Vay nóng Tinvay

Truyện:Cưới Vợ Trước So Chiêu - Chương 01

Cưới Vợ Trước So Chiêu
Trọn bộ 10 chương
Chương 01
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)

Siêu sale Shopee


Tan tầm, trên đường ngựa xe như nước (thành ngữ! thành ngữ thôi, thời này chắc ko còn ngựa chạy tung tăng ngoài đường đâu nhỉ), lui tới không ngừng. Nhưng khi đèn đỏ sáng lên, chỉ chốc lát sau, một hàng xe tạo thành, mỗi lúc một dài đến không dứt.

Trước vạch dừng, một chiếc xe màu bạc dẫn đầu dòng xe, bên trong, một nam nhân gõ nhẹ đầu ngón tay lên tay lái, dưới mắt kính gọng vàng là đôi tròng mắt trong suốt thanh thấu, mơ hồ tựa như có vài phần thâm trầm, tựa như có vài phần giảo hoạt.

Lát sau, đèn đỏ chuyển xanh, hắn đạp chân ga đang chuẩn bị đi thì---

Ầm!

Một âm thanh không nên có vang lên, tiếp sau đó xe tắt máy. Hắn không khỏi sửng sốt, theo bản năng vươn tay xoay chìa khóa, cố gắn khởi động xe lần nữa nhưng chiếc xe chỉ có một phản ứng duy nhất—im lặng cao độ, sự thật hiển hiện quá rõ ràng...

Đúng vậy! Xe của hắn vậy mà chết máy ngay tại nơi xe cộ chằng chịt này.

Không ổn! Vô cùng không ổn, bới vì hắn chắc chắn sẽ bị...

"Bá—bá—"

Tiếng kèn chói tai như sóng biển liên tục ập đến biểu thị sự mất kiên nhẫn cùng kháng nghị của những lái xe phía sau. Hắn cười khổ, nhanh chóng xuống xe hướng về dòng xe cộ dài ngoằn phía sau thủ hiệu (ra dấu bằng tay í) "Xin lỗi, xe chết máy". Đứng trong dòng xe đang rốt rít chuyển sang làn đường khác, hắn bất đắc dĩ thở dài đồng thời nhanh chóng tìm cách gọi điện thoại xin cứu viện.

Đáng chết! Lúc cần dùng đến thì hắn lại không nhớ nổi số điện thoại nào.

Có chút ảo não, hắn đang nghĩ có nên gọi 104 xin chỉ dẫn xem gần đây có tiệm sửa xe nào không thì đột nhiên thấy phía sau có một chiếc xe tiểu phát tài (hok bik xe j>. <) chẳng những không có rời đi mà còn mở cửa xe, nhày ra một cô gái trẻ cao gầy, cột tóc đuôi ngựa, một thân đồng phục làm việc màu xanh da trời.

Chỉ thấy cô gái trẻ bước nhanh đến, thần thái sáng láng nhiệt tâm mở miệng: "Không ngại mở động cơ xe ra cho tôi xem chứ?"

Hơi sững sờ, hắn theo bản năng lắc đầu, đưa tay vào trong xe đè chốt mở động cơ xuống.

"Rắc" một tiếng, cô gái trẻ không nói một lời đi vòng ra phía trước, mở động cơ ra, vùi cả nửa người vào bên trong.

Phần lớn nam nhân đối với xe đều có chút yêu thích cùng hiểu biết cơ bản, coi như không sửa được xe thì cũng có thể duy trì một chút. Hắn lại hết lần này đến lần khác nằm trong dạng thiểu số, đối với xe cộ một chữ cũng không biết, hoàn toàn chỉ xem xe như phương tiện giao thông, ngay cả sửa chữa đơn giản nhất cũng phải mang đến tiệm sửa xe. Hôm nay coi như có một chút tò mò tiến lên quan sát cũng chỉ thấy cô gái trẻ hai tay bận rộn ở trong một đống linh kiên gọi không ra tên, đông sờ sờ, tây gõ gõ, căn bản không biết nàng đang làm gì.

