Này là giấy bắt rể chứ hợp đồng gì
← Ch.2 | Ch.4 → |
Xe đi được một lúc thì dừng trước một toà nhà có thể gọi là hoành tráng, một vệ sĩ áo đen nhanh nhẹn đi xuống mở cửa phía sau. Tôi nghiêng người bước ra, ngẩng đầu hít vào một hơi khoan khoái.
Má ơi, không biết tối nay con còn mạng để đưa má đi bơi không nữa ~!
Đang lúc tôi thật muốn quỳ xuống mà lê lết trả thù đời, bên tai liền nghe thấy những trận âm thanh xôn xao nhộn nhạo. Tôi liếc mất nhìn sang, bộ dáng đỉnh cao cực kì cool ngầu không chỉ càn quét toàn bộ ánh mắt người đi đường, mà còn phóng tên đoạt luôn những trái tim bên lề của các cô nữ sinh đứng gần đó.
Há há, đã nói là diện mạo của anh đây rất bảnh mà, nào có tự sướng đâu. Nhìn xem, bầu không khí tràn ngập tim hồng bay phấp phới này, chính là bằng chứng chứng minh đỉnh đỉnh nhất sức quyến rũ không thể chối từ của tôi.
Cố gắng kiềm xuống ý nghĩ muốn nhăn răng cười toe toét, tôi vờ ra vẻ lơ đãng hơi nhếch môi tạo thành một đường cong nguy hiểm. Ngay lập tức, tiếng la ó và tiếng bấm máy chụp hình liền vang lên liên tục.
Mua-Wahaha!!! Con nói mà má không tin, không để con đi làm nghệ sĩ chính là tổn thất lớn của nước nhà!
Hất tóc, ngước mặt. Tôi đắc ý lôi cái kính mát mà vừa nãy "thuận tiện" quơ được của thằng Nghĩa ra đeo lên. Không ngoài dự đoán, âm thanh xung quanh liền tăng hơn cả chục đề-xi-beng đủ để thổi bay nóc nhà.
"Cậu Nghiêm, mời cậu đi lối này!"
Người đến là một trung niên ăn mặc lịch lãm, thoạt nhìn có vẻ khá giống quản gia trong các gia đình thượng lưu quý tộc. Tôi ngạc nhiên, không ngờ vị tiểu thư kia lại cho người ra đến tận đây để tiếp đón tôi. Tôi gật đầu, dù có hơi căng thẳng một chút nhưng tôi vẫn giữ vững hình tượng cool ngầu, cùng ông và hai người vệ sĩ phía sau tiến vào toà nhà.
Ba bốn cô gái thấy tôi đi ngang liền mở to ánh mắt ngưỡng mộ đã biến thành hình trái tim, tôi hưởng thụ đồng thời bụng cũng rầu thúi ruột. Chỉ có trời mới biết, tôi đây chính là phạm nhân bị người ta áp giải đi tử hình.
Tôi thở dài. Rốt cuộc thì cũng hiểu được thế nào gọi là có khổ mà không thể thét thành lời, thật ba chấm nó đớn đau làm sao!
Tôi được đưa tới một khu lầu bài trí trang trọng, từ ngoài bước vào đã nghe thấy lời ca trữ tình hoà với hương khí tươi mát khiến cho căn phòng như bừng lên nắng ấm. Mà bên trong kia, chính là vị tiểu thư xinh đẹp tựa như thiên thần đang nhìn ra khung cửa.
Má ơi, con tìm được con dâu cho má rồi!
"Cậu Nghiêm, mời!"
Tôi giật mình sực tỉnh, trông thấy nụ cười hiền hậu của vị quản gia mà hơi nhếch miệng che giấu sự xấu hổ của mình. Khụ khụ, tôi đây thế nhưng nhìn tiểu thư nhà người ta đến ngây ngốc cả người.
"Anh đến rồi, mời anh ngồi!"
Cô gái tựa như phong lan cao quý quay lại nhìn tôi, nét mặt lạnh nhạt kia thế nhưng lại làm tim tôi bùm chéo một hồi.
Đoàng đoàng!!
Má ơi, con trai má bị tiếng sét ái tình đập cho tả tơi rồi!
Tôi lúng túng kéo ghế ra ngồi xuống, bắt gặp ánh mắt tựa như dòng điện dừng lại ở chỗ tôi. Ngay lập tức, tôi quên luôn nguyên tắc bảo trì điện mà bị điện giật không thương tiếc.
