem chi phiếu cẩn thận từng li từng tí thu vào, đặt trong túi. Nghĩ không ổn, lại lấy ra từ từ nghiên cứu, cuối cùng đặt trong áo lót.
"Đau là tốt rồi, đau là tốt rồi! Con...... Con đi a cha ruột! Bái bai!" giống như trúng thưởng, thái độ muôn màu muôn vẻ, chỉ là cô không muốn trực tiếp điên lên, cho nên phải mau sớm tìm một chỗ phát tiết, rống lớn mấy câu.
Đây chính là chuyện cực tốt a! Hôm nay xem ngày trước khi xuất, đúng rồi, trở về thắp hương a! Trời cao quả nhiên thương hại người đời! Đóng một cánh cửa liền mở ra một cánh cửa sổ, tinh thần phân liệt này thật sự quá đáng rồi.
Chi phiếu ngân hàng Hoa Phong! Thật lợi hại a! Ngân phiếu khống! Phách lối a! Cô hôm nay mặc dù không câu được kẻ ngốc, chỉ câu được một cha ruột vẫn không tệ a! Ha ha ha ha......
Không có tâm tình tiếp tục ở "Diễm ngộ", lảo đảo trở lại quầy, trong lúc không cẩn thận đụng phải người bưng rượu, vừa lúc Nữ Ma Đầu Cố Á Thuần nói cô về nhà thay quần áo, liền chạy thẳng về trong nhà.
Về đến nhà, trước tiên đem quần áo trên người lột ra ném tới máy giặt quần, sau đó vọt trong phòng tắm bắt đầu tắm rửa đặc biệt, tắm đến toàn thân hồng hồng mới bỏ qua.
Trên người quấn khăn tắm, trên đầu đội khăn lông, líu lo ngồi trên giường bắt đầu cười khúc khích.
*****
Điền bao nhiêu tiền mới thích hợp đây? Mười vạn? Không được, vậy quá tiện nghi cho cái tên cha mới nhặt được rồi. Kêu nhiều tiếng như vậy, nếu không cầm bồi thường, đoán chừng cha ruột cô chưa từng gặp mặt cũng từ địa phủ bò lên liều mạng với cô.
Ừ, một trăm vạn tốt lắm! Suy nghĩ một chút, một trăm vạn có thể làm nhiều chuyện rồi. Mua thật nhiều thịt bò, sau đó mua quần áo đẹp, còn muốn đi du lịch nước ngoài. Lớn như vậy chưa từng ra khỏi nước, thật là không có kiến thức, đi Maldives, tới tìm Dịch Đình, sau đó cùng trở về.
Đúng rồi, thắp hương!
Nghĩ đến thắp hương, Y Hi Nhi lập tức nhảy xuống giường. Lảo đảo từ một thùng gạo cũ lấy ra ba nén hương sắp nát, không có bật lửa liền trực tiếp bật bếp đốt. Bởi vì quanh năm không thấy mặt trời, nén hương bị ẩm đốt không tới ba phút liền tắt, Y Hi Nhi lần nữa hì hà hì hục bật bếp, nhìn ngọn lửa thiêu đốt, trong mắt hồi hộp.
"Cảm tạ Bồ Tát! Cảm tạ trời xanh con may mắn! Đệ tử Y Hi Nhi cuối cùng cũng có tiền phi nghĩa rồi! Phải khen ngợi đầu óc con cơ trí, đúng rồi, cha mẹ chưa từng gặp mặt, mặc kệ chai người bây giờ có ở Âm Tào Địa Phủ hay không, tóm lại cũng muốn cám ơn hai người đã sinh ra con, nếu không con là gì có mệnh mà hưởng thụ một trăm vạn này a!"
Nhắc tới có bao nhiêu vui sướng, hài lòng bắt đầu chuẩn bị hành lý.
"Tích tích tích!" Máy giặt quần áo phát ra tiếng nhắc nhở.
Buông y phục đang sửa sang trong tay, Y Hi Nhi lờ mờ đi tới phòng tắm mở máy giặt.
"A ——"
Giọng nữ cao đinh tai nhức óc!
