Ông trời, có gan ông đánh chết tôi ngay đi
← Ch.01 | Ch.03 → |
Xem ra là một thiếu nữ vị thành niên, mặc dù bộ ngực trổ mã cũng không tệ lắm, nhưng đồng phục học sinh cấp ba trên người lại nói rõ số tuổi của cô, hợp với đôi mắt đen nhánh tỏa sáng và khuôn mặt nhỏ tròn, nghiễm nhiên là bộ dáng của một thiếu nữ vị thành niên.
Một ngày trước, chính là đôi mắt này khiến anh trúng đạn!
Nhớ tới chuyện này, Vũ Văn Bác cảm thấy đây là một việc sỉ nhục, nhìn về phía cô gái nhỏ đang sờ loạn khắp nơi trên người anh, ánh mắt sâu mấy phần, "Câm miệng!"
Vào đêm nay, khuôn mặt của người đàn ông này dơ dáy bẩn thỉu không chịu nổi, không nhìn ra ra bộ dáng thế nào, nhưng đôi mắt như chim ưng của anh đang bùng lên một ngọn lửa khát máu.
Y Hi Nhi hù sợ, nuốt mạnh một ngụm nước miếng, nhưng vì mạng nhỏ cô vẫn cố gắng tiếp.
"Câm miệng câm miệng! Tôi ngậm miệng! Anh đừng giết người diệt khẩu, nói thế nào chúng ta cũng coi là người cùng lận đận, mặc dù bây giờ tôi còn chưa phải người chung phòng bệnh với anh, nhưng rất nhanh sẽ thế, anh xem tôi đã rất xui xẻo, rơi vào trong biển ngâm đến đầu óc bị hư, mắc bệnh tâm thần phân liệt đã đủ đáng thương rồi, bây giờ còn một thân một mình không có đồng nào, anh...."
"Đoàng!"
Gió.... Đang thổi!
Lúc Y Hi Nhi đang liến thoắng không ngừng thì Vũ Văn Bác rốt cuộc không chịu nổi nên nổ súng.
Hiện tại anh không thể làm mình bại lộ, mà cô gái thích lảm nhảm này lại có thể làm anh bại lộ, cho nên, cô gái này nhất định phải chết.
Mà giết chết một cô gái đối với anh mà nói, chẳng qua là chuyện như giơ tay lên thôi.
Ban đêm, ánh mắt của Vũ Văn Bác giống như một con cọp đang theo dõi con mồi, trong lúc nguy hiểm để lộ ra tia sáng giảo hoạt rạng rỡ, đáy mắt âm trầm lạnh lẽo.
Nhìn về phía người đàn ông dựa nửa người vào tường, đầu tiên Y Hi Nhi run một cái, ngón tay hơi phát run, sau đó, từ từ che kín miệng của mình.
Nhìn người đàn ông có vẻ mặt hung thần ác sát, nhìn người đàn ông kiêu hùng cứ như Tào Tháo, Y Hi Nhi sửng sốt một chốc, sau đó cười, "Oa ha ha ha.... Anh.... Anh thật ngu ngốc, lấy súng phun nước ra giết người! Quả nhiên là từ bệnh viện tâm thần ra ngoài, thật là khôi hài chết ha.... Ha ha...."
Trước đây, Y Hi Nhi sẽ cho rằng người đàn ông nhếch nhác này là tên côn đồ, nhưng chưa từng nhìn thấy tên côn đồ nào chảy nhiều máu thế mà khogn6 la lên, cho nên, cô rất nhanh phán đoán đó là vết thương giả, theo động tác giơ súng của người đàn ông, Y Hi Nhi rốt cuộc tìm được bạn mới của cô, một người bệnh mắc chứng tinh thần phân liệt.
Mà người bệnh tâm thần phân liệt này còn lộ vẻ mặt dọa người, cứ như anh thật là một tên xã hội đen giết người không đền mạng, điều này làm cho Y Hi Nhi trà trộn trong đám lưu manh làm nằm vùng cười nghiêng ngửa, nào có tên xã hội đen nào nhếch nhác vậy!
Nhớ ngày đó, vì đến gần bang hội cho vay, cô đã giả bộ thiếu nữ hư hỏng đi theo mấy tên lưu manh kia, toàn là lũ không phải là người, lòng lang dạ sói, không bằng heo chó, làm sao có được khí chất thế này!
Bạn nói xem một con chó có thể biểu hiện phong cách sao? Đáp án dĩ nhiên là không! Nếu chó cũng có thể giả bộ phong cách, thì tên lưu manh như con chó làm sao có thể có khí chất? Mặc dù lúc nãy phong cách của tên xã hội đen đã hù cô.
Y Hi Nhi vỗ vỗ bả vai Vũ Văn Bác, cười đến mức eo cũng đau, đỡ cánh tay Vũ Văn Bác, từ từ ngồi xuống theo vách tường.
Nhìn cô gái nhỏ to gan lớn mật, Vũ Văn Bác nghi ngờ, chẳng lẽ.... Cô gái này không e ngại vẻ tăm tối trên người mình? Đó là mùi vị của máu tanh và bóng tối do danh giết vô số người mười mấy năm qua mà có.
