Vay nóng Tinvay

Truyện:Cúc Trắng Trong Mưa - Chương 130

Cúc Trắng Trong Mưa
Trọn bộ 151 chương
Chương 130
Bữa tiệc quý tộc
0.00
(0 votes)


Chương (1-151)

Siêu sale Lazada


Căn phòng lấp lánh, sáng giá. Đồ vật trưng bày tinh tế, khuôn viên xung quanh nhà rộng, bữa tiệc ngoài trời tự phục vụ của giới cao sáng, có thể nói là thế giới của những kẻ quyền lực. Nền đá xinh đẹp, trơn nhẵn, lớp hoa văn, tiếng giày nện lên nghe thật thanh thúy. Ở nơi này, một thứ bạn đem bán đi đủ cho bạn có thể sống hết quãng đời còn lại, và nó chắc chắng không trừ một chiếc muỗng ăn bánh kem. Món ăn tự phục vụ đủ màu sắc, mùi thơm nhẹ nhàng, dễ chịu, lại kích thích tất cả các giác quan người ngửi phải. Mùi hương của bánh, của đồ ăn, của rượu, toàn bộ đều hòa quyện vào một không gian tập nập, và vui vẻ này. Nhưng dường như không gian này không đáng giá đến mục đích của những người đến đây, họ cũng không quan tâm lắm.

Các vị khách đến đây đều trang cho mình những lễ phục đắt tiền nhất, có một không hai, vòng cổ, nhẫn tay hoa tay. Đều là những thứ xa xỉ mà người nghèo không thể tìm thấy được. Họ đều tập trung thành một nhóm nhỏ khắp không gian rộng lớn này nói chuyện về công việc. Phải là công việc chứ không vui chơi, mục đích họ đến đây chỉ để xã giao.

Và Meyami chán chừng về điều đó.

Meyami cô biết đến các buổi tiệc như thế này đều có chuyện để nhìn và.... ngáp.

Lúc trước, Meyami hay đến các bữa tiệc tổ chức party hay sinh nhật của giới đồng nghiệp. Dần cô liền cáo bệnh luôn, thực ra đối với cô các bữa tiệc như thế nào cũng được nhưng tránh khỏi mắt báo chí và mấy cái phong tục lễ nghi này. Mà buổi tiệc này, không có báo chí cũng là lễ nghi của quý tộc, mọi người đều khoác lên cho mình cái khuôn mặt đầy vui vẻ, mà tính toán kia.

Nếu Shinning không nói thực hiện nhiệm vụ thì Meyami chắc chắng sẽ giỡ thói đùng đẩy cho Nanami đi cái bữa tiệc này.

Dù sao thì Nanami là một thiên sứ, đến cái bữa tiệc này thì sẽ tỏa sáng hơn là người bình thường như cô.

Thật là.. haizzz...

"Đem bộ mặt ủ rủ đó cất đi. Tôi không muốn người đi cùng tôi với bữa tiệc lại như đến đám ma"

"...."

Meyami liếc nhìn Camus rồi, nhanh chóng thay đổi sắc mặt khi nhận thấy có hai người dần đến chỗ này. Camus nhìn lại cô, thầm cảm thán quá là cáo già trong ngành nghệ thuật, bây giờ anh cũng không có thắc mắc tại sao sự nghiệp của cô vẫn nổi tiếng đến bây giờ, ngay cả khi cô rời khỏi ngành giải trí 6 năm trời.

"Ô ngày bá tước, thật vui khi ngày đến. Nghe nói ngài sẽ ra bài hát mới trong bữa tiệc này. Cậu thật tài giỏi"

"Thật cảm ơn King tổng đã đến đây. Ông quá khen rồi."

" Thật là nếu con trai tôi có thể bằng một nữa như cậu thì lão đây cũng yên lòng.

Không biết quý cô đây là... có phải là bạn gái của cậu?"