Chi phiếu! Chi phiếu của cô! Đi theo áo lót 100 đồng mới mua vô máy giặt, áo lót màu hồng còn tốt, nhưng chi phiếu thấm nước, không đúng, bị nát thành mảnh nhỏ rồi......
Ô ô...... Tại sao có thể như vậy? Ô ô...... chi phiếu của cô, chi phiếu của cô, chi phiếu......
Phàn nàn một buổi tối, Y Hi Nhi mệt mỏi chỉ còn dư nửa cái mạng mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
"Nghe lời mẹ đừng làm mình bị thương, mau mau lớn lên mới có thể bảo vệ mình, tóc trắng xinh đẹp trong hạnh phúc, ma thuật của thiên sứ ấm áp......"
Chuông điện thoại di động vang lên, Y Hi Nhi ngây ngô dại dột tỉnh lại, lục lọi từ dưới gối tìm được điện thoại di động, cũng không nhìn ai gọi tới, trực tiếp mở loa.
"Hàn Vũ, lập tức tỉnh táo, hạn cô 10 phút sau xuất hiện tại đầu ngõ chờ tôi, không làm được về sau cũng không cần nữa tỉnh táo lại!"
Thanh âm bên trong điện thoại vừa nói xong lập tức tắt, căn bản không cho Y Hi Nhi cơ hội nói chuyện.
Hàn Vũ sao?
Thần linh! Là Nữ Ma Đầu! Tỉnh táo lại, Y Hi Nhi trực tiếp vọt vào phòng tắm.
Một hồi thanh âm hỗn loạn, trong phòng lần nữa rơi vào trạng thái yên tĩnh, chỉ thấy từ phòng tắm đột nhiên lại lao ra một bóng dáng, từ trên giường lấy quần áo lại biến mất ở cửa phòng tắm.
Ba mươi giây sau, một cô gái mặc T shirt cao bồi, tóc đuôi ngựa mang balo phấn chấn lên đường.
Hiện tại ngân phiếu khống không có, cô phải làm việc cho giỏi mới có thể mua được máy vi tính, ăn được thịt bò a!
Đến đầu hẻm, mua một ly sữa đậu nành cùng một cái bánh tiêu, Y Hi Nhi, a, không, bây giờ là Hàn Vũ rồi, đúng lúc xuất hiện.
"Đây là đơn nằm viện, cô bây giờ lập tức đến nằm viện!" Ngồi trong xe, Cố Á Thuần lập tức đưa đơn nằm viện cho Hàn Vũ, trực tiếp quay đầu xe, lái đến bệnh viện.
Cái gì? Nằm viện? Lại tới!
"Người ta không ngốc, đã bị đẩy một lần làm sao còn có thể bắt tôi đi nằm viện? Mặc dù cô rất thông minh, nhưng cũng không thể coi người ta như người ngu."
Bĩu môi, Hàn Vũ không vui.
Một cái tay trống hung hăng bóp gương mặt tròn hồng hồng, Cố Á Thuần gầm nhẹ: "Lần này là nằm viện thật, trợn to mắt chó của cô nhìn rõ ràng, đơn nằm viện bệnh viện công lập, chữ Trung Quốc, xem rõ chưa?"
bệnh viện công lập? Gì? Thật a! Ôi mẹ nó! Đúng là phòng bệnh cao cấp? Đời này lại có cơ hội vào phòng bệnh Cao Kiền rồi.
Ôm cánh tay Cố Á Thuần, gương mặt dán lên hõm vai, cười khúc khích: "Tôi biết cô thật ra còn có nhân tính, tôi biết ngay lương tri cô còn tồn tại, biết ngay tôi không nhìn lầm cô, cô quả nhiên còn là......"
Không đợi Hàn Vũ nói xong, Cố Á Thuần một cái tát đẩy đầu cô ra, "Nha đầu chết tiệt kia, con mẹ nó cô không muốn sống thì tự nhảy biển, không biết tôi đang lái xe sao? Nếu xảy ra tai nạn cô chết cũng thôi, đụng vào cây cối làm thế nào? Cô bồi thường nổi sao? Cô xem bên cạnh đều là ngô đồng nước Pháp, một bụi cũng phải đáng giá gần vạn khối, cô có tiền bồi thường sao?"