Không tới ba phút, cô gái trẻ đột nhiên vỗ vỗ tay, đứng thẳng dậy hướng hắn nhếch miệng cười:" Tốt lắm! Anh thử khởi động xe một lần nữa xem."

Gật đầu một cái, hắn ngồi vào ghế lái, xoay chìa khóa...

"Ùng ùng -"

Thật thần kì, vốn là chết máy lại có thể khởi động được khiến cho hắn không khỏi vui mừng, mà cô gái trẻ cũng hài lòng gật đầu, dùng sức đóng lại động cơ xe, đem mọi thứ trở về chổ cũ.

"Cảm ơn!" Từ cửa sổ xe thò đầu ra, hắn cảm kích nói cảm tạ, không nghĩ tới mình vận khí lại tốt như vậy, xe chết máy bên đường còn có thể đụng phải người có kỹ thuật cao siêu như vậy tới giúp.

"Không cần khách khí!" Cô gái trẻ tươi cười đi đến bên cửa sổ xe, hơi hạ thấp eo, cười nhắc nhở: "Tôi chỉ là giúp anh làm chút xử lí khẩn cấp thôi, không căng được bao lâu. Mấy ngày này rảnh rỗi thì đến tiệm sửa xe quen thuộc mà kiểm tra kĩ..."

Dừng một chúy, nàng đột nhiên lấy ra danh thiếp nhét vào trong tay hắn, cười hì hì nói: "Nếu như anh không có tiệm sử xe nào quen thuộc thì... hoan nghênh anh tới, tệ công ty nhất định sẽ hết sức trung thành phục vụ với thái độ nhiệt tình và giá cả ưu đãi nhất."

Dứt lời, nàng sáng sủa phất tay một cái, bước từng bước lớn trở về chiếc xe tiểu phát tài, cố ý "bá" một tiếng liền sạch sẽ gọn gàng lái xe rời đi.

Mà ngồi trên ghế lái, nam nhân nhìn chiếc xe tiểu phát tài tiêu sái đi xa rồi ánh mắt sau cặp kính gọng vàng mới nhìn xuống danh thiếp trên tay ----

Tiệm sửa xe Mãn Phúc.

****

Buổi chiều 6h, mặt trời mùa hè còn chưa hoàn toàn lặn xuống, ánh nắng cuối ngày chiếu xuống các tòa nhà óng ánh xinh đẹp.

Trong số đó, một tòa văn phòng treo bản hiệu thật to " Ma thông toàn cầu đầu tu". Trong công ty, khắp nơi bóng người đung đua, tiếng trò chuyện thỉnh thoảng vang lên, hiện ra những con người vẫn miệt mài làm việc—nhất là trong giới tài chình thông tin thay đỏi nhanh như chớp càng khiến người ta không khỏi lao tâm lao lực này.

Vốn nên là giờ tan sở nhung một đám người tây trang thẳng thóm hoặc là hàng hiệu sang trọng, cả các vị tiểu thư cũng chưa tính về, không phải và vùi đầu xem số liệu thì cũng vội vàng gọi điện thoái hoặc tụm năm tụm ba bàn về những thông tin mới nhất trong ngành.

Mà đang ở trong đám người đó, hai người nam nhân độ 30 tuổi có gương mạt giống nhau như đúc lại khác xa không khí bận rộn xung quanh, thần thái nhẹ nhỏm khoát tay nhau hết sức ăn ý tiến về phía bàn làm việc chiếm cả nữa căn phòng rộng lớn bên kia mà tới, mục tiêu chính là người nam nhân mang mắt kính gọng vàng.

"Lập Hành, hôm nay cùng đi uống một chén đi!" một trong 2 anh em sinh đôi _ Giang Hâm Kỳ vươn đại chưởng vỗ xuống bàn để thu hút sự chú ý của đồng nghiệp.

