Thanh Xuân Chúng Ta 13
← Ch.149 | Ch.151 → |
Đêm ấy, có lẽ chưa quen với môi trường nên Hoàng My chưa ngủ được.
Cô ngồi dậy, nhìn Tịnh Yến như một con heo đang say giấc nồng bên cạnh rồi lấy chai giữ nhiệt ra, uống một ngụm nước lạnh để thanh tỉnh.
Sau khi cất chai nước thì tinh thần Hoàng My đã khá hơn.
Cô quyết định ra khỏi lều để hóng gió một chút, mong là muỗi không cắn mình.
Gió đêm lành lạnh sượt qua, Hoàng My nhìn vào sâu trong rừng.
Chân trần không tự chủ được mà bước đi.
Những tán lá đung đưa theo chiều gió, làm nền cho cô gái xinh đẹp đang bước theo một hướng không xác định.
Hoàng My dừng lại, nhìn xuống mặt đất.
Cô cúi người nhặt chiếc lông vũ màu vàng lên.
Nhìn một hồi, cô vứt chiếc lông vũ đó đi.
Quay người trở về bãi đất dựng lều.
Lát sau, khi bóng của Hoàng My khuất xa, chiếc lông vũ ánh lên màu vàng kim rồi tan biến.
- Bảo bối không ngủ được sao?
Một giọng nói vang lên khi Hoàng My đang ngồi bên đống lửa.
Cô quay người nhìn thì vừa kịp bị úp trọn một nụ hôn vào môi.
Đoàn Huy chỉ cười rồi ngồi xuống cạnh cô.
Hoàng My cũng không nói gì, cô vẫn ngu như con bò vậy đó, không biết hôn dùng để làm gì.
Hoàng My: "..." F*ck
Ánh lửa bập bùng hiện lên trong mắt Hoàng My, Đoàn Huy nhìn cô đờ đẫn như vậy thì cảm thấy rất giải trí.
Anh hôn lên trán cô một cái, như mọi lần, Hoàng My lại chìm vào giấc ngủ, vô lực dựa vào người Đoàn Huy.
- Ngủ muộn sẽ không tốt...
Sáng hôm sau, Hoàng My tỉnh giấc ở trong lều với một cái giò heo trên người.
- Hai người còn định ngủ đến bao giờ đây?! Ngày hôm nay chúng ta sẽ làm hoạt động tập thể lớn đó.
Chất giọng gợi đòn của Gia Bảo vang lên, Hoàng My cũng muốn dậy lắm nhưng cái giò heo trên người đã ngăn cản ý định của cô.
Cửa lều được mở ra, hai anh chàng nhìn cảnh tượng bên trong mà chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm.
Hoàng My đưa ánh mắt cầu cứu đến hai anh chàng đang xem kịch.
- Yến Yến! Mau dậy thôi, trời sắp sập rồi!!
- Tịnh Yến, nếu còn không dậy là tôi lấy hết đồ ăn.
Nghe Gia Bảo doạ dẫm không thành thì Hoàng My phải dùng tuyệt chiêu cuối là doạ đến đồ ăn của Tịnh Yến, quả nhiên có hiệu nghiệm.
Tịnh Yến vừa nghe xong liền bật dậy, Hoàng My cũng thoát khỏi thế kìm kẹp của giò heo.
Hai cô nàng đi vệ sinh cá nhân xong thì bắt đầu ăn sáng.
Bữa sáng nhẹ nhàng với vài cái bánh lót dạ.
- Thầy đã gửi tin triệu tập từ sáng sớm rồi.
8 giờ tập hợp, chúng ta ngồi thêm một lát nữa rồi đi.
Lát sau, Hoàng My và Tịnh Yến nhét vài cái kẹo vào túi mình xong thì bốn người tiến về phía bìa rừng.
Học sinh cũng đã tập hợp gần như đầy đủ.
Thầy cô cũng đã ổn định vị trí.
Sau một hồi diễn thuyết thì học sinh sẽ chơi trò chơi.
Chơi trò chơi với nhau rồi học sinh sẽ giúp đỡ nhau làm bữa trưa.
Ăn trưa xong lại chơi, chơi xong lại đi tắm và trở về lều của mình.
Trò chơi đầu tiên đó là chuyền chai.
Học sinh sẽ có một chai nước.
Ngồi thành một đội hình, hát một bài hát và chuyền cái chai đi, có thể chuyền cho ai cũng được.
Xong bài hát, người cuối cùng cầm chai sẽ thua.
Thầy cô xếp học sinh ngồi vòng tròn, ngồi xen kẽ giữa nam và nữ, Hoàng My và Tịnh Yến sẽ ngồi giữa hai người đàn ông.
Gia Bảo và Đoàn Huy rất khôn khéo mà ngồi cạnh vợ, để hai người con gái ngồi cạnh nhau.