Nhìn Cố Á Thuần mặt ác làm người ta giận sôi! Hàn Vũ nhi nuốt xuống ngụm ác khí!
Nghĩ cô ấy lòng dạ rộng lớn, cho nên mới có ngực lớn, nhìn chính mình bằng phẳng như đồng bằng, lại nhìn Nữ Ma Đầu như bánh bao mới hấp, cô nhịn!
"Cô nhớ, cô bây giờ là Hàn Vũ, mười bảy tuổi, bị bệnh bạch cầu muốn đi kiểm tra, mấy ngày nay Tây Môn Dật sẽ tìm một nhóm người mắc bệnh tiến hành thí nghiệm trị liệu, cô đi ghi danh." Cố Á Thuần nói đồng thời đem một phần báo cáo nhét tay Hàn Vũ.
Nhìn bên trong viết, Tây Môn Dật là một thương nhân tuổi trẻ. Anh đầu tư dược liệu, sản nghiệp tại Đông Nam Á đứng số một số hai, phần lớn dược liệu đều từ tập đoàn Tây Môn Dật sản xuất. Bây giờ bị cảnh sát hoài nghi tập đoàn Tây Môn lợi dụng dược liệu chế tạo thuốc cấm, cho nên muốn cô trà trộn vào nội bộ, cung cấp tin tức hữu hiệu.
Lật tới lật lui, nếu không nhìn thấy hình Tây Môn Dật, tập đoàn lớn như vậy, đoán chừng là một ông già, không cần làm một thân bệnh cũng có khả năng."Có hình hay không? Tôi nhìn cũng biết không phải."
"Không có hình, đoán chừng cô còn chưa thấy anh ta, cô bây giờ chỉ cần tìm dược liệu, len lén đem hàng mẫu ra, chúng ta sẽ có người chuyên nghiệp tiến hành hóa nghiệm, nếu như anh ta dùng thuốc có vấn đề, chúng ta có thể lập tức bắt anh ta."
Nói xong, Cố Á Thuần đã đem xe dừng ở cửa bệnh viện.
Cầm đơn nằm viện, Hàn Vũ mặt suy yếu, đi vào bệnh viện.
*****
Mặc quần áo bệnh nhân, tóc dài rủ xuống vai, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trong gương tỏa ra sáng ngời, Hàn Vũ nhi buồn bực.
Đời này cô còn chưa ung dung tự tại, mỗi ngày nằm trên giường xem ti vi, đến lúc có y tá tới đưa bữa ăn dinh dưỡng, ăn no lại nằm ngủ, ngủ đủ liền ăn, bị nuôi như thế, thấy thế nào cũng không giống bệnh nhân bị bạch cầu a.
Trong gương, cô thấy gương mặt khẽ cười. Da trắng, lông mi dài đậm, sống mũi khéo léo thẳng tắp, đôi môi đỏ thắm, con mắt to mà sáng ngời, con ngươi nâu sẫm hết sức mê người. Một đầu tóc dài rối bù lỏng loẹt, toàn thân cũng lộ ra tinh thần phấn chấn, khí tức thanh xuân, nhìn một cái cũng biết có thể sống đến 100 tuổi. Ai, thật là khổ não a! Gần đây cũng bởi vì quá thong thả, quá an phận rồi, đầu cũng không đau đớn, cũng không xuất hiện trí nhớ lộn xộn lung tung, tinh thần mười phần, thế nào diễn người bệnh bạch cầu a!
"Vũ Nhi, cô đã khỏe chưa? Tây Môn Tiên Sinh đã tới, chúng ta phải nhanh, đừng tới trễ."
Nói chuyện là một y tá trưởng trẻ tuổi, trên đầu đội mũ đuôi én trắng, vành nón còn có logo màu xanh, đó là dấu hiệu y tá trưởng.
Y tá trưởng nhìn cô gái nhỏ trong veo như nước, trong lòng không ngừng đau, bệnh bạch cầu mà trong Liễu gia một người cũng không tới nhìn cô, con gái riêng chính là đáng thương a, ai! Tổ tiên sai lầm làm sao lại báo ứng trên người đứa trẻ rồi?
Lôi kéo tay nhỏ bé của Hàn Vũ, y tá trưởng vừa lau nước mắt vừa đi tới phòng họp.
