← Ch.128 | Ch.130 → |
"Meyami hôm nay em không đến công ty à?"
"Vâng, hôm nay em được nghỉ"
Meyami đem cốc nước đặt xuống bàn, đưa tô cháo lớn lại bên giường Masaomi. Ông ành này nói ra thật vui khi ông là bác sĩ. Ngược lại là không chăm sóc được bản thân mình. Meyami ôm gối tựa chồng lên cao cho Masaomi ngồi dậy ngã lưng vào. Vài ngày trước, Meyami từ công ty trở về gặp Masaomi nằm giữa cửa, lúc đó khá hoảng khi cô ngh nhịp thở anh rất yếu nhà chỉ có một mình cô. Meyami cực khổ lắm mới đưa được anh vể phòng rồi đem thuốc cho Masaomi.
"Anh thấy sao rồi? Để hơn chưa?"
"Ừm... khụ.. khụ..."
Masaomi chưa nói hết câu cơn ho đã thay giúp anh nói chuyện. Meyami đưa tay vỗ nhẹ vai anh, rồi đưa cho anh cốc nước. Không nghĩ khi chưa để giọt nước vào cổ họng anh lại phun ra vì gắt cổ. Meyami nhìn anh, thở dài.
"Anh không cần nói nữa, nhà đi hết rồi. Giờ chỉ còn em với anh, để em giúp anh"
Meyami đỡ Masaomi nằm xuống, rồi rời khỏi phòng. Lát sau đem một hộp thủy tinh đến, rồi đem viên kẹo bạc hà từ trong hộpmở ra đưa vào miệng anh.
"Masaomi anh thật khó chìu đấy, ngoan ăn đi"
"Anh không thích mùi bạc hà khụ..."
"Trên người anh đầy mùi bạc hà đấy. Lại nói không thích"
"Khụ... khụ..."
Masaomi không nói xoay đi, Meyami nhìn anh hết nói nổi. Ai đời nào cho cô thấy mặt trái của lão anh này đây. Masaomi ôn nhu dịu dàng, ấm áp khi đổ bệnh liền như một đứa trẻ con.
"Được rồi, anh cả à. Anh muốn em là gì á"
"Đưa thuốc cho anh... khụ..."
"Thuốc anh uống rồi mà. Thuốc không phải kẹo đâu đấy!"
"Không phải thuốc đó"
Meyami chớp mắt nhìn anh, rồi đem muỗng cháo thổi ngụi từ từ đưa lên môi Masaomi. Anh còn rất phối hợp mở miệng ra ăn sạch muỗng trên tay cô. Tâm trạng hiện giờ của Masaomi làm sao ai hiểu được đây. Cảm giác... rất hạnh phúc. Ngược lại đối với Meyami thì...
"Masaomi à, anh không còn nhỏ nữa đừng cắn muỗng đi"
"Meyami anh muốn uống thuốc"
Cô nhìn anh, đầu bắt đầu suy nghĩ. Là thuốc, lúc nãg là cô cho anh uống rồi. Rất rõ ràng gói thuốc còn trên khay kia, cô còn nhớ anh ấy chê đắng nữa. Uống thuốc chưa đầy một tiếng nếu uống thêm sẽ bị say. Nhưng Masaomi là bác sĩ chắc chắng là biết chuyện này, ngược laị tại sao anh ấy đòi uống thuốc, nó lặp đi lặplại rất nhiều lần rồi. Hay cơn sốt khiến anh chấn động gì đó về thần kinh?
Meyami nhìn sang Masaomi, vội vén mái tóc đặt tay lên trán anh, cau mày lo lắng.
"Anh cả, anh thấy khó chịu chỗ nào không? Anh nhớ tên mình không đấy?!"
"Meyami..."
Masaomi nhìn hành động ngốc lăn của cô gái này chỉ biết phì cười, đưa tay gõ lên trán cô cái chóc. Lắc đầu, cúi xuống hôn lên má cô.
"Thuốc của anh nói là nụ hôn. Nụ hôn từ người con gái anh yêu, và chỉ có Meyami có thuốc đó. Rõ chưa đầu gỗ"
Meyami nhìn anh, khoảng cách giữa hai người rất gần, nếu không cách tô cháo chắc chắng người ngoài nhìn vào như Meyami đã ngồi vào lòng Masaomi rồi.
Và con sói nào kia nhận ra vật cản đường nên nhân đầu gỗ nữ không để ý, tâm trạng còn đang thả nơi nào liền đem tô cháo kia bỏ lên bàn, đem người nhỏ ôm chặt hơn.
