Gamer Đẳng Cấp 8
← Ch.130 | Ch.132 → |
Hoàng My giờ đang nằm gọn trong cái ôm của Vũ Từ.
Cô không cựa quậy được vì Vũ Từ ôm rất chặt.
Còn nếu biết lí do tại sao thì xin mời đọc tiếp đoạn hồi tưởng.
*Hồi tưởng*
Sau khi Hoàng My kết thúc cuộc nói chuyện với Ân Hy thì Vũ Từ cũng quay trở lại với một gương mặt có chút đỏ.
Có lẽ là anh bị ép rượu.
Vũ Từ bước đi vẫn còn vững nhưng có hơi chút lảo đảo.
Hoàng My đỡ Vũ Từ để anh gục đầu vào cổ mình.
Hành động của hai người đã trở thành bức ảnh trong tay báo chí.
Ngày mai sẽ trở thành hot search cho xem.
- Dương Kiều... !- Vũ Từ khẽ kêu lên hai tiếng, ngửi lấy ngửi để mùi hương trên người cô.
- Anh bị ép rượu sao? - Hoàng My ôm Vũ Từ lại, tránh cho anh bị ngã.
Vũ Từ không nói gì, chỉ dụi dụi đầu vào hõm cổ của cô làm cô có chút ngứa ngáy.
Hơi thở nóng hổi phả ra một cách quyến rũ làm người đời không chịu được nhưng với Hoàng My thì khác.
Hoàng My gật đầu cáo từ mọi người trong tiệc rồi đỡ Vũ Từ đi lấy phòng và về phòng.
Cô thả Vũ Từ xuống giường để anh nằm đó rồi định gọi phục vụ làm canh giải rượu nhưng cánh tay của cô đã bị kéo xuống với một lực mạnh làm cô ngã vào lòng Vũ Từ.
Chiếc áo vest đỏ của cô cũng rơi xuống đất.
Anh nằm gọn trên giường rồi ôm chặt lấy Hoàng My làm cô không thể cựa quậy được.
*Kết thúc hồi tưởng*
Hoàng My ngán ngẩm nhìn bờ ngực to lớn của ai kia.
Phải nói là Vũ Từ rất cao lớn, chỉ nằm nghiêng có thể che hết cả một thân thể của cô.
Vũ Từ khẽ cựa mình, Hoàng My vòng tay qua sau lưng anh, vỗ nhẹ.
- Ngủ đi, không có gì đâu - Giọng nói trong trẻo của cô gái cất lên làm chàng trai yên tĩnh trở lại.
Hoàng My cũng bất lực rồi, nên thôi.
Cô đành đi ngủ vậy.
Dù gì bây giờ cũng là hơn 9 giờ tối rồi.
Sáng hôm sau, cô thức dậy thì chẳng thấy Vũ Từ đâu.
Trên bàn còn có một ly sữa và một túi đồ.
- Ôm tôi ngủ cả đêm hôm qua mà giờ đã chạy đi đâu rồi.
- Hoàng My dở giọng oán trách.
- [ Cô đã làm rất tốt đó ]
- Vậy sao? - Hoàng My nhướng mày, đã quen với sự xuất hiện đột ngột của máy tính chủ nên không còn bất ngờ nữa.
- [ Hảo cảm của nhân vật công lược đã tăng lên rất cao.
Đã đạt đến mức độ yêu ]
- Ồ - Hoàng My bước xuống giường, đi đánh răng.
Lát sau, khi Hoàng My đã thay đồ xong và đang đeo đồ trang sức thì Vũ Từ bước vào.
Nhìn thấy Hoàng My đã tỉnh, vành tai của chàng trai hơn đôi mươi đã phiếm hồng.
- Đêm hôm qua... liệu tôi có làm chuyện gì thất lễ với cô không?
- Không... Anh không làm gì tôi cả.
Việc duy nhất anh làm với tôi thì sáng hôm nay tôi nghĩ anh cũng thấy rồi.
- Hoàng My vẫn nhìn gương, tay mân mê đôi bông tai.
"Nếu anh làm gì với tôi thì bây giờ đi tù cũng chưa muộn" Hoàng My đắc ý trong lòng.
Cô chưa 18, hay nói đúng hơn là nguyên chủ chưa 18.
Vũ Từ thử làm gì cô xem, hôm sau công an chả ập đến bắt anh vì tội cưỡng hiếp người chưa qua tuổi vị thành niên.
Nghe Hoàng My nói thế, gương mặt Vũ Từ đã có dấu hiệu đỏ chót.
Sáng nay, khi anh ta tỉnh, anh ta đã thấy mình ôm chặt một cô gái xinh đẹp trong lòng.
Vũ Từ không ngờ mình lại ôm Hoàng My ngủ như thế.
Phải nói là cơ thể cô rất mềm mại và nhỏ bé.
Vũ Từ có xúc cảm muốn ôm thêm chút nữa nhưng vì sợ cô gái trong lòng tỉnh nên không dám.
Anh ta gọi người mang đồ thay đến, đi tắm và ra ngoài nhờ phục vụ pha canh giải rượu rồi dạo vòng vòng đợi.