Người ghi danh tham gia lần miễn phí trị liệu thật nhiều, chỉ là thông qua rút máu hóa nghiệm, loại bỏ một nhóm, còn chừng ba mươi người tiến vào phỏng vấn cuối cùng. Bệnh bạch cầu nếu muốn trị phải tốn không ít tiền, suy tính đến vấn đề đó, nên chọn lựa vô cùng nghiêm khắc, nếu không lãng phí nguyện liệu sẽ không tốt.
Bên trong phòng họp sáng ngời rộng rãi, ba mươi mấy cô gái xếp thành một hàng, trên mặt của mỗi người đều là trắng phờ phạc, từng cái một không còn hơi sức, trong mắt đều là ánh sáng ảm đạm.
Đây là một bầy người đáng thương bị ốm đau hành hạ!
Những người này, nói không chừng đang lợi dụng những người đáng thương này tiến hành thí nghiệm y dược? Đem người đáng thương làm thành con chuột bạch, thật sự là quá ghê tởm!
Tức giận nắm chặt quả đấm, Hàn Vũ hận không thể đem người đàn ông trước mắt ngồi đưa lưng về phía họ mà ăn tươi nuốt sống.
Ngươi tốt nhất chớ bị lão nương ta bắt được chuôi, nếu không ngươi sẽ chết! Xử ngươi cả đời giam cầm! Hừ!
Tây Môn Dật vừa quay đầu lại, nhìn thấy một cặp mắt rực lửa thiêu đốt, cặp mắt kia sáng ngời có hồn, tuyệt không giống như bị bệnh bạch cầu hành hạ, ngược lại làm cho người ta nhìn thấy Phượng Hoàng niết bàn, rực rỡ ánh sáng.
Cô gái này! Thật mười bảy tuổi sao? Không phải nói cô đã nhiều năm làm y tá rồi sao?
Xem ra, có người chơi trò rồi.
"Các cô thích chơi trò mèo vờn chuột sao?" Tây Môn Dật cười nhạt, dáng vẻ văn nhã bắt được không ít trái tim của thiếu nữ.
Mặc dù rất kinh ngạc Tây Môn Dật lại hỏi như thế, nhưng tất cả chỉ lựa chọn lặng lẽ gật đầu, đang nói phim hoạt hình 《 mèo vờn chuột 》?
Đụng phải đôi mắt Tây Môn Dật giống như nhìn thấu lòng người, Hàn Vũ có một ti lo lắng, chỉ là rất nhanh liền theo mọi người cùng nhau gật đầu, dù sao nước chảy bèo trôi chắc chắn sẽ không sai.
"Xem ra, tất cả mọi người rất có nhu cầu sống, cho dù ngã bệnh cũng không quên ngây thơ chất phác vui vẻ. Rất tốt, kế tiếp tôi sẽ đưa các chuyên gia tiến hành kiểm tra sức khoẻ cho các cô, kết quả ngày mai sẽ thông báo. Nếu như thể chất không thích hợp cũng không cần nản chí, tập đoàn Tây Môn sẽ trả tiền chữa bệnh." Tây Môn Dật đứng dậy, đôi tay để trong túi áo.
Đi ra khỏi phòng họp, Tây Môn Dật ở bên tai Hàn Vũ nhi nói một câu, "Tôi không thích chơi trò mèo vờn chuột, nhưng cũng không phải không am hiểu."
Câu nói kia thanh âm rất nhỏ, nhỏ như chỉ có anh ta và Hàn Vũ nghe được.
Hàn Vũ nhi chợt cảm thấy tay chân rét run, lòng giống như xuyên vào nước đá! Nét mặt đó, mặc dù chỉ nhìn thấy một lần, nhưng cô không nhớ lầm!
Nhức đầu! Đau quá!
Vừa nghĩ tới, đầu Hàn Vũ bắt đầu đau đớn kịch liệt, giống như có ngàn vạn con kiến đang cắn cắn đầu cô, "A......"
Vốn đang đứng rất tốt đột nhiên sắc mặt tái nhợt mồ hôi lạnh túa ra, tất cả mọi người hoảng loạn, "Hàn Vũ, Hàn Vũ cô thế nào?"