King tổng vừa nói vừa thúc cánh tay người con trai bên cạnh mình, rồi nhìn sang Meyami. Cái nhìn của ông cũng mang theo khuôn mặt xoay lại, lúc này cô mới nhìn rõ ông có bộ dáng ra sao, có thể nói là đẹp lão. Vết nhăn trên mi mắt có thể nói ông đã già, nếu không có chúng ai nghĩ ông đã có một gia đình và hai đứng con trai. Camus cười liền giải thích, Meyami ở bên theo lễ nghi chào một tiếng rồi, tiếp ít lời khiến cuộc nói chuyện rôn rã hơn. Cô cũng không thích ở nơi này nói chuyện quá nhiều với hai người này, tất cả đều là đẳng cao thượng lưu, công ty cô đầu tư cũng không ít vào công ty họ, cạnh tranh cũng không ít. Nhưng hiện tại chủ tịch công ty cả thế giới chưa biết mặt, thì cô cũng không muốn đem lời nói ra khoe khoan với người, và ánh mắt khiến cô khó chịu nhất ngay lúc này là của anh thanh niên kia. Người cha trông có vẽ rất tốt bụng và phúc hậu, ngược lại với đứa con trai lại là ánh mắt không che giấu nổi sự dâm tà.

Có nên nói ông ta quá bất hạnh không?

Nói được một chút, Camus liền viện kế thăm mọi người khác, hai cha con kia cũng buông tha. Anh dẫn cô đến bàn ăn, nhìn cô cau mày.

"Cô cũng đói rồi ăn đi."

"Này tôi làm gì sai anh cứ đem bộ mặt than đấy ra thế hả? Không muốn giữ hình thượng quý ông nữa sao?"

Meyami đem một đĩa bánh lên ăn từ từ, lại nhìn sang bản mặt không chịu nổi của tên kia. Hôm nay cô đúng ra ngoài không xem ngày âm dương mà, thà lúc trước cãi lời chủ tịch thì giờ có thể ở ngồi nhà xem phim kinh dị cùng anh cả rồi. Nghĩ đến lại lo, không biết lúc này Masaomi đã khỏi chưa nữa. Khi nãy đi có bảo anh uống thuốc, mà tên đó lại sợ thuốc đắng... có thể bỏ uống luôn cũng nên.

Camus nhìn cô ngẩn người không nghe lời nói anh lọt tai lại khó chịu. Lần đầu tiên anh thấy được cô gái lơ anh như vậy đấy. Khẽ đẩy tay Meyami, Camus, đem chút nước đưa cho cô, nghiến răng nghiến lợi.

"Meyami, cô ăn uống kiểu gì thế hả? Lau ngay cho tôi!"

Meyami từ khi học được phong cách quý cô ở gia tộc Travel, thì cách ăn uống trong các bữa tiệc lại càng từ tốn và cao quý gấp bội lần, một ít kem dính trên mép miệng là chuyện bình thường ai cũng có thể bị như thế, mà nó rất nhỏ, cơ bản là không đáng chú ý đến. Nhưng Camus là kiếm kế gây chuyện muốn phá hư tâm trạng đang lúc bay trên mây của cô mà anh từ tốn đem đĩa bánh bỏ xuống bàn, nắm lấy tay cô nhét vào ly nước, tay kia lại đem khăn lau miệng giúp cô. Hành động của anh người ngoài nhìn vào rất được xem là cưng chiều, và sủng nịnh.

Trong mắt mọi người lại có thể nhận định Camus có sự quan tâm đặc biệt với cô gái bên cạnh này.

Tuy nhiên, nếu người trong cuộc chỉ có thể nói một chữ, không phải vui, cũng chẳng phải mừng, mà là... khốn. Hắn ta đem bàn tay chắc khỏe bóp nát tay cô, những hành động xem dịu dàng như cưỡng bức, giật đĩa, bắt cầm ly, khăn lau lên miệng là cách vụng về... đến hư da. Camus là cáo giá không hơn không kém, mà còn là lão cáo giá tu luyện ngàn vạn năm. Hành động vừa rồi thành công tăng hình tượng của lão, cũng thành công "đập" Meyami tơi bời, mà không thể phản khán. Phản khán làm sao được khi người ta nhìn thấy một người đàn ông trong mơ dịu dàng với cô gái khác, mà cô ta chảnh chọe nhảy dựng lên trả đũa anh ta.

Meyami còn rất biết lượng sức mình.

Nhưng Camus thù nay không trả không phải lão nương!

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----

Bữa tiếc kéo dài đến đêm khuya, Meyami lúc này chân không quen giữ giày cao gót liền thấy đau ê ẩm, ngồi vào một chỗ xoa chân, nhìn người trong phòng vẫn như thế tấp nập thở dài. Camus vừa đi bên kia, không biết hắn làm gì. Mà thôi mặc, cô cũng không trông mong nào về hắn có thái độ đối tốt với cô. Meyami chân đau, cũng lười đứng dậy, cô nghĩ lát nữa Camus về nhờ hắn chở về công ty rồi, lái xe mình về. Còn bây giờ cô chỉ có thể ngồi nhìn cái căn phòng không biết nghỉ là gì này.