"Anh dùng gì thì gọi đi!"
"Tôi.." Tôi lắp bắp:"Cà, cà phê là được!"
Tôi khẩn trương đến suýt cắn cả lưỡi, cô thì thản nhiên gật đầu đưa menu cho người phục vụ, trước khi đi còn không quên căn dặn.
"Cà phê nóng, pha thêm một chút sữa vào!"
Tôi ngạc nhiên. Làm sao cô biết tôi không uống được cà phê đen nguyên chất vậy? Nhưng rất nhanh, nghi vấn của tôi đã bị đè bẹp bởi sự kiện còn lớn hơn nhiều.
Ngay khi tôi đang uống cốc trà để thông giọng, cô từ giỏ sách lấy ra một tập văn kiện gì đó rồi đưa đến trước mặt tôi, rất săn sóc còn đưa luôn cả bút mực và một câu đính kèm.
"Kí đi! Từ bây giờ, anh là chồng tôi!"
"Phụtttt—!"
Khụ khụ khụ. Tôi ho đến muốn lòi phổi luôn rồi! Không phải chứ? Hôn nhân bây giờ công nghiệp hoá, hiện đại hoá đến mức chỉ mới gặp nhau ba giây mà đã xác định luôn rồi sao?
Má à, chúng ta nằm vùng ở Trái Đất cũng lâu rồi, con muốn về Sao Hỏa thăm ông bà nội quá!
Tôi nổ lực lấy lại sự bình tĩnh của mình, kiên quyết đấu tranh giữa tình yêu và đạo đức.
"Nếu tôi nhớ không lầm, đây hẳn là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau đi?"
Cô nhìn tôi, ánh mắt hơi trầm xuống, một tia mơ hồ thoáng qua mà tôi chưa kịp bắt lấy thì đã nghe cô lên tiếng.
"Phải."
Tôi nhướng mày, nói ra nghi hoặc từ nãy giờ.
"Tôi không biết cô là ai, cô tên gì, bao nhiêu tuổi, hiện tại đang sống và làm việc ở đâu? Cô đối với tôi chắc cũng vậy đi? Nếu như cô chỉ vì vẻ ngoài của tôi, vậy thì tôi khuyên cô nên từ bỏ ý định đó. Hôn nhân không phải trò đùa, không phải cứ thích là sẽ muốn cùng ai đó vượt qua cả đời!"
Tôi đây không muốn chỉ vì đẹp trai mà hại đời con gái nhà ai đâu. Nói gì thì nói, tôi cũng là điển hình của thanh niên gương mẫu thời đại @.
"Có một chuyện anh đã sai."
Hửm, chỗ nào kia? Tôi thấy trong phim người ta hay nói vậy lắm mà?
Cô ngẩng lên nhìn tôi, ánh mắt nghiêm túc không chứa một tia cười đùa.
"Tôi biết anh là ai, anh tên gì, bao nhiêu tuổi, hiện tại đang sống và làm việc ở đâu. Nếu anh muốn, tôi có thể kể những việc đã xảy ra trong vòng hai mươi lăm năm qua của anh."
Tôi cười, thoải mái nâng tách cà phê hớp lấy một ngụm, hào phóng nói.
"Cô cứ tự nhiên đi!"
Tôi cũng không ngại cùng người khác chia sẻ đoạn lịch sử như truyền thuyết của mình đâu.
"Đỗ Duy Nghiêm, nam, 25 tuổi. Chào đời ở bệnh viện Tư Thục lúc 16 giờ 35 phút chiều. Cân nặng khi sinh là 4kg2, bị y tá đỡ đẻ đánh hết bảy cái vào mông chỉ vì mê ngủ không chịu khóc làm mọi người hoảng hồn."
"Từ nhỏ đã được nhận định là khi lớn lên sẽ cực kì đào hoa. Không phụ sự kì vọng đó, một tuổi đã lưu luyến vòng tay của các cô hoa khôi do phường và xã bầu ra, đến tuổi đi được nhảy được thì liền kiên quyết theo mẹ đến phân xưởng đóng giày, mục đích chính không gì khác hơn ngoài việc tiếp cận và làm nũng với các chị xinh đẹp."
"Năm tuổi vào mẫu giáo liền tập hợp tất cả các bạn nữ cùng khối, lập nhóm có tổ chức đi biểu tình, chỉ vì ngày hôm đó cô nấu bếp quên cho thịt vào canh."
