Công Lược Thanh Mai Trúc Mã 17
← Ch.225 | Ch.227 → |
#Cap riêng: Mẹ à, con gái đáng giá!
@Minh đã tham gia cuộc trò chuyện.
Một dòng thông báo hiện lên, tất cả mọi người trong phòng họp đều rất khẩn trương và căng thẳng mà nhìn chiếc máy tính ở trên bàn.
Chỉ một chữ Minh cũng đủ biết vị kia ghê gớm cỡ nào.
Camera được bật lên, Hoàng My ngồi thoải mái trên sofa.
Dù đang chiếu hình ảnh bằng cam* thường nhưng nét đẹp của cô vẫn không bị phai mờ đi tí nào, có chút mị hoặc hơn.
*Cam: Camera, không phải trái cam đâu nhaa!
- Nói!
Hoàng My thấy đám người ở phòng họp bên kia vẫn im lặng thì liền mất kiên nhẫn mà thúc giục.
Đám người giật mình một cái rồi bắt đầu một cuộc họp online.
Cuộc họp diễn ra một cách nghiêm túc của đám người kia, còn nhân vật chính Hoàng My thì chống tay chán nản nhìn theo.
Dù vậy nhưng cô vẫn chú ý từng chi tiết của cuộc họp.
Đám người đã quen với kiểu họp của Hoàng My suốt bốn năm nay nên không có ý kiến gì.
Chỉ chú trọng vào việc báo cáo và góp ý vấn đề.
- Minh Tổng, chuyện này rất quan trọng, chúng ta cần phải bàn bạc kĩ lưỡng.
Một người đàn ông nghiêm túc nói, mấy người còn lại cũng nhiệt tình hưởng ứng.
Hoàng My đương nhiên cũng biết là chuyện cuối cùng của cuộc họp này là chuyện vô cùng quan trọng, đang ngồi suy tính thì bỗng một tiếng nói của người đàn ông khác vang lên.
- Nếu có sự giúp đỡ của Lôi Thị thì chúng ta có thể rút ngắn thời gian.
Ý kiến này vừa cất lên, không khí ở phòng họp bên kia liền âm trầm hơn hẳn, còn Hoàng My bên này thì như nghiệm ra chân lý mà sáng mắt lên.
Đúng rồi.
Cô có kim bài miễn tử bên cạnh mà!
- Em biết nãy giờ anh vẫn đang nghe!
Lôi Y vừa bị phát hiện thì cũng là có tật giật mình, cứng nhắc mà quay sang nhìn Hoàng My cười ngại ngùng.
Đám người đang họp thì bỗng thấy Hoàng My nói chuyện với ai đó, còn giọng ngọt ngào như vậy thì cũng khiến họ có chút hoảng sợ.
Bỗng một bóng người xuất hiện ở camera, không hẳn là cả bóng người, chỉ là một phần thân và một cánh tay dài đưa lên xoa đầu Hoàng My.
Nhìn qua thì là một người đàn ông mặc đang mặc vest đơn giản.
Đám người giật giật khoé miệng.
Minh Tổng nuôi trai? Minh Tổng đang ở nhà người yêu? Minh Tổng họp cùng nhân vật lạ mặt? Rất nhiêu câu trả lời hiện lên để lí giải cho tình cảnh trước mắt của họ.
- Anh cũng nghe rồi đó.
- Hợp tác vui vẻ!
Tiếng nói đàn ông vang lên, cả căn phòng họp của đám người kia bỗng chốc xì xầm đủ các thứ chuyện về Hoàng My.
- Thư ký Giang, chuẩn bị hợp đồng cho tôi!
Lôi Y tự nhiên mà ngồi xuống cạnh cô.
Đám người trố mắt lên nhìn kĩ vào anh.
Bỗng một người đàn ông trợn mắt nói.
- Lôi Tổng! Là Lôi Tổng đó!
Mấy người khác cũng ngạc nhiên không nói lên lời.
Vừa nói đã xuất hiện, có cần phải thiêng đến thế không? Nhưng mà Lôi Tổng là ai chứ!? Băng sơn nghìn năm chưa tan, nay lại vì Tổng giám đốc của họ mà kí hợp đồng chưa rõ lợi hại ra sao.
Đúng là chuyện đáng sợ nghìn năm có một mà!!
Cuộc họp cứ thế diễn ra tầm hơn nửa tiếng nữa rồi kết thúc trong bàng hoàng.
Hoàng My dựa vào vai Lôi Y, thân mật như thường lệ nhưng chợt cảm thấy cay đắng.
- Lôi Y ca ca...
- Có chuyện gì sao?
- Anh không ghét em chứ?
- Không...
Lôi Y an tĩnh đặt tay lên đầu Hoàng My.
Cô rũ mi mắt, cười khổ một tiếng.
- Em thích anh...
- Anh yêu em...
Hai câu nói vang lên đồng thời, ngụ ý không rõ ràng.
Hoàng My ngước đầu lên nhìn Lôi Y, anh cũng cúi đầu nhìn cô.
Hai người trao nhau cái hôn nồng nàn đến ngọt ngào.
Một ngày nọ, Hoàng My đang dạo phố thì chợt đụng phải một cô gái.
- Trời ơi!! Cô làm bẩn hết váy tôi rồi! Có tiền...