Meyami tháo giày cao gót, ngồi đung đưa chân, gót chân của của đã tróc da và sưng đỏ. Cô bây giờ thật sự khâm phục các đồng nghiệp, lẫn chị Lily và các nàng người mẫu, họ đi giày cao rất cao còn có thể đi suốt từ khi thức dậy đến khi hoàn thành công việc. Mà trong ngành cô biết, công việc những người tấp mặt khi chạy sô bắt đầu từ 4 giờ sáng, và kết thúc đến nửa đêm. Cứ thế, ngoài ra còn chưa kể đến một số người trong ngành đã có gia đình. Họ chịu nổi những áp lực đó cũng khó là thiên tài. Meyami ngồi trên ghế đung đưa chân mình, tựa người ra sau nhắm mắt.

"Mỹ nhân, lại gặp nhau rồi."

"Xin lỗi anh là?"

Meyami nhìn người con trai trước mặt, tâm cô nảy lên không mấy thiện cảm với người này, còn có thể cảnh báo nguy hiểm. Meyami nheo mắt nhìn đến, người này cô chưa gặp qua khi nào.

"Mới vừa gặp đã quên sao? Sao rồi tên mặt than đi với em đâu?"

Hắn ta không nói gì, cũng không hỏi ý kiến của ai đã ngồi bên cạnh cô. Meyami tránh người ra một chút, tránh kiểm khoảng cách thân mật. Cô nhìn hắn, rồi nhìn về phía ngoài kia.

"Anh nói Camus sao? Anh gặp anh ấy thì đến bên kia, hình như Camus đi qua nơi đó thì phải"

"Thật sao? Vậy người anh gặp là em chứ không phải là hắn"

"Xin lỗi, tôi không quen anh. Anh nhận nhầm người rồi. Xin lỗi, tôi đi trước"

Meyami không muốn nói chuyện với hắn, và đoán nhận cặp mắt dâm tà kia. Ngồi gần hắn cô đủ khiến nổi da óc, vậy nên mang giày cao gót vào, dù đau cũng nên thoát khỏi bầu không khí ô nhiễm này. Đối với bộ lễ phục kính cổ hắn có thể nhìn với cô bằng con mắt đó thì với các bộ váy ở đây có thể hắn đã nhìn không biết bao nhiêu lần, vì nơi này nữ đa số đều là váy cúp ngực.

"Khoan như thế em bỏ đi sao?"

Hắn ta không nói, chỉ nắm chặt lấy tay cô mà kéo lại. Meyami nhìn hắn cắn răng, dùng sức rời ra, như không được, lại nghĩ đến muốn dùng võ, nhưng nơi này là quý tộc, huống hồ đi theo bên Camus khiến danh tiếng của anh ta bị giảm xuống cô càng không muốn, cũng không có gì để xin lỗi hắn, muốn làm ầm lên lại càng khó khăn khi hắn chắc chắng sẽ lanh miệng hơn cô, với lại ở trong góc tối này thì ai biết được sự tình gì xảy ra cơ chứ.... Ai biết được sự tình gì xảy ra....

"Vị thiếu gia này, mong tôn trọng một chút"

Giọng cô lạnh xuống đáng kể, không gian một góc không kiềm chế mà hạ nhiệt.

Meyami đứng trong góc tối, ai mà biết được sẽ là ai xử ai đây. Tên này thiên đường có lối không đi địa ngục không lối lại thích nhào đầu vào. Cô rất vui vẻ chỉ đường giúp hắn tiếp tục hành trình.

"Chà giận rồi sao? Nhưng bất quá nhìn em lại cảm thấy thật thích thú. Đi ăn tối với anh nhé"

"Lời mời thật khiếm nhã, đáng tiếc tôi đã hẹn với Camus rồi"

"Hắn ta sẽ không đi với em, lúc nãy anh nhìn thấy hắn đã bị đám con gái bao quanh lấy kìa"

"Ô ra vậy, nên anh mới dám đến đây. Mong anh bỏ tay tôi ra..." (trước khi tôi bẻ gãy tay anh)

Đó là những lời nói cô chưa kịp nói đã bị một bóng vàng chạy đến, đổ lên người kia không ít thức ăn. Hắn ta nhìn trang phục của mình bị bẩn, liền cau mày, thả lỏng tay Meyami ra, nhân cơ hội cô liền thoát ra, giữ khoảng cách đối với hắn. Tiện tay kéo đứa bé, thủ phạm của đồ ăn ra ngoài ánh sáng bên cạnh mình. Có vẻ rất thích thú, hoặc là cố tình, Meyami cảm giác vai cậu bé này run lên, còn cố ghẹn cười.