Nhưng phải có người ngồi giữa.
Có rất nhiều người muốn tiến đến ngồi chỗ ở giữa hai cô nàng xinh đẹp này nhưng ngại ánh mắt của hai chàng trai kế bên.
Căn bản là không ai dám ngồi đó cả.
Quý Thiên không muốn ngồi giữa hai bạn nữ nên rất đơn giản ngồi kế Tịnh Yến và chị mình.
Gia Bảo biết thừa Tịnh Yến không lái máy bay nên không cấm cản.
Đoàn Huy thì biết thừa Quý Thiên không có tình cảm gì hơn tình cảm chị em với Hoàng My nên cũng chẳng cấm cản, thế là 5 người ngồi giữa này rất tự nhiên.
Kế bên Đoàn Huy là Ngọc Hạnh, kế bên Ngọc Hạnh thì chắc chắn là Tư Trương, kế bên nam chủ thì là cô bạn nam tính Ly An.
Còn Gia Bảo thì có cô giáo ngồi cạnh, kế bên cô giáo là Tịnh Tân.
Trò chơi bắt đầu.
Cái chai được chuyền đi làm mọi người vừa hát vừa nôn nao và hồi hộp.
Cái chai tội nghiệp bị ném từ bên này sang bên kia.
Rất nhanh đã đến tay Ly An, không hiểu có phải vì yêu quý không mà Ly An trực tiếp bỏ qua Tư Trương để đưa cái chai cho Ngọc Hạnh.
Nữ chủ nhận được chai có hơi ngạc nhiên nhưng nhanh chóng chuyền sang cho Đoàn Huy.
Cầm chai trong tay, Đoàn Huy ném thẳng về phía Gia Bảo.
Vừa kịp bắt, Gia Bảo liền ném cho Tịnh Tân.
Tịnh Tân chuyền chai đi với vẻ mặt ức chế, liếc Gia Bảo một cái.
Giống như dằn mặt nhau, mỗi lần Đoàn Huy có chai sẽ chuyền cho Gia Bảo, Gia Bảo sẽ chuyền cho Tịnh Tân.
Hoặc ngược lại, Tịnh Tân chuyền cho Gia Bảo, Gia Bảo lại chuyền cho Đoàn Huy.
Ly An thì toàn chuyền cho Ngọc Hạnh mà bỏ qua Tư Trương.
Một cuộc chơi cực kì vô duyên khi đặc biệt cô giáo ngồi cạnh Tịnh Tân, Hoàng My, Tịnh Yến, Tư Trương, Quý Thiên chưa đụng đến cái chai lần nào và đương nhiên sẽ không bị bắt lần nào.
Trò chơi kết thúc trong sự chán nản của 5 người nhìn cái chai như nhìn crush, thật gần nhưng cũng thật xa, mãi không với tới được.
Trò tiếp theo là nối từ.
Vẫn là vòng tròn to lớn ấy, mỗi người nói một từ hai chữ có chữ cuối của từ trước, không được nói ngược lại, đến khi bí là thua.
Trò này rất dễ gây tranh cãi bởi vì có nhiều từ khó chắc chắn, nhất là có mấy thành phần chế từ (như con bạn ad).
- Con gà
- Gà mẹ
- Mẹ hiền
- Hiền hậu...
Trò chơi cứ tiếp tục như vậy.
Cái vòng cung nhân vật chính chắc chắn sẽ không làm khó nhau nên trò này cũng không khiến các nhân vật chính trong vị diện là Ly An, Ngọc Hạnh, Đoàn Huy, Hoàng My, Quý Thiên, Tịnh Yến, Gia Bảo, Tịnh Tân và cả cô giáo bị rối trí.
Sau vài vòng chơi thì mặt trời đã lên đỉnh đầu nên trò chơi cũng kết thúc, mỗi lần chơi là những người thua sẽ bị phạt.
Ví dụ như hát hò, nhảy múa các thứ.
Không có gì đặc biệt.
Các học sinh nữ đi nấu ăn, còn các học sinh nam thì đi hái trái cây và tìm thêm củi.
Hai cô nàng cao quý kia không tình nguyện lắm nhưng vẫn phải làm.
- Lấy hộ cái kẹo đi.
Tịnh Yến nhờ vả Hoàng My vì cô ấy đang cắt rau củ.
Hoàng My bị ám ảnh với dao từ nhỏ nên ít khi động vào dao, Tịnh Yến bằng cách nào đó đã biết nên đã thay cô cắt rau củ.
Tác giả/Cầm khăn chấm nước mắt/: Tại sao nữ chính bị ám ảnh với dao từ nhỏ á? Tại vì tác giả bị thế chứ sao.
Từ nhỏ ad bị sợ những cái có thể gây nguy hiểm.