"Anh nhìn tôi làm gì? Ừ.... Đôi mắt không tệ lắm, nhưng gương mặt đầy râu vụn của anh quả là xấu." Y Hi Nhi nghiêng đầu tựa vào trên bả vai của người đàn ông bên cạnh.
Nhìn cô gái căn bản không đặt mình ở trong mắt, giữa hai lông mày Vũ Văn Bác hiện ra vẻ độc ác, giọng nói lạnh thấu xương trong trời gió: "Cô không sợ tôi?"
Nhìn người đàn ông chợt đổi sắc mặt, sắc mặt của Y Hi Nhi cũng thay đổi, trên mặt chẳng những không có lộ ra kinh sợ, mà mơ hồ còn để lộ ra nét mặt quỷ dị và châm chọc: "Vương Hi Phượng tôi có khi nào sợ ai? Thật là cực kỳ hoang đường!"
Nhìn cô gái chợt thay đổi phương thức nói chuyện, Vũ Văn Bác lạnh lùng liếc mắt nhìn, quay đầu, nhắm mắt dưỡng thần, cũng không đẩy cô gái trên bả vai ra.
Bệnh tâm thần phân liệt sao?
Khóe miệng Vũ Văn Bác lộ ra một chút ý cười.
Nhìn cô gái tựa vào trên người mình ngủ an ổn, lòng của Vũ Văn Bác chợt mềm mại.
Đây là cô gái thứ nhất không sợ anh, ngủ thiếp đi còn cầm cánh tay của mình thật chặt không thả, giống như mình là tất cả của cô.
Mặc dù chỗ cô bé kia nắm chặt không thả là nơi bị thương của anh, nhưng Vũ Văn Bác lại không nỡ đẩy ra, loại cảm giác được cần này, hình như là lần đầu, rất thuần túy, không mang theo bất kỳ tạp chất, trên người cô gái này còn có hương thơm của sữa, hương vị này làm cho người ta rất an tâm.
Tựa vào trên người của Vũ Văn Bác, Y Hi Nhi mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, lúc cô tỉnh lại lần nữa thì đang bị nước mưa quấy rầy.
Lau nước mưa trên mặt, Y Hi Nhi hận không thể mắng mấy câu, nhưng cô mới vừa muốn mở miệng, liền cảm thấy huyệt Thái Dương hơi đau, lần này không có ký ức kỳ quái gì tự động xông vào, mà là đầu óc choáng váng, ngâm nước biển lâu vậy, dù Y Hi Nhi có như Tiểu Cường (con gián) cũng không chịu nổi.
Nước mưa lạnh lẽo khiến Y Hi Nhi không thoải mái kêu lên, "Ừm.... ."
Cảm thấy trong cổ họng truyền đến cảm giác cay, Y Hi Nhi nghĩ mình đã bị bệnh rồi nên thất bại cúi thấp đầu, nhớ lại cuộc sống đau buồn của mình.
Số mạng nhiều trắc trời, ra đời không hề gặp được cha mẹ, không có ai tốt bụng thu dưỡng, chỉ có thể lớn lên đáng thương ở trong cô nhi viện, kết quả chưa có lớn lên cô nhi viện đã đóng cửa, tên viện trưởng cầm thú mang theo khoản tiền lẻn trốn, ném một đám cô nhi tự sinh tự diệt.
Việc duy nhất đáng được ăn mừng chính là lúc ấy cô đã mười sáu tuổi rồi, vừa đi làm vừa đi học, nhờ vào quỹ giúp đỡ người nghèo của quốc gia mà học xong cấp 3, vì có thể đi học tiếp tục, đành ghi danh tham gia trường quân đội, nên từ mười tám tuổi trở đi đã bắt đầu ăn cơm của quốc gia, thật vất vả mới tốt nghiệp đại học liền tham gia làm việc, kết quả vẫn chỉ là một con tôm nhỏ nằm vùng, có lẽ cả đời cũng không thấy được ánh mặt trời.
Không thấy mặt trời còn chưa tính, dù sao từ nhỏ cô cũng không có chí hướng to lớn gì, càng không có chí khí muốn vượt qua người khác, lúc cô muốn làm việc tốt thì lại bị nước vào não. bây giờ đang bị dầm mưa ở nơi cứt chim cũng không có! Thật là quá ghê tởm!
"Ầm!" Một tiếng sấm kèm theo tia chớp rơi xuống, thiếu chút nữa lóe mù mắt Y Hi Nhi.
"Ầm ầm!" Lại thêm một tiếng sấm đinh tai nhức óc, sấm đánh rồi, Y Hi Nhi lo sợ, không... là có người bị giết rồi, ông trời đang báo bất bình, nếu như không phải, đó chính là đang cười nhạo cuộc đời của cô, rất có thể đó, người bình thường có ai xui như cô đâu.
"Ông trời, có gan ông đánh tôi chết ngay đi, đánh tôi không chết tôi lập tức đi gieo họa nhân gian!" Y Hi Nhi chỉ trời tức giận mắng, khuôn mặt nhỏ bé bởi vì phát sốt mà càng thêm đỏ bừng.
Vũ Văn Bác nhìn người rõ ràng nhát như chuột vùi ở trước ngực mình, miệng lại còn dám can đảm la to như thế, liền cảm thấy buồn cười.
← Ch. 01 | Ch. 03 → |