"Tôi có biết một PUB không tệ, nữ nhân bên trong vóc người nóng bỏng, bảo đảm giá trị xứng đáng." -người còn lại - Giang Hâm Nhạc xoa cằm cười tà, biểu tình kia muốn có bao nhiêu dâm tiện liền đủ bấy nhiêu dâm tiện.

Sau bàn công tác, nam nhân đeo kính gọng vàng ngũ quan tuấn tú, khí chất nhã nhặn chuyển sự chú ý từ bảng biểu báo cáo sang cặp đồng nghiệp song sinh, môi mỏng ưu nhã dâng lên nụ cười, "Không được!", lắc đầu, hắn từ chối.

"Hắc! Ta nói huynh đệ..." Một cánh tay vượn nhanh như chớp quàng qua vai bả vai người khác.

"Không có ngươi đi cùng..." Bên kia, một cánh tay vượn khác cũng gác lên,

"Tỉ lệ mấy cô em đến bắt chuyện..." Phẫn hận.

"Lập tức chỉ còn một nửa..." Bi thương.

"Đông chí mời uống rượu..." Bi thương.

"Mất sạch..." U oán.

"Tuyệt đối tổn thất trầm trọng a!" Hai miệng một lời, ngửa mặt lên trời bi phẫn nắm quyền.

Chỉ thấy hai người kẻ tung người hứng, thập phần ăn ý vịnh vịnh ngâm ngâm, khoa tay múa chân, thoáng chốc phòng làm việc xuất hiện đông đảo đồng nghiệp đến xem náo nhiệt. Không chờ Tu Lập Hành đáp lại, chúng đồng nghiệp liện không nhịn được lên tiếng trêu chọc—-

"Các người cứ nói các người là "Tân thế giới thần" là tốt rồi, còn sợ các cô em không kéo tới?

"Đúng vậy! Tân thế giới thần! Đi bộ cũng dấy lên sóng gió!"

"Yên tâm đi! Khẩu vị của các người nếu có tương đồi nặng, ngồi lâu ở GayPUB một chút cũng không sợ hàng ế."

Ngươi một câu ta một câu chế nhạo không ngừng, những đồng nghiệp kia nhìn như tướng mạo con người kì thực súc sinh không bằng, ác ngôn ác ngữ. Tu Lập Hành âm thầm buồn cười.

A... Chuyện này nói ra cũng thật thú vị!

Giang Ham Kỳ, Giang Hâm Nhạc không hổ là anh em sinh đôi, cùng tiến cùng thoái, bất kể việc gì cũng cùng cùng nhau làm, đã học cùng khoa, đi làm cũng làm chung công ty nốt.

"Ma thông toàn cầu đầu tư" là công ty quản lý tài sản đầu tư công trái, dưới cờ có đông đảo quản lí vì người đâu tư quản lí các loại công trái khác nhau, anh em họ Giang và hắn là người quản lí quỹ chuyên nghiệp, hơn nữa hàng năm còn nằm trong thập đại quản lí của Đài Loan, ngoại trừ tiền lương, hằng năm tiền thưởng tiền lãi cũng rất phong phú.

Bất quá những thứ này đều không phải trọng điểm, trọng điểm là... Vì sao anh em họ Giang đồi với hội các cặp anh em song sinh lại bị cười xưng là "Tân thế giờ thần", cái này phải từ một quyên manga nổi tiếng có tựa gốc là "Tử Thần laptop"!

Bởi vì tên của hai anh em ghép lại cùa đúng là "Kỳ Nhạc", mà hai chữ này cũng chính là tên giả của nhân vật chính trong manga, cho nên hai người vừa vào công ty thì bị đòng nghiệp đang xem truyện trenh gọi đùa là "Ky Nhạc huynh đệ", một truyền mười, biệt danh của họ liền lan truyền trong công ty, mọi người đều giễu cợt cười nói đến giờ.

"Dừng! Tân thế giớ thần dùng được cái rắm?" Bị đồng nghiệp giễu cợt, Giang Hâm Kỳ chẳng những không để ý, ngược lại còn trợn trắng mắt hừ cười mãnh liệt.

