Truyện:Cưới Chui, Tổng Giám Đốc Xin Bình Tĩnh - Chương 021

Cưới Chui, Tổng Giám Đốc Xin Bình Tĩnh
Trọn bộ 130 chương
Chương 021
Tắm rửa sạch sẽ chờ anh
0.00
(0 votes)


Chương (1-130)

Đang suy nghĩ, Tô Nhan bỗng cảm giác có một tầm mắt mà không ai có thể xem nhẹ đang rơi trên người mình, khiến cô lập tức dựng thẳng sống lưng, nhìn theo tầm mắt đó, đối diện với đôi mắt sâu không thấy đáy của Trình Tự Cẩm.

Đôi môi mỏng kia khẽ mở, giọng nói trầm thấp dễ nghe vang lên.

"Lên xe."

Tô Nhan hít một ngụm khí lạnh, bất giác nhìn sang Bạch Khuynh đang tựa bên người anh ta, lại thấy đôi mi thanh tú của cô ta hơi nhíu lại, đôi mắt mang ý dò xét và căm thù chỉa thằng vào cô.

Đầu cô có chút choáng váng, cô đảm bảo nhất định là người đàn ông này cố ý, đưa tay đỡ trán, đáy lòng điên cuồng gào thét, CMN.

Cuối cùng, cô vẫn ngẩng đầu lên, hé ra nụ cười thật tươi nói: "Không cần đâu Bạch tiểu thư, lát nữa bạn trai tôi sẽ đến đón tôi, anh ấy đang trên đường đến đây rồi, cảm ơn ý tốt của hai người."

Nói xong, Tô Nhan như nhìn thấy khóe môi của Trình Tự Cẩm hơi cong lên, nhưng cô cảm thấy đó chỉ là ảo giác.

"Vậy thì mình cũng không cần phải phá hư chuyện tốt của người khác nữa, lái xe đi."

Vừa nói xong, kính xe đã chậm rãi nâng lên, ngăn cách dung nhan tuyệt mỹ của hai người bên trong khỏi tầm mắt cô, đồng thời, xe cũng chậm rãi lăn bánh. Cả người Tô Nhan xụi lơ, lui về phía sau mấy bước, ngồi trên ghế chờ 𝖙ⓗ_ở ⓗ_ổ_п ♓ể_ռ.

Thật ngột ngạt, sau này nhất định phải cách xa người đàn ông đó ra, hệ số nguy hiểm quá cao, chỉ mới nói chuyện với anh ta thôi mà cô đã cảm thấy tế bào não của mình ⓒh-ế-t mất một mớ rồi.

Trong xe, Trình Tự Cẩm ung dung nhàn nhã tựa vào ghế ngồi, tay trái nắm hờ đỡ trán, nhìn cô gái dần trở nên nhỏ bé trong kính chiếu hậu, khóe môi bất giác cong lên.

Bạch Khuynh tựa vào ռ𝖌_ự_ⓒ anh, im lặng thu hết cảnh này vào mắt, hai tay nắm lại thành quyền, nhưng lại không nói gì, hàng mi dài rũ xuống, che đi đôi mắt như ra chiều suy nghĩ.

Bọn họ thật sự có q𝐮-𝖆-𝓃 ♓-ệ, vậy thì tối qua, có phải anh ấy ở cùng với Tô Nhan hay không?

Nghĩ đến khả năng này, Bạch Khuynh thấy có một cỗ oán khí đang dâng lên trong người, cô nở một nụ cười thật զ⛎𝐲●ế●п 𝓇●ũ, cánh tay ɱ*ả*n*♓ κ*𝖍ả*п*♓ chạy dọc trên 𝐧ℊ*ự*𝒸 anh, men theo cổ áo rộng mở của anh mà vào, tận sức chơi đùa với vòm 𝓃𝖌.ự.ⓒ cường tráng của anh.

"Cẩm, tối qua người ta có chuẩn bị lễ vật cho anh, nhưng anh lại không tới, tối nay tới có được không?"

Trình Tự Cẩm liếc mắt nhìn, khóe Ⓜ️.ô.ı c🅾️п.ɢ 𝐥.ê.𝐧, hai tròng mắt đen quét qua bộ n_ℊ_ự_🌜 đầy đặn của cô, bàn tay lộ rõ khớp xương khẽ ✅.⛎ố.т ✅.ⓔ, chọc cho cô buộc miệng rên lên một tiếng.

"Cẩm..." Cả người Trình Tự Cẩm xụi lơ nằm trên п*🌀*ự*🌜 anh, hai tròng mắt say mê nhìn người đàn ông khiến cô không cách nào kháng cự được kia.

Trình Tự Cẩm lại chỉ cười như không cười mà nhìn cô, giọng nói lạnh lẽo vang lên như một lời cảnh cáo.

"Đi theo tôi lâu như vậy, biết tôi ghét nhất cái gì rồi chứ."

Bạch Khuynh vừa nghe, ✝️_hâ_ⓝ ⓣ♓_ể đã cứng đờ, đôi mắt anh lúc này càng thêm sâu xa, không thể nhìn ra được là tâm tình gì, nhưng những lời đó là có ý gì?

Là chỉ Tô Nhan sao? Hay là ý gì khác?

Cô chỉ đành khéo léo gật đầu một cái, nhẹ giọng nói: "Ừ, em biết."

Lúc này Trình Tự Cẩm mới hài lòng cười một tiếng, cúi đầu h-ô-ⓝ lên mặt cô, trầm giọng nói: "Vậy mới ngoan, tối nay anh sẽ tới tìm em, tắm rửa sạch sẽ chờ anh đi."

Trình Tự Cẩm cười duyên, gật đầu nói: "Được, em sẽ ngoan ngoãn chờ anh."

Bạch Khuynh cảm thấy giờ phút này mình thật giống như gái điếm, nhưng dù có là gái điếm thì thế nào, chỉ cần là người đàn ông này, cô cam tâm tình nguyện, nếu có một ngày có thể khiến cho người đàn ông này yêu mình, làm gì cô cũng chấp nhận.

Bạch Khuynh suy nghĩ, nhếch môi tựa vào n_🌀ự_🌜 anh, tự đắm chìm trong mộng đẹp của chính mình.

Chương (1-130)