Hận từ đầu
← Ch.049 | Ch.051 → |
"Ồ vậy cậu tên Jto Oyama hả?!"
"Dạ vâng. Cảm ơn anh đã giúp đỡ"
"Gì chứ bỏ đi, dù sao em gái tôi cũng cùng đường."
"Hey ... vậy em nên cảm ơn em gái anh rồi!"
"Đúng là ..."
"..."
Meyami đưa mắt nhìn ra ngoài cửa kính, khung cảnh xung quanh tuyết rời nữa rồi. Tay chống cằm tay kia vẽ hình tròn trên cửa kính, thật tròn thật tròn. Trò chơi ngớ ngẫn này làm cô thích thú, lát lại mỉm cười như trẻ nhỏ. Mặt kệ câu chuyện bên trong ra sao. Biết sao được, khi cậu bạn đồng học bước vào, anh Hikaru không them nói chuyện với cô nữa mà tất cả lực chú ý đặt hết lên người cậu bạn rồi. Không nói cũng được người anh tư hồi giờ trúng tiếng sét ái tình rồi. Bây giờ cô là người ngoài, đành tự kỉ chơi một mình chờ đến nơi thôi.
Bên ngoài trời tuyết một ngày lại càng dày, trên đường lại khá vắng xe cộ qua lại. Mùa đông năm nay quy chế thi lại cải cách, số điểm của học viện âm nhạc cũng tăng vòn vọt. Chính lý do mười mấy hay hai mấy năm trước ấy (Meyami cũng chả nhớ) có những thiên tài ra từ ngôi trường đó. Sau này tuy đã lắng xuống nhưng vẫn để lại chút danh tiếng cho trường. Sau năm năm số điểm thi đầu vào có giảm xuống rất nhanh, và rất ít học viên còn muốn chạy vào trường học nhạc. Nhưng chả hiểu sao hai năm vừa qua lại tăng lên một cách đột ngột đến thế, với lại trúng vào năm cô thi vào.
Số xui không thể thoát mà!!!
Chiếc xe anh Hikaru dừng lại trước sân trường, anh vội tháo dây an toàn, sau mở cửa xe. Rồi quay sang mở dây giúp cô, Meyami chặn lại, cô có tay để cô mở được. Mở cửa bước xuống xe, không nghĩ nền đất bị dính tuyết trơn trượt mới đi được vài bước, tuyết khiến bước chân khó nhằn. Loạng choạng đi được vài bước, bước chân bị hút ngã luôn ra mặt đất. Xong ôm đất mẹ nữa rồi.
"Cẩn thận!"
Một bàn tay từ phía sau đẩy cô lên, giữ chặt vai cô giúp cô đứng vững.
"Meyami .... Em không sao chứ?!"
"... À dạ không sao!"
Cậu bạn tên Jto Omaya kia khi nào đứng sau lưng cô? Cô không có cảm giác với sự có mặt của cậu ta?! Hoặc là cảm giác luồn khí không phải sát khí trên mọi người ngày một tệ hơn gấp bội lần. Nhưng mà .... Meyami tập luyện hằng ngày, mỗi buổi tối mọi người đã ngủ còn ra sân sau tập lại các cách đánh nữa mà. Chức năng sát thủ cần có đã tập qua và ôn lại, cô như thế vẫn không cảm giác gì với con người tóc đỏ kia.
"A ... anh tư đau"
Đang suy nghĩ miên man lại cảm giác được cổ tay bị lực đạo nắm chặt. Liếc sang, Meyami khóc không ra nước mắt, hiểu rồi! Cái này là hình thức ghen của anh tư, đánh tất cả ai tiếp xúc với người trong long. Và Meyami cô đây là người vinh dự được thưởng thức đầu tiên, mặc dù chỉ là giúp đỡ cho cô em anh ta đứng vững.
Cuộc đời quá xui!!