"Nói đúng lắm!" Vô cùng đồng ý với cách nói của anh em, Gianh Hâm Nhạc bỉu môi bổ sung kêu lên: "Dù sao cuối cùng cũng không phải là muốn chết!" Tân thế giới thần? Tân thế giới cái rắm!

Hưởng ứng như vậy khiến mọi người không khỏi cười ầm lên một hồi, lại trò chuyện thêm mấy câu rồi mới trở về làm tiếp công việc của mình. Mà "Ky Nhạc huynh đệ" thì lại đem chú ý quay ngược lại mục tiêu ban đầu, hai cặp mắt hữu thần lóng lánh đồng loạt hướng về cặp kính gọng vàng trừng tới.

Biết hai người đnag chờ mình đỏi ý, Tu Lập Hành đành mỉm cười lắc đầu."Không được, các người tự đi đi! Xong việc tôi còn có việc bận."

"Chuyện gì?" Kỳ Nhạc huynh đệ lại một lần nữa phát huy sự ăn ý của anh em sinh đôi, trăm miệng một lời chất vấn, tựa hồ không mang được hắn đi "lừa rượu, lừa sắc" thì không bỏ qua.

"Xe của tôi có chút vấn đề, tan sở phải đi kiểm tra." Tu Lập Hành nhàn nhạt nói rõ nguyên nhân, nhớ tới chuyện hôm qua, trong lòng hiểu rõ nếu không lợi dụng thời gian rảnh rỗi đi kiểm tra thì sơm muộn gì cũng lại giữa đường chết máy.

Nghe nói rõ nguyên nhân, "Kỳ Nhạc huynh đệ" cũng chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp nhận, đồng thời nghĩ đến cái gì đó, hai người không hẹn mà cùng nhìn nhau một cái, sau đó vẻ mặt tính toán hắc hắc cười không ngừng-

"Huynh đệ, nếu muốn mang xe đi sửa, như vậy đã có đăng kí cố định với tiệm sửa xe nào rồi sao?" Xoa xoa cằm, Giang Hâm Kỳ dị thường nhiệt tình hỏi.

"Anh có thể giới thiệu sao?" Nghe hắn nói không hết ý, Tu Lập Hành thiêu mi hỏi ngược lại.

Mặc dù bình thường hắn đưa xe đi sửa cũng không nhất định muốn đưa đến chổ nào nhưng hôm qua được giúp đở xong, trong lòng hắn liền quyết định đem xe đưa đến chổ cô gái xa lạ mà nhiệt tình kia, coi như là báo đáp nàng ra tay tương trợ, bất quá trong lòng tuy có ý định nhưng nghe anh em họ Giang có vẻ sùng bái, tiệm kia có lẽ cũng khá.

"Đương nhiên rồi!" Cười hì hì ôm vai của hắn, Giang Hâm Nhạc từ trong túi tây trang lấy ra danh thiếp đưa tới, dẻo mồm quảng cáo: " Chuyên nghiệp sửa chữa, phẩm chất bảo đảm..."

"Phục vụ nhiệt tình, kinh doanh uy tín..." Giang Hâm Kỳ lập tức tiếp lời.

"Kỹ thuật tin cậy, giá cả cạnh tranh..." Giang Hâm Nhạc tiếp tục nhiệt tình tuyên truyền.

"Tuyệt đối là lựa chọn tốt nhất!" Cuối cùng, hai anh em vui ve hợp xướng.

Hắn không khỏi hoài nghi "Kỳ Nhạc huynh đệ" có liên quan gì với tiệm sửa xe này không, chỉ cảm thấy vô cùng thú vị. Tu Lập Hành nhận lấy danh thiếp nhìn chăm chú, sau đó nâng đuôi lông mày, hứng thú cười...

A, xem ra hắn và tiệm sửa xe này thật có duyên nha!