"Tránh ra, lập tức cho cô ấy tiến hành kiểm tra." Tây Môn Dật mới vừa đi ra cửa chính, nghe thanh âm xôn xao, quay đầu lại, nhìn thấy cô gái vốn đang tỏa sáng đột nhiên phát bệnh, lập tức ra lệnh.
Khi anh còn chưa tra được lai lịch cô gái này, không thể để cô có chuyện gì.
Mơ màng tỉnh lại, đầu tiên là nhìn ga giường màu trắng, hoàn cảnh xa lạ!
Đây không phải là hoàn cảnh cô quen thuộc, "Đây là nơi nào?"
"Trong nhà, con ngã bệnh, nhưng bây giờ về nhà thì tốt rồi, đầu còn cảm thấy đau không?" Một thanh âm ôn hoà hiền hậu vang lên.
Theo thanh âm, Y Hi Nhi nhìn sang, là anh ta! Cha ruột!
Lông mi dài động hai cái, nhìn người đàn ông kia, ngọt ngào hô: "Cha ruột!"
Mọi người nói không đánh người mặt tươi cười a, lại nói cô đáng yêu như thế, hẳn không có vấn đề đi. Không biết vì sao, kể từ lúc truyền nước biển, cô liền có trí nhớ thác loạn rồi. Cái tên lừa gạt cô ngồi lên đùi "Cha ruột" không phải đã gặp ở Kim Môn sao? Tại sao cô lúc ấy không nghĩ ra?
Còn có người đàn ông cô cho rằng cũng mắc bệnh giống mình, không phải là "Cha ruột" sao? Mặc dù lúc ấy ban đêm, cộng thêm trên mặt anh đều là bùn đất hỗn hợp với máu, còn râu ria, nhưng cặp mắt kia, cặp mắt giống như có thể hiểu rõ tất cả, cô tại sao cũng không nghĩ tới?
Nếu như cặp mắt kia đã nhìn thấy mình, vậy thì làm sao không biết mình, không phải là rất cổ quái sao?
Còn có tên hồ ly lại giả bộ lịch sự, rõ ràng anh ta nói câu kia là hoài nghi mình, ai kêu mình chạy đi nộp đơn làm y tá. Hơn nữa, hiện tại lại xuất hiện ở nơi này, rất rõ ràng ba người có liên lạc, bọn họ biết nhau, hơn nữa dường như "Cha ruột" còn là một đại ca.
Làm thế nào? Có thể lời nói dối bị phát hiện, sau đó bị người che miệng!
Vũ Văn Bác nhìn cô gái nhỏ ngẩn người, khẽ cau mày, cánh tay dài duỗi một cái, ôm cô vào trong ngực, thật sâu đặt lên trán cô, "Thế nào?"
Như thế nào đều chết, chẳng thà coi ngựa chết thành ngựa sống mà chữa chạy, đưa tay lên đùi nhéo một cái, nước mắt lập tức chứa đầy hốc mắt, nức nở nói: "Cha ruột a...... Số con khổ a!"
*****
Nhìn cô gái nhỏ đang chuẩn bị hát kinh kịch, Vũ Văn Bác bèn vịn chặt cô gái trong ngực, để cho cô thoải mái ngồi trên đùi của mình, sau đó chờ cô nói tiếp.
"Con.... con mắc phải tuyệt chứng, sống không được bao lâu, con nhảy xuống biển tự sát, nhưng trời cao không cho con chết vì lý do đó, ngài ấy muốn con dùng sinh mệnh có hạn đi giúp đỡ nhiều người, vì vậy con tự nộp đơn làm y tá, nhưng vào bệnh viện chưa nhìn thấy bệnh nhân, chỉ nghe thanh âm đã bị hù đi, vì vậy con biết rõ, con không thể làm thiên sứ áo trắng, cho nên con mới tùy ý phóng túng một lần trong cuộc sống có hạn, vì vậy con đập nồi bán sắt rốt cuộc đến ' Diễm Ngộ ' một chuyến, sau đó cha ruột cũng biết, cha ruột cho con chi phiếu, đây chính là ám hiệu trời cao cho con, ngài không cho con chết, nên con cầm chi phiếu đến chữa bệnh, ai biết khi con bị phát bệnh lại làm hư chi phiếu, vì vậy con không có tiền trị liệu, không thể làm gì khác hơn là đi ghi danh thí nghiệm miễn phí, con...."