Hikaru tức giận, anh đang thực sự tức giận. Trên xe anh đã cố gắng hết cách để cậu nhóc kia chỉ chú ý nói chuyện với anh không quay sang Meyami, ai ngờ bây giờ cô bé lại bất cẩn chạm vào viên đá trơn giữa sân. Trong khi anh vội chạy tới lại đỡ cho thằng nhóc kia nhanh tay hơn. Anh hận, cái trường rộng lớn này tại sao lại để một viên đá nhỏ xíu ở đây chứ? Còn hận hơn nữa ánh mắt cô bé lại cứ mãi nhìn vào cậu ta. Tức chết anh rồi!! Không tốt, sau kì này đem cô bé về ngày, cứ như thế mãi cô rơi vào tay người khác mất. Anh không cho phép!!
"Thôi ngay đừng dây dưa mãi"
"Á ..."
Tiếng ồn ào từ bên xa vọng vào, cố gắng rút tay ra khỏi anh tư. Anh nhìn cô như muốn giết, không chạy mau chờ lột da rồi chạy thì đã muộn. Nhưng Meyami cố đến mấy vẫn không đem tay thả tự do, đúng lúc cô định kêu lại có giọng khác vang lên.
Ủa ai thương mà kêu giúp cô vậy?!
Nhìn sang bên phía cổng, một cô bé tóc cam, áo long trắng, giày ủng màu vàng đang nằm ngồi bệch dưới đất.
"Nanami?!"
"...."
Nhìn thấy cô tiến về phía trước Hikaru cũng nới lỏng tay ra, đi sau lưng cô. Jto cũng chạy theo hai người. Từ đầu cậu cảm giác được cuộc nói chuyện với Asahina - senpai thật khó gần, các cuộc nói chuyện như muốn cô lập em gái anh. Cậu không hiểu, anh ghét cô bạn đó? Nhưng cũng không giống, cậu cảm giác khi cô trượt chân, anh trai cô ấy rất lo lắng. Tuy nhiên mặc dù thắc mắc nhưng cậu vẫn yên lặng, chuyện của gia đình người khác cậu không nên xen vào.
"Nanami cậu không sao chứ?!"
"Mimi?! Cậu cũng thi học viện Saotome sao?!!"
Meyami cười đỡ cô dậy, phủi tuyết trên người cô: "Sao tự dưng nằm ra đất thế? Muốn chơi tuyết thì về nhà chơi chứ?!"
Nanami đỏ mặt cúi người, giọng nói lí nhí. Hai người bảo vệ, đi đến lướt qua người Nanami xem như không sao rồi chuyển sang nghiêm nghị giải thích. Sau câu chuyện của họ cô cũng hiểu đôi phần, hình như là Nanami đi thi trễ, mặc dù thời gian quy định là 8h 30 phút sẽ đóng cổng, nhưng còn đến 15 phút nữa mới đến cuộc thi. Cô bé cố gắng xin được qua cổng, nhưng vì trách nhiệm và cũng vì .... Cái máy quay trên đầu trụ kia, các bảo vệ vì tiền cơm ăn nên nghiêm khắc không dám cho cô bé vào. Vô ý đẩy cô bé ngã là chuyện ngoài ý muốn, họ cũng đã xin lỗi, đây không phải là lỗi của họ.
"Nhưng vẫn còn tới 15 phút nữa, vậy xin hai bác hãy cho cậu ấy vào đi ạ"
"Xin lỗi không được. Thứ lỗi cho chúng tôi đều làm nhiệm vụ"
"Nhưng chủ tịch có thấy hai bác giúp một học sinh đâu. Mà nếu có chắc ông ấy sẽ rất vui vẻ vì hai bác đã làm việc tốt. AI biết được hai bác nếu không cho cô ấy vào sẽ bỏ soát một thiên tài cho ngôi trường. Và nếu chủ tịch biết thì sẽ nổi giân"
"Hahahaha ... cô bé đừng như trẻ con như thế. Nếu cô gái này có đam mơ thì đợi năm sau vẫn không muộn. Ngay cả những người nổi tiếng cũng chẳng có một lần làm sai sao"
Hai người bảo vệ sau khi nghe xong lời nói kì lạ của cô lại cười phá lên. Họ cho rằng cô bé đang nói chuyện cổ tích. Cũng cho rằng có lẽ là người quen mà cô bé không có lời giải thích nên bịa ra lý do nào xem như là hợp lý thôi.