"Bảy tuổi vào lớp 1 liền quen được bạn gái xinh đẹp nhất, không chỉ trái ôm phải ấp mà còn dứt khoát cua luôn các chị lớp trên, tuy sau cùng tất cả đều chia tay nhưng thanh danh cấp 1 đủ để vào cấp 2 tiếp tục gây sóng gió."
"Mười sáu tuổi, thay người yêu như thay áo."
"Mười bảy tuổi, bị đánh vì can tội giật người yêu của lão đại trong trường."
"Hai mươi tuổi, sử dụng <Mỹ nam kế> để giảng viên cho qua môn, nhưng âm mưu bất thành nên bị phạt kiểm điểm và đưa đi lao động một tháng."
Nói một lèo không ngừng nghỉ, cô vuốt mép tách, ngẩng lên nhìn tôi.
"Mới đây nhất chính là sự kiện mà toàn thể công ty Đức Minh đều biết, chia — tay — đòi — quà."
Tôi há hốc mồm, từ trong khiếp đảm tột cùng mà nổ lực bình tĩnh.
"Cô, cô là người của tổ chức gián điệp nào? Cô điều tra tôi bao lâu rồi? Nói cho cô biết, đến má tôi còn chưa nhớ rõ đến vậy đâu."
Cô không đáp mà chỉ đẩy sấp văn kiện đến trước mặt tôi, mục đích thật rõ ràng, chính là muốn tôi tự mình tìm hiểu.
Tôi nén xuống bụng "Một vạn câu hỏi vì sao", bắt đầu cầm giấy tờ lên nghiên cứu tỉ mỉ, điều mà thời sinh viên thà là "tung phao" ăn vạ chứ cũng không bao giờ động não làm bài.
Đập vào mắt là hai chữ "Hợp Đồng" viết hoa in đậm. Tôi nhíu mày. Giữa tôi và cô có cái gì để giao dịch sao? Xem nào.. Vương Tiểu Linh 20 tuổi, ừm ừm, à ừm, .. Khoan đã, cái quái gì đây? Tay tôi run rẩy, thật muốn gào lên một câu.
Này là giấy bắt rể chứ hợp đồng hôn nhân gì? Còn nữa, mấy cái điều khoản chết tiệt này là sao? Gì mà ông xã phải luôn vâng lời bà xã, bà xã đi đâu thì ông xã là đôi dép kê chân bên dưới. Dép có thể đổi, chồng có thể thay, duy chỉ có bà xã là độc nhất trên đời.
Tôi trợn trắng mắt, hồn đã muốn bay đi một nửa. Vì công lý, xin Chúa hãy gửi xuống một mồi lửa để con thiêu ngay và luôn những điều ước bất bình đẳng này! Ngày nào nó còn tồn tại, chính là để kích thích tinh thần đấu tranh của đàn ông vùng lên khởi nghĩa mà!
Tôi trầm ngâm.
"Cô muốn cùng tôi, kết hôn 2 năm?"
Trong hợp đồng có ghi rõ, ngày và thời gian kết thúc của bản hợp đồng này. Bên trong còn có chứng nhận và con dấu pháp lý, chỉ cần tôi đồng ý kí tên lên, ngay lập tức nó liền có giá trị hiệu lực. Chỉ là tôi không hiểu, tại sao đối tượng cô chọn lại là tôi kia chứ? Dù nhìn ở góc độ nào, cô cũng không giống như dạng người nhàm chán muốn cùng ai đó chơi trò hôn nhân này.
"Phải!"
Cô nhìn tôi, ngắn gọn một câu càng làm tôi thêm tò mò.
"Tại sao?"
"Không có nhiều tại sao như thế, chỉ có muốn và không muốn thôi. Tôi muốn cùng anh kết hôn, đơn giản là vậy."
Tôi nhướng mày. Cô gái này có phải quá tự tin rồi hay không? Sao cô ấy có thể chắc chắn, tôi sẽ cùng cô ấy chơi trò chơi gia đình này nhỉ?
Từ trước đến nay tôi không phải là người bất lịch sự hay từ chối thẳng thừng người khác, đối với cô tôi cũng có ưu thích cảm tình. Nhưng trong trường hợp này, tôi nghĩ vẫn là nên dứt khoát một lần cho xong, tránh lại đêm dài lắm mộng.