Vừa khóc vừa nhìn người đàn ông dưới mông, chuyện xưa này đủ khôn khéo chưa?
Thật thật giả giả, già giả thật thật, quả thật chính là không chê vào đâu được, nếu mấy lời này mà cũng không được thì cô có chết cũng không nhắm mắt!
Hai mắt Vũ Văn Bác như nước, mang theo một chút lạnh lẽo, hình như có thể nhìn thấu tất cả.
Cô nhóc này, hình như vẫn còn đang giãy giụa không chịu nói thật! Nhưng.... Anh có thời gian từ từ khiến cô nhóc này nói thật ra.
Nhẹ nhàng ôm cô gái nhỏ trong ngực, giọng nói của Vũ Văn Bác nhẹ nhàng như nước, sự lạnh lẽo trong mắt từ từ hòa tan sau khi ngửi được mùi sữa thơm thoang thoảng từ người cô gái, "Không sợ, về sau có cha ở đây."
Tựa vào trên ngực Vũ Văn Bác, Y Hi Nhi cảm nhận được một loại ấm áp trước nay chưa có, có lẽ đây là sự ấm áp mà cha mẹ ruột không biết chết sống cho cô.
Nắm tay nhỏ của Y Hi Nhi, Vũ Văn Bác đi ra khỏi phòng của anh, bên ngoài đã có một nhóm rất nhiều người đang chờ.
Tây Môn Dật ở trước nhất, híp mắt nhìn Y Hi Nhi, ý vị trong mắt không rõ, sanh đôi Đoan Mộc thì an tĩnh ngồi ở trên ghế sa lon, mỗi người cầm một ly cà phê trong tay.
Nhìn một cái cũng biết ba người là giai tầng quản lý, Y Hi Nhi lập tức lấy bản lãnh nịnh nọt của cô ra, cười híp mắt khom lưng, bày tỏ bối phận dưới, "Chào chú Tây Môn! Chào chú Thác! Chào anh của chú Thác!"
Nghe Y Hi Nhi hô lên mình chính xác không có lầm, Đoan Mộc Thác hơi xúc động trong lòng, khóe miệng không tự chủ nhếch lên. Rốt cuộc, có một người xuất hiện.
"Từ nay, cô ấy là con của tôi, Dậy, giao cô ấy cho cậu." Vũ Văn Bác biết Y Hi Nhi mắc bệnh, bị nhức đầu kịch liệt bất thình lình, mặc dù kiểm tra không ra cái gì, nhưng nhất định có vấn đề, con gái của anh, tại sao có thể chịu khổ như thế, phải tra rõ rồi chữa khỏi mới được.
"Đại ca, cả cô ấy tên gì chúng ta cũng không biết, thứ cho em nói câu bất kính, nói không chừng căn bản cô ấy không biết anh tên gì? Sao anh có thể nhận cô ấy làm con gái?" Tây Môn Dật phản đối đầu tiên!
Cô gái này xuất hiện rất cổ quái, không thể phớt lờ.
Mặc dù Tây Môn Dật không đồng ý, nhưng chuyện Vũ Văn Bác đã muốn làm thì ai cũng không ngăn được, quay đầu nhìn cô gái nhỏ thấp hơn mình một cái đầu, hỏi: "Cô bé, em tên gì?"
Không thể nói là Hàn Vũ Nhi, nói ra mắc công cha hờ tức giận, nếu vậy thì manh mối Tây Môn Dật sẽ bị hủy, vậy cũng không được, "Cháu.... Cháu tên là Hi Nhi, tên ở nhà là Oa Oa."
Nói xong, nhếch miệng cười một tiếng.
Vì biểu lộ sự non nớt của mình, cô chỉ có thể nghĩ ra tên ở nhà là Bảo Bảo hay Oa Oa, xin tha thứ hành vi giả bộ đáng yêu đáng xấu hổ của cô!
