Không quen bên ngoài
← Ch.091 | Ch.093 → |
Tiếng xe ngựa lộc cộc trên nền sỏi mòn, bánh xe gỗ lăn trên nền đá. Gió thổi qua kéo theo các bụi cùng lá cây xào xạc giữa trời khuya.
Cỗ xe ngựa nối đuôi nhau đi qua khu rừng vắng, tiếng cú kêu vang vọng trong sâu thẳm bóng đêm, tiếng chó tru đủ làm con người ta giật mình.
Trong xe, chỉ ánh sáng đèn dầu vẫn không thể rọi rõ đủ một khung không gian. Im lặng nhìn những vệt ánh sáng lúc ẩn lúc hiện luồn qua tán cây rọi vào trong xe ngựa. Một chút lạnh của đêm khuya tràn qua rồi biến mất, lại nối tiếp nhau đẩy vào bên trong xe.
Willian đem tay kéo cửa kính lên, đem áo choàng khoác lên người Meyami. Mỉm cười nhẹ nhàng.
" Tiểu thư, khí hậu nơi này khác với nơi kia đúng không!"
" Chẳng sao cả"
Willian chỉ cười giữ im lặng, giữ nguyên vị trí ngồi đối diện với cô.
Meyami đưa mắt nhìn ra cửa sổ, đánh một tiếng thở dài. Cuộc gặp mặt này cơ bản Meyami không nghĩ lại sớm đến thế, và còn có ý định sẽ không diễn ra. Tuy thế, giờ chúng vẫn xảy ra đấy thôi. Vẫn phải gặp giai cấp quý tộc, vẫn phải gặp cái kiểu con người lạc hậu và cổ hủ kia.
Đêm nay, lá thư mời cô nói rõ, không chỉ đến để quảng cáo nhãn hiệu của họ mà còn một cuộc họp của giai cấp ngầm.
" Tiểu thư"
Willian nhìn căn biệt thự trước đầu xe, hạ giọng nói cho cô biết. Mặt khác, anh còn không thích đến nơi này. Thật bẩn.
" Willian kiềm chế cảm xúc lại!"
" Vâng, tiểu thư"
Vừa mở mắt, đập vào mắt cô là một cái đầu đàn ông đầy máu, từng giọt từng giọt chảy ra xuống mắt, mũi, miệng, tại, đầu tóc rối bới, nụ cười thì méo sệch, hai tròng mắt sâu hoắc, đen ngòm hướng về phía cô. Cau mày, nhẹ xoa mi tâm.
Dù đã chuẩn bị cho tình huống này, nhưng khi nhìn thấy cái kia, mắt cô lại nhức lên. Thật đau.
" Tiểu thư không sao chứ?!"
Gạt tay Willian ra, khi anh định đưa tay lên xoa mặt cô. Cười nhìn anh. Liếc mắt nhìn ra cửa sổ. Biến mất rồi.
Bóng ma đó, nhưng nếu không còn khí lạnh xung quanh đây có lẽ Meyami nghĩ mình đã ảo giác.
" Thật vinh hạnh khi tiểu... tiểu thư Travel đến dinh thự Phantomhive."
Xe ngựa dừng lại trước cổng lớn, Willian rời xe đưa tay đỡ cô xuống, trước mắt lập tức xuất hiện một nam nhân mặc trang phục comle, mái tóc đen được chải gọn. Con ngư đỏ lúc ẩn lúc hiện sau mái nhìn cô nheo lại, theo khoé môi cong hoàn mỹ. Sesbatian khẽ khom người, đặt tay lên ngực, mang theo giọng nói 99 phần là mị hoặc hướng cô chào hỏi.
Meyami nhìn ánh, chỉ gật đầu nhẹ rồi đợi Sesbatian dẫn đường. Cơ bản khi mới bước ra ngoài xe, ánh mắt hắn hướng về cô, lưu loát chuyển động. Trên người hiện tại luôn mang theo cảm giác bị người khác biến làm con mồi vậy có vui vẻ gì không chứ?!
Sesbatian, vừa đi vừa giới thiệu, ngư đỏ chuyển động không ngừng lướt qua người cô. Đúng hơn là linh hồn của vị tiểu thư này. Mùi vị không phải thơm, mặt khác còn vị ngọt liệm nơi đầu lưỡi. Khẽ đưa lưỡi liếm môi, tiếp tục lưu loát công việc của mình.
Willian nhìn tên trước mắt nhíu mày, liền lẫn lên trước, đẩy thân thể nhỏ về phía sau, cùng lúc che đi ánh nhìn của Sesbatian. Thật, anh không muốn tiểu thư đến nơi này chút nào.
Thật bẩn.
Ở biệt thự Travel, Willian kiểm soát mọi thứ theo ý nghĩ của anh, được xem là sạch sẽ. Ngược lại, người làm thường bố trí không vừa mắt liền bị hôm đó, Willian rất vui vẻ bỏ cả ngày ra tập dần lại tính thẩm mỹ cho họ. Dần người trong nhà đều không dám dịch chuyển đồ đạt lung tung, nếu chưa có sự cho phép của quản gia.
Ngoại trừ Meyami.
Bắt đầu khi Meyami quay lại nắm quyền hành của gia tộc. Người ta nhìn thấy Willian rất biết thay đổi, nghe lời cô chủ còn hơn là tính phép tắc của riêng mình. Và họ đoán, cô chủ của họ chắc đã làm gì đó trị tên quản gia bệnh sạch sẽ này.