Sau khi uống canh giải rượu xong và trở về thì thấy cô và có một màn như vừa nãy.
- Cho tôi xin lỗi... !
- Vì chuyện gì?
- Chuyện... chuyện... tối hôm qua, tôi đã ôm cô... !
- Không sao... !- Trên môi Hoàng My nhiễm ý cười, dường như đang suy tính chuyện gì đó.
- Để tôi giúp cô chuẩn bị... rồi chúng ta tiếp tục ra nhập tiệc..
- Vũ Từ ngại ngùng bước đến gần chỗ Hoàng My.
... ____________________... !
Bữa tiệc vẫn bắt đầu như vậy, Hoàng My đứng một chỗ nói chuyện với Vũ Từ về dự án và một vài chuyện linh tinh.
- Xin chào Hạ tiểu thư, liệu cô có muốn uống một ly với tôi không? - Một công tử nào đó đến gần Hoàng My, tay đã cầm sẵn hai ly rượu, đưa đến trước mặt Hoàng My một ly.
- Xin lỗi, tôi không uống được rượu.
- Hoàng My tào lao một cách trắng trợn trong khi hôm qua ai cũng nhìn thấy cô uống rượu.
- Vậy... không biết Hạ tiểu thư đã có ý trung nhân* chưa? - Tên công tử biết bị từ chối nhưng vẫn không từ bỏ mà vẫn từ từ một cách từ tốn để gia đình không thấy nhục mà từ mặt hắn.
*Ý trung nhân: Người mà mình thường mong muốn, thường nghĩ ra trong lòng, người đúng với ý của mình.
Chỉ người yêu của mình.
- Tôi có rồi.
- Hoàng My gật đầu cười.
Câu nói khiến cho người nào đó đứng sau Hoàng My cũng sầm mặt xuống.
Vài người xung quanh cũng nghe thấy mà đi qua hóng hớt.
- Ai vậy? - Tên công tử đó có chút nghi ngờ, có lẽ là cô bịa chuyện để từ chối hắn đi.
- Là anh ấy.
- Hoàng My khoác tay chàng trai nào đó, nheo mắt cười.
Câu trả lời khiến mọi người im lặng, không sao, dù gì hôm qua nhìn hai người tình tứ thì cũng hiểu rồi.
Hoàng My khoác chặt cánh tay của Vũ Từ, cười vui vẻ.
Còn anh chàng bị chỉ điểm thì cũng có chút ngại ngùng.
Tên công tử cũng câm nín mà lủi thủi bước đi.
Mấy người hóng hớt cũng thấy hết chuyện coi mà giải tán.
Tuy vậy, Hoàng My vẫn một bộ dạng giữ khư khư tay của Vũ Từ không rời và nheo mắt cười.
- Dương Kiều tiểu thư... ? - Vũ Từ cảm thấy có gì đó bất thường ở Hoàng My.
- Vũ Từ... tôi muốn về phòng.
- Hoàng My vẫn cười, nhìn vào vô định, không nhúc nhích.
- Được rồi... chúng ta về phòng.
- Vũ Từ dùng tay còn lại nắm lấy bàn tay nhỏ đang giữ chặt lấy cánh tay kia của mình.
Sau khi nói với Hải Minh là Hoàng My không khoẻ nên Vũ Từ đưa cô về phòng xong thì hai người quay lại căn phòng VIP hôm qua.
- Cô có sao không? - Thấy Hoàng My vẫn chưa buông cánh tay mình ra, Vũ Từ có chút lo lắng.
Cô không trả lời, nụ cười chợt tắt, thân hình cô nghiêng ngả rồi ngã xuống làm Vũ Từ một trận hốt hoảng mà đỡ lấy cô.
- Dương Kiều... Dương Kiều... !! - Trước khi ngất đi hoàn toàn, Hoàng My đã kịp nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt, kinh sợ của Vũ Từ luôn miệng gọi tên mình.
Vũ Từ ôm lấy thân thể của cô gái vào trong lòng, người Hoàng My nóng rực như lửa đốt.
Hình như là bị sốt.
Vũ Từ muốn đi lấy nước cho cô uống nhưng tay đã bị cô nắm chặt, không thể nào rút ra được.
Hoàng My nắm chặt lấy tay Vũ Từ như nắm lấy nguồn sống trong tay, gắt gao không bỏ ra.
Vũ Từ đành bế cô lên giường nằm rồi với lấy chiếc ghế gần đó, ngồi cạnh giường, ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp hơi đỏ của Hoàng My.
Khoảng rất lâu sau, Hoàng My mở mắt, đầu óc có chút choáng váng.
Cô nhớ được là mình đã về phòng và ngất xỉu.
Vũ Từ cũng rất lo lắng.
Cô nghiêng đầu nhìn sang cửa sổ, trời đã hoàng hôn.
Cô ngủ cũng đã rất lâu.
Hoàng My định chống tay ngồi dậy thì chợt nhận ra mình đang nắm lấy cái gì đó.
Ngả đầu nhìn sang thì thấy mình đang nắm tay Vũ Từ.