Vỗ vỗ đầu, Vũ Văn Bác thấy rất kiêu ngạo trong lòng, có đứa con gái đáng yêu vậy thật là một chuyện làm mình sảng khoái, nhìn Tây Môn Dật, ánh mắt của anh lại lập tức rét lạnh, nụ cườiở đáy mắt rút đi, "Dật, nó là con gái tôi, cũng là cháu gái cậu."
Vũ Văn Bác nói như vậy, là vì để sau này Y Hi Nhi có thể đứng vững, anh không thích người khác điều tra con gái của anh, người của anh, ai cũng không cho đụng, cho dù là bạn tốt cũng không được.
Hiểu ý của Vũ Văn Bác, Tây Môn Dật gật đầu một cái, không có nói gì.
Qua cửa ải trước mắt này, hiện tại cô có thể hoàn thành nhiệm vụ của nữ ma đầu giao cho cô rồi, dù sao Tây Môn Dật xấu với cô thế, có tìm ra chứng cớ phạm tội của anh ta cũng không cảm thấy chột dạ, "Chú Dật, con có thể đến chỗ làm việc của chú chơi không?"
"Dĩ nhiên có thể!" Không đợi Tây Môn Dật trả lời, Vũ Văn Bác đã đồng ý.
Nhận con gái xong rồi, Vũ Văn Bác cũng không có tiếp tục ở lại để hưởng thụ niềm vui, mà lại đi đến nước Thái tiến hành giao dịch quân hỏa, sanh đôi Đoan Mộc cũng cùng đi, chỉ có Tây Môn Dật ở lại coi chừng Y Hi Nhi.
Một ngày, trăng mờ gió to.
Lén lén lút lút chạy vào phòng bếp, đuổi người giúp việc ra ngoài, lại nhìn chung quanh xem có ai không, cái tên Tây Môn Dật không có ở đây, Y Hi Nhi lập tức từ trong áo lót móc ra điện thoại đang giấu kỹ.
Nhỏ giọng nói với điện thoại, mắt quét xung quanh giống như ra đa, "Wey wey Wey! Mình là Hàn Vũ, mình là Hàn Vũ."
"Như thế nào?" Bên trong điện thoại truyền đến tiếng đáp lại ngắn gọn nhưng mạnh mẽ của Cố Á Thuần.
"Hiện tại tôi đã lẫn vào trong kẻ địch, hình như phía sau tập đoàn Tây Môn còn có một núi dựa lớn hơn, đại ca của tổ chức gọi là Vũ Văn Bác, bây giờ tôi đang ở phòng bếp trong nhà họ, tôi...."
"Con nhỏ đần độn, tập đoàn Tây Môn là một tập đoàn của hội Liệt Diễm, đây là chuyện mọi người đều biết, con mẹ nó cô cư nhiên không biết, tôi bảo cô bớt nói đọc nhiều sách, cô quăng hết lời lão nương rồi à?"
Không đợi Y Hi Nhi nói xong, Cố Á Thuần bên đầu điện thoại kia lập tức bắn pháo qua, tức giận vẫn không quên hỏi: "Bây giờ cô lấy thân phận gì để tiến vào nhà kẻ địch? Không có bị phát hiện thân phận chứ?"
"Không có không có, bây giờ tôi là con gái Vũ Văn Bác, không có ai phát hiện được thân phận của tôi, hiện tại tôi rất an toàn, chị không cần lo lắng cho tôi...." Y Hi Nhi bị sợ đến câm như hến, nhưng rất nhanh liền phản ứng kịp, nằm vùng kiêng kỵ nhất đúng là thân phận, một khi bị lộ thì xong rồi, nhiệm vụ không hoàn thành, trực tiếp game over.
"Thân phận gì? Gián điệp sao?"
Khi Y Hi Nhi cầm điện thoại di động rút mình thành một cục tựa vào góc tường nói chuyện, thì trên đỉnh đầu truyền đến một thanh âm.
Thanh âm kia, dịu dàng như ngọc, vừa nghe cũng biết nhất định là một người lịch sự, hơn nữa còn là một người lịch sự dáng dấp cũng không tệ lắm
Ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười anh tuấn, Y Hi Nhi bị sợ đến điện thoại di động cũng cầm không vững, "A a a...."
← Ch. 04 | Ch. 06 → |