Lên lớp 7 vẫn chưa dám cầm dao gọt trái cây, chưa dám động vào bật lửa.
Là con gái mà không biết làm mấy cái đó dễ bị miệt thị lắm, nhiều người nói ad bị bệnh tiểu thư, công chúa, nhưng ad không làm được, ad cũng có muốn đâu.
Hoàng My nhét tay vào túi mình lấy kẹo, bóc ra cho Tịnh Yến ăn.
Cô sợ nhét tay vào túi của Tịnh Yến có thể khiến cho cô ấy phân tâm mà cắt vào tay.
Sau khi nhét kẹo vào miệng Tịnh Yến thì Hoàng My được cô giáo phân việc là vo gạo nấu cơm.
Chuyện này thì không có gì khó khăn, mặc dù là công chúa được chiều từ bé nhưng đôi lúc hoàng hậu cũng dạy cho Hoàng My vài cái để mai sau về nhà chồng còn biết làm.
Nhưng mà Hoàng My nhớ được vài điều, vo gạo nấu cơm là điều dễ nhất và cũng là điều cô nhớ nhất.
Hoàng My rất khôn khéo nhờ mọi người xếp củi trước, từ từ hãy đốt lửa.
Bởi vì cô sợ nguy hiểm nên cứ bắc nồi lên trước rồi đốt lửa sau.
Vài phút sau, mấy học sinh nam cũng tụ tập đông đủ để phụ giúp mấy bạn nữ.
Quý Thiên cũng chạy sang làm mấy việc lặt vặt giúp chị mình một tay.
Khi cơm nước đã ổn định rồi, mọi người đều đã rất mệt, bây giờ chỉ còn tự lấy phần mà ngồi xuống đất ăn thôi.
Bữa cơm giản dị tự mình làm ra này căn bản là đa phần mọi người đều chưa từng ăn qua.
Quý Thiên bỗng cảm thấy có gì sai sai, nhìn quanh một hồi mới nhận ra là Hạo Đông không có ở gần mình.
Đi tìm xung quanh một lúc cũng không thấy.
- Thiên Thiên, có chuyện gì à? Sao em chưa lấy phần để ăn? - Hoàng My thấy Quý Thiên cứ tìm tòi như vậy, nãy giờ chưa đến ăn thì có chút thắc mắc.
- Em đi tìm Hạo Đông.
Cậu ta chạy đâu rồi!
Quý Thiên không có lo lắng mấy, dù gì người bạn này cũng là ngộ nhận thôi.
Mấy người bạn cùng lớp của Quý Thiên nghe vậy thì mới sực nhớ đến Hạo Đông, mọi người khá là yêu quý cậu nhóc thân thiện đáng yêu này.
Hoàng My cười, cô cũng không để ý đến Hạo Đông cho lắm.
Không nghĩ là mọi người lại lo cho cậu nhóc này như vậy.
Bỗng từ phía rừng xuất hiện một vật thể lạ tiến đến, mọi người nhìn thấy cái thứ đen thui đó đang chạy lại gần thì liền có chút phòng vệ và sợ hãi.
- Min Cẩu?
Hoàng My vừa nhìn thấy cái bóng đã kêu lên, ngồi xổm xuống dang tay đón chú khuyển cưng.
Min Cẩu nhào vào lòng cô.
Mọi người nhìn một màn như vậy thì có chút bất ngờ.
Hoa khôi mang chó đi sao? Lúc đầu bọn họ đâu thấy con chó này.
- Làm mọi người hoảng sợ rồi.
Đây là Min Cẩu của tôi.
Min không thích bị gọi thẳng là chó nên mọi người cứ gọi là Min Cẩu nhé!
Nhìn Min Cẩu đang an ổn một cách lạnh lùng trên tay Hoàng My, mọi người không khỏi cảm thán.
Đúng là thú cưng của người không bình thường, thú khác thường y như chủ.
Bỗng nhiên Min Cẩu nhảy xuống rồi chạy tọt vào trong rừng, Hoàng My hiểu cậu bạn của mình đang làm gì nhưng vẫn giả mặt lo lắng mà đuổi theo.
Đoàn Huy cũng lo cho bảo bối bị sao mà cũng chạy theo.
Kéo theo Tịnh Yến rồi đến Gia Bảo và nguyên một đoàn quân học sinh theo sau.
_________**Góc trò chuyện cùng tác giả**
Thứ ba, ngày 1 tháng 6 năm 2021
Hôm nay là ngày Quốc Tế Thiếu Nhi.
Chúc mọi người một ngày Quốc Tế Thiếu Nhi vui vẻ.
Ai ở nhà thì vui vẻ.
Ai đi chơi thì vui vẻ.
Ai có người yêu thì vui vẻ.
Nói chung mọi người đều vui vẻ nhé!.
← Ch. 149 | Ch. 151 → |