Anh gục đầu trên giường ngủ rất an tĩnh, gương mặt có chút ôn nhu mệt mỏi.
Có lẽ cô đã làm phiền Vũ Từ nhiều rồi... !
Cô ngồi dậy từ từ, bàn tay kia vẫn nắm lấy tay của anh.
Tay còn lại khẽ vuốt mái tóc trắng xoá mềm mại.
- Vũ Từ... anh thật giống... !- Hoàng My không nhịn được nói thầm thành tiếng.
Giống... Đoàn Huy.
Mấy ngày nay cô đã luôn chú ý vào đối tượng công lược mà cô quên đi Đoàn Huy.
Cô gần như rất nhớ anh.
Không chỉ là bạn bè... !
Vũ Từ tỉnh dậy vì cảm giác trên mái tóc.
Thấy cô đã tỉnh, còn đang vuốt tóc mình làm anh có chút ngại ngùng.
- Cô tỉnh rồi... !- Vũ Từ cười ôn nhu.
- Cảm ơn anh, tôi lại mang ơn anh rồi.
- Hoàng My cười nhẹ, âm thanh mang theo sự thanh thoát.
- Không... giúp người là chuyện bình thường mà.
Hoàng My gật đầu.
Nắm lấy tay Vũ Từ chặt hơn chút làm cho anh nhớ ra mình bị cô nắm tay.
- Chuyện vừa nãy... tôi nhận anh làm ý trung nhân... !- Hoàng My ấp úng nhắc lại.
- Tôi sẽ không để bụng.
- Vũ Từ không đợi cô nói xong mà nhanh chóng nói lại.
Hoàng My lắc đầu.
Cái cô muốn hỏi đúng là cái đó nhưng còn một chuyện khác nữa.
- Nó... sẽ không phiền đến anh chứ? - Hoàng My rũ mắt, giọng có chút buồn.
- Không... !
... ____________________... !
Sau bữa tiệc thì hai người về nhà của Vũ Từ, Hoàng My ở trên phòng thay một bộ đồ năng động thật thoải mái rồi nằm ườn trên giường.
Bỗng nhiên muốn chơi game mà khoang chứa thì ở nhà nên Hoàng My có chút chán nản.
À!! Hay là mượn khoang chứa chơi game của Vũ Từ.
Nghĩ là làm, Hoàng My lật đật chạy ra khỏi phòng tìm Vũ Từ.
Anh đang ngồi trong phòng khách làm việc, thấy cô đi xuống thì có chút phân tâm.
- Vũ Từ!
Đột nhiên bị Hoàng My gọi tên như thế khiến Vũ Từ có chút thấy lạ.
Nhưng không biểu hiện ra bên ngoài mà chỉ nhìn sang cô.
- Tôi muốn chơi game - Hoàng My ngồi phịch xuống bên cạnh Vũ Từ.
- Không phải nhà cô bị khoá rồi sao? - Vũ Từ nhướng mày, không lẽ cô muốn anh mua khoang chứa mới, nếu vậy cũng được.
- Tôi biết.
Tôi muốn chơi trong khoang chứa của anh.
- Vậy để tôi lập trình.... !
- Không cần làm gì cả, tôi chỉ vào xem rồi dạo quanh thôi.
Nói xong, Hoàng My lon ton chạy lên phòng của Vũ Từ.
Anh ngồi đó thở dài, Dương Kiều... à không... Hoàng My mới phải, em cũng quá tự nhiên đi.
Cô rất hớn hở chui vào trong khoang chứa.
Sau khi quét xong thì khoang chứa đóng lại.
Hoàng My nhìn lại bộ dạng của mình, cô bây giờ chính là Vũ Từ.
Vì trò chơi chỉ quét hình dáng vào lúc mới bắt đầu chơi nên mỗi lần vào khoang chứa là chỉ quét quần áo, cảm xúc và giọng nói thôi.
Cô nhìn không gian ban đầu là không gian chỉnh sửa có chút buồn cười.
Không gian này là một căn phòng trắng xoá có một chiếc gương, một bảng điều chỉnh và một cái nút bắt đầu trò chơi.
Hoàng My nhìn mình trong gương, hay nói đúng hơn là nhìn hình dáng của Vũ Từ trong gương đang mặc bộ đồ của cô.
Nhìn đúng thật là rất buồn cười.
Cô bấm vào cái ở bảng điều chỉnh để thay đổi bộ đồ trên người thành một bộ đồ ngủ thỏ màu hồng đáng yêu.
Có lẽ là muốn chọc tức anh.
... ____________________... !
_________**Góc trò chuyện cùng tác giả**
Thứ ba, ngày 11 tháng 5 năm 2021
Thời gian đăng: 0 giờ 0 phút
Hôm nay ad biết điểm Văn với Toán rồi, mặc dù cũng không gọi là kinh khủng hay gì nhưng cũng là vui lắm.
Nhà trường lại khoá sổ liên lạc online nên không xem trước được.
Làm học sinh sợ lắm luôn ấy.
← Ch. 130 | Ch. 132 → |