Nanami đứng sau lưng Meyami mỉm môi, giọng lí nhí nhưng lại có phần kiên định:
"Làm ơn! Cháu ... cháu muốn vào học viên âm nhạc này! Có thể sau này cháu không thành tài nhưng đây là ước mơ của cháu, cháu sẽ theo đuổi ước mơ mình và không chờ đợi vào năm sau. Xin các bác ạ!"
"Không ...."
"Xin lỗi... Nhưng hai người đã thấy cậu ấy nài nỉ như thế. Và có cả một cô bạn bỏ thời gian giúp cô ấy. Vậy nên cho cô ấy vào chứ ạ!"
"Không được là không được. Cô ta đi trễ có nghĩa đã không thuộc vào học viên Saotome"
Meyami đứng hình, năn nỉ đến thế nhưng .... Được rồi chính cô vẫn xem đồng tiền lên trên đầu mà. Vậy nếu như không thấy lão già chủ tịch kia chắc cũng chả biết và bằng chứng đâu nhỉ. Hay là lấy khăn len bịch máy quay của lão lại? Không được, nếu như thế chính cô bị loại ngay, lời hứa với Megumi cũng chả được thực hiện. Con đường tương lai của cô lại càng them mù mịch khi không có mục đích. Năm sau? Có không khi cô dự định trở lại dòng tộc mình tìm hiểu, nếu như họ có gặp chuyện gì rồi sao?! Giấc mơ khi lúc nhỏ không còn thay vào đó là những giấc mơ đầy bóng người. Trong căn biệt thư đầy trang nhã và cũng yên tĩnh đến đáng sợ. Meyami đứng giữ sảnh đợi nhìn lên lầu, những con mắt đỏ rực như quỷ nhìn chằm chằm cô. Lâu đài này cô chưa bao giờ gặp qua, nhưng cảm giác được thân quen, nhưng bóng dáng kia dường như cô chỉ nhận ra đúng hai người đó là cha mẹ ruột của cô. Sau đó .... Có không khi sắp chạm vào họ cô đã bị tỉnh giấc vào nửa đêm, cố ngủ lại cũng không thể gặp nữa. Mỗi ngày cứ thế, cảm giác như hai người đang dần xa cô.
"Mimi!!"
Hikaru khẽ đẩy tay cô, gọi cô về thực tại. Meyami nhìn anh rồi mỉm cười: "Em ổn!". Được rồi bây giờ không phải là lúc suy nghĩ liên miên cho chuyện khác, giúp cô bạn này trước đã. Nhờ chị Lily thử xem, ủa mà khoan. Đoạn này ....
Thôi mệt quá, xen vào chuyện người khác nữa rồi. Chuồn cho sớm đi! Ủa mà nhắc mới nhớ, anh nam chính đâu ta, công chúa của anh đang gặp nguy hiểm này. Đưa mắt ngó nghiên, ngó nghiên. Này công chúa của anh là bạn tui đấy nhé?! Không ra tui cướp về làm vợ à! Đếm từ 1 đến 10 không chui đầu ra đừng trách.
Cằn nhăn như điên rồi tự nhẩm nhẩm trong miệng: "1..... 2..... 3.... 4......5...."
Hikaru cùng Jto đưa ánh mắt nhìn nhau, và không nói cũng đủ nói lên một đồng cảm. Họ không hiểu con người này lên thần kinh gì. Còn Nanami bám riết vào tay cô, cô bé chắc chắng Mimi có phép thần thong đưa cô bé qua khỏi tường vào giờ thi.
"8..... 9......10....."
"Như thế không tốt, cần nguyên do chứ!"
Một giọng nói nhẹ nhàng mang khá nhiều ôn nhu từ trong xe phát ra. Meyami đầu chảy hắc tuyến, tưởng lên cốt cướp nữ chính từ tay nam chủ, ai dè lên được đến đỉnh bị tên điên kia đạp một phát nhào xuống âm phủ chơi. Ra khi nào không ra, đến đếm tới mười mới chui đầu hỏi. Trời chọn đúng lúc ghê luôn.
ĐÚng đến nổi mình muốn giết hắn!!!
← Ch. 049 | Ch. 051 → |