Trên danh thiếp, in thật to mấy chữ mà hôm qua hắn đã xem—

Tiệm sửa xe Mãn Phúc.

Theo dòng xe cộ không dứt, Tu Lập Hành lái xe, theo địa chỉ trên danh thiếp một đường đi đến giao khu, không bao lâu, xa xa đã nhìn thấy bản hiệu "Tiệm sửa xe Mãn Phúc" dựng cao, đến gần một chút thi thấy tiệm sửa xe diện tích rộng lớn, sáng ngời, bên ngoài dọn dẹp sạch sẽ, không có dầu nhớt, không có dụng cụ sửa xe bị vức tán loạn, thậm chí bên một góc còn có khu nghỉ ngơi thiết kế đẹp mắt, bên trong đang có mấy vị khách ngồi uống cà phê, ăn bánh ngọt, nhàn hã chờ lấy xe.

Nếu không nhìn khu sửa chữa bên kia chắc không tránh khỏi hoài nghi đây là một tiệm cà phê thu nhỏ đi.

Tóm lại, cả tòa nhà sạch sẽ sáng ngời, thoải mái hợp lòng người, khác xa với những tiệm sửa xe khác, thật khiến người ta ấn tượng.

Trong lòng có chút kinh ngạc, Tu Lập Hành lái xe vao trong, xe mới dừng hẳn liền có một người thanh niên mặt đồng phục ra đón.

"Tiên sinh, có gì cần phục vụ sao?" Khuôn mặt trẻ trung, nụ cười nhiệt tình.

Xuống xe, Tu Lập Hành nói rõ tình huống sau đó có được kết luận của cậu thanh niên—

"Như vậy chúng tôi giúp anh làm một kiểm tra toàn diện, có thể ba ngày sau đến lấy xe không?"

Gật đầu một cái, Tu Lập Hành lưu lại tư liệu của mình cho cậu thanh niên, đồng thời bất động thanh sắc nhìn quanh một vòng, lại thủy chung không nhìn thấy cô gái hôm qua giúp đỡ hắn, trong lòng không khỏi có chút tiếc nuối...

Nhìn đồng phục làm việc của cô ấy giống hệt đồng phục trên người cậu thanh niên trước mắt, hẳn là phải cùng làm việc ở đây mới phải, vốn tưởng hôm nay đến đây có thể gặp lại cũng có thể trực tiếp nói cảm ơn, không ngờ lại không có duyên như vậy.

Nói không ra cảm giác trong lòng, cũng không muốn nghĩ tiếp, hắn nhanh chóng điền xong tư liệu của mình chuẩn bị rời đi thì nghe một trận âm thanh "khanh khách" vang lên, theo bản năng quay đầu lại, chỉ thấy một người nằm trên ván trượt từ đáy xe trượt ra ngoài, thân hình cao gầy, đôi mắt sáng ngời, chóp mũi ngạo nghễ, cánh môi hồng cùng mái tóc cột đuôi ngựa, mặt không son phấn, thậm chí còn vì công việc mà dính chút chút dầu đen nhưng lại có thần thái sáng láng, tung bay nhảy nhót, chính là cô gái hôm qua!

Trong lòng không tự chủ được giật mình, Tu Lập Hành tràn ngập ý cười, mắt lấp lánh nhìn nàng thẳng tắp.

Mà cô gái mới từ ván trượt đứng dậy tựa như cảm nhận thấy điều gì khác thường, theo bản năng quay đầu, nhìn thấy hắn, khuôn mặt bổng dưng lộ ra nụ cười rực rỡ như mặt trời.

"Là anh!" Nhận ra người đến, Giang Tâm Hồng ba bước cũng gộp thành hai bước chạy đến nhiệt tình chào mời, "Đưa xe đi kiểm tra sao? Nào, Tiểu Trần, cho tôi nhìn một chút..."

Một tay lấy tài liệu từ trên tay cậu thanh niên, tùy ý lật xem xong, nàng cười hì hì nói như đang nói chuyện phím: "Tu tiên sinh, họ của anh thật rất hiếm thấy!"