Làm như đọc được suy nghĩ của tôi, cô lên tiếng mở miệng trước, thành công dời đi sự chú ý của tôi.
"Nhưng trước khi đưa ra quyết định <Có> hoặc là <Không>, tôi hi vọng anh sẽ đọc những điều khoảng cuối cùng trong hợp đồng đó."
Tôi gật đầu, giữ vững nguyên tắc "Đàn ông chân chính không khó xử phụ nữ", cầm lên đọc tiếp.
Đọc đọc đọc. Mắt tôi sắp sửa trợn hết cả lên rồi, trong bụng càng thêm khẳng định chắc chắn suy nghĩ của mình.
Đây không chỉ là giấy bắt rể mà còn là hợp đồng bao nuôi nữa!
"Cô, ý của cô là gì?" Sẽ không phải như tôi nghĩ đi?
"Ý trên mặt chữ, anh đọc sao thì nó chính là như vậy. Sau hai năm tôi sẽ cùng anh li hôn, nhưng để bù lại, anh sẽ có toàn bộ số tài sản mà tôi đã liệt kê bên trong. Giấy chứng nhận quyền sở hữu và những văn kiện có liên quan, đến ngày hạn định cuối cùng, tôi sẽ bảo luật sư đem chúng chuyển nhượng hết cho anh."
Oh my god! Đây chuyện gì đang xảy ra vậy trời? Đùng một cái tôi lại được một phú hào phóng đem về nuôi nhốt, đã vậy còn cấp nhà và xe cho ăn ở miễn phí nữa. Không phải là tôi đang nằm mơ đi, ông trời rốt cuộc cũng nghe thấy nguyện vọng năm 15 tuổi của tôi rồi sao?
Rất muốn gào lên một câu "Dream come true!" (Giấc mơ thành sự thật!) Hoá ra đây chính là cảm giác của nàng lọ lem khi được hoàng tử "rinh" về dinh thự sao? Thật ba chấm thích chết đi được, chỉ có điều..
"Nếu anh băn khoăn về vấn đề tình cảm, tôi cũng nói rõ với anh như thế này. Trong vòng hai năm khi chúng ta còn là vợ chồng, tôi có thể khoan dung cho qua tất cả mọi hành vi của anh, nhưng anh phải nhớ kĩ không được chạm đến điểm mấu chốt, đó là tuyệt đối không được yêu tôi. Nếu anh vi phạm, hợp đồng sẽ bị hủy, anh sẽ không được bồi thường bất kì một khoảng nào. Thời gian sinh hoạt và nguyên tắc cá nhân tôi sẽ cùng anh đề cập sau, còn lại thì tuỳ ý anh muốn làm gì thì làm, tôi sẽ không gò bó anh."
Trên đời làm gì có chuyện dễ ăn như thế, chắc chắn là bên trong có âm mưu. Nhưng mà, tôi vẫn nhịn không được mà tâm động liên hồi.
Cùng một người mới gặp nhau lần đầu sống chung tới tận hai năm, đã vậy còn có mối quan hệ gắn bó thân thiết, đây rốt cuộc là chuyện phim ảnh cỡ nào? Tôi không biết cô nghĩ gì khi muốn cùng một người mới quen chung sống một mái nhà, rồi còn cung cấp đủ mọi thứ tiện nghi để tôi được sống thoải mái mà không bị vướng bận. Thậm chí cô còn..
"Cô thật sự xác định muốn cùng tôi kết hôn?"
Tôi nhìn thẳng vào mắt cô gái ngồi đối diện, lần đầu tiên trong đời nghiêm túc nhìn vào một người, không cho phép bỏ qua bất kì biểu tình nào trên gương mặt cô ấy. Cô nhìn tôi, ánh mắt chứa đựng sự kiên định mà bất kì ai trông thấy cũng động lòng.
"Phải!"
"Sẽ không hối hận?"
"Sẽ không!"
Tôi im lặng cầm lên bản hợp đồng hôn nhân, đọc qua một lần nữa rồi nhìn cô như thể xác nhận điều gì đó. Tôi vươn tay nhặt lấy chiếc bút nằm trơ trọi lẻ loi, dừng một chút trước khi hạ xuống chữ kí của mình.
.... .
Cứ như vậy, tôi đóng dấu đem mình bán đi!
← Ch. 2 | Ch. 4 → |