Đây cơ bản là một trò quỷ của cậu bé này.

"Xin lỗi anh, em không cố ý. Anh ổn chứ?"

"À... không sao...."

Người con trai kia cắn răng ken két mở miệng, hắn cần giữ hình tượng với người đẹp bên này. Đứa nhỏ đáng chết phá hư chuyện tốt của hắn.

Người thanh niên thầm nghĩ mà không biết đứa nhỏ hắn trách kia đã cứu hắn một mạng sau này tránh bị tàn phế cả đời. Meyami nhìn trang phục bẩn của người kia môi mỉm nhẹ vội vụt tắt. Phát hỏa, cố kìm nén, đúng có thể nói công tử đào hoa không từ bất cứ thủ đoạn nào cả, với lại, nhìn bộ dáng hắn bây giờ có vẻ... đào hoa nữa sao?

"Thiếu gia này nên thay trang phục đi. Tôi nhìn thấy bên kia có phòng nghỉ cho khách"

Một giọng nói phát ra từ đằng sau lưng cô, đúng hơn là sau lưng cậu bé. Giọng nói có chút dịu dàng, lại rất ôn nhu, lại không kém phần thương sót, cộng châm chọc.

Hòa quyện vào đúng một câu khiến cho thành niên kia khuôn mặt chuyển biến màu rồi xoay người đi.

Meyami lúc này, mới xoay người, cúi đầu cảm ơn. Nhưng mà cô cảm thấy vóc dáng cùng lời nói của hai người này có thể quen. Ừm có thể, bởi vì gần đây trí nhớ của cô cũng dần mất rồi.

"Chị Mimi, chị quên em rồi sao?"

"Em là...."

"Chị đi 4 năm, đã quên Momiji rồi sao?"

Cậu bé tóc vàng xưng mình là Momiji lại kéo tay cô nũng nịu, giờ nhìn lại. Có thể thấy đứa nhóc này cao bằng cô, lại nhìn đến khuôn mặt là thanh niên học phổ thông rồi. Meyami nhìn đầy thắc mắc, lúc cô đi, Momiji chỉ mới có ngang eo cô.

Khi cô trở về nhìn Wataru đã cao lớn thì cô lại nghĩ đến cậu bé tóc vàng này.

Nếu như chỉ qua 4 năm mà mấy đứa nhóc này cao nhanh đến vậy, sau này... chẳng phải cô là người lùn rồi sao... Mà chuyện này không quan trong mà là sau 4 năm bộ đồ vest thay cho các trang phục lolita mà cậu bé hay mặt dần biến mất, giọng nói cũng bỡ không ít, có phần mềm nhẹ của trẻ con nhưng khi nói ra lại mười phần là mèo con đòi người khác cưng chiều.

Sau 4 năm mọi thứ thay đổi đến bất ngờ, chẳng ai mà biết trước được, còn có.... nhưng người bạn lúc cô chưa gặp. Bây giờ họ như thế nào?

"Em cao hơn rồi nhỉ Momiji"

Meyami đưa tay xoa đầu cậu, chỉ nhận lại là ánh mắt có phần khó chịu. Cô lập tức rút tay, cô quên mất đứa trẻ lớn lên đến độ tuổi này thì có lòng tự trọng rất cao.

"Meyami cậu làm gì ở đây? Sao lại dây vào cái tên đó?"

Yuki nhìn cô không để ý đến mình liền khó chịu, kéo láy tay cô nhìn mình.

"Yuki, cậu... Mình đến đây với đồng nghiệp, vì là công việc nên mới đi chung.

Yuki cậu sao thế? Sắc mặt cậu không tốt?"

"Cậu rất ít khi mang giày cao gót."

"Ừm"

"Bây giờ chân có đau không?"

Meyami mỉm cười lắc đầu, cảm ơn Yuki đã quan tâm cô. Cậu bạn quá ấm áp khiến cô có thể chiềm vào trong đó, nhưng nếu là nơi này cô không muốn. Yuki hiện tại là chủ tịch công ty lớn, nếu để danh tiếng cậu bạn bị bàn tán vì mình hay vì lời nói gì đó sẽ khiến cô áy náy. Đường nào cô cũng không muốn gây rắc rối cho bản thân với lại, không gian riêng thì không phải quá phô trương cho người khác biết, đặc biệt là giới báo chí lắm miệng lưỡi vẽ ra.