"Ách...Tiểu Mân tỷ, các người biết nhau sao?" Tiểu Trần kinh ngạc hỏi thăm.

"Cũng không coi là quen biết, hôm qua có gặp một lần." Giang Tâm Hồng ưởng ngực đắc ý nói: "Buôn bán này là do ta kéo tới đây!"

"Đúng vậy!" Chứa đựng lễ phép yếu ớt, Tu Lập Hành lần nữa nói cảm ơn."Ngày hôm qua thật là cám ơn..." Dừng một chút, ánh mắt dừng ở bảng tên trước ngực nàng nhìn một chút."...Giang tiểu thư giúp một tay, nếu không xe chết máy ở trên đường, toi cũng không biết làm sao xoay trở."

Giang Tâm Hồng? Vì sao hắn cảm thấy tên của cô gái này cũng "Kỳ Nhạc huynh đệ" có gì đó giống nhau? Tuy là tên đệm viết không giống nhưng lại cùng một cách phát âm, hơn nữa còn cùng họ Giang, quan trọng hơn là hai anh em đối với tiệm sửa xe này mãnh liệt làm quảng cáo đề cử, chẳng lẽ...Bọn họ có quan hệ?

Còn có, hôm qua nàng động tay hai ba cái đã sửa xong xe của hắn cho thấy kỹ thuật nhất định không kém, đồng thời bởi vì danh thiếp mà mơ hồ đoán ra nàng làm việc ở tiệm sửa xe, nhưng chẳng qua cho rằng nàng làm công việc hành chính văn thư thôi, hôm nay vừa nhìn, mới biết nàng thật sự là nhân viên sửa xe chuyên nghiệp.

A...Một nữ kỹ thuật viên xe hơi, thật hiếm thấy!

"Di? Làm sao anh biết tôi họ Giang?" Sửng sốt một chút, Giang Tâm Hồng có chút ngạc nhiên.

Kì lạ, nàng cũng chưa từng tự giói thiệu với hắn.

Không nói gì, Tu Lập Hành chẳng qua là cười cười hướng trước ngực nàng nhìn đến bảng tên nhân viên.

Cuối đầu nhìn, nàng bừng tỉnh hiểu ra cười.

Một bên, Tiểu Trần nhìn thấy hai người nói nói cười cười, cộng thêm lại có xe khác lái vào nhà máy, liền bỏ lại hai người, vội vàng đi đón khách hàng.

Mắt thấy Tiểu Trần rời đi, Tu Lập Hành một lần nữa thận trọng nói cảm ơn: "Ngày hôm qua thật là đa tạ Giang tiểu thư."

"Đừng khách khí! Tiện tay thôi." Không để ý phất tay một cái, Giang Tâm Hồng nét mặt sang sảng.

"Giang tiểu thư thật là lợi hại, có rất ít phái nữ có hứng thú với việc sửa xe hơi, thậm chí còn nguyện làm "hắc thủ"(Mình nghĩ đây là chỉ bàn tay đen nhem nhuốc vì làm việc với máy móc và dầu nhớt)." Tu Lập Hành thật lòng bội phục, dù sao cô gái bình thường cũng không hay có hứng thú với cơ giới, hơn nữa cũng thích sạch sẽ, rất ít người nguyện ý làm loại công việc cả ngày chạm phải dầu máy làm tay chân lem luốc.

"Không có gì đâu!" Giang Tâm Hồng cười toe toét, thẳng thắng nói: "Nếu như anh từ nhỏ tới lớn đều ở trong xưởng sửa xe như vậy thấy hứng thú với việc này cũng không có gì lạ."

"Từ nhỏ?" Tu Lập Hành hỏi thăm. (Sao mà nghe tên anh cứ muốn đi ăn chay tụng kinh >-

Giang Tâm Hồng cười hắc hắc, ngượng ngùng sờ sờ lỗ mũi, vô ý để lại một vệt đen trên đó mà vẫn không hay biết gì, "Ba tôi tên là Mãn Phúc."