Cô gái kia đang định bắt đền thì bỗng ngừng nói.
Hoàng My híp mắt nhìn hai con hàng kia, đúng là xui xẻo đến đáng sợ.
- Hoàng My, không ngờ lại gặp cậu ở đây!
Tuệ Dung nheo mắt cười, Tuệ Trúc hất tóc ra phía sau rồi hứ một cái.
Hoàng My không thèm để ý, chỉ cúi đầu coi như lời xin lỗi rồi lướt qua.
- Ơ từ từ đã!
Tuệ Dung đã nhanh tay bắt lấy được cổ tay Hoàng My.
Cô đưa ánh mắt lạnh nhạt không tia cảm xúc nhìn bàn tay trắng nõn nà đang nắm lấy cổ tay của mình kia.
Tuệ Dung cũng bị ánh mắt làm cho sợ hãi, nhưng cũng nhất quyết không bỏ tay ra.
Bỗng một người xuất hiện gỡ tay Hoàng My và tay Tuệ Dung ra khỏi nhau.
Hoàng My chưa kịp cảm kịch thì liền muốn đạp cái ân nhân này ra ngoài.
- Luân Phúc, anh ở đây làm gì!?
Hoàng My nhướng mày khó hiểu, nam phụ ở đây trêu ngươi cô sao!? Tuệ Dung chưa kịp tức giận vì có người phá đám mình thì đã nhận ra ai mà rụt tay lại.
- Luân Tổng!
Nếu không phải cha Tuệ dặn dò rằng nhà Tuệ đang có mối làm ăn quan trọng với nhà Luân thì Tuệ Dung và Tuệ Trúc chắc chắn sẽ chửi cả nhà anh ta vì xen vào chuyện của mình.
- Cô không sao chứ?
Luân Phúc dí mặt anh ta vào mặt Hoàng My, cô vô thức lùi ra sau tránh né.
Mặc dù đẹp trai thì đẹp thật nhưng cô không có hứng thú đâu, người kia vẫn còn đang đợi cô ở nhà.
Tiếng chuông điện thoại của Hoàng My vang lên, cô vừa nhìn thấy cái biệt danh cô đặt trong điện thoại thì liền bấm nghe máy.
-# Em đang ở đâu!?#
Giọng nói khản đặc âm trầm vang lên, khiến người không rét mà run, có thể nhận ra rằng tâm trạng của người kia đang không tốt.
- Em đang chuẩn bị về rồi.
Anh đợi em thêm chút!
Hoàng My nhìn đồng hồ rồi gấp gáp chạy đi, dù gì cô cũng chẳng muốn nán lại thêm phút giây nào cả.
Luân Phúc nhìn theo, chốc lát quay đầu rồi cười một tiếng không rõ ý vị.
Chiếc xe hơi đen ở bên đường rời đi.
Luân Phúc cười cười rồi cũng kệ hai chị em kia mà đi về.
Hoàng My vừa về đến nhà thì một bóng người cao lớn đã xuất hiện trước mắt.
Gương mặt Lôi Y đang đen như đáy nồi, mặc dù không biết có chuyện gì nhưng thường thường Hoàng My sẽ tự biết mà dỗ dành anh.
- Sao vậy? Em mới đi mua đồ một chút thôi mà.
Hoàng My đưa đồ cho người hầu rồi nắm lấy tay anh, kéo anh ngồi xuống sofa.
Lôi Y vẫn không nói, chỉ đưa gương mặt đen thui của mình ra chỗ khác.
Hoàng My phải áp tay vào má anh mà xoay cả gương mặt về phía mình.
Lôi Y đang giận cũng hơi bất ngờ cũng vẫn làm ra vẻ giận dỗi.
Hoàng My phì cười, chắc là sáng nay cô trốn anh đi mua đồ một mình nên anh giận sao?
- Anh giận em chuyện gì?
Lôi Y vẫn im lặng là vàng.
Hoàng My hôn một cái lên môi anh coi như lời xin lỗi.
- Nói không?
- Em bỏ anh.
Nói đến đây, Lôi Y vô thức nắm chặt tay lại thành nắm đấm.
Hoàng My cũng nhận ra được điều này, cô đặt bàn tay nhỏ của mình lên tay của Lôi Y coi như an ủi.
_________Tiểu Kịch Trường
Tác giả: Sắp hết vị diện này rồi, mau chọn kịch bản vị diện mới hộ cái!!
Hoàng My: Có thể trực tiếp quay kịch bản cuối cùng không?
Tác giả: Đừng có mà lười!
Đoàn Huy: Đóng kịch bản Trung cổ đi!
Tác giả: Thôi thôi thôi thôi thôiiiii! Đóng Trung cổ vào mùa hè để thiêu chết con gái ta à!
Hoàng My: Anh thật sự ngu ngốc... !
Đoàn Huy:...
Hoàng My: Đóng Âu cổ thì sao?
Tác giả: Ta không ngờ con lại muốn mặc váy công chúa nghìn lớp đến vậy.
Hoàng My:...
Tác giả: Để ta tải trò xoay ô trúng thưởng, giao phó cho vận mệnh vậy.
Hoàng My + Đoàn Huy:....
← Ch. 225 | Ch. 227 → |