"Meyami tối rồi về với mình đi"

"Camus đi cùng mình, nếu mình về trước cũng có phần hơi ngại nên xin lỗi"

"Vậy ngồi xuống nghỉ đi, đưa chân mình xem. Momiji đi lấy nước đi!"

"Tại sao anh không đi chứ?"

"Em có biết chữa vết thương không hả?"

"Được em học qua rồi đấy!"

"Đưa cho em vết thương loét thêm thôi"

"Anh..."

Meyami cười vui vẻ, đưa tay ngăn hai người kia có hành động muốn nhào vào đánh nhau. Hai người này, Yuki và Kyo đã là một ngay cả Yuki với Momiji thành ra thế này cũng không phải là kì lắm, chuyện kì là Momiji trước giờ không có ghét Yuki khi còn nhỏ, lại có thể dám lớn tiếng như thế đối với anh trai mình.

"Thôi, để mình đi lấy cho. Hai cậu cứ ngồi đi"

"Chị Mimi ngồi đi, em lấy giúp. Ông anh, chữa thương đàng hoàng đấy!"

"Anh mày không đến nỗi vô dụng như chú"

"Anh..."

Momiji vừa xoay lưng bước đi đã bị Yuki đâm một nhát, thật cậu hiện tại muốn bạo hỏa. Ông anh lâu ngày cậu thương yêu trở thành lão anh quá sức quỷ quyệt, ngay cả trên thương trường lẫn lần này. Chết tiệc cậu không bỏ qua đâu.

Nhìn bóng lưng Momiji đi khuất, Meyami ngồi lên ghế, Yuki quỳ dưới chân cô bỏ giày, đem đá thoa nhẹ lên gót chân xung quanh vùng rách. Meyami chăm chú nhìn phía cậu, lại mỉm cười. Quả không hổ với danh hoàng tử của trường mà, mà là còn hoàng tử bạch mã nữa. Yuki khi cô gặp lần đầu đến bây giờ chẳng có gì khác, ngoài tính cách trầm hơn, và chững chạc không còn nét trẻ con hay yếu đuối khi xưa thôi. Cậu bạn thuộc tiếp người ôn nhu sao? Dễ thương lắm đấy.

"Meyami, công việc của cậu gần này bận rộn lắm đúng không?"

"Không có, mình chỉ viết nhạc thôi."

"Vài lần mình đến nhà cậu đều bị mấy ông anh (khốn nạn) của cậu nói cậu đi vắng"

"À có lẽ mình ở công ty rất nhiều nên không có ở nhà"

Yuki đem một ít khăn mềm lót vào đế giày của cô, rồi nhẹ thả chân cô xuống.

Chẳng ai như cô gái này cả, bàn chân như búp bê, thon lại nhỏ, chạm vào thật có cảm giác rất dễ muốn xoa nắn, bàn chân như thế làm sao đi? Yuki ngồi vào ghế nhìn cô, lại nhìn về không gian trước mặt.

"Trước đây mình gặp cậu là khi mới bắt đầu bước vào lớp, một trong những cái lớp mình sợ tránh xa nữ nhất. Cô gái khiến người gia tộc Sohma chạm vào không bị chuyển biến, đó là cách ấn tượng của mình với cậu. Rồi mọi chuyện trôi nhanh qua, đến khi cậu chuyển đến nhà mình ở trọ. Lúc đó có chút khó xử, nhưng dù sao Tohru cũng đã ở đó rồi, nên không có gì phải sợ. Nhưng cậu lại rất ít cười, mình không hiểu tại sao, mình thật sự tìm hiểu nó. Đáng tiếc tới khi nụ cười cậu là thật lòng thì mình vẫn không tìm ra, nhưng càng thảm hại hơn khi lại bị cuốn hút vào men say...."

"..."

"Là men say tình, mãi mãi không thể thoát được"

Yuki nhìn sang cô gái bên cạnh, đôi mắt to tròn mở lớn vì bất ngờ. Lại có chút ướt át khó giải thích. Meyami thật sự có cảm giác với cậu.

".... Mình biết rồi... Nguyên nhân cậu có thể hiểu sau này mà. Còn có... hồi này có phải là tỏ tình không?"

"... khụ... sao Momiji về lâu.."

"Không cần đánh trống lãng đâu"

".... là muốn cậu làm người yêu mình..."


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-151)