Tu Lập Hành sửng sốt, ngay sau đó phản ứng kịp, ánh mắt thú vị quan sát vệt đen trên mũi nàng, khóe miệng không tự chủ được nhếch lên mấy phân, bất quá khẩu khí lại bình tĩnh như thể cái gì cũng không nhìn thấy."Thì ra xưởng sửa xe này là Giang lão gia mở, như vậy Giang tiểu thư đây cũng coi như là hổ phụ vô khuyển nữ (con cọp ba không sinh ra chó con) rồi."

"Không phải cái gì hổ phụ vô khuyển nữ. Chỉ là một chút hứng thú, thuận tiện kiếm cơm dưới trướng của ba mẹ, anh lại có thể nói thành khoa trương như vậy!" Lắc đầu cười khúc khích, nàng nhịn không được lại nói: "Còn có, đừng gọi tôi Giang tiểu thư này nọ, nghe không tự nhiên, nếu không ngại thì gọi tôi một tiếng Tiểu Mân đi!"

Dù sao đồng nghiệp trong xưởng và khách hàng đều gọi nàng như vậy, nàng cũng nghe thành thói quen rồi.

Tu Lập Hành thường ngày tuy ăn nói văn nhã hữu lễ nhưng cũng không phải người tùy ý thân cận, lại cũng không dễ cùng người khác vội vàng rút ngắn khoảng cách, nhưng là nàng từng chủ động giúp đỡ hắn mà không hề toan tính, để cho ấn tượng ban đầu của hắn đối với nàng thật tốt, cộng thêm nàng thái độ sảng lãng hào phóng càng làm cho hắn cảm giác cực kỳ tự tại, hôm nay nàng lại nói như vậy, hắn cũng không có cảm giác bài xích, thậm chí nụ cười bên mép càng sâu, gật đầu một cái.

Giang Tâm Hồng cũng không nghĩ nhiều, căn cứ tinh thần phục vụ khách hàng, nàng vỗ ngực nhiệt tình bảo đảm, "Yên tâm! Chúng tôi sẽ kiểm tra và tu sửa xe của anh thật tốt, tuyệt đối phục vụ tốt, phẩm chất tốt, giá tiền ưu đãi, ba ngày sau đảm bảo trả lại cho anh một chiếc xe chẳng khác gì xe mới, thế nào?"

"Tốt, vậy làm phiền!" Cười đáp một tiếng, Tu Lập Hành cảm thấy nàng nói khá giống "Kỳ Nhạc huynh đệ", trước khi rời đi nhịn không được, hỏi thăm: "Xin hỏi, em có anh em gì sao?"

Ách...Đề tài làm sao lại nhảy đến đây rồi? Giang Tâm Hồng đối với vấn đề của hắn rất nghi ngờ nhưng cảm thấy cũng không phải chuyện không thể nói gì nên hào phóng cười đáp, "Có, Tôi có hai người anh sinh đôi."

Bingo!

Khóe miệng rộ lên cười, Tu Lập Hành lập tức có thể xác định quan hệ giữa nàng và "Kỳ Nhạc huynh đệ".

Khó trách bọn họ hết sức đề cử tiệm sửa xe này, thì ra là kiếm khách hàng cho nhà mình, khá lắm, nước phù sa không chảy sang ruộng người!

"Ách...Có vấn đề gì không?" Thấy hắn cười đến cổ quái, Giang Tâm Hồng trong lòng buồn bực.

"Không có, không có gì!"Lắc đầu một cái, Tu Lập Hành không có ý định giải thích, lễ phép nói tạm biệt liền tràn đầy ý cười rời đi.

Giang Tâm Hồng còn lại một đầu đầy mê hoặc, gãi gãi đầu, ngay sau đó liền không để tâm nữa, dù sao khách hàng có cả trăm người, nàng gặp qua người cổ quái cũng không ít, so với anh ta cũng không có kém.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-10)