"Meyami cho anh thuốc"
Meyami ngước lên nhìn đến chiếc cằm thon dài của anh, hơi nóng phả ra trên người, mùi hương anh quanh quẩn chốt mũi. Bất giác mặt đã có chút npngs lên một tầng. Giọng nói Masaomi nghe rất dịu dàng, nhưng cũng chứa chút bướng cùng chút ra lệnh. Meyami bất giác rơi vào bẫy, hành động không điều kiện cứ nhói người lên hôn lên má anh. Sau hành động đó Meyami mới bắt đầu hiểu được sức hấp dẫn của lão đại nhà mình ra sao. Và điều cô hối hận sau nói là bị hắn ta làm gấu bông cả đời.
"Masaomi, anh lừa em"
"Vì Meyami rất đáng yêu"
"Lão đại anh muốn ăn đòn sao?"
"Nào dám. Em không nhẫn tâm nhìn người bị bệnh như anh chết đói đấy."
"Em có nhẫn tâm đấy"
"Meyami cho anh nụ hôn đã rồi muốn làm gì anh thì làm"
"K.... ưm..."
Masaomi rất cáo, không thể nhận hắn được từ vẽ ngoagi ôn nhu. Nếu người khác nói hắn là người hiền lành chăm vợ, thì ai vào cuộc thì hãu biết. Masaomi không phải rất thương vợ mà còn rất chìu vợ, rất nghe lời vợ và đặc biệt, Masaomi rất vũ phu... chỉ ở trên giường.
Tất cả đều là tương lai sau nàu của mộ nữ.
--- ------ ------ ---------
Meyami rời công ty chuyển việc về nhà được nửa tháng, trước đó cô hoàn thành nhiệm vụ soạn nhạc của mình trong kì nghỉ rồi gửi mail qua cho nhóm Quater Nights. Thời gian rảnh còn lại cô trở thàn nội trợ thật sự. Điện thoại Meyami không ngừng đỗ chuông gửi đến từ các thành viên, gần đây quan hệ giữa nhóm đàn anh cũng dần tiến bộ. Chỉ đặc biệt cô không thể ưa được Camus, cái kiểu lạnh lùng quý tộc của anh ta dường như trở nên lỗi thời với cách hành xử ở thế kỉ này. Nhưng nếu Camus ở thế kỉ XIX như Ceil thì cô có lẽ sẽ không kì thị.
Camus cũng thế, anh hình như cũng không có thích cô, những ý kiến cô đưa ra đều là bị anh bác bỏ đầu tiên, dù cho nhóm có đồng ý, chỉ có anh là bác bỏ và không thay đổi ý kiến. Dần Meyami cũng rất ít kế hoạch bàn bay nói chuyện với anh ta. Vì cô biết nhu gững người không thích mình có giải thích như thế nào cũng chỉ như thế thôi.
Lần này sau bài soạn nhạc, Camus bất ngờ mời cô đi dự tiệc. Cô không thể hiểu cũng không thể từ chối. Vì sao hả? Hắn nói như thế trước mặt phần đông fan. Meyami không đồng ý sẽ ra thế nào?
"Anh cả, anh ổn không?"
"Ừm, đi đi. Anh lo được, lần này bữa tiệc lớn đúng không, đừng để trễ"
"Anh cả, bếp em nấu đồ ăn rồi, chỗ ngăn tủ có nước ép trái cây anh lấy uống đi. Anh Kaname nói anh ấy sẽ rời chùa tới 7h có lẽ sẽ đến 7 rưỡi hẳn sẽ về đến nhà. Anh cả anh tốt?"
"Huh?"
Masaomi nhìn người con gái đang loay hoay trên bàn ăn, bước nhẹ đến ôm lấy người cô, một tay giữ bàn tay nhỏ đang hoạt động trên bàn lại.
"Meyami đi chuẩn bị cho em đi, anh rất tốt rồi"
Cúi đầu nhẹ cắn lên vành tai nhỏ, liếm láp. Nhưng trước tiên, hắn muốn bảo bối bồi thường cho hắn đã. Vết hôn ngày một rơi xuống đến má, cổ, nhẹ cắn trên vai, rồi dừng lại ở môi với cái hôn sâu, vắt kiệt hơi Meyami.
"Đi sớm về sớm được chứ?!"
"Em biết rồi"
"Ngoan.."
Masaomi hôn lên môi cô một chút mới nhả ra. Cười mỉm, thả tay khỏi vòng eo của cô, đẩy Meyami lên lầu.
Meyami cắn cắn môi mình, lên lầu. Từ ngày trở thành người yêu, Meyami không biết sao luôn bị cắn môi, lúc nào cũng vậy đỏ tấy bờ môi. Khi ở nhà với Masaomi anh còn không biết bao nhiêu lần lập kế cắn lấy môi cô. Thật quá đáng.
--- ------ ------ ------
"Giờ mới tới sao?"
"Xin lỗi tiền bối, vì có việc một chút"
"Khoác lên tay tôi, rồi vào"
Meyami rất nghe lời khoác lên tay Camus mà đi vào. Dù sao tiệc là của anh, "nhà" cũng của đàn anh này.
← Ch. 128 | Ch. 130 → |