Quay lại với thực tại, ba người một đường đi thẳng đến tầng hầm. Sesbatian dẫn trước, cúi người gõ lên mặt cửa gỗ.
" Cậu chủ, tiểu thư Travel đã đến"
" Vào đi!"
Bên trong lại vọng ra tiếng của con trai, đúng hơn còn rất non và nhỏ tuổi.
Giọng nói vừa dứt, Meyami khẽ nhíu mày. Trẻ con quý tộc!
Thật có trời mới biết, Meyami chán ghét cái thế kỉ này như thế nào.
" Tiểu thư Travel mời vào!"
Cánh cửa mở ra, Meyami từng bước, không nhanh không chậm bước vào. Căn phòng lờ mờ hiện rõ trên nền màu đen, trên ghế tựa một đứa bé tóc đen, bộ comle của hoàng tử quý tộc màu tím, quần đuồi với đôi tất đen. Mái tóc màu xanh rêu như có như không che đi mợ phần mắt phải, dùng mạn che bịch lại. Đối diện, người phụ nữ trung niên mặt trang phục đỏ thẫm, theo lối nhiều tần, mái tóc ngắn ngang vài, ngư đỏ ẩn hiện nhìn về phía cô mỉm cười. Lại tăng lên sức quyến rũ của bà.
" Cạch... cạch..."
Tiếng những viên bi bằng sứ đặt chạm vào nhau rồi rơi xuống dưới đáy. Đưa mắt nhìn sang, Willian cúi thầm thầm thì bên tai cô, giải thích. Meyami nghe từng chữ, ghi nhớ từng tên. Dù sao họ hiện tại vẫn chưa xác định được bạn hay thù, cẩn thận là trên hết.
Nhưng trong lòng suy nghĩ là vậy, nhất quyết khuôn mặt không chút biểu cảm. Đứng nhìn đến cậu bé kia. Nếu cô nhớ không nhầm.
Ceil Phantomhive là đứa con duy nhất còn sống sót trong dòng tộc Phantom này.
" Tiểu thư Travel, thật bất ngờ, vượt quá xa so với suy nghĩ của tôi"
" Vượt quá xa sao thưa ngài?!"
Khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng chuyển ngư về đứa nhóc kia. Cười dịu dàng, đáng tiếc, tâm cô không một chút vui mừng mà muốn nhanh chóng kết thúc rời đi.
Đi đâu vẫn ở biệt thự nơi mình vẫn tuyệt nhất.
Ceil mời Meyami ngồi, đẩy tách trà sang, vui vẻ giải thích luật chơi bida cho cô. Cậu bé nghĩ cô là thường dân không biết chơi sao?
Mà căn bản không phải chuyện này, mà là Ceil muốn đẩy cô vào tham gia vào bàn, suy nghĩ thật muốn đem gương mặt cao cao của cô giẫm nát.
Meyami nhìn cậu, chỉ cười. Chỉ sợ Ceil chưa được thóc đã mất nắm gạo. Gậy ông đậm lưng ông. Meyami không phải kẻ ngoan ngoãn gì cho cam. Tuy nhiên đối với mấy loại bida này cô chơi không giỏi. Tay nghề vẫn còn quá thấp kém.
Chơi đùa một chút trên bàn bida, Meyami thở ra chán nản, cô không thích chơi mấy trò của quý tộc được chưa?
" Dịch bệnh đang bị hoàn hoành, không biết bá tước..."
" Tiền đến!"
Ceil không nhìn ông, nhắm thẳng giữa hai bị đỏ và vàng. Meyami cậu bé mỉm cười, Ceil là kẻ tham lam. Nhìn cậu, cô chắc hẵn có.
" Madam đã bao nhiêu?!"
Ceil đẩy xong lượt mình, ngồi thẳng dậy đến gần bản điểm.
" Bây giờ hai người cách nhau 20 điểm. Trận này trận cuối, xem sức của cô bé, Ceil con xem trên bàn bày như thế, con dám nói không tính kế đối phương đi. !"
"Vậy tiểu thư Travel, tôi nhận thắng nhé."
Meyami không nói chỉ cười tươi. Chỉ là một người có chức không có quyền, lại muốn đấu với con chó săn bên cạnh nữ hoàng... Meyami chưa bao giờ chê cuộc sống này quá dai.
" Không biết bá tước Travel có phải đang bán thuốc không?!"
" Tiền lo cho chính mình làm ra vẫn có ích, mặt dù vẫn không làm hại người.".
" Vậy không biết một xe thuộc tiểu thư bao nhiêu?!"
" Ceil một xe của ngài có thể là?!"
" 100000 ruby"
" Vậy xe ta là 400000 ruby"
"..."
Willian thở dài, anh biết ngay mà. Tiểu thư lại lên cơn. Trả giá tốt cho người ta nhìn, rồi tiểu thư lại tăng gấp đôi. Ra vậy, tiểu thư của hắn làm gì không lấy được.
Cuối cùng, hai bên nghe tiếng thở dài.
" Tiểu thư... Ta muốn ngủ rồi"
" Được tôi đưa tiêủ thư về.
← Ch. 091 